Chương thứ bảy trăm bảy mươi chín: Kinh Nam Tử giáng xuống!
Trên bàu trời một tia chớp đen xẹt qua, mi mắt Kinh Nam Tử hé lộ ra tia sáng sắc lạnh, có chút kỳ lạ.
"Năm đó ta ở bên ngoài để lại một tai mắt đang kêu gọi ta." Kinh Nam Tử chậm rãi nâng tay phải ấn vài ấn quyết trức mặt, dường như gã đang thôi diễn cái gì.
Gãc không ngừng ấn pháp quyết, trời đất đổ mưa máu sấm sét đánh ầm ầm. Tiếng nổ cơ hồ liền thành một mảnh khiến đất đỏ luân phiên sáng tối như tận thế đã đến.
Tay phải ấn pháp quyết ngày càng nhanh, năm ngón tay có tơ khói xanh toát ra, những tơ khỏi hư ảo nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy bên trong hiện ra bóng dáng Điền Lâm, Long Lệ, Tôn Côn và Tô Minh. Theo những thân hình xuất hiện, tư xanh lộ ra đất phong ấn Hỏa Xích Tinh. Cho đến giờ phút này, trên trời sấm đánh điếc tai, Kinh Nam Tử biến sắc mặt.
Đầu tiên gã lộ ra không thể tin, đứng bật dậy, nhưng khi gã thấy tàn bộ ký ức trước khi chết của Gia Thân Đồng phân thân thì Kinh Nam Tử đứng đó, mặt âm trầm. Dường như gã do dự cái gì, thật lâu sau vẻ mặt dứt khoát, mắt xẹt qua hung tợn và mừng như điên.
"Nếu lập được công lớn này thì ta có thể trước tiên kết thúc trấn giữ tại đây, thậm chí có thể được gấp trăm lần, thậm chí ngàn, vạn lần tài nguyên. Hơn nữa đây chắc chắn là biến động dị tộc, nếu một mình ta trấn áp thì sẽ có được phàn thưởng giao nhất liên minh bốn chân giới, có tư cách vào Thiên Kiền Tinh tu hành!" Kinh Nam Tử mắt chớp lóe, đè nén không được sự kích động.
"Thiên Kiền Tinh, năm năm mới mở ra một lần, mỗi lần chỉ có chưa đến ba mươi người được và, cơ hồ là thánh địa tu luyện bốn chân giới nội định danh ngạch. Bây giờ cách thời gian mở ra đã không còn xa, nếu ta có thể lấy được tư cách đi vào thì ta có bảy phần nắm chắc, khi đi ra ta sẽ là nửa bước kiếp dương!!"
Kinh Nam Tử không do dự gì nữa, tay phải gã hư không chộp huưóng áo giáp đỏ bị mưa máu tưới ướt. Áo giáp bay lên ở ngài ngươi gã biến thành từng mảnh phủ trùm toàn thân, liên tiếp lại với nhau, hình thành chiến giáp đỏ. Kinh Nam Tử mặc chiến giáp đỏ trông như tràn ngập sát khí, mái tóc đỏ rực bay trong mưa máu. Gã nhặt lên mũ giáp đọi và đầu, mạnh xoay người đạp xuống huyết sơn.
* Ầm!*
Núi vỡ thành bốn năm mảnh, một luồng sáng đỏ từ trong sơn thể tan vỡ bay vọt ra ngài, đó là một vật dài màu đỏ trông như quan tài, chớp lóe ánh sáng, có vô số phù văn lồi lõm khiến nó cho người cảm giác chấn động tinh thần.
Kinh Nam Tử đi hướng quan tài đỏ, va đụng vào quan tài, thân hình gã dung nhập vào trong. Sau đó phù văn trên quan tài chớp lóe rực rỡ, nó biến thành ánh sáng chói mắt, dùng tốc độ khó thể hình dung bùm một tiếng lao lên trời. Nghênh đón mưa máu, quan tài chớp mắt đã bay ra tu chân tinh, trong tinh vực mênh mang lao nhanh hướng Hỏa Xích Tinh.
Thời gian trôi qua từng ngày, mọi người trong phong ấn Hỏa Xích Tinh bây giờ vẫn không nhúc nhích, chìm đắm ở trạng thái lực giới thạch.
Tô Minh biểu tình hoảng hốt, không biết trông thấy gì trong giới thạch sóng gợn.
Hạc trọc lông chảy nước miếng lầm bầm, có lẽ ngay chính nó cũng không nghe được.
Bây giờ Hỏa Xích Tinh đã là ban đêm, mọi người đều không ra ngoài hoạt động, dù sao mãnh thú đã ra khỏi đất phong ấn, mọi chuyện khác hẳn trước kia. Đối với tu sĩ nơi này, mấy năm nay cẩn thận chính là bình chướng cho mình an toàn. Đặc biệt là buỏi tối không yên lặng, đôi khi từng tiếng mãnh thú gầm rống rạch phá trời đêm, truyền khắp tám phương.
Trong nhà đá trên núi ở khu vực đông bộ Hỏa Xích Tinh, bà lão ngòi xếp bằng, mấy năm nay ít khi đi ra ngoài. Bà vẫn thấy bất an nhưng cuối cùng biến thành tiếng thở dài.
Đêm hôm đó bà lão khoanh chân ngồi, đột nhiên mở mắt ra, trong mắt tát ra hảng sợ.
Nguyên bầu trời đêm Hỏa Xích Tinh trong chớp mắt biến đỏ rực, tất cả tu sĩ dưới đất giật mình tỉnh dậy, cùng ngẩng đầu hoảng sợ nhìn lên trời. Thậm chí những mãnh thú gầm rống cũng im bặt.
Màu đỏ nhuộm bầu trời Hỏa Xích Tinh là một vệt sáng đỏ chói mắt, hiển nhiên nó từ ngoài trời nhanh chóng đến gần, xuyên qua cương khí tầng của Hỏa Xích Tinh. Vệt sáng đỏ đến quá nhanh cho nên không biết nó là gì, chớp mắt nó thiêu đốt khung trời, rồi lao xuống đất, trong thời gian ngắn đánh vào mặt đất, vị trí nó va chạm lan tràn trùng kích cuồng phong, quét sang bốn phía. Trùng kích đi qua đâu thì mặt đất vỡ nát, ngay cả mấy ngọn núi lửa cũng thành bụi đất. Phạm vi mấy vạn dặm tất cả sinh linh liên tục hét thảm, trừ đỉnh thiên tu ra còn lại đều chết hết. Nhưng dù là đỉnh thiên tu thì bị trùng kích hộc bãi máu, bị trọng thương.
Tiếng nổ qua đi, chỗ trung tâm trùng kích, nơi vệt sáng đáp xuống, có thể thấy một quan tài đỏ nghiêng ba phần đâm và mặt đất.
Trên quan tài vô số phù văn lồi lõm chớp lóe tỏa ra ánh sáng rực rỡ, nắp quan tài nhô ra một khuôn mặt, nói chính xác hơn là một mặt đội mũ giáp. Dần dần, từ nắp quan tài, Kinh Nam Tử như xuyên thấu nó lộ ra đầu, thân hình, mãi khi gã bước ra khỏi quan tài.
Kinh Nam Tử nhìn bốn phái, hừ lạnh, sát khí ngập trời, tay phải vỗ quan tài, lập tức phù văn lại chớp lóe kịch liệt, biến thành trường thương đỏ bị gã nắm lấy. Khoảnh khắc gã nắm cây trường thương, tu vi trung kỳ vị giới đã ở trạng thái cao nhất toát ra mà chẳng thèm che giấu, quét nguyên Hỏa Xích Tinh. Gã dùng cách này nói cho mọi người rằng, gã đã đến.
Cùng lúc đó, tay trái của Kinh Nam Tử giơ lên, trong tay xuất hiện một ngọc giản. Ngọc giản bị gã bóp nát, có luồng sáng xanh toát ra, từ dưới chân gã bao trùm, tốc độ lan tràn rất nhanh, chỉ mười giây thì ánh sáng xanh đã phủ lên tất cả mặt đất, tu sĩ, thân thể mãnh thú. Nó thấm vào lòng đất, cũng phủ lên đất phong ấn. Ngọc giản trong tay Kinh Nam Tử tỏa ra ảo ảnh cỡ mấy mét, bên trong hiện ra một Hỏa Xích Tinh hàn chỉnh. Tình hình này giống hệt như mấy năm trước trên cổ kiếm thanh đồng có đội tuần tra.
Ánh sáng xanh phủ lên toàn Hỏa Xích Tinh, tất cả thân thể sinh linh, khiến tất cả tu sĩ biết, đây là... Chân vệ giáng lâm!
Trong gian phòng trên núi khu vực phía đông, bà lão run bần bật, mặt tái nhợt biểu tình kinh hoàng, toát ra tu vi dao động lộ vẻ thần phục.
Kinh Nam Tử nhìn ảnh chiếu, nhoáng người lên đã biến mất, theo khe hở sơn cốc to lớn năm đó đám Tô Minh để lại, dọc theo con đường, gã lao nhanh đi.
Chính trong chớp mắt Kinh Nam Tử đến thì tát ra da động, uy nhiếp khiến ngươi trong phong ấn, chìm đắm ở giới thạch kỳ lạ bị chấn động theo trình độ khác nhau.
Tô Minh khoanh chân người run lên bần bật, đôi mắt hoảng hốt vô thần giờ hiện ra giãy dụa, đáy mắt lóe tia sáng, dường như hắn đã hoàn toàn tỉnh tỉnh táo, biểu tình hiếm khi lộ ra sự hoảng sợ.
"Đây là lực lượng gì? Có thể so với bất tử bất diệt giới, khiến mình trầm luân bên trong gần như không thoát ra được!" Tô Minh hít sâu, trán toát mồ hôi.
Đá ngoài người hắn thả lỏng nhiều, Tô Minh đứng dậy, đá xung quanh đều thành tro bụi, ngăn cảnh một mét khoảnh khắc biến mất trước mặt hắn, khiến hắn liếc mắt liền thấy không gian tồn tại ngoài một mét, cũng thấy trong màn sáng hình thi Long Lệ đang run rẩy. Bên cạnh lão chín cây cờ to, chín thanh diện kỳ thú, còn có tảng đá bềnh bồng trong màn sáng toát ra ánh sáng rực rỡ.
Khi Tô Minh nhìn và tảng đá thì đầu óc ù vang, lại xuất hiện trạng thái hoảng hốt. Nếu không phải Tô Minh lập tức cắn mạnh đầu lưỡi thì e rằng liền trầm luân. Hắn hít một hơi, không nhìn đá nữa, biết rõ căn nguyên làm mình hôn mê là do đá này. Xem tình hình Long Lệ bày trận pháp phòng hộ thì rõ ràng đã sớm có chuẩn bị, thế thì suy ra rất có thể do lão cố ý tạo thành.
"Nó rốt cuộc là cái gì mà có lực lượng kinh người như vậy?" Mắt Tô Minh chợt lóe, hắn không nhìn hướng tảng đá mà là quyển sách cổ bày trước mặt Long Lệ.
Trong chớp mắt từ phía xa vang tiếng trầm đục, theo đó có khí thế khủng bố làm tinh thần Tô Minh rung động từ phía xa nhanh chóng phủ lên bốn phía. Khí thế đó cực kỳ bá đạo, dù Tô Minh thấy xa lạ nhưng cảm giác bá đạo làm hắn nhớ đến năm đó chân vệ tuần tra toát ra thần thức càn quét. Cũng trong giây phút này, con ngươi Tô Minh co rút, hắn thấy trong vách tường bốn phía có một tầng sáng xanh xuyên thấu đang nhanh chóng bao trùm xung quanh.
Hình ảnh này hắn không xa lạ, đây chính là khi chân vệ đến thì nó từng xuất hiện!
"Có chân vệ giáng xuống!" truyện copy từ tunghoanh. Com
Tô Minh lập tức nhớ đến đối thoại giữa Điền Lâm và Gia Thân Đồng, hắn không do dự nữa, nháng người lên định rời đi, để không bị ánh sáng xanh phủ lên. Nhưng khi Tô Minh liếc quyển sách cổ trước mặt Long Lệ thì hắn khựng bước.