Chương thứ sáu trăm sáu mươi bảy: Lực lượng Man Hồn!
Giờ phút này có thể nói Tô Minh tập trung hàng vạn ánh mắt. Trên không trung vặn vẹo duỗi ra cánh tay dài cỡ trăm mét, khí thế hùng hõn có loại uy nhiếp khiến người tinh thần rung động. Truyện copy từ tunghoanh. Com
Tô Minh đứng trong lòng bàn tay, tóc dài theo gió bay lên, mắt như ánh sao, sau lưng rực rỡ cầu vồng, người toát ra hơi thở Man Hồn thuần chính.
Bây giờ hắn tràn ngập yêu dị chói mắt.
Lời nói lạnh lùng và cảm giác yêu dị kết hợp như cấu thành bức tranh truyền thế. Nếu thế gian này có họa sĩ vẽ ra thì tranh sẽ chấn động chín tầng trời.
Chỉ là bàn tay kia không có chỉ tay.
Mấy vạn người tiên tộc xung quanh nhìn Tô Minh, vẻ mặt phức tạp và rung động không thể che giấu. Tô Minh tồn tại, thân phận Man tộc, dao động cường đại và thiên địa dị tượng, tất cả điều đó vẽ ra một người đỉnh Man tộc đang nổi dậy.
"Tô Minh..." Đế Thiên áo vàng nhìn Tô Minh, từ từ nói. Đây là lần đầu tiên trên chiến trường, ở trước mặt mọi người y kêu tên Tô Minh.
Khoảnh khắc cái tên bị Đế Thiên áo vàng nói ra, đã định trước mặc kệ cuộc chiến ra sau nó sẽ lan truyền toàn tiên tộc, thậm chí là khắp Đông Hoang. Cái tên bị mọi người ghi nhớ, đời này không thể xóa nhòa.
Đặc biệt là Man tượng của Tô Minh toát ra quái dị đủ khiến tất cả người trông thây lòng dâng lên vô tận dao động cùng hoảng sợ. Khí thế khổng lồ như vậy mà chỉ ngưng tụ ra một cánh tay.
Nếu dị tượng bầu trời biến mất còn dễ nói, có thể hiểu Man tượng của Tô Minh là một cánh tay phải. Nhưng dị tượng trên trời còn đó, cầu vồng không biến mất mà xuất hiện nhiều thêm, tất cả chứng minh cho một việc.
Man Hồn của Tô Minh chưa kết thúc!
Man Hồn của Tô Minh chỉ mới bắt đầu!
Tô Minh đứng trên bàn tay phải Man tượng ánh mắt nhìn xuống thiên hạ, phát ra khiêu chiến độ cao nhất trong đời với Đế Thiên thì trọng điểm chiến tranh dường như không còn là lựa chọn liên quan Đông Hoang tháp, mà là Tô Minh vùng lên và Đế Thiên suy sụp!
Có lẽ một cường giả nổi lên vốn là đạp trên xác cường giả đi trước, chỉ có như vậy mới khiến những người trông thấy mang đến trùng kích từ tinh thần, như là khắc ấn sâu một đời!
Mấy vạn người hít thờ dồn dập, trong mắt họ không có hưng phấn, không có kích động, có chỉ là phức tạp. Đó là phức tạp nhìn cường giả dị tộc, trừ đó ra còn có lặng lẽ tôn kính.
Khi Tô Minh đột phá Tế Cốt cảnh đại viên mãn bước đến sơ kỳ Man Hồn, trừ khiến mấy vạn người chốn này tinh thần rung động ra, hắn càng dẫn động huyết mạch toàn Man tộc sục sôi kịch liệt hợn.
Nếu nói lúc trước huyết mạch Man tộc thiêu đốt bị so sánh là sôi trào, vậy bây giờ theo tu vi của Tô Minh bước vào Man Hồn, huyết mạch tất cả người Man tộc không thể dùng sôi trào để hình dung mà là bùng phát. Cái loại bùng phát đó như là máu không bị khống chế muốn rời khỏi thân thể, muốn đốt cháy lên.
Bầu trời cách nơi này rất xa, đến từ Chúng Sinh Tông, lấy ông lão dẫn đầu gần vạn người giờ không tự chủ được phát ra tiếng gầm kinh thiên, trong tiếng gầm ẩn chứa kích động khó mà hình dung. Thanh âm kích động như vậy đã rất lâu rồi không xuất hiện trong đất Man tộc.
Ông lão Man Hồn đại viên mãn Chúng Sinh Tông người run rẩy, khi tiến lên thì cất tiếng cười to, tiếng cười toát ra tang thương và kích động từ tận đáy lòng. Tiếng cười mang theo nước mắt, nỗi lòng sục sôi. Lão biết mình lựa chọn không sai, lão biết truyền thuyết Man tộc càng không lầm. Lão biết Man Thần đời thứ bốn, chân chính xuất hiện, dấu hiệu đang điên cuồng bùng phát, không lâu sau sẽ hoàn toàn lộ ra.
"Tương lai Man tộc ta, theo huyết mạch chúng ta thiêu đốt đang ở đằng trước! Ngày hôm nay là ngày toàn Man tộc ghi nhớ, ngày này là ngày huy hoàn nhất vạn năm xa xưa của Man tộc chúng ta! Tiên tộc, đã không còn xa ngày tất cả bị đuổi ra khỏi đất của chúng ta!! Các tộc nhân, hay dốc hết tốc độ đi, lộ ra khí thế hùng mạnh nhất của các ngươi. Chúng ta rạch phá không gian, đi bái lạy Man Thần!" Theo tiếng ông lão nói, sau lưng gần vạn đệ tử Chúng Sinh Tông kích động phát ra tiếng gầm giống nhau.
"Rạch phá không gian, bái lạy Man Thần!"
Tiếng rống kinh thiên động địa khiến bầu trời như rung lên, trên mặt đất vốn khô cằn xuất hiện sắc xanh như cỏ dại lan tràn kích động lắc lư.
Một hướng khác ở Đông Hoang đại lục, trên bầu trời cũng có gần vạn vệt sáng xé gió lao nhanh. Những người này dù đều là Man tộc nhưng đa số người gầy nhom, nhưng trong mắt lửa nóng không kém gì Chúng Sinh Tông. Họ không nói lời nào nhưng trong thân thể ẩn chứa kích động và huyết mạch bùng phát đủ khiến bất cứ ai từ dưới đất nhìn lên trời, trong thấy họ thì sẽ tinh thần chấn động.
Đám người này như đám sói điên cuồng, chẳng qua không phải đi tìm mồi săn mà bái lạy vua của họ!
Dẫn đầu là ông lão gầy, mắt đỏ sậm. Huyết mạch của lão thiêu đốt bùng phát, kích động tu vi lão lại tăng lên, khiến lão cảm thấy mình lựa chọn tuyệt đối không sai.
"Nhanh lên, Thao Vân bộ lạc chúng ta phải trở thành bộ lạc trước nhất xuất hiện ở trước mắt Man Thần đời thứ bốn, phải khiến Man Thần đời thứ bốn đầu tiên thấy là con sói Thao Vân bộ lạc chúng ta!"
Gần vạn người rống lên, thanh âm đủ oanh động ngân hà, gây nên động đất, tốc độ của họ càng nhanh!
Trừ họ ra trên bầu trời Đông Hoang đại lục còn rải rác vô số bóng dáng xé gió lao nhanh. Những người này đều theo huyết mạch thiêu đốt lao hướng nơi làm họ ngày càng kích động. Họ cảm nhận rõ ràng huyết mạch ở hướng đó vừa nãy bùng phát, đó là bùng phát trong thiêu đốt. Loại bùng nổ này chẳng những khiến tu vi của họ tăng lên chút, cảm giác kêu gọi từ linh hồn càng mãnh liệt, mạnh đến khiến họ điên cuồng.
Hy vọng của Man tộc, tương lai của Man tộc, Man tộc có còn thuộc về Man tộc hay không, tất cả vào khoảnh khắc này đã có đáp án!
Còn có những tộc nhân Mệnh tộc giờ thì sinh mệnh bùng phát ra tiềm lực vô tận khiến họ đi hướng Mặc Tôn của mình, bất chấp tất cả lao nhanh.
Toàn Đông Hoang đại lục vì đó mà lay động, vô số người tiểu bộ lạc trong mờ mịt, huyết mạch thiêu đốt, kêu gọi từ hư vô cũng bay lên trời hướng tới nơi kêu gọi huyết mạch, điên cuồng lao nhanh.
Man tộc ẩn núp trong dãy núi, mới nãy khó khăn lắm mới đè nén xúc động giờ lại dao động, mà còn kịch liệt hơn chút, một lúc sau dần bình tĩnh lại, nhưng có mấy ngàn gã đàn ông tuổi không lớn, mang theo cố chấp, kích động vọt ra khỏi dãy núi. Họ là số người ít ỏi trong bộ lạc này, họ lựa chọn con đường không như thế hệ trước, họ không muốn trốn tránh nữa, không muốn sống thừa trong cái bóng tiên tộc, họ phải đi liều tương lai.
Cho nên họ tự bay ra, đi theo huyết mạch chỉ dẫn, lao nhanh hướng chỗ Tô Minh ở.
Bộ lạc của họ không cản trở, im lặng nhìn theo.
Còn có bộ lạc Xích Lôi Thiên ở, bây giờ huyết mạch lại bùng phát xôn xao. Xích Lôi Thiên cắn răng vung tay áo, gần vạn người bộ lạc cùng bay lên, kích động lao đi.
"Sống cũng tốt, chết cũng thế, Xích Lôi Thiên lão phu tin tưởng truyền thuyết một lần thì có sao. Các tộc nhân, theo ta đi nhìn Man Thần này!"
Trời đất ầm vang, nhưng Nha Man bộ lạc ẩn trong rừng cây vẫn không có nhiều thay đổi, chẳng qua trên đất trống sâu trong rừng, quỳ sau lưng ông lão mặc da thú không phải bảy, tám người mà gần ba mươi người. Họ im lặng quỳ, vẻ mặt dứt khoát, biểu đạt rõ suy nghĩ trong lòng.
Trên bầu trời Đông Hoang đại lục vô số cầu vồng lao nhanh hướng tới chỗ Tô Minh ở. Đế Thiên áo vàng bỗng cười to, trong tiếng cười kia biểu tình dần không âm trầm nữa mà là bình tĩnh tiến một bước hướng Tô Minh.
"Ngươi, kẻ sắp chết có tư cách gì dám nói như vậy với bổn đế?"
Lúc này Đế Thiên áo vàng mặc dù ngoài người lượn lờ khói đen nguyền rủa nhưng toàn thân lóe ánh sáng vàng, vẻ mặt uy nghiêm, tiến bước, trong người bùng phát khí thế. Khí thế đó theo toàn thân tràn ngập ánh sáng vàng thì càng mãnh liệt. Từ người y xuất hiện loại cảm giác mà mấy vạn tu sĩ tiên tộc quen thuộc, đến từ không tha xâm phạm Tam Hoàng Ngũ Đế.
"Chỉ bằng nhiều năm trước, ngoài Thánh Sơn Vu tộc Nam Thần ta chém một phân thân của ngươi! Mấy phút trước trong thiên địa ta lại diệt một phân thân của ngươi!" Tô Minh bình tĩnh nói.
Khi Đế Thiên cất bước thì hắn cũng nhấc chân. Hai người dù cách nhau trăm mét nhưng khi cùng cất bước như có trùng kích vô hình bùng phát, đè ép đối kháng nhau.
Từ xa nhìn hình ảnh như ảo ảnh. Chỉ thấy Đế Thiên tràn ngập ánh sáng vàng như nhuộm một nửa thiên địa thành ánh vàng. Trong màu vàng có một ngũ trảo kim long biến ảo ra gầm hướng Tô Minh, theo ánh sáng vàng mà đi.
Chỗ Tô Minh thì vung tay áo, lập tức dưới chân cánh tay phải Man tượng tỏa ra khói đen ngập trời. Khói kia như nguyền rủa lượn lờ tám hướng, tay phải Man tượng khi Tô Minh rời đi thì mạnh nâng lên, nắm tay lại, mang theo cảm giác hoang dã đánh vào kim long.
Hai bên chớp mắt va chạm, tiếng nổ điếc tai quanh quẩn tám phương thiên địa. Tô Minh lại bước ra một bước.
"Tô Minh ta có thể hủy hai phân thân Đế Thiên ngươi." Tô Minh phát ra thanh âm, khi nói câu này thì đạp ra một bước khiến trời chấn động.
Đế Thiên cảm nhận rõ ràng theo bước chân Tô Minh đạp xuống, bốn phương tám hướng lực lượng thiên địa bỗng nhiên cuốn động như là bị Tô Minh khống chế.
Đây chính là sự cường đại của Man Hồn, có thể khống chế lực lượng thiên địa.