Theo hắn đi, người trong quảng trường cũng dần tan, mỗi người vội vàng theo thủ lĩnh bộ lạc trở về thành đá Phong Quyến.
Cửa thứ nhất Đại Thử cứ thế kết thúc, tiếp theo là nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày thứ hai cử hành cửa thứ hai Đại Thử. Cửa thứ hai tuy nói không phải thực chiến nhưng có liên quan rất lớn đến tu vi.
Trước đây cũng có không ít người người chỉ tham gia cửa thứ nhất, sẽ không tham gia hai cửa còn lại. Nhưng người như thế đa số là từ năm mươi mấy trở đi, trước giờ chưa từng có người được mười hạng đầu cửa thứ nhất Đại Thử lại không tham gia tiếp hai cửa nữa.
Cho nên đối thoại của Tô Minh và Diệp Vọng lúc trước, dấy lên sóng triều trong lòng mọi người, nhưng không ai bàn tán, chỉ im lặng nhìn Tô Minh rời đi.
Đặc biệt là những thí sinh chuẩn bị tham gia vào sáng mai, họ phải nắm chắc thời gian dùng đêm nay tu luyện, khiến bản thân giữ vững trạng thái đỉnh cao, cũng nhạt bớt vết thương do áp lực cửa thứ nhất tạo thành.
Đám người như Thần Xung bởi vì miễn cưỡng đi ở cửa thứ nhất, bị thương không nhẹ, cần cường giả trong bộ lạc hỗ trợ mới có thể hồi phục bình thường vào sáng mai.
Thậm chí là Man Công Phong Quyến bộ lạc Kinh Nam cũng không có nhiều thời gian rảnh. Diệp Vọng cưỡng ép hấp thu Man Huyết, sẽ để lại vết thương ẩn cực lớn, ông cần cố gắng giải quyết nó.
Lúc đến là Thạch Hải mang Tô Minh, khi rời đi vẫn giống thế. Thạch Hải phức tạp cùng do dự như muốn nói cái gì, nhưng rốt cuộc vẫn im lặng, vung tay áo lên quấn lấy Tô Minh rời đi, xé gió hướng thành đá Phong Quyến.
Theo bầy người tán đi, trên quảng trường càng thêm lạnh lẽo. A Công Mặc Tang đứng đó, mặt lộ mỉm cười, như đang chờ Kinh Nam bên cạnh nói cái gì.
Biểu tình của Kinh Nam không còn âm trầm mà là cau mày, trầm ngâm hồi lâu sau, nhìn hướng Mặc Tang.
"Lúc trước ngươi dùng Tiền Man Thuật đổi lấy yêu cầu thứ nhất, là để Ô Sơn bộ lạc của ngươi, vào lúc ngươi cho rằng thích hợp, sẽ gia nhập Phong Quyến bộ lạc ta, nhận Phong Quyến che chở. Mục đích của ngươi không ngoài ý muốn là cho Tất Đồ Hắc Sơn bộ lạc một cơ hội. Cường giả Ô Sơn bộ lạc ngươi một lần đi ra ba người, hiện tại lực phòng ngự trong bộ lạc giảm đi. Nếu Tất Đồ tới Phong Quyến ta, ngươi có thể nhân cơ hội quan sát tu vi thay đổi, nếu y không tới, nói rõ tu vi nhất định khó nắm bắt. Kế hoạch một hòn đá ném hai chim của ngươi đúng là tàn nhẫn!" Kinh Nam nhìn Mặc Tang, nói từng chữ một.
"Vốn cũng không định gạt ngươi." Mặc Tang mỉm cười nói.
"Nếu Tất Đồ đến, ngươi có thể phán đoán và thay đổi kế hoạch. Nếu y không đến, ngươi để lại bộ lạc trống rỗng, dẫn dắt y ra tay. Ta thậm chí ra kết luận ngươi để lại cái bẫy trong bộ lạc, một khi Tất Đồ thật sự xâm nhập Ô Sơn bộ lạc, bởi vì ước định giữa ngươi và ta, Ô Sơn bộ lạc trở thành phụ thuộc Phong Quyến khiến Tất Đồ kiêng dè. Ngươi còn hiểu rõ tính cách Tất Đồ, nếu tu vi mới đột phá thì nhất định kiêu ngạo bốc đồng, mà ta. Nhất định sẽ ra tay, nếu không thì tám phương bên này, Phong Quyến ta còn có uy nghiêm gì. Ngay cả bộ lạc phụ thuộc cũng không thể bảo vệ, sẽ khiến người cảm giác là sợ Tất Đồ." Kinh Nam từ từ nói.
Kỳ thật những điều này lúc trước khi ông nói chuyện với Mặc Tang trong phòng bí mật thì đã nghĩ ra, nhưng không chỉ rõ mà là giữ lại, trong thời gian sắp tới cẩn thận suy ngẫm, lấy này khiến Mặc Tang trả ra cái giá càng lớn. Hiện tại, ông đã tìm ra cái giá này!
"Không sai, ta đúng là có suy nghĩ này, đáng tiếc Tất Đồ không ra tay." Mặc Tang nhíu mày, nhìn Kinh Nam.
Kinh Nam ánh mắt phức tạp cùng mắt Mặc Tang giao nhau, thật lâu sau ông khẽ thở dài.
"Nếu không phải diện mạo của ngươi và thằng bé kia chênh lệch quá lớn, ta thật cho rằng hắn là máu mủ của Mặc Tang." Kinh Nam ngẩng đầu, liếc mắt hướng Tô Minh biến mất.
"Trong lòng ta, nó chính là ruột thịt của ta." Trong mắt Mặc Tang xẹt qua tia hoài niệm, khẽ nói.
"Mặc Tang, về mưu kế thì Kinh Nam ta không bằng ngươi, điểm này không liên quan tu vi, lúc tuổi trẻ ta đã sớm biết. Từ lâu ngươi đã tính ra ta sẽ nhìn thấu ẩn ý trong yêu cầu của ngươi, cũng sớm đoán tính cách ta sẽ không lập tức từ chối, mà là chờ đợi thời cơ lấy càng nhiều chỗ tốt. Những điều này ngươi đều tính toán hết, cho nên đem chỗ tốt đẩy tới trước mặt ta, khiến ta không thể không động tâm. Tất cả điều ngươi làm, chẳng những vì bộ lạc, đa phần là vì thằng bé đó."
"Ngươi sớm biết Tô Minh có tài năng!" Kinh Nam từ từ mở miệng.
Mặc Tang nhìn Kinh Nam, mỉm cười không nói.
"Ngươi khiến hắn che giấu tung tích, lấy hình dạng khác xuất hiện tại đây, bày ra tiềm lực của hắn, để ta xem. Vậy thì coi như Ô Sơn bộ lạc trở thành phụ thuộc cũng sẽ không liên lụy đến hắn, ngươi cho hắn con đường khác, một con đường năm đó ngươi không lựa chọn." Biểu tình của Kinh Nam càng thêm phức tạp, nhìn Mặc Tang.
"Ngươi biết Phong Quyến ta không để ý bộ lạc xung quanh xuất hiện tinh anh, thậm chí Phong Quyến bộ lạc rất mong chờ. Một khi bộ lạc khác xuất hiện tài năng trẻ thì Phong Quyến ta sẽ trước tiếp nhận người, để trở thành một thành viên trong Phong Quyến, càng sẽ cho bộ lạc nguyên bản của hắn thật nhiều chỗ tốt. Những điều này rất nhiều người nhìn không thấu, bởi vì Phong Quyến ta đố tài, coi như là giải thích cũng không ai tin tưởng. Chỉ có ngươi, biết sự thật! Ngươi biết sự thật này vẫn khiến hắn che giấu hình dạng, là vì tốt cho hắn. Dù sao cây to đón gió lớn, thêm vào một tầng ẩn giấu là bảo vệ hắn, cũng không muốn hắn gánh lấy vận mệnh bộ lạc phụ thuộc mà là độc lập đi ra. Chờ vài năm sau hắn lớn lên, coi như lộ ra thân phận cũng không sao. Lúc đó hắn đã có thực lực khiến người chăm chú nhìn, từ bên cạnh cũng có thể bảo vệ Ô Sơn bộ lạc phụ thuộc." Kinh Nam nhìn trên quảng trường còn lại không vài người, chậm rãi nói.
"Ngươi thành công, đứa trẻ này thật khiến ta động tâm. Để hắn lại Phong Quyến đi, ta sẽ trợ giúp hắn như Diệp Vọng, như lúc trước ta nói với ngươi, hắn và Diệp Vọng, ai Khai Trần trước thì chính là Man Tử của Phong Quyến bộ lạc ta! Dù hắn thua Diệp Vọng thì lấy tiềm lực của hắn, ta cũng sẽ khiến hắn trở thành tinh anh! Cùng Diệp Vọng mở rộng Phong Quyến! Còn về Ô Sơn bộ lạc, kết thúc thi đấu rồi đến Phong Quyến bộ lạc ta đi. Tất Đồ sẽ không dám cản trở. Nếu y dám ra tay, ta sẽ khiến y biết, cùng là sơ kỳ Khai Trần nhưng chênh lệch vẫn rất lớn!" Kinh Nam nói, tay phải vung hướng Mặc Tang, thoáng chốc một cái bình nhỏ bay thẳng đến Mặc Tang.
"Trong này có ba giọt Man Huyết, thêm một giọt là ta đưa quà gặp mặt cho Tô Minh!" Kinh Nam nhìn Mặc Tang thật lâu, xoay người bước hướng không trung. Tối nay ông phải giúp Diệp Vọng xử lý vết thương.
Mặc Tang nhìn Kinh Nam rời đi, nhìn trong bình nhỏ có ba giọt Man Huyết, mắt lộ suy tư. Lời Kinh Nam nói đúng rất nhiều nhưng sai một điều, Mặc Tang không dự đoán được Tô Minh có thể đi tới thứ bậc như thế.
Vốn ông định lấy phân thận thần bí của Tô Minh khiến Kinh Nam do dự và suy đoán, sau đó trả một ít cái giá cực đắt, khiến Kinh Nam đồng ý để lại Tô Minh ở Phong Quyến bộ lạc.
Dù sao ông cũng biết Phong Quyến bộ lạc có sự cố chấp phải đi ra nơi này, có thể hay không càng biến mạnh. Họ sẽ không từ bỏ bất cứ cơ hội nào, dù cho chỉ là suy đoán mà thôi.
Nhưng Mặc Tang không ngờ rằng Tô Minh đạt tới thứ bậc như thế, khiến ông nói chuyện với Kinh Nam từ bị động hóa thành chủ động.
Một chữ khác biệt thì chênh lệch rất xa!
"Có lẽ lần này, tai nạn Ô Sơn bộ lạc ta không phải không thể tiêu trừ." Mắt Mặc Tang chợt lóe, đi hướng phương xa người Ô Sơn bộ lạc đang chờ đợi ông.
Bên ngoài không gian Phong Quyến Sơn, hiện giờ Thạch Hải mang Tô Minh bay vội hướng thành đá. Giữa không trung, hai người đều không mở miệng nói câu gì.
Tô Minh im lặng, Thạch Hải trong lòng rối loạn, đôi khi liếc Tô Minh. Người trước mắt rất bình thường, là đích thân ông mang tới quảng trường. Vốn ông chẳng chút chú ý, nhưng trải qua mấy ngày chính mắt thấy, nhìn đến lần vượt lên chính mình khó tin, tâm tình Thạch Hải bị biến đổi.
"Đây là một tinh anh có thể so với Diệp Vọng!" Thạch Hải thầm nói trong lòng.
Thời gian không dài lắm, mặt đất phía xa, nóc nhà Phong Quyến bộ lạc dần xuất hiện, thành đá to lớn mơ hồ hiện ra, lúc này Tô Minh bỗng mở miệng.
Hắn nghênh đón gió mạnh ập vào mặt, thanh âm bị gió thổi tan nhưng vẫn rõ ràng truyền vào tai Thạch Hải. Truyện được lấy từ website tung hoanh
"Tiền bối, vãn bối có một chuyện không rõ, tiền bối không Khai Trần vì sao có thể bay?"
Nếu đổi lại trước đây thì Thạch Hải nhất định sẽ không đáp, làm bộ không nghe thấy. Nhưng hôm nay ông hơi chần chờ, mở miệng từ từ giải thích.
"Khai Trần bay không giống ta. Ta có thể bay trên trời là bởi vì khí huyết của mình, cũng có liên quan một phần Man Văn chưa đông lại của ta. Man Văn của ta, là mây." Thạch Hải nói, giữa trán có một hình mây mơ hồ biến ảo.
"Nói chính xác hơn, Khai Trần cảnh dựa vào chính sức mình đi trong trời đất, mà ta chỉ có thể bay, nhìn thì giống nhau nhưng bản chất lại chênh lệch cực lớn." Thạch Hải tỉ mỉ giải thích.
Tô Minh ánh mắt suy tư lại hỏi vài câu, trong lúc nói chuyện với Thạch Hải, hai người trở lại thành đá. Để Tô Minh xuống, Thạch Hải lộ khuôn mặt tươi cười gật đầu với Tô Minh, xoay người hóa thành mảnh mây trắng bay đi.
Dưới Phong Quyến Sơn, hiện giờ quảng trường to lớn trống rỗng, trên chín pho tượng có tám người khoanh chân ngồi. Họ đều là cường giả Phong Quyến bộ lạc. Không lâu sau Thạch Hải trở về, ngồi xếp bằng trên pho tượng thứ chín.
Bởi vì mở ra phong ấn Phong Quyến Sơn, cần đóng lại một đoạn thời gian. Chín người họ là kẻ bảo vệ nơi đây, chỉ có chờ đóng toàn bộ phong ấn mới có thể rời đi.
Lúc trước đều như thế.
Nhưng năm nay hơi kỳ lạ. Chỉ thấy quảng trường trống trải không biết khi nào thì xuất hiện một bóng đen. Bóng đen trùm áo choàng đen, che giấu cả người bên trong. Người này, chính là người thần bí xuất hiện tại Hắc Sơn bộ lạc!