Tầng thứ bảy Ngưng Huyết cảnh, cần sợi máu tối đa là hai trăm bốn mươi ba!
Tốc độ hiện tại đã tới hai trăm hai mươi bốn sợi, cách Ngưng Huyết cảnh tầng thứ bảy còn kém mười chín sợi! Loại tốc độ gia tăng này đối với bất cứ ai đều là việc cực kỳ kinh sợ, không giống với khi Tô Minh leo Phong Quyến Sơn tăng tu vi. Dù sao trên Phong Quyến Sơn, Tô Minh lấy cách tâm động khống chế, thoạt nhìn thì tăng nhiều nhưng trên thực tế làm theo nguyên tắc tiến dần, từng chút một tăng sợi máu.
Nhưng hôm nay thì khác hẳn! Hiện giờ trong người Tô Minh, sợi máu bị cưỡng ép gia tăng, lấy nhiều chất lỏng La Vân Diệp sinh ra tiếng vang, khi nuốt La Vân Diệp tới cực hạn hắn lại miễn cưỡng hấp thu một giọt Man Huyết Khai Trần.
Lấy cách như vậy cố gắng tăng tu vi, trừ Tô Minh ra, ai có lý trí đều sẽ không làm như vậy. Dù gì điều này sẽ gây ra thương tổn trí mạng! Nếu không thì chẳng phải sẽ có rất nhiều người lấy cách đó khiến tu vi mạnh mẽ hơn?
Nhưng Tô Minh còn có lựa chọn nào khác sao? Hoặc là kiềm nén không lo lắng an toàn của bộ lạc, chết sống của tộc nhân, A Công có thể trở về hay không, quê hương hắn có lẽ gặp phải diệt tộc. Không lo lắng bất cứ điều gì, chỉ để ý sự an toàn của mình, ở đây yên lặng chờ. Có lẽ sẽ khó chịu, chua xót, lo âu nhưng không bị nguy hiểm sinh mạng.
Làm vậy có lẽ là chính xác, cũng là con đường A Công chỉ cho hắn.
Dù sao thì trong mắt rất nhiều người, Tô Minh chỉ là kẻ yếu, trở lại là chịu chết, có tác dụng gì đâu.
Nhưng Tô Minh không cho phép mình chọn con đường như vậy. Lúc trước hắn cố gắng biến mạnh đều bởi vì bộ lạc. Tính cách hắn có sự mềm yếu, nhưng yếu ớt này ẩn giấu rất sâu, hiện giờ gặp phải chuyện như vậếu đuối liền biến mất, còn lại chính là kiên quyết và cố chấp!
Từ nhỏ đến lớn, người trong bộ lạc đa số rất thân thiện với hắn. Chỗ đó có bạn bè của hắn, có tộc nhân hắn quen thuộc, có mẹ lúc nhỏ chăm sóc cho hắn, có A Công và tộc nhân tốt bụng dạy hắn bi bô tập nói, còn có từng kỷ niệm mười sáu năm qua. Hắn không làm được vô tình vô nghĩa.
Hắn không biết rõ ràng bộ lạc gặp nguy hiểm gì, nhưng bởi vì muốn sống mà bỏ qua, hắn không làm được. Biết rõ các tộc nhân sắp chết, mình lại lùi bước, hắn không thể làm được. Hắn càng không làm được trong lúc bộ lạc rất có thể bị diệt tộc, một mình yên lặng chờ đợi.
Hắn là một thiếu niên, một thiếu niên không đến mười bảy tuổi. Hắn cũng sợ chết. Hắn không hiểu đạo lý to tát, nhưng hắn rõ ràng, bộ lạc là nhà của hắn!
Hiện giờ quê hương đang gặp nguy hiểm, hắn tuyệt đối không thể chẳng hề quan tâm. Dù có chết, hắn cũng phải chết trong trận chiến bảo vệ quê hương!
Đây chính là Tô Minh.
Có lẽ hắn xúc động dẫn đến điên cuồng, có lẽ hắn điên cuồng ở trong mắt rất nhiều người thật khó hiểu, sẽ bị chất vấn. Nhưng tất cả là vì bên trong có Ô Sơn bộ lạc mà hắn đã sớm coi là quê hương của mình.
Khi quê hương gặp phải nguy hiểm, bạn bè sắp chết, rất có thể không còn gặp lại A Công, những người thân đối xử tốt với hắn từ nhỏ đến lớn dường như đang khóc. Hắn. Có thể không điên sao.?
Tô Minh ngửa đầu thét gào, toàn thân run rẩy, cơ thể không ngừng hấp thu Man Huyết đang mau chóng dung nhập vào khí huyết, có tỉ mỉ khống chế điên cuồng lan tràn, khiến sợi máu lại lần nữa có dấu hiệu tăng thêm.
Mắt Tô Minh đỏ rực, vẻ mặt dữ tợn, trong đáng sợ lộ điên cuồng, hiện giờ trông hắn như oán linh. Sợi máu tràn ngập, lực lượng cường đại dâng trào khắp người Tô Minh, khiến tiếng gào vang vọng. Hắn từ thụt lùi lại lần nữa mạnh xông lên. Lần này hắn không dùng đầu hay nắm đấm mà dùng chính thân thể, bả vai, đụng vào cửa bị phong ấn.
* Oành!* một tiếng, cả người Tô Minh mạnh đụng vào cửa phòng. Cửa rung lên, Man Tượng băng tuyết do phong ấn hình thành lần nữa xuất hiện vài vết nứt.
Nhưng cấm chú phong ấn này là A Công Mặc Tang bày ra, đâu thể nào dễ dàng bị Tô Minh đánh mở. Mục đích của A Công cực kỳ chính xác, muốn hạn chế bước chân Tô Minh, không để hắn đi vào nguy hiểm mà là chờ tại đây!
Nhưng A Công tính sai. Ông không ngờ Tô Minh quyết tâm như vậy. Vì đi ra khỏi đây, làm hành động điên cuồng đến thế. Điều này ngay cả A Công cũng không dự đoán được.
Ông chỉ đoán rằng Tô Minh sẽ không cam lòng, nhưng tu vi của hắn không đi ra khỏi gian phòng này được! Trong mắt A Công, Tô Minh vĩnh viễn đều là đứa trẻ.
Mắt Tô Minh chảy xuống giọt nước mắt. Lệ hòa cùng máu, tựa như huyết lệ. Nhưng Tô Minh không từ bỏ. Hắn lùi ra sau vài bước, lần nữa xông tới trước. Tiếng chấn không ngừng vang. Tô Minh phát điên thét gào, dùng thân hình đụng cửa phòng.
Trong lúc va chạm, sợi máu trong người hắn lần nữa tăng thêm, hai trăm hai mươi bảy sợi, hai trăm ba mươi mốt sợi, hai trăm ba mươi ba sợi!
* Oành oành oành oành!*
Cả gian phòng rung rinh như sắp sụp, dường như hiện giờ căn phòng hóa thành cái lồng, bên trong phong ấn dã thú mạnh mẽ. Nhưng giờ đây dã thú giãy dụa, cái lồng không thể chịu nổi. Man Tượng băng tuyết trên cửa phòng bây giờ ngày càng nhiều vết nứt, rất nhiều tuyết rơi, dường như sắp nổ tung nhưng nó vẫn đang tồn tại!
"Ta phải bảo vệ bộ lạc." Tầm mắt Tô Minh mông lung, thần trí không tỉnh táo. Nhưng trong mơ hồ mất lý trí lại ẩn chứa sự cố chấp kinh người. Hắn thì thào, khóe miệng tràn ra máu tươi, lần nữa va đập.
Tiếng chấn vang vọng, sợi máu bởi vì lần va chạm này trong người mau chóng hấp thu Man Huyết lại lần gia tăng, từ hai trăm ba mươi ba sợi, biến thành hai trăm ba mươi bảy sợi!
"Ta phải trở về bộ lạc." Tô Minh không quan tâm gì hết, lần nữa đụng vào cửa phòng, tiếng chấn vang vọng thật lâu. Khe hở cửa phòng bị mở rộng không ít, cả cánh cửa đều là máu. Máu ấy thuộc về Tô Minh, máu ấy đại biểu sự cố chấp của hắn!
"Ta phải chiến đấu vì bộ lạc!!" Tô Minh rống to, lần nữa đụng chạm, dùng đầu đập mạnh. Khoảnh khắc đánh vào cửa phòng, sợi máu từ hai trăm ba mươi bảy bùng phát tới hai trăm bốn mươi ba sợi, cơ thể Tô Minh dâng trào đột phá lực lượng cường đại.
Lực lượng này là khi Ngưng Huyết cảnh tầng thứ sáu đột phá bước vào tầng thứ bảy thì bùng nổ. Lực lượng dâng tràn trong người Tô Minh, thuận theo cơ thể va chạm, hoàn toàn đánh vào cửa phòng.
Tiếng chấn vang tận trời. Chỉ thấy cửa phòng mạnh chấn động, két một tiếng, cửa bị đẩy ra hơn phân nửa. Man Tượng băng tuyết bên ngoài vỡ ra nhiều mảnh, thật nhiều tuyết rơi xuống, khiến Man Tượng tàn phá không thành hình!
Nhưng lực lượng phong ấn cấm chú vẫn còn đó, chẳng qua đã tới cực hạn!
Khóe miệng Tô Minh tràn ra máu tươi, lảo đảo lùi ra sau, mạnh ngẩng đầu, cơ thể có hai trăm bốn mươi ba sợi máu bùng phát ánh sáng đỏ ngập trời. Trong ánh sáng đỏ, toàn thân hắn tràn ngập khí thế và áp lực bạo ngược. Hiện tại hắn từ tầng thứ sáu Ngưng Huyết trực tiếp bước vào tầng thứ bảy!
Ngưng Huyết cảnh, tầng thứ bảy!
Từ tầng thứ bảy tiến vào tầng thứ tám, cần ba trăm chín mươi sợi máu. Một khi bước vào tầng thứ tám, đại biểu trở thành Man đỉnh trung kỳ Ngưng Huyết cảnh! Bước ra một bước tới tầng thứ chín, có thể gọi là hậu kỳ Ngưng Huyết cảnh!
Phải biết trong toàn Ô Sơn bộ lạc, Tô Minh biết chỉ có Tiễn Thủ và Sơn Ngân là ở tầng thứ tám Ngưng Huyết cảnh, còn về tộc trưởng thì tu vi vượt qua hai người này. Tô Minh suy nghĩ, dù không phải là Ngưng Huyết cảnh tầng thứ chín cũng rất gần với nó.
Do đó có thể thấy sự cường đại của Ngưng Huyết cảnh tầng thứ tám, cũng chứng minh tầng thứ bảy thấp hơn rất là hiếm hoi! Toàn bộ Ô Sơn bộ lạc, người có Ngưng Huyết cảnh tầng bảy không phải không có, nhưng chỉ vài người, đều là bối phận cỡ tộc trưởng, đa số là phó Khôi Thủ của đội săn.
Trong hàng hậu bối, hiện giờ Tô Minh hoàn toàn xứng đáng là người số một Ô Sơn bộ lạc! Dù rằng đây là vì hắn không để ý nguy hiểm trí mạng cưỡng ép tăng lên, cực kỳ không ổn định.
Nhưng Tô Minh không để ý. Hắn nhìn thấy hy vọng, thấy cửa phòng rung động, thấy bên ngoài Man Tượng băng tuyết do phong ấn hình thành bị tàn phá, giờ đây hắn lại lao ra đánh vào cửa phòng.
Nhưng mặc dù cửa phòng như sắp bị đánh mở, Man Tượng băng tuyết ngoài kia tàn phá rách nát, tuy nhiên, mặc kệ Tô Minh đụng chạm cỡ nào, không ngừng đập vào nó thì vẫn không thể mở ra. Hiển nhiên tu vi tầng thứ bảy Ngưng Huyết cảnh muốn phá vỡ phong ấn của A Công, không phải không đủ mà là còn kém chút xíu!
Nhưng giờ đây Tô Minh đã tới cực hạn. Bầu trời tràn ngập gió tuyết, không thấy trăng sáng. Thời tiết như vậy, hắn không thể nào mượn lực lượng ánh trăng, lần nữa huyết hỏa trùng trùng!
Tuy bây giờ gió tuyết có dấu hiệu yếu bớt, dường như không bao lâu sẽ ngừng, tới lúc đó trăng sẽ vẫn hiện ra. Nhưng nếu chờ đợi, thời gian biến thành dằn vặt, Tô Minh không thể chấp nhận được.
Hắn điên cuồng như vậy, là bởi vì muốn dùng tốc độ nhanh nhất ra khỏi phòng. Phải dùng tốc độ cực hạn trở về bộ lạc, nếu chậm trễ, hắn không dám tưởng tượng có lẽ xảy ra tai họa.
Mắt thấy cửa phòng không thể nào bị mở ra hoàn toàn, mắt Tô Minh chất chứa tuyệt vọng. Cơ thể hắn lảo đảo lùi ra sau, mặt lộ nụ cười thảm. Nhưng hắn không hoàn toàn bỏ cuộc. Một tiếng hét thê lương, toàn thân Tô Minh, hai trăm bốn mươi tám sợi máu không ngừng chuyển động theo khí huyết trong người.
"Tâm động khống chế. Tâm động khống chế!!" Tô Minh vẻ mặt dữ tợn.
Hắn ở Phong Quyến Sơn lĩnh ngộ ra cách tỉ mỉ khống chế, bây giờ hoàn toàn bùng phát. Chỉ thấy hai trăm bốn mươi ba sợi máu, từng sợi một biến mất. Hai trăm mười lăm, một trăm tám mươi sáu, một trăm sáu mươi hai. Mãi đến chín mươi ba, bảy mươi lăm, bốn mươi bảy.
Cuối cùng, khi sợi máu trên người hắn biến mất hết chỉ còn lại một sợi, Tô Minh ngẩng đầu lên, hai mắt lộ ra sự cố chấp khiến người sợ hãi.
"A Công. Người không thể ngăn cản tôi trở về bộ lạc!" Tô Minh chậm rãi nhắm hai mắt lại, chốc lát sau mạnh mở ra, chỉ thấy một sợi máu cuối cùng đột nhiên lấy tốc độ cực nhanh tỏa ra ánh sáng đỏ ngày càng mãnh liệt!
Sợi máu này theo ánh sáng đỏ ngày càng mãnh liệt, rõ ràng do Tô Minh dùng thuật tỉ mỉ khống chế, trong sợi máu này không ngừng chồng lên nhiều sợi máu nữa. Gần như khoảnh khắc ánh sáng đỏ của sợi máu đạt tới cực độ. Sợi máu xem thì một sợi, nhưng trên thực tế là hai trăm bốn mươi ba sợi máu chồng lên nhau!
Đây mới là bộc phát tỉ mỉ!
"Ta phải về bộ lạc, Tô Minh sống là người Ô Sơn bộ lạc, chết là ma của Ô Sơn bộ lạc!!" Tô Minh siết chặt nắm tay, hai trăm bốn mươi ba sợi máu chồng lên nhau biến thành một sợi, trong ánh sáng đỏ vặn vẹo di chuyển tới nắm đấm tay phải của Tô Minh.