Mà một bước này không khó vượt qua, bởi vì Tô Minh đã biết mình thiếu thốn cái gì. Lần này ngộ làm hắn hiểu ra, hắn thiếu chính là sự sống, là tuổi thọ đến từ trong thân thể người hạo dương.
Chính khoảnh khắc này, trong linh hồn Tô Minh truyền đến một thanh âm như từ năm tháng xa xưa, một giọng nam khiến hắn xa lạ rồi lại có ấm áp quen thuộc.
"Tố Minh..."
"Tố Minh..." Tiếng thứ hai là Tô Minh thốt lời.
Theo lời nói phát ra, ánh sao tới gần, một tiếng nổ kinh thiên động địa ngập trời vang bên ngoài Cửu Phong.
Trong tiếng nổ trời đất trong một giây ngừng chuyển động, thân hình Tô Minh tan vỡ, dù hắn hiểu rõ Tố Minh, dù tu vi bước vào hậu kỳ mệnh cách, dù hắn... Vào phút cuối thi triển ra thu ý. Nhưng trước thực lực tuyệt đối thì mọi thứ yếu ớt không chịu nổi một kích. Thân hình Tô Minh tan vỡ, dù ở trên Cửu Phong lại ngưng tụ ra thân thể hư ảo nhưng lần này hàn toàn trong suốt, mờ nhạt, dựa vào mắt thường gần như không thể trông thấy. Cảm giác yếu ớt đến từ linh hồn tràn ngập ý thức Tô Minh. Hắn lảo đảo lùi vài bước nhưng vẫn kiên quyết đứng ngoài động phủ đỉnh Cửu Phong, dù cho đến giây phút này thì hắn vẫn phải bảo vệ Cửu Phong. Dù rằng ý thức của hắn sắp tan biến, sắp thật sự ra đi, nhưng hắn vẫn kiên quyết đứng đó, dù hắn... Đã trong suốt rồi.
Trên bầu trời, trong tiếng nổ lại có mười mấy người không hét thê lương nhưng vẻ mặt hoảng sợ biến thành bộ xương từ bầu trời rớt xuống biển rộng. Mấy ngàn người tổng cộng chết chưa đến năm mươi người, đối với họ không hao tổn căn cơ gì, nhưng biểu tình của họ rất trầm trọng. Vì mặc dù chết chưa đến mười người nhưng có mấy trăm tên mặt tái nhợt, sự sống và tuổi thọ mát đi hơn phân nửa, ngay cả tu vi cũng rớt xuống mấy cảnh giới.
Tất cả đều do một mình Tô Minh làm được.
"Giết đi chứ! Giết hắn cho bổn công tử! Chết tiệt, các ngươi cùng ra tay, lập tức giết chết người này, hủy diệt ngọn núi này. Bây giờ mà hắn còn không bỏ chạy, tử chiến tại đây, hiển nhiên ngọn núi này rất quan trọng với hắn. Diệt núi này, giết người này!!" Đạo Nguyên núp sau lưng mấy ngàn đạo nô, hét chói tai gào la.
Tất cả ánh mắt mấy ngàn đạo nô chợt lóe sát khí, lần này chúng vọt tới, toàn bộ mấy ngàn người thi triển thần thông, tản ra. Theo thần thông thi triển, lực lượng đủ để hủy thiên diệt địa từ người chúng bùng phát. Lực lượng đó đủ để hủy Tô Minh, diệt Cửu Phong, khiến đám Đại sư huynh, Tiền Thần trong núi còn chưa tỉnh lại sẽ vĩnh viễn ngủ say.
Tô Minh khó khăn ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào đằng sau mấy ngàn đạo nô, Đạo Nguyên vẻ mặt hưng phấn. Trong đôi mắt ảm đạm của Tô Minh khi nhìn Đạo Nguyên thì ngưng tụ ra tia sáng lạnh cuối cùng trong đời mình.
"Cùng Cửu Phong sống chết, ta không oán, nhưng tiếc nuối là không thể giết chết Đạo Nguyên hủy diệt Cửu Phong, ta không mặt mũi gặp sư huynh ở dưới suối vàng." Tô Minh thì thào.
Khi mấy ngàn đạo nô trên bầu trời đến gần, hắn cúi đầu nhìn Sát Kiếm trong tay, mũi kiếm đang run rẩy, hắn có thể cảm nhận thanh kiếm truyền đến quyết tâm phải giết chóc thiên địa.
"Ta còn có hai thức thần thông..." Tô Minh cảm giác được mình suy yếu đến cực hạn rồi.
Hắn sắp tan biến thì tay trái bỗng giơ lên một chưởng ấn xuống đất dưới thân. Cú ấn này mặt đất lập tức chấn động, địa khí từ Cửu Phong, từ biển dưới Cửu Phong nhanh chóng vọt tới, dọc theo tay trái Tô Minh lao hướng thân hình hư ảo của hắn, làm tay trái hắn liền héo rút trông như da bọc xương, có ánh sáng trắng lượn lờ.
Đây là thần thông của Di Thị tộc, là một trong thuật pháp Tô Minh học được ở Đông Hoang tháp, cũng là nguyên nhân khiến mấy người cổ xưa trong vòng xoáy âm tử chú ý đến hắn, càng dẫn đến cơ hội mười vạn chiến sĩ của Di Thị tộc, Ác Linh tộc trong nhiều thế giới vòng xoáy âm tử.
Thần thông Di Thị tộc lấy linh luyện thân thể, khiến Tô Minh có thân hình máu thịt, vậy thì héo rút chính là máu thịt của hắn, nhìn như héo tàn nhưng sự thật là máu thịt của hắn không giảm bớt, cái phần bị héo rút là do phần khác thân thể hấp thu khiến thân thể không còn viên mãn nữa mà như có lỗ hổng, khiến thuật pháp tộc này dùng cánh tay trái héo rút có thể hấp thu lực lượng máu thịt người ngoài, do đó làm bản thân lại viên mãn. Sự thật là lại viên mãn khiến tộc nhân Di Thị tộc mạnh hơn trước một chút.
Giờ phút này Tô Minh không có thân hình máu thịt, vậy thì trông như héo rút chính là hồn của hắn. Theo cánh tay trái Tô Minh héo tàn, dần dần toàn bộ thân hình ảo của hắn trong chớp mắt này héo tàn, cuối cùng hoàn toàn biến mất, chỉ có tay phải nắm Sát Kiếm là ngưng tụ toàn bộ ý hồn của hắn, gần như kết tinh, có thực chất. Tay phải nắm Sát Kiếm trong chớp mắt bay lên, cầm Sát Kiếm mang theo ý chí của Tô Minh, khoảnh khắc thần thông mấy ngàn đạo nô tới gần thì lao hướng Đạo Nguyên phía xa, hóa thành cầu vồng kinh thiên lao nhanh, tốc độ hư vô phá vỡ tất cả lao tới chỗ gã. Tốc độ kiếm rất nhanh, chớp mắt đến gần Đạo Nguyên chưa tới trăm mét. Quá trình có bị đạo nô ngăn cản nhưng dù là ai cũng không thể tránh đi một kích gần như là phút cuối trong đời Tô Minh.
Khi một kích kia lao ra thì ý hồn Tô Minh la thi triển thuật thần thông khác của tộc quần mà hắn học được ở Đông Hoang tháp, đó là thuật pháp Ác Linh tộc. Chỉ thấy tay phải kết tinh cầm Sát Kiếm giờ bùng phát nhiều khói đen, khói đen phun trào, tay phải Tô Minh dần biến mất. Khi tay phải hoàn toàn biến mất thì toát ra khói đen hóa thành mặt quỷ dữ tợn tràn ngập quanh Sát Kiếm, gầm rống kéo theo Sát Kiếm lao ra.
Nó đi qua đâu là gần trăm đạo nô cản trở nhưng khi va chạm và nhau, một tiếng gầm chấn động linh hồn, tinh thần mọi người phát ra từ miệng mặt quỷ. Tiếng gào vang vọng như có thể khiến trời đất đứng lại, khiến thân thể gần trăm đạo nô cùng khựng lại, thuật thần thông thi triển bị đông lại, mặc kệ mặt quỷ gầm rống lướt qua gần trăm đạo nô, xuất hiện trước mặt Đạo Nguyên vẻ mặt kinh hoàng hét chói tai.
Mấy ngàn đạo nô xung quanh không kịp cứu viện, tốc độ Sát Kiếm của Tô Minh quá nhanh, mặt quỷ dữ tợn càng đóng băng trời đất vận chuyển, khiến họ chỉ có thể trơ mắt nhìn tất cả xảy ra.
Một kiếm ẩn chứa sự sống và tất cả của Tô Minh chợt đâm vào trán Đạo Nguyên.
Khi một kiếm đâm tới thì tinh thần bào trên người Đạo Nguyên chợt nhanh chóng chuyển động, từng đợt ánh sao di chuyển khiến mặt quỷ dữ tợn ngoài Sát Kiếm phát ra tiếng hét thê lương, nhanh chóng tan biến.
Nhưng còn có một tiếng hét thảm nữa, là phát ra từ miệng Đạo Nguyên. Tinh thần bào của gã chống lại mặt quỷ hung tợn, có thể bảo vệ thân thể gã nhưng trong Sát Kiếm có thần thông từ Di Thị tộc ngưng tụ sinh mệnh Tô Minh, nó thi triển hấp thu và cắn nuốt và lúc tinh thần bào đối kháng mặt quỷ thì vọt vào người Đạo Nguyên, hút lấy phần linh hồn của gã.
Đạo Nguyên hét thảm thiết, thanh âm thê lương vang vọng. Linh hồn của gã nhanh chóng bị nuốt đi, thân hình run rẩy nhanh chóng héo rút, đó là tất cả tinh hoa máu thịt bị hút đi, cái loại thống khổ đó không thua gì bị lăng trì. Nhưng tinh thần thánh bào cường đại khiến người dòng chính họ Đạo thuộc Đạo Thần Tông từ khi sinh ra đã được báu vật, dù rằng Đạo Nguyên khó thể phát huy hết uy lực của nó nhưng vẫn có chỗ mạnh mẽ.
Nó giữ lại một lũ hồn của Đạo Nguyên khiến gã không chết, dù rằng bây giờ thân hình gã da bọc xương, toàn thân héo rút xám xịt nhưng gã vẫn còn sống. Nhưng gã sóng mà thống khổ hơn chết gấp vô số lần, giọng gã khàn khàn hét thảm, mất hết sức lực. Nếu không phải tinh thần bào khóa lại linh hồn thì gã sớm chết rồi, nhưng tỏa định này và Sát Kiếm Tô Minh hấp thu như kéo co, làm Đạo Nguyên chịu đựng nõi đau đớn mà đổi làm bất cứ ai đều sẽ tan vỡ ý thức.
Nhưng dù gì Tô Minh khó mà kéo dài, Sát Kiếm chậm rãi mất đi lực hút, khuôn mặt quỷ dữ tợn tan biến giữa không trung. Tô Minh đã không còn thân hình, ngay cả ý thức ngưng tụ ở Sát Kiếm cũng dần thành từng đốm sáng khuếch tán.
Sát Kiếm phát ra tiếng kêu rên, dù rằng nó đi theo Tô Minh thời gian không dài nhưng khiến nó cảm nhận được cách dùng kiếm thật sự. Điều này làm nó mê mẩn, cho nên cảm giác ý thức Tô Minh tán đi thì phát ra tiếng rít bi ai truyền khắp tám phương.
Phía xa thần thông của mấy ngàn đạo nô đã phủ lên Cửu Phong, toàn Cửu Phong đang nhanh chóng tan vỡ.
Tất cả dường như không khả năng xuất hiện chuyển biến.
Nhưng lúc trước một hồn cuối cùng trên người Tô Minh, người đàn ông tóc bạc hóa thành bươm bướm đã nói có người không muốn để gã ra tay, có người cố ý mở cửa để những con thuyền càng thuận lợi tiến và Man tộc.
Tương tự, có người không muốn Tô Minh cứ thế chết đi.
"Tô Minh, ngươi có muốn... Trở thành Âm Tử Chi Tử của Âm Tử tàn giới ta không?" Một thanh âm tang thương từ trên trời từ từ truyền đến.
Thanh âm vang lên, toàn thiên địa trong chớp mắt đứng lại, mấy ngàn đạo nô ở giữa không trung đứng lặng, thần thông cũng đông lại, Cửu Phong tan vỡ chợt ngừng.
Mặt biển cuốn động, gió rít gào, trong khoảnh khắc này bởi vì thanh âm xuất hiện mà đông lại.