"Có thể, nhưng cần thời gian, khoảng một tháng." Vũ lão lạnh nhạt nói, cùng lúc đó hơi nước tràn ngập, trông mông lung.
"Tất cả tộc nhân gia tộc Liệt Sơn Tu, toàn bộ thế lực của các ngươi trên Hắc Mặc Tinh, bắt đầu từ bây giờ, lấy danh Man Thần đời thứ bốn, các ngươi phải nghe theo hiệu lệnh của Tô ta." Tô Minh đứng bên pho tượng Liệt Sơn Tu, mắt liếc đám người, bình tĩnh nói.
Khi thốtu luyện ời, trong hồn Tô Minh có sự thừa nhận của đất Man tộc, sự tôn sùng của tộc nhân Man tộc bùng phát ra. Đây là uy nghiêm thuộc về Man Thần, lực lượng vô hình khiến sức mạnh khí huyết của tất cả Man tộc sôi sục.
Thân hình gần trăm tộc nhân Man tộc run lên, cúi đầu hướng Tô Minh. Phong lão, Vũ lão im lặng một lúc sau cũng chắp tay, cúi đầu hướng Tô Minh.
Gần trăm người cùng cúi đầu, biến thành một thanh âm.
"Chúng ta kính chào Man Thần!"
***
Thời gian một tháng rất nhanh trôi đi. Một tháng nay Hắc Mặc Tinh cực kỳ náo nhiệt, không ngừng có tu sĩ từ ngoài trời đến, những kẻ tới đây đa số là cường giả tội nghiệt phế địa, đi đến Hắc Mặc Tinh chính vì hội đấu giá Hắc Mặc tinh mấy trăm năm một lần.
Hội đấu giá Hắc Mặc tinh này rất nổi tiếng trong toàn Thần Nguyên Phế Địa, là hội đấu giá cỡ lớn thật sự, mỗi lần mở ra sẽ xuất hiện khá nhiều báu vật kinh người.
Đặc biệt mỗi dị tộc thần nguyên tinh hải đều phái tộc nhân xuất hiện ở hội đấu giá này, mang theo nhiều vật lạ trong tinh hải đổi lấy báu vật, công pháp chỉ có ở bốn chân giới.
Tương tự, bốn chân giới rất chú trọng hội đấu giá tại Hắc Mặc Tinh, mỗi lần đều có nhiều chân vệ tiến đến, thậm chí có các chân giới phái đại biểu tới nơi đây tiến hành giao dịch.
Vì tu sĩ đến quá nhiều nên mỗi lần hội đấu giá Hắc Mặc tinh đều chú ý công tác ngăn cản hỗn loạn, sẽ có cường giả các gia tộc tổ thành vệ đội nghiêm cấm xuất hiện tình hình chém giết.
Thậm chí trận pháp phòng hộ bên trên Hắc Mặc Tinh sẽ mở ra hết trong quá trình, một khi xuất hiện gió thổi cỏ lay gì lập tức diệt sát ngay. May là hội đấu giá mở ra nhiều lần cho tới nay đều gọn gàng, thuận lợi tiến hành.
Tô Minh ngồi trong Hắc Thủy thành, Ngọc gia cai quản rồi xây dựng một tòa cung điện, hắn ngồi ở đây có thể thấy tất cả biến đổi trong toàn Hắc Thủy thành. Sau lưng Tô Minh, mười ba vị lão tổ Ngọc gia cung kính đứng. Trước mặt hắn đặt một khối ngọc giản.
Liệt Sơn Khang Cửu cung kính đứng cạnh Tô Minh, cung kính phát ra từ tận đáy lòng, chờ đợi hắn ra lệnh.
Ngọc giản này là Liệt Sơn Khang Cửu đưa tới, bên trên ghi chép tên các thiên tài trong thế lực trấn giữ bốn chân giới, bên trong ghi cực kỳ cẩn thận, đánh dấu những người đó có lẽ sẽ tới tham gia hội đấu giá Hắc Mặc Tinh lần này.
Tô Minh cầm ngọc giản, biểu tình bình tĩnh không gợn sóng, dù cho hắn trông thấy tên đứng đầu trong ngọc giản, gọi là... Diệp Vọng.
(Diệp Vọng, có tư chất mạnh nhất vô số vạn năm nay trong tiên tộc Đạo Thần chân giới, dẫn đến Đạo Thần tông chú trọng, được gọi là trong tu sĩ thế hệ của y có khả năng bước vào vị kiếp nhất. Càng được một trong ba thái thượng trưởng lão Đạo Thần Tông Hoành không Tử nhận làm đệ tử đích truyền, từ nay đi theo tộc nhân dòng chính Đạo Thần, Đạo Không đến Thần Nguyên Phế Địa. Người này có tám phần khả năng sẽ đến Hắc Mặc Tinh.)
(Đạo Không, tộc nhân dòng chính Đạo Thần Tông Đạo Thần chân giới, tư chất tu hành cực kỳ kinh người, là trong tộc tử dòng chính Đạo Thần Tông xếp mười hàng đầu phát triển thế lực mạnh mẽ. Người này làm việc cẩn thận, tính cách giống kiêu hùng, chiêu lãm tu sĩ đa số tu vi khá mạnh, có ý định chiêu lãm Diệp Vọng. Nguyên nhân Diệp Vọng có thể đi tới Thần Nguyên Phế Địa là do người này âm thầm thao tác. Ở trong Thần Nguyên Phế Địa, không có nhiều người đi theo thì Đạo Không nửa bước khó đi, cho nên ở Thần Nguyên Phế Địa y yếu nhất. Nhưng bên cạnh y chắc chắn có cường giả bảo vệ, người này nếu không phải tu hành rất ngắn thì có thể vào ba hàng đầu vấn đỉnh dòng chính Đạo Thần. Trước khi Diệp Vọng xuất hiện, y có tiếng là có tư chất cao nhất Đạo Thần Tông. Người này chắc chắn đến Hắc Mặc Tinh!)
Thần thức của Tô Minh quét qua từng cái tên trên ngọc giản, mãi đến khi xem xong hết, hắn tập trung vào Diệp Vọng và Đạo Không. Thật lâu sau, ánh mắt Tô Minh nhìn vào tin tức về người gọi là Đạo Không.
Khi Tô Minh quyết định đi thần nguyên tinh hải tìm Man Thần đời thứ nhất Liệt Sơn Tu thì đã có quyết tâm phải nhanh chóng tìm được phân thân thứ ba của mình. Một phân thân có thể ngưng tụ tu vi của hắn, khiến tu vi không giậm chân tại chỗ.
Tô Minh có tin chắc nếu tìm ra phân thân này thì tu vi của hắn tích súc đã lâu một hơi từ thiên tu đột phá vị giới.
Thậm chí có ba phân thân hỗ trợ nhau, hắn có khả năng khiến phân thân tu vi này đạt tới trung kỳ vị giới. Đến lúc đó, thực lực thật sự của Tô Minh trong trường hợp không gọi ra Ách Thương phân thân, ở trong hậu kỳ vị giới chiếm ưu thế rất lớn.
Dù sao đến khi đó lực khí huyết thân thể Phệ Không phân thân của hắn là hậu kỳ vị giới, tu vi của hắn cỡ trung kỳ vị giới, lúc này hắn có tư cách bước vào thần nguyên tinh hải.
"Nếu đều thành công thì có báu vật Thái Bình Hữu Tượng, xem như gặp kiếp nguyệt ta cũng có sức mạnh tự bảo vệ." Mắt Tô Minh lóe tia sáng lạnh.
Lựa chọn Đạo Không là bởi vì Tô Minh có thù với Đạo Thần Tông. Buông tha Diệp Vọng là vì trong ký ức của hắn luôn nhớ năm đó tại Ô Sơn, trên Phong Quyến sơn ánh mắt bất khuất, kiên nghị kia.
"Tất cả thế lực gia tộc Liệt Sơn Tu trên Hắc Mặc Tinh giám sát kỹ người tên Đạo Không, nếu hắn tới Hắc Mặc Tinh thì ta muốn có tư liệu kỹ càng về người này." Tô Minh nhìn Liệt Sơn Khang Cửu, trầm giọng nói.
Liệt Sơn Khang Cửu sắc mặt nghiêm túc, cung kính vâng dạ, đi ra ngoài.
Liệt Sơn Khang Cửu rời đi, mệnh lệnh của Tô Minh mịt mờ được truyền khắp tinh thần mỗi tộc nhân gia tộc thuộc về Hắc Mặc Đạo. Một cái lưới vô hình giăng trên Hắc Mặc Tinh, chỉ chờ Đạo Không đến.
Giờ phút này, trong trời sao bên ngoài Hắc Mặc Tinh, có từng chiến thuyền to lớn lặng lẽ rạch phá tinh hải, lao nhanh hướng Hắc Mặc Tinh, xem tốc độ thì khoảng vài ngày là sẽ tiến vào phạm vi Hắc Mặc Tinh.
Đạo Không mặc tinh thần thánh bào, ngồi trên một ghế dựa to đen, tay cầm ly rượu ngắm sao, thỉnh thoảng nhấp một ngụm, biểu tình rất bình tĩnh, chỉ có đôi mắt thỉnh thoảng lóe tia sáng có thể thấy ra vẻ dữ tợn.
Khuôn mặt của Đạo Không rất tuấn tú, đặc biệt có tinh thần thánh bào phụ trợ càng là rồng trong cõi người.
Sau lưng Đạo Không có chín ông lão im lặng đứng, chín ông lão đều nhắm mắt nhưng dao động kinh người quanh quẩn trong ngoài người của họ.
"Nói vậy là thiên tài Diệp Vọng của chúng ta lần này tự động rời đi?" Đạo Không mỉm cười, đặt ly rượu xuống.
Ly rượu rơi xuống đất, nhưng ở giữa không trung bị một bàn tay ngọc bỗng vươn ra từ không khí đón lấy. Cùng với bàn tay xuất hiện, một bóng hình cực hấp dẫn lộ ra. Đó là một thiếu phụ rất đẹp, thiếu phụ quỳ bên cạnh Đạo Không, đỡ lấy ly rượu, cười quyến rũ với gã.
"Ba ngày trước hắn tự động rời đi." Một thanh âm lạnh băng phát ra đằng trước Đạo Không và thiếu phụ, cùng lúc đó một bóng dáng mơ hồ như ẩn như hiện tại chỗ kia. Không thể thấy diện mạo nhưng từ thân hình nhìn ra được cái bóng là một cô gái.
"Tốt lắm, hơn một ngàn năm y vẫn không muốn thành người hầu của ta. Lần này sắp tới ngày về, nếu không thành người của ta, cũng không thể để đồng tộc của ta chọn. Khiến hắn ở Hắc Mặc Tinh ra ngoài ý muốn đi." Đạo Không khẽ nói, giơ lên tay phải nâng cằm thiếu phụ khuôn mặt quyến rũ tận xương.
"Ta chỉ vì bảo vệ an toàn cho ngươi, sẽ không làm chuyện này." Bóng dáng kia lạnh lùng nói, thanh âm chất chứa khinh thường, không hề có kính ý.
Dường như thanh niên đã quen giọng điệu của cái bóng, mỉm cười nhìn hướng cái bóng.
"Đừng quên ngươi là người Phượng Tông, là đạo lữ mà lão tổ chọn cho ta."
"Ngươi cũng đừng quên đó là sau khi ngươi trở thành vị kiếp thì Phượng Môn ta mới thực hiện truyền thống." Cái bóng lạnh nhạt nói, chỗ cô đứng vặn vẹo, mặc kệ Đạo Không, xoay người rời đi.
Đạo Không cười khẽ, nắm cằm thiếu phụ, nhìn khuôn mặt xinh đẹp, đặc biệt ánh mắt rơi vào hai lỗ tai nhọn, nhéo nhẹ.
Thiếu phụ kia bị đau nhưng không dám biểu lộ, Đạo Không nhéo tai càng mạnh, có giọt lệ chảy từ khóe mắt thiếu phụ.
"Ngươi cũng đến từ Phượng Môn, có từng thấy thánh nữ Bạch Phượng của Phượng Môn?" Đạo Không khẽ hỏi.
Thiếu phụ cắn môi, lắc đầu.
"Cũng đúng, khi ngươi phản bội Phượng Môn thì Bạch Phượng tham gia kế hoạch bí ẩn kia, đương nhiên ngươi không thấy được." Đạo Không mỉm cười.
"Ta chưa từng thấy, trong Phượng Môn có hai thánh nữ, một là Bạch Phượng, một là đạo lữ Hứa Tuệ của ta. Đáng tiếc Hứa Tuệ luôn che giấu diện mạo, nhưng sớm muộn gì sẽ có ngày ta thấy được."
"Truyền thừa xa xưa đến từ Phượng Môn cũng sẽ thuộc về ta." Đạo Không thả lỏng bàn tay nhéo tai thiếu phụ, bỗng tát mặt ả, đánh thiếu phụ bay ra xa hơn mười mét.
"Cút!"
Thiếu phụ cúi đầu, thân thể chậm rãi biến mất ở phía xa.
Xung quanh yên tĩnh lại, chín ông lão sau lưng Đạo Không biểu tình như thường, thậm chí không thèm mở mắt, dường như đã quen gã vui buồn thất thường.
"Diệp Vọng, nếu ngươi đã không biết tốt xấu thì đừng trách ta độc ác." Đạo Không biểu tình âm độc, nhắm mắt lại.
"Hội đấu giá ở Hắc Mặc Tinh, lần này ta phải hàon thành yêu cầu của lão tổ, dùng danh ngạch đi Đạo Thần chân giới đổi lấy thứ cần thiết, vậy thì chết một Diệp Vọng không đáng gì."