Giây phút hắn mở mắt ra, thế giới yên lặng, ngũ phương ấn tay trái của Man Thần tỏa ra từng đợt ánh sáng vàng nhu hòa. Ánh sáng như kim khiến đáy biển yên lặng bị chiếu một mảnh vàng.
Thân thể Tô Minh cũng bị sắc vàng chiếu rọi, mặt mũi mơ hồ, tỏa ra ánh sáng vàng dịu dàng, không nhìn thấy có nguy hiểm gì. Nhưng trong thế giới yên lặng ánh sáng vàng có chút quái dị. Bởi vì hễ là phạm vi ánh sáng vàng bao phủ, nước biển cũng được, băng tầng cũng thế, tất cả đều lặng lẽ tan biến.
Ánh sáng vàng có thể cắn nuốt tất cả, theo bốn phía tan biến dường như ánh sáng tản ra rồi chậm rãi co rút lại, nó co rút, ánh sáng cuốn vòng, mép và đáy biển bị phân chia thành hai không gian khác nhau.
Lực phong ấn vòng quanh ánh sáng vàng, mắt Tô Minh chợt lóe, người lắc lư, bỗng biến mất. Nhưng giây phút hắn biến mất thì chỗ đó lại xuất hiện thân thể Tô Minh, biểu tình âm trầm, nhíu mày.
Mới nãy hắn thuấn di nhưng bị bài trừ ra không khí, nơi này lực phong ấn ngăn cách mọi thứ!
Mắt thấy ánh sáng vàng bốn phía liên tục thu nhỏ, bên mép một mảnh tối đen, Tô Minh tiến lên một bước, cả người hóa thành cầu vồng. Tay phải nâng lên chộp lấy, lập tức cốt đao xuất hiện trong tay, biến thành mũi nhọn đỏ dài đánh hướng bình chướng vàng co rút.
Tiếng nổ ầm vang, người Tô Minh bắn ngược, liên tục lùi bảy, tám bước, biểu tình càng âm trầm hơn. Bình chướng vàng ẩn chứa lực phong ấn, Tô Minh không thể xuyên thấu qua nó.
Ánh sáng vàng không ngừng co rút, Tô Minh ngẩng đầu nhìn lên trên, biểu tình nghiêm túc. Hắn thấy bên trên ánh sáng vàng còn có một tầng vàng nhạt, không phải một tầng, tổng cộng năm tầng!
Ánh sáng năm tầng từ sâu đến nhạt, toàn bộ đều là màu vàng.
Đây chính là ngũ phương ấn, mỗi một tầng sắc vàng đều đại biểu lực phong ấn một phương, nay ngũ phương đều hiện khiến lực phong ấn không bình thường. Bốn phía ánh sáng vàng lấy trung kỳ man hồn làm trung tâm không ngừng co rút, làm Tô Minh phải bước ra vài bước, không thể đứng ở mép ranh, tựa như ở trong lồng giam không ngừng thu nhỏ, chỉ có thể di chuyển theo nó.
Tô Minh nhíu mày, dù Tư Mã Tín đã chết nhưng trước khi chết thi triển lực phong ấn cực kỳ quái dị, làm Tô Minh thử rồi mà không thể rời đi, hơn nữa xem phạm vi ánh sáng vàng thì dù lúc trước hắn lập tức rời đi thì e rằng bị nó bao phủ, cuối cùng bị phong ấn tại đây.
"Nhìn Tư Mã Tín trước điên cuồng, phong ấn này chắc trước đó phong trung kỳ man hồn, giờ mình lấy Nạp Thần Dược thu tàn hồn Man Thần đời thứ hai, tương đương đạt một phần truyền thừa, vậy là có điều kiện chịu phong ấn." Mắt Tô Minh chớp lóe, bây giờ ngoài mấy ngàn mét đang sừng sững đứng trung kỳ man hồn qua bao năm tháng xa xôi, ngoài mười mét thì là ánh sáng vàng chậm rãi co rút.
Còn bên ngoài ánh sáng, sau năm tầng là một mảnh hư vô tối đen, như khe rãnh, cùng nước biển xung quanh cách biệt rõ ràng.
"Tư Mã Tín cho rằng mình và hắn giống nhau được truyền thừa, nhưng thật ra mình lấy Nạp Thần Dược thu nạp tàn hồn, muốn rời đây thì đơn giản, chỉ cần khiến phong ấn cho rằng trên người mình không có hơi thở Man Thần đời thứ hai là rời đi được." Mắt Tô Minh lộ suy tư, nhìn ánh sáng vàng, chớp lóe, hé môi. Lập tức có vệt sáng âm u hiện ra, trước người hắn hóa thành Nạp Thần Dược!
Giây phút Nạp Thần Dược rời khỏi người Tô Minh thì khí thế của hắn biến yếu nhiều, những thần thông liên quan Man Thần đời thứ hai mơ hồ bị lãng quên, khống chế thân hình đạt tới mức độ tốt nhất, không trúc trắc như trước. Quan trọng nhất là giây phút Nạp Thần Dược rời khỏi người Tô Minh, quanh hắn ánh sáng vàng co rút không cảm nhận được lực phong ấn nữa.
"Quả nhiên là vậy." Chân mày Tô Minh không giãn ra, biểu tình lộ vẻ do dự.
Hắn nhìn trung kỳ man hồn bên người, lại nhìn ngũ phương ấn ánh sáng vàng, chần chờ.
"Nếu cứ vậy rời đi thì không có nhiều nguy hiểm, có thể thuận lợi quay về mặt biển, quay về Cửu Phong, nhưng trung kỳ man hồn sẽ lại bị phong ấn, e rằng muốn quay về tìm cũng không tìm thấy." Ánh mắt Tô Minh rơi vào khe rãnh hư vô tối đen khoảng cách giữa nước biển và màn sáng. Hiển nhiên chỗ này bị che thành hai khu vực, rời đi đơn giản hơn từ bên ngoài bước vào nhiều.
"Nhưng nếu đi thì hơi tiếc." Tô Minh chau mày.
Không phải hắn có nhiều hứng thú với truyền thừa Man Thần đời thứ hai nhưng đối với Man Chủng Vô Tâm đại pháp của Tư Mã Tín thì có chút cảm thán. Quan trọng là những thuật pháp thần thông của Man Thần đời thứ hai Tô Minh thấy trên người Tư Mã Tín, bản thân có cảm nhận, các loại thần thông chính là điều hắn thiếu sót!
"Hơn nữa tay trái của Man Thần có thể khiến Tư Mã Tín không ngừng hồi phục vết thương, bên trong chắc chắn ẩn chứa nhiều sức sống, nếu mình hấp thu được tay trái của Man Thần thì bây giờ tám phần Man Cốt toàn thân có thể lại đột phá nữa!" Tô Minh nghĩ đến đây thì tim đập nhanh.
Một bên là an toàn rời đi, nhưng không có nhiều tạo hóa. Bên kia nguy hiểm ở lại, định hấp thu tay trái của Man Thần, nhưng dù thất bại hay thành công đều sẽ mạo hiểm bị vĩnh viễn phong ấn tại đây.
Nên chọn thế nào đây?
Thời gian ngắn ngủi không cho Tô Minh suy nghĩ quá nhiều, mắt hắn chớp lóe, nghiến răng!
"Muốn làm giàu phải chịu hiểm! Thế gian này không có tạo hóa vô duyên vô cớ, tất cả phải dựa vào mình tranh giành, đổi lấy. Trong bất tử bất diệt giới Chúc Cửu Âm cho mình tạo hóa, có Chúc Cửu Âm chúc phúc nhưng điều kiện là mình mạo hiểm phiêu lưu liều mạng!" Tô Minh nhìn bốn phía ánh sáng vàng sắp tới gần tay trái của Man Thần, bên trên màn sáng hạ xuống làm không gian Tô Minh và tay trái của Man Thần ngày càng nhỏ.
Ngũ phương ấn tỏa ra ánh sáng không nhu hòa nữa mà uy nghiêm sắc bén, như muốn trấn áp tất cả vật liên Man Thần đời thứ hai, hoàn thành sứ mệnh năm đó nó được giao cho!
"Cược!" Biểu tình Tô Minh dứt khoát, nếu cứ rời đi thì hắn tuyệt đối không cam lòng, thế thì liều một lần!
Giây phút quyết định, Tô Minh nâng lên tay phải chộp lấy Nạp Thần Dược, lại nuốt vào. Khí thế trên người hắn phút chốc biến đổi, con mắt càng thêm đen, lờ mờ hiện ảo ảnh như ẩn như hiện, thân hình nhoáng lên một cái cất bước đạp trên tay trái của Man Thần!
Đây là Tô Minh, lần đầu tiên đạp trên tay trái của Man Thần, giống như Tư Mã Tín đãlàm, hắn đạp lên bàn tay rồi khoanh chân ngồi xuống.
Rất ấm áp, đây là cảm giác thứ nhất khi Tô Minh đụng chạm vào tay trái của Man Thần, là ấm áp khó tả, dường như từng quen biết. Giây phút hắn ngồi hẳn vào tay trái của Man Thần, bên trên ánh sáng ngũ phương ấn bỗng tăng nhiều, từ nhu hòa trực tiếp biến chói mắt, bên trong ẩn chứa uy nghiêm vào khoảnh khắc này vô hạn tăng thêm vào.
"Ta không muốn truyền thừa của ngươi, ta chỉ cần sức sống của ngươi, và thần thông thuộc về Man Thần!" Tô Minh chậm rãi nói, mắt khép, đôi tay nâng lên ấn hai bên người, ấn lòng bàn tay trái của Man Thần.
Giây phút đôi tay hắn chạm vào lòng tay trái của Man Thần thì mạnh hút, bỗng sức sống mênh mông dọc theo đôi tay hắn thuận theo người vọt vào trong.
Đây là lực lượng ẩn chứa trong tay trái của Man Thần, lực lượng đó chống đỡ bàn tay bất diệt, lực lượng đó vốn là trừ Tư Mã Tín ra người khác không thể thu nạp!
Tư Mã Tín bởi vì tu vi mà không thể thu nạp quá nhiều, vốn y định mỗi lần tu vi tăng lên sẽ đi hấp thu lực lượng, mãi đến khi tu vi hoàn toàn đại thành, sẽ hút hết lực lượng trong tay trái của Man Thần, trở thành sở hữu của có thể đạt được tất cả lực lượng của Man Thần đời thứ hai.
Nhưng bây giờ tất cả tùy theo Tư Mã Tín chết khiến lực tay trái của Man Thần không còn ai hấp thu, Tô Minh thì vì Nạp Thần Dược gián tiếp được truyền thừa Man Thần đời thứ hai, làm hắn thành người có thể hấp thu lực lượng đó!
Thêm vào trong người Tô Minh toàn thân Man Cốt cần lực lượng sức sống quá nhiều, vượt xa Tư Mã Tín sánh bằng, cho nên lần này thu nạp hắn như biến thành cái hang không đáy. Mắt hắn khép, sức sống ùa vào, tay trái của Man Thần rung động, ngón tay vạn năm không nhúc nhích chậm rãi nhúc nhích. Cuối cùng, năm ngón tay chậm rãi co lại, hình thành một phòng hộ, bảo hộ thân thể Tô Minh bên trong!
Loại bảo vệ này là một loại thừa nhận lặng lẽ vốn tạo hóa thuộc về Tư Mã Tín, nhưng bây giờ trở thành của Tô Minh!
Nếu Tư Mã Tín không chết, bây giờ trông thấy hình ảnh này, chắc chắn sẽ hộc máu, bởi vì tất cả thuộc về y.
Tô Minh ngẩng đầu, mái tóc tung bay, nhìn ánh sáng vàng bốn phía đến, mãi khi ánh sáng bao phủ hoàn toàn tay trái của Man Thần, mãi khi ngũ phương ấn bềnh bồng trên đỉnh đầu hắn, khiến bốn phía hoàn toàn bị phong ấn.
Xung quanh yên tĩnh, chỉ có tay trái của Man Thần trong màn sáng khép lại lộ khe hở, có thể thấy Tô Minh khoanh chân không nhúc nhích.
Thời gian chậm rãi trôi qua, ngoài đất phong ấn, trên mặt biển, Cửu Phong, giờ có nhiều người ở đó. Những người này là kẻ sống sót đến từ Thiên Môn, biểu tình phức tạp, đôi khi nhìn hướng biển.
Bạch Tố ở trong góc cũng im lặng nhìn mặt biển, biểu tình hơi sốt ruột.
Trong động phủ Hổ Tử ngủ say như chết, hạc trọc lông đạp trên lưng gã, mỏ nhọn mổ lưng gã, có một sợi chỉ bị nó cắn ra, răng rắc nuốt, biểu tình rất thoải mái.
"Mới rồi không phải các ngươi chơi trốn tìm với Đại Hạc gia gia sao? Nhanh núp đi, núp rồi đợi ta tìm đến ăn ngươi!"