"Ngươi phải mau chóng tìm một phân thân khác, dù là bốn chân giới hay chân giới thứ năm, thân thể trở thành giới tôn mặc dù không có nhiều nhưng cũng không phải hiếm thấy. Nói chính xác hơn không có cách nói thân thể trở thành giới tôn, thực tế ngươi không phải bước vào chủ vị giới chẳng qua thân thể đữo được thần thông của sơ kỳ vị giới mà không bị tổn hại, còn sử dụng được lực vị giới khiến lực khí huyết của ngươi có thể so với giới tôn thần thông. Nhưng, ngươi chỉ có thể dùng thuật phệ không ảnh nuốt lực vị giới của người khác, thậm chí nếu ngươi mạnh hơn chút có thể nuốt cả tinh thần giới nguyên. Nhưng dù sao không lâu dài, giới tôn thật sự là có thể được giới nguyên thừa nhận, khi có vạn giới nhận thì sẽ sinh ra một tia hơi thở vị kiếp, đây mới là đại đạo. Chỉ có tu vi của ngươi bước vào giới tôn mới vào con đường đại đạo này. Thân thể là phụ trợ cho ngươi đi càng xa, khi tu vi của ngươi bước vào giới tôn rồi, có thân thể mạnh mé phối hợp thì lúc đó ngươi mới thật sự cường đại. Có thể nói lúc đó cơ sở của ngươi đã hoàn toàn vững chắc, tích lũy chờ bùng phát, khiến ngươi mỗi khi bước vào một cảnh giới sẽ cực mạnh trong đó!" Xích Hỏa Hầu nhìn Tô Minh, trầm giọng nói.
"Ta đề nghị ngươi tốt nhất là đoạt xá một tu sĩ tư chất tuyệt vời trở thành phân thân, như vậy thì chẳng những ngươi có được thân phận thứ hai, còn có thể dựa vào tư chất người bị đoạt xá khiến tốc độ tu luyện càng nhanh. Tố Minh tộc của ngươi là dựa vào phân thân tu luyện, khiến mình cường đại. Mỗi một Tố Minh tộc ngưng tụ phân thân có số lượng khác nhau. Có một ngày tới phân thân số lượng cực hạn, tìm đến bản tôn của ngươi thì có thể thi triển một trong thần thông mạnh nhất của Tố Minh tộc, Tố Minh biến. Lấy thuật này dung tất cả phân thân vào bản tôn, có thể bùng phát sức chiến đấu mạnh nhất. Trong ký ức của ta, Tố Minh tộc chân giới thứ năm không có nhiều tộc nhân thi triển được Tố Minh biến, phân chia mạnh yếu nữa, chuyện cụ thể thì ta là ngoại tộc không rõ ràng lắm. Nhưng ta nghe tin đồn Hoàng chân giới thứ năm cũng chính là tổ tiên Tố Minh tộc ngươi, trước khi không đạt đến chưởng duyên sinh diệt cảnh giới thì tất cả phân thân ngưng tụ, triển khai Tố Minh biến thì có thể đấu một trận với bốn chân tổ bốn chân giới chưởng duyên sinh diệt mà không yếu thế. Khi Hoàng đến cảnh giới chưởng duyên sinh diệt rồi lại thi triển Tố Minh biến một người thắng được bốn chân tỏ!" Xích Hỏa Hầu nói đến đây thì giọng điệu kích động, hiển nhiên đó là sự kiêu ngạo của người chân giới thứ năm.
Tô Minh nhìn nắm tay của mình, từ từ thả ra, nghe giọng kích động của Xích Hỏa Hầu, ánh mắt nhìn trời sao xa xăm.
"Hoàng chân giới thứ năm mạnh như vậy, tổ tiên Tố Minh tộc đều không thể bảo vệ nhà mình, khiến chủng tộc gần như diệt tuyệt. Trong trời sao mênh mông này không lẽ có cảnh giới trên chưởng duyên sinh diệt có thể quyết định sống chết của chúng sinh? Thậm chí có thể diệt sát chưởng duyên sinh..." Tô Minh nhìn trời sao, không biết tại sao trong đầu hiện lên ý nghĩ đó.
"So với những người này thì mình yếu ớt như con kiến." Tô Minh im lặng.
"Tổ tiên Tố Minh tộc ta có mấy phân thân?" Một lát sau, hắn trầm giọng hỏi.
"Có sáu phân thân, mỗi cái đều cực kỳ mạnh." Xích Hỏa Hầu lập tức đáp.
Tô Minh không nói gì thêm, hắn nhìn trời sao, trong mắt dần có ánh sáng mãnh liệt chớp lóe, uy nhiếp vô hình tỏa ra từ người hắn. Uy nhiếp dao động đại biểu lòng Tô Minh cũng đang dao động mãnh liệt.
"Mạnh như tổ tiên mà không thể bảo vệ tộc quần và nhà. Bây giừ rất có thể đã chết rồi."
"Chân giới thứ năm trở thành tàn giới, vô số người bị trấn áp phong ấn."
"Năm đó rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến bốn chân giới liên hợp đấu với chân giới thứ năm. Rốt cuộc là lý do gì phải hoàn toàn hủy diệt chân giới thứ năm? Xem tình hình thì trọng điểm là mục tiêu Tố Minh tộc."
"Ta đã chịu đủ bị vận mệnh bài bố, năm đó dthần thức, ý chí đất Âm Tử, có lẽ tương lai còn có vận mệnh sắp đặt, mãi đến khi... Ta chết."
"Ta không muốn bị sắp đặt, ta phải khống chế vận mệnh của mình, phải để ý chí không bị bất cứ ảnh hưởng gì, ta phải bảo vệ người mình muốn thủ hộ, vĩnh viễn bình an, ta cần cường đại hơn!"
"Cường đại, chỉ cần để mình không ngừng mà cường đại, thậm chí vượt qua tổ tiên mới có thể bảo vệ người và nhà mà mình muốn bảo vệ, mới có thể làm... Bản thân!" Mắt Tô Minh càng thêm sáng, thật lâu sau mới dần biến mất, bị hắn giấu nơi đáy lòng, trở thành khát vọng của hắn.
"Đi thôi, chúng ta đi Hắc Mặc Tinh." Tô Minh thu lại tầm mắt nhìn hướng trời sao, ngồi xếp bằng, bình tĩnh nói.
Thiên thạch bay vù vù, rít gào hướng sâu trong trời sao.
Mấy ngày sau, Tô Minh khoanh chân tĩnh tọa bỗng mử mắt ra, bên cạnh giọng Xích Hỏa Hầu cũng truyền vào tinh thần hắn.
"Tô Minh, đằng trước có một người nhanh chóng đến, xem bộ dạng hình như không biết phương hướng của chúng ta, giống như là ngẫu nhiên gặp."
Tô Minh không nói tiếng nào, nhìn trời sao đằng trước, mắt lại khép. Hắn không phải người thị sát, tính cách là nếu người ngoài không chọc vào mình thì sẽ không ra tay, nhưng nếu có kẻ phạm và hắn thì hắn sẽ lạnh lùng, máu lạnh.
Nửa tiếng sau, một cầu vồng gào thét đến, chớp mắt tới gần thiên thạch Tô Minh ngồi, không ngừng lại định lướt qua nó. Trong cầu vồng có một thanh niên tóc dài, thanh niên mặc trường bào tím rộng lớn, bên trên thêu tơ vàng hình rồng, thành một chữ.
Triệu.
Tô Minh không để ý người này, vẫn nhắm mắt tĩnh tọa. Nhưng rất nhanh có một thần thức cực kỳ huênh hoang quét qua, Tô Minh nhíu mày. Thanh niên lướt qua thiên thanh bỗng ồ lên, thụt lùi lại, giữ tốc độ đồng bộ với thiên thạch, nhìn chằm chằm Tô Minh. Nhìn hắn, vẻ mặt gã mờ mịt, lắc đầu lao nhanh, hóa thành cầu vồng rời xa thiên thạch. Trong mắt gã che giấu sự kích động, có kiêng dè, gã lao nhanh lấy ra một ngọc giản.
"Để cho ta gặp phải hắn!!"
"Hắn nhận ra ngươi, đang định bóp ngọc giản truyền âm để người ta biết ngươi ở đâu." Tô Minh ở trên thiên thạch, bên tai truyền đến giọng của Xích Hỏa Hầu.
"Ta biết." Tô Minh mở mắt ra. Nguồn truyện t u n g h o a n h. C o m
Nếu người này làm bộ không biết hắn, không vội vàng bóp nát ngọc giản thì Tô Minh sẽ không ra tay, nhưng nếu đối phương đã lựa chọn truyền tin thì tự tìm đường chết.
"Địa văn... Phần mộ." Tô Minh khẽ nói, thân thể mơ hồ biến mất.
Phía xa thanh niên mặc áo tím định bóp ngọc giản thì bỗng có cảm giác nguy hiểm mãnh liệt hiện ra trong lòng. Gã biến sắc mặt, định bất chấp tất cả bóp ngọc giản.
* Ầm!*
Xung quanh gã xuất hiện một đoàn sương khói hỗn tạp, sương chớp mắt đông lại vùi thanh niên vào trong. Nếu ở trời sao nhìn có thể thấy rõ chỗ thanh niên ở xuất hiện một nầm mồ đất. Trên nấm mồ biến ảo nhìn mảnh da cuối cùng ngưng tụ thành mộ bia, trên bia khắc hình dạng thanh niên.
"Chết."
Một thanh âm thản nhiên quanh quẩn trong trời sao, thân thể Tô Minh lại xuất hiện trên thiên thạch, khẽ nói.
Thời gian chậm rãi trôi qua, chớp mắt lại là nửa tháng, mùi máu vẫn quanh quẩn trên thiên thạch, vết máu loang lổ. Nửa tháng nay Tô Minh gặp bốn lần truy sát. Lần đầu tiên là hai người, lần thứ hai là ba người, lần thứ ba là sáu người, lần thứ tư là mười một người.
Trừ hai lần trước Tô Minh ra tay, hai lần sau hắn tránh đi, không ngừng tiến lên Hắc Mặc Tinh, hắn từ ảnh chiếu nhận ra nguy hiểm ngày càng mãnh liệt. Hắn phát hiện quanh mình ngày càng nhiều điểm sáng từ bốn phương tám hướng đến.
"Xích Hỏa Hầu, bảy ngày vặn vẹo thời không thuật của ngươi chắc đã bị người phá." Tô Minh bình tĩnh nói.
Xích Hỏa Hầu im lặng, cũng nghĩ tới điều này rồi, nếu không thì không thể giải thích tại sao nửa tháng nay người truy sát họ ngày càng nhiều.
"Nếu như ta là người cầm quyền chân vệ, thì bước đầu tiên ta sẽ phá thuật bảy ngày, bước thứ hai nếu trận pháp đã mở ra được thì đương nhiên có thể đóng lại. Nếu kẻ địch có thể mượn dùng trận pháp thì ta sẽ đóng nó lại, khiến hắn không sử dụng được nữa." Tô Minh xếp bằng trên thiên thạch nhìn ảnh chiếu trước mặt khẽ dao động, bên trong càng lúc càng nhiều điểm sáng chớp lóe dường như trận pháp không ổn định. Hắn lạnh giọng nói.
"Sau đó thuật bảy ngày bị phá, khi trận pháp bị đóng lại thì chân vệ bốn chân giới sẽ rầm rộ xuất hiện, trong thời gian ngắn nhất phong tỏa khu vực này, triển khai trận diệt sát."
Tô Minh vừa dứt lời, ảnh chiếu trước mặt hắn chợt lóe, dao động càng kịch liệt, khoảnh khắc tối tăm, biến mất trước mặt hắn. Tô Minh không tỏa ra ngoài ý muốn.
"Chết tiệt, Hạc bà nội nó, đồ vô sỉ các ngươi!!" Hạc trọc lông ở một bên ngản ra rồi tức giận gầm lên.
"Tô tiểu tử, xong rồi xong rồi, tại cái mỏ quạ nhà ngươi, chuyện tốt không linh chuyện xấu linh. Ta không cảm nhận được phong thần trận nữa, bị đóng rồi. Chết tiệt, dám chặt đường tiền tài của ta, quá vô sỉ. Hạc gia gia ngươi nhớ kỹ, nhớ kỹ, ta ghi nhớ mối hận này, sớm muộn gì liều mạng với các ngươi!" Hạc trọc lông đau đớn thống khổ nói.
Nó đau lòng không phải trận pháp mà khi trận pháp bị đóng thì không thể bắt chẹt Tô Minh được nữa, không thể giao dịch, phải biết rằng chỉ cần trận pháp còn thì tiền nó còn đến. Mỗi lần Tô Minh sử dụng đều phải trả tinh thạch.
"Ngàn giới thạch, một tu chân tinh có hoàn chỉnh giới nguyên, động tâm không đơn giản là một tu sĩ nữa mà là... Gia tộc!" Tô Minh nhìn ảnh chiếu biến mất, mắt lộ sát khí.
Hắn nhớ đến mấy ngày hôm trước thanh niên áo tím bị giết có thêu hình rồng chữ triệu.
"Người Thần Nguyên Phế Địa vì tính đặc biệt, tội nhân bốn chân giới tại đây sinh sản, vô số năm qua tất nhiên xuất hiện thế lực tồn tại gia tộc. Một viên tu chân tinh bị cải tạo đối với những gia tộc đó sức hấp dẫn vượt qua giới thạch. Bốn chân giới, còn có những kẻ truy sát, nếu các ngươi đã cố chấp truy sát Tô ta thì đừng trách ta... Chơi lớn với các ngươi!" Tô Minh cười lạnh, mắt lóe tia sáng lạnh, từ khoanh chân đứng dậy.
"Trọc lông, có muốn trả thù bốn chân giới không?"
Tô Minh nhìn hạc trọc lông.
Hạc trọc lông đang tức giận và đau lòng, nghe thế liền nghiến răng nghiến lợi gật mạnh đầu.