Chương thứ chín trăm lẻ bảy: Hứa Tuệ, ta không sao
Trong gian phòng của Tô Minh, mười ba ông lão ngồi xếp bằng, tu vi vận chuyển hết sức, ngưng tụ cùng một chỗ hình thành uy nhiếp mãnh liệt bao phủ trên người Đạo Không.
Tô Minh nhắm mắt lại, Đạo Không cũng khép mắt.
Người Đạo Không run bần bật, trong đầu gã tựa nghiêng trời lệch đất, có tiếng nổ vang vọng, tựa trời sụp đất nứt vang vọng khắp trời.
"Ngươi là ai!? Ngươi rốt cuộc là ai??"
Trong thế giới tinh thần của Đạo Không là không gian rực rỡ. Đạo Không đứng đó, phát ra tiếng gầm mang theo tuyệt vọng và sợ hãi, điên cuồng phát ra trong thế giới tinh thần của gã.
Đáp lại Đạo Không là tiếng hừ lạnh và bóng dáng khổng lồ.
Thân hình này do hồn Tô Minh ngưng tụ ra, hắn ở trong thế giới tinh thần của Đạo Không tựa như thần linh buông xuống trời đất. Tiếng hừ lạnh như có thể khiến trời đất trong tinh thần Đạo Không tan vỡ, rung động mãnh liệt.
"Ngươi không cần biết tên của ta." Tô Minh lạnh lùng nói.
Thân hình khổng lồ giơ lên tay phải ấn hướng Đạo Không. Bàn tay của Tô Minh phóng lớn vô tận lao hướng Đạo Không.
Đạo Không biểu tình dữ tợn lộ điên cuồng, nếu bây giờ gã còn không nhìn ra manh mối thì không xứng gọi là thiên tài.
"Ngươi muốn đoạt xá ta! Chết tiệt, cho dù ngươi thành công đoạt xá ta, ngươi cũng khó thoát khỏi cái chết!" Đạo Không gào thét, giơ lên đôi tay
Tu vi, linh hồn và tất cả ý nghĩ của Đạo Không trong khoảnh khắc như sôi trào, ngưng tụ vào đôi tay gã, ngăn cản bàn tay to của Tô Minh ấn tới.
* Ầm!* một tiếng, người Đạo Không rung lên. Trong mắt của Đạo Không thì tay phải Tô Minh hiện tại đang không ngừng phóng to, dường như có thể thay thế bầu trời. Tùy theo bàn tay ấn xuống, Đạo Không không thể chống cự, phút chốc bàn tay to đã phủ lên người gã.
Cùng lúc đó, nỗi đau đớn bị xé rách tràn ngập trong linh hồn Đạo Không, đau nhức như có ý thức mạnh mẽ xé toạc linh hồn gã, xâm nhập vào trong, từng chút một, vô tình xóa đi gã.
Giống như hiện tượng không thể làm trái, là sự thật không có lực lượng nào có thể thay đổi, tất cả điều này khiến tiếng gào của Đạo Không trở thành thê lương, khiến điên cuồng của gã hóa thành tuyệt vọng.
Đạo Không có trông thấy người ngoài thi triển đoạt xá nhưng chưa từng nghĩ tới có một ngày bản thân nếm cảm giác bị người đoạt xá. Nỗi sợ hãi này không thể dùng từ ngữ để hình dung, nó là sự tuyệt vọng có thảm thiết hơn cái chết gấp nhiều lần.
"Chết tiệt, tinh thần thánh bào là ngươi lấy ra, mục đích để dụ ta mua nó. Ngươi giấu truyền tống trận bên trong tinh thần thánh bào. Ngươi... Ngươi giết chết chủ nhân tinh thần thánh bào đó, cho dù ngươi có đoạt xá ta thì Đạo Thần Tông tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!" Đạo Không lớn tiếng gào thét.
Nhưng bàn tay phủ lên người gã tựa như trời đất áp súc lại, khiến thân thể gã không cách nào kháng cự. Linh hồn bị xé rách, bị xâm nhập, chiếm cứ, bôi xóa, Đạo Không cảm giác càng thêm mãnh liệt.
Đạo Không cảm nhận được tối đa sau mười giây là gã sẽ tan thành mây khói.
"Tại sao ngươi muốn đoạt xá ta? Nếu là tư chất thì tại Hắc Mặc Tinh còn có Diệp Vọng, tư chất của hắn càng tốt lơn ta. Ngươi... Ngươi thả ta đi, ta giúp ngươi bắt Diệp Vọng, giúp ngươi đoạt xá hắn! Ta thậm chí có thể đề cử ngươi trở thành khách khanh của Đạo Thần Tông ta. Thả ta đi, ta... Ta không muốn bị đoạt xá!!" Đạo Không gần như van xin.
Khi Đạo Không thốt lời liền cảm giác uy nhiếp trên người hơi thả lỏng, ngay cả linh hồn bị xé rách cũng chững lại, khiến lòng gã tràn đầy khát vọng.
Giây phút uy nhiếp thả lỏng thì trong lòng Đạo Không nổi lên sát cơ mãnh liệt, gã lập tức mượn cơ hội này phát ra mấy tiếng chú âm phức tạp, khó hiểu.
"Đảo, xưng, tổng!"
Khi Đạo Không phát ra ba chữ kia, trên người gã tỏa ánh sáng rực rỡ, vòng quanh thân thể gã. Có ba phù văn phức tạp xuất hiện trong ánh sáng chói mắt bao vây chặt chẽ, khí thế bàng bạc khuếch tán từ ba phù văn và ánh sáng chói mắt này. Xem tại t. U. N. G. H. O. A. N. H. C. O. M
"Lão tổ cứu ta!!" Đạo Không lập tức rống khàn giọng hướng ba phù văn.
Khóe môi Tô Minh cong lên, hắn luôn chờ Đạo Không thi triển loại thủ đoạn này. Tô Minh tin tưởng lấy tư chất của Đạo Không ở Đạo Thần Tông tuyệt đối không phải đạo nhân bình thường có thể so sánh, vậy thì trên người gã chắc chắn tồn tại thuật che chở nào đó. Thuật pháp này nếu không bị động buộc ra thì không thể khống chế, điều này không hợp với kế hoạch của Tô Minh. Cho nên Tô Minh cố ý khiến áp lực thả lỏng, vậy là Đạo Không bị buộc vào đường cùng sẽ bắt chặt cơ hội này thi triển thuật giữ mệnh.
Thế là thuật giữ mệnh khó khống chế sẽ có lúc Tô Minh nắm giữ được nó, một khi nắm giữ thời gian thì có thể hoàn thành khâu mấu chốt trong kế hoạch đoạt xá của hắn. Đó là làm cách nào khiến người Đạo Thần Tông tin tưởng tương lai Đạo Không xuất hiện trước mặt bọn họ là Đạo Không thật sự.
"Đoạt xá ngươi căn bản không cần dùng mười lăm giây." Tô Minh cười lạnh.
Khoảnh khắc ba phù văn trong ánh sáng chói mắt bùng phát ra dao động thì Tô Minh vọt hướng Đạo Không.
Hình ảnh này giống như thân thể khổng lồ của Tô Minh hóa thành sương khói cùng chui vào người Đạo Không, va chạm với ánh sáng chói mắt và phù văn.
Tiếng nổ điếc tai liên tục vang trong thế giới tinh thần của Đạo Không. Thân hình Tô Minh thoạt trông như bị ánh sáng chói mắt cưỡng ép xóa đi, nhanh chóng biến mất.
Khoảnh khắc thân hình Tô Minh biến mất, biểu tình vặn vẹo xen lẫn sợ hãi của Đạo Không trong chớp mắt cứng lại nhưng rồi mất ngay, vẫn là nét mặt vặn vẹo, còn sót lại nỗi sợ, chỉ có trong đáy mắt lóe lên tia sáng khác với bình thường khó có ai phát hiện. Khác biệt là Đạo Không âm lãnh biến thành sâu thẳm.
"Chết tiệt, ngươi muốn đoạt xá ta, không ai có thể đoạt xá Đạo Không ta!" Đạo Không ngửa đầu gầm lên.
Thế giới tinh thần của Đạo Không lập tức vặn vẹo, dần biến mơ hồ, bao gồm bóng dáng gã biến thành vòng xoáy khổng lồ nhấn chìm thân hình, biến mất.
***
Bên ngoài phòng Tô Minh, gia tộc Liệt Sơn Tu và người Đạo Thần Tông đang giằng co với nhau.
"Trong lúc hội đấu giá Hắc Mặc tinh tiến hành, các ngươi làm ra hành động trái với phép tắc của Hắc Mặc Tinh, coi như là Đạo Thần chân giới cũng không được càn rỡ như vậy!" Thanh âm già nua từ từ truyền ra từ luồng gió có thể nghiền nát không gian bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Hứa Tuệ.
Cùng với thanh âm xuất hiện, bóng dáng tang thương của Phong lão lộ ra từ không khí. Phong lão vung tay áo, khiến Hứa Tuệ biến sắc mặt, lùi lại vài bước, con ngươi co rút.
Không chỉ có mình Hứa Tuệ thụt lùi, còn chín ông lão đi theo bên cạnh Đạo Không giờ đã mở mắt ra. Chín ông lão cùng nhau lùi lại, mỗi bước đạp xuống đều khiến mặt đất rung lên.
Ngăn cản chín người cũng là chín ông lão, chín người này thuộc về gia tộc khác nhau nhưng đều là người của Hắc Mặc Tinh, Hắc Mặc Đạo!
Miêu nữ tốc độ cực kỳ nhanh miệng phát ra tiếng rít sắc nhọn, thân hình vặn vẹo thụt lùi ra mấy mét. Ngoài cơ thể của ả lượn lờ màn mưa khiến bóng dáng ả trông mơ hồ, như ẩn như hiện.
"Thú vị, Hắc Mặc Tinh của ngươi có nhiều cường giả, cho nên có thể xuất hiện tại đây nhiều như vậy, hay là vì các ngươi chuẩn bị sẵn, chờ tại đây trước? Chỉ chờ Đạo Không mất tích thì ngăn cản chúng ta!?" Hứa Tuệ con ngươi co rút, cười lạnh hỏi.
"Hắc Mặc Tinh, ta mặc kệ tại sao các ngươi xuất hiện ở đây nhưng nếu các ngươi cứ cản trở chúng ta thì sẽ dẫn đến chiến tranh toàn diện giữa Đạo Thần chân giới và Hắc Mặc Tinh ngươi! Tộc nhân dòng chính Đạo Thần Tông thuộc Đạo Thần chân giới, Đạo Không đã mất tích, chuyện này cần các ngươi giải thích cho chúng ta!"
Phong lão vẻ mặt bình tĩnh, dựa theo yêu cầu của Tô Minh, lão chỉ cần ngăn cản đối phương mười lăm giây là được, bây giờ đã tới lúc. Phong lão liếc từng người Đạo Thần Tông, đặc biệt ngừng lại ở Hứa Tuệ.
"Không biết tộc nhân dòng chính của quý tông mất tích như thế nào? Xin hãy kể ra kỹ càng, nếu thật sự mất tích trong hội đấu giá Hắc Mặc tinh ta thì lão phu đương nhiên sẽ không ngân cản, ngược lại còn phối hợp với Đạo Thần chân giới đi tìm tộc nhân dòng chính của các ngươi." Phong lão lạnh nhạt nói.
Phong lão thầm tính thời gian, bây giờ đã là mười lăm giây, dù lão không biết mục đích của Tô Minh nhưng vì bảo đảm không ra ngoài ý muốn, có thể kéo dài thời gian đương nhiên càng tốt.
"Nhưng nếu các ngươi không nói ra được nguyên nhân thì dựa vào hành động xông loạn của các ngươi mới nãy, Đạo Thần chân giới của các ngươi từ nay không được phép bước vào Hắc Mặc Tinh!"
Phong lão vừa dứt lời thì trong chín ông lão có người hừ lạnh.
"Mới nãy thiếu chủ đấu giá tinh thần thánh bào, các ngươi đưa tinh thần thánh bào đến, thiếu chủ vừa đụng vào y bào này liền bị truyền tống đi, lão phu tuyệt đối không tin chuyện này không liên quan đến Hắc Mặc Tinh các ngươi!"
"Ồ? Khang Cửu, ngươi đi trong phòng Đạo Thần Tông nhìn xem, tìm thử chỗ đó có dao động truyền tống không." Phong lão bình tĩnh nói.
Lập tức Liệt Sơn Khang Cửu bên cạnh lão cúi đầu vâng dạ, đi hướng gian phòng đám người Đạo Thần Tông ở.
Chón ông lão lúc trước luôn đi bên Đạo Không ai nấy mặt mày âm trầm, nhưng chỗ này là Hắc Mặc Tinh, trước mặt họ có chín người tu vi không kém gì họ đang ngăn cản, khiến họ không thể vượt qua.
Hứa Tuệ cười lạnh, cô liếc gian phòng trong cảm ứng có hơi thở của Đạo Không, bỗng lắc người, cô biến thành bốn cái bóng từ hướng khác nhau lao hướng gian phòng của Tô Minh.
Phong lão nhướng mày, vung tay áo, có cuồng phong rít gào, định cuốn lấy Hứa Tuệ hóa thành bốn cái bóng. Hứa Tuệ cười lạnh, bốn thân hình lại lắc lư, chớp mắt biến thành mười sáu cái bóng xuất hiện trong mắt mọi người.
"Xông vào!" Mười sáu Hứa Tuệ cùng phát ra thanh âm.
Thiếu phụ miêu tử hú lên, hoàn toàn biến hình, trong đó hình thú chiếm hơn phân nửa, khiến ả như con mèo thật sự lao hướng cửa phòng.
Chín ông lão cùng hộc ngụm máu, hình như kích phát cấm thuật nào đó, tu vi bùng phát, giống chín con cuồng long xông vào cửa phòng.
"Hồ phượng thập bát phách! Ngươi là người của Phượng Môn!!" Phong lão con ngươi co rút.
Mười sáu Hứa Tuệ cùng giơ lên tay phải cách không vỗ hướng cửa phòng Tô Minh ở, tiếng bùm bùm vang vọng. Cửa phòng Tô Minh ở không khí vặn vẹo, xuất hiện bóng dáng Hứa Tuệ thứ mười bảy. Hứa Tuệ xuất hiện như chịu tải cú vỗ của mười sau bóng người, ngưng tụ trên người của cô hóa thành cú vỗ thứ mười bảy.
Hứa Tuệ dùng tốc độ không thể ngăn cản một chưởng vỗ vào cửa phòng.
* Ầm!*
Cửa phòng vỡ vụn, nhưng khoảnh khắc cửa vỡ thì một thanh âm trầm ổn truyền ra từ bên trong.