Người Ngọc La run rẩy, nhìn chằm chằm Tô Minh, không ngừng biến sắc mặt, xấu hổ và tức giận vừa nổi lên thì cảm giác tuyệt vọng lại hiện ra. Từ nhỏ đến lớn cô được người che chở, cũng thấy nhiều tu sĩ, nhưng chưa từng gặp tu sĩ nào giống như người trước mắt, khiến cô sợ hãi như vậy.
Cô mở miệng định nói cái gì thì nụ cười của Tô Minh biến lạnh băng, vung tay phải, cuồng phong cuốn lấy Ngọc La thổi đi xa.
***
Thời gian là một phép tắc kỳ diệu, đối với người vui vẻ thì nó trôi nhanh đến họ không nhận ra, chỉ trong chớp mắt. Nhưng đối với người đau khổ thì thời gian biến chậm rãi đến đáng sợ.
Ví dụ như Ngọc La, bỏ trốn nửa ngày cuối với cô như rơi vào địa ngục, đắm chìm trong năm tháng vô tận, cực kỳ chậm rãi.
Cô đã yếu ớt đến cực độ, mặt tái nhợt, máu trong người chảy ồ ạt ra, bị người sau lưng giống cơn ác mộng hứng lấy, không nhanh không chậm truy kích.
Ý chí của cô đã tan rã, gần như tan vỡ, trong đầu chỉ quanh quẩn lời Tô Minh nói, bỏ chạy, tiếp tục bỏ chạy.
Mãi đến trước mặt cô gái rốt cuộc xuất hiện thiên thạch bềnh bồng trong trời sao, nơi này là nhà của cô. Khi trông thấy thiên thạch kia Ngọc La như hồi phục lại chút lý trí, mắt toát ra tia sáng mãnh liệt, tốc độ nhanh hơn chút, chớp mắt bước vào một thiên thạch khổng lồ.
"Lão tổ cứu mạng!"
Khi đáp xuống đất, cô phát ra tiếng hét thê lương, thanh âm vang vọng khuếch tán, thân thể mất hết sức lực, hôn mê.
Tô Minh đứng trên trời sao, nhìn phía xa thiên thạch to, nhìn Ngọc La ngã xuống, nghe tiếng hét thê lương của cô vang vọng vài giây sau chỗ này vẫn tĩnh lặng.
Ngọc La hôn mê không hay biết, lão tổ của cô không xuất hiện.
Lại qua ba giây, Tô Minh lạnh lùng nói.
"Không ra phải không." Hắn vung tay phải, trong mắt bóng chồng phù văn thần nguyên chợt lóe, lập tức bay ra khỏi mắt hắn khuếch tán nhanh bốn phía.
Tiếng ầm ầm đánh vỡ tĩnh mịch, quanh quẩn ngập trời. Từng thiên thạch vỡ vụn, chớp mắt có hơn phân nửa thiên thạch trở thành bụi trần, tan vỡ vẫn còn tiếp tục, dường như không đập nát tất cả thiên thạch ở đây thì quyết không bỏ qua.
Có tiếng thở dài chua xót truyền ra từ thiên thạch tan vỡ, từ bên trong đi ra một ông lão mặc áo dài màu xanh. Ông lão tóc bạc phơ, đi ra thì phức tạp liếc Ngọc La hôn mê, lại nhìn Tô Minh, cúi đầu.
"Tiền bối bớt giận, vãn bối tên là Ngọc Hàm, là tộc nhân một nhánh của Ngọc gia tộc Hắc Mặc Tinh, phụng mệnh tại đây trấn thủ môn hộ ngoài trời cho gia tộc. Tộc nữ Ngọc La trẻ người non dạ, xin tiền bối tha cho con bé, lão phu sẽ dâng lên hậu lễ." Ông lão thái độ cực kỳ cung kính, cúi gập người hướng Tô Minh.
Tô Minh mắt chợt lóe, liếc ông lão một cái, không nói tiếng nào, thậm chí không hỏi đối phương định đưa hậu lễ gì để bình ổn việc này. Hắn xoay người, mặc kệ ông lão, đi hướng phía xa.
Thấy hành động của Tô Minh, ông lão ngẩn ra, mắt chợt lóe, vội đi ra vài bước lại cúi đầu hướng Tô Minh.
"Tiền bối dừng bước, việc này cũng trách lão phu dạy dỗ không nghiêm, nhất định phải có gì bày tỏ cho tiền bối. Tiền bối đi Hắc Mặc Tinh chắc là vì tham gia đấu giá lừng danh phế địa của Hắc Mặc Tinh, hoặc là định đi thần nguyên tinh hải chiến với dị tộc. Chỗ vãn bối có một phần địa đồ thần nguyên tinh hải có thể khiến tiền bối bớt đi đường vòng." Ông lão nói.
Hình như ông lão lo lắng Tô Minh định rời đi, vội từ trong ngực móc ra một tấm da thú, bên trên vẽ vài đường nét, hình như là địa đồ. Nhưng kỳ lạ là bản đồ này không phải dùng ngọc giản khắc ấn mà dùng da thú nguyên thủy.
Tô Minh khựng bước, xoay người, nửa cười nửa không liếc ông lão.
Ánh mắt đó làm tim ông lão rớt cái bịch, hình như điều lão che giấu trong lòng ở trước mắt đối phương đều bị nhìn thấu, tựa như lão trần truồng đứng trước mặt người đó. Cảm giác này lập tức biến thành nguy hiểm, khiến Tô Minh ông lão đập nhanh.
"Tiền bối..." Tim ông lão đập thình thịch nhưng biểu tình càng cung kính, bản năng mở miệng.
Bỗng nhiên ông lão thấy Tô Minh giơ lên tay phải hư không chộp, da thú trong tay lão bay nhanh ra, chớp mắt xuất hiện trong tay đối phương.
Tô Minh cầm da thú, cẩn nhận nhìn một lúc rồi xoay người rời đi.
Ông lão lòng run lên, liên tục biến sắc mặt, lão không ngờ đối phương hùng hổ đến, giết hết tộc nhân xong nhưng lại giơ cao đánh khẽ, cứ thế rời đi. Làm cho tất cả điều ông lão chuẩn bị dường như thành hư không.
Lòng ông lão sốt ruột, lại tiến lên mấy bước, nói.
"Tiền bối, tiền bối dừng bước, vãn bối chưa tặng hết hậu lễ, còn... Còn có nhiều tinh thạch kính tặng, sẽ giúp cho tiền bối ở trong hội đấu giá đắc thắng!"
Lời vừa thốt ra, Tô Minh không thấy gì nhưng trong không khí ngoài người hắn xuất hiện bóng dáng của hạc trọc lông. Mắt nó sáng rỡ nhìn ông lão, tròng mắt như là tinh thạch, nhấp nháy sáng ngời. Truyện copy từ tunghoanh. Com
"Bao nhiêu tinh thạch?" Nó kích động la lên.
"Ba trăm vạn tinh thạch!" Ông lão do dự một chút, cắn răng nói.
Hạc trọc lông hét thê thảm, người run rẩy nhìn chằm chằm ông lão, biểu tình này, ánh mắt này tràn đầy hung tợn, như muốn nuốt sống ông lão. Thân hình nó dường như không cách nào khống chế, ở trong hư không biến khổng lồ, chớp mắt đã to cỡ mười mét.
Nghe hạc trọc lông hét chói tai, thân thể to lớn và biểu tình hung tợn khiến lòng ông lão run lên, lùi vài bước, vội vã nói.
"Ba trăm vạn tinh thạch chỉ là sơ kỳ, còn có ba trăm vạn nữa, tiền bối bớt giận, bớt giận."
Ông lão chưa dứt lời thì hạc trọc lông càng hét chói tai, người run rẩy đến dữ dội, loại biểu tình này khiến ông lão hồi hộp nhưng Tô Minh biết nó là... Kích động quá mức.
Ba trăm vạn tinh thạch kích động đủ khiến hạc trọc lông phát cuồng, nhưng sau đó ông lão lại nói ba trăm vạn thành kích động mãnh liệt, khiến lý trí của hạc trọc lông thác loạn.
"Một ngàn vạn! Lão phu nguyện ý đưa ra một ngàn vạn tinh thạch để bồi tội." Ông lão thấy mãnh thú to lớn giống con chim không có lông phát cuồng dữ tợn như vậy thì cho rằng mình tặng tinh thạch quá ít, làm đối phương tức giận, lão nghiến răng, vội nói ra con số một ngàn vạn.
Khi câu một ngàn vạn tinh thạch thốt ra thì mắt hạc trọc lông lồi ra, người run bần bật, trợn trắng mắt, hôn mê bất tỉnh.
Tình hình này khiến ông lão càng căng thẳng hơn. Tô Minh thở dài, hắn biết đấy là do hạc trọc lông không ngờ sẽ có một ngàn vạn tinh thạch, kích động quá đột ngột cho nên... Nó bị kích động đến hôn mê.
Tô Minh lắc đầu, không rời đi mà xoay người nhìn hướng ông lão, mắt lóe tia sáng lạnh. Ông lão này có vấn đề, mới nãy khi lão xuất hiện một giây Tô Minh lập tức đoán ra, hơi thăm dò liền lấy được đáp án. Ông lão này hình như tìm mọi cách muốn dẫn dụ hắn.
"Người ngươi chờ còn chưa đến sao?" Tô Minh lạnh lùng hỏi.
Lời thốt ra, ông lão tinh thần run lên, nhưng biểu tình như thường, lộ vẻ ngẩn ngơ.
"Tiền bối..."
"Ta nói với cô gái này ta là chỉ cần trốn thì ta sẽ không giết cô ta. Chỗ ngươi không truy sát Minh Long, ta không định lấy mạng ngươi, chỉ hơi trừng phạt thôi. Nhưng nếu ngươi đã tính kế ta thì chuyện này không giải quyết như vậy nữa." Tô Minh liếc ông lão, cười lạnh, giơ tay phải chỉ hướng ông lão.