Chương 19: Chị gái à, tôi đang cầy độ thuần thục, cô cho rằng tôi đang làm gì? (2)
“Cho nên là, một ngày hôm nay người chỉ luyện tập ném gỗ vậy ư?” Chú Vương hỏi.
“Đúng, chính là ném gỗ, không co súng ống, lại không thể vật lônjc ận chiến với dị thú, ta cảm thấy ném gỗ như vậy vẫn đáng tin hơn, công cụ cũng dễ làm, thành phẩm khá thấp, xác suất thành công rất cao.” Lâm Phàm nói suy nghĩ trong đầu mình ra, không có gì là không thể nói.
Chú Vương trầm tư, vẫn tương đối tán thành với ý nghĩ của Lâm Phàm, súng ống rất khó làm, hơn nuawx chú nhìn thấy kết quả Lâm Phàm đạt được, thật sự rất mạnh, nếu để cho chú làm, nhất định không thể làm được đến mức đó.
“Vậy cậu chuẩn bị tổ đội với những người khác, hay là một thân một mình?”
“Chưa nghĩ ra.”
Hắn thật sự chưa nghĩ đến, một hân một mình quả thật có chút ổn hơn, chỉ cần đối amwtj với dị thú, không cần lo lắng người khác hãm hại, nhưng một người cũng có chỗ xấu của một người, hai lựa chọn này, tốt xấu nửa nọ nửa kia, không thể nói cách nào có ưu thế honw.
Chú Vương biết Lâm Phàm không muốn trải qua cuộc sống như vậy, làm việc trong xưởng rèn đúc vũ khí, quả thật có thể giải quyết được vấn đề ăn uống, nhưng tồn tại ở trong cái tường rào này, chỉ có thể mãi mãi như vậy, không có chút thay đổi nào.
Cái gì gọi là còn sống như một cái xác không hồn,có lẽ chính là cái này đi.
Chỉ là chú thật sự không còn cách nào khác, chỉ có thể sống như vậy, bởi vì chú còn có điều lo lắng, nếu nhw chết ở bên ngoài, con gái sẽ như thế nào?
Mà đi ra ngoài săn giết dị thú, chính là đang thử vận may.
Nghĩ đến chuyện trở thành Liệp Sát giả, hoặc trở thành Giác Tỉnh giả.
Đây chính là cơ họi duy nhất thay đổi vận mệnh trong tận thế này.
:Cậu có biến đội đi san ở trong tường rào Miếu Loan chúng ta khôbng?” Chú Vương hỏi.
“Không biết.”
Lần đầu tiên Lâm Phàm nghe đến đội đi săn Miếu Loan này.
Chú Vương nói, “Đây là đoàn đội do người quản lý tường rào tập hợp người sống sót ở tường trong xây dựng lên, đồng thời sẽ dẫn theo người sống sót có thân thể cường tráng ở tường ngoài, ra bên ngoài săn giết dị thú, cơ bản hai tháng sẽ có một lần tổ chức đoàn đội ra ngoài, nói ra thì cũng tương đối an toàn, lần gần nhất này có thể là sắp tới đây, tôi cảm thấy cậu có thể đi thử một lần.”
Nghe chú Vương nói những điều này.
Lâm Phàm trầm tư, loại đoàn đội cỡ lớn thế này đúng là tương đối an toàn, có lẽ chỉ cần không tìm đường chết, đi ra ngoài thế nào thì có thể trở về thế đó, còn có thể có thu hoạch.
“Được, có thể thử một lần.”
Hắn cảm thấy đầu tiên cứ lựa chọn như vậy là tốt nhất.
Nói chuyện được một lúc.
Chú Vương đứng dậy, phủi phủi quần áo, rõ ràng quần áo đen nhánh, nhưng phủi bụi là một loại thói quan, “Vậy tôi hỏi thăm giúp cậu cụ thể là ngày nào.”
“ĐƯợc, vậy làm phiền chú.”
“Không sao cả, đây chỉ là việc nhỏ mà thôi.”
Chú Vương dẫn theo Tiểu Hi Vọng rời khỏi.
Lâm Phàm nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, cụp mắt lại, nhìn chằm chằm vào đống lửa, tâm tính của hắn bắt đầu xảy ra biến hóa trong yên lặng, vừa đến tường rào, gặp được chú Vương và ông Trần, hai người này đều là người tốt, nhưng tuyệt đối không được sinh ra ảo giác, cảm thấy rằng tất cả người sống sót đều là người tốt.
Ví dụ như gia hỏa lôi kéo hắn gia nhập tổ đội lúc trước, một đám người ra ngoài, chỉ có hai người trở về, mặc dù không biết tình hình của bọn họ ở bên ngoài như thế nào, nhưng cũng có thể tưởng tượng được, tuyệt đối chính là một trận tranh đấu ngươi lừa ta gạt, ngẫm kỹ lại, sợ rằng có thể biên tập thành một bộ phim.
ĐỐi với chuyện này, hắn chỉ tổng kết hai chữ…
Cẩn thận!
Cẩn thận !
Vô cùng cẩn thận !
Xem lại kỹ năng một chút.
Vất vả cả ngày, độ thuần thục đã tăng lên đến 32.
Nhưng khiến hắn kinh ngạc là, theo lý mà nói, độ thuần thục tăng lên đến 32, thể chất cũng nên tăng thêm 2 điểm, nhưng mà thuộc tính chẳng hề thay đổi một chút nào.
Mẹ nó, không phải là rèn sắt đã tăng thể chất của mình lên tới mức mà ném mạnh không thể nào tăng lên được đi.
Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.
Ra ngoài săn giết dị thú, có thể là biện pháp duy nhất để tăng lên.
…
Ban đêm, tại chỗ ở của chú Vương.
“Con gái, con nói xem chú Lâm thế nào?” Chú Vương cầm quạt, nhẹ nhàng phe phẩy, đuổi muỗi cho con gái chuẩn bị ngủ.
Tiểu Hi Vọng nói, “Chú Lâm là người tốt, đối với Tiểu Hi Vọng đặc biệt tốt.”
“Ừm, cha cũng cảm thấy vậy.”
CHú Vương vừa cười vừa nói, “Ngoan, ngủ đi.”
“Vâng.”
Tiểu Hi Vọng nhắm mắt lại, muốn bản thân ngủ thật sớm, bởi vì cô bé biết ngày mai cha còn phải dậy sớm hơn để làm việc, làm việc rất mệt mỏi, cô bé đã nhiều lần nhìn thấy cha kéo lê thân thể mệt mỏi trở về, chỉ khi nào nhìn thấy cô bé, mới có thể giữ vững tinh thần, ra vẻ không mệt chút nào.
Thậm chí cô bé còn từng nhìn thấy cha trốn trong một góc mà khóc, cô bé chỉ có thể len lén nhìn.
Thời gian dần qua.
Tiểu Hi Vọng đã ngủ thiếp đi.
Chú Vương thò đầu ra khỏi chỗ ở, nhìn xung quanh đen kịt, sau khi xác định không có ai, thì bắt đầu đào một cái hố, cũng không bao lâu, đã đào được một cái hộp gỗ nhỏ, trong này là tiền tệ mà chú góp nhặt được, là khoản tiết kiệm chú bớt ăn bớt mặc gom góp lại.
Chú Vương sờ hộp gỗ, trong lòng tuôn ra rất nhiều suy nghĩ.
Mặc dù trong tận thế không thể tin tưởng bất cứ ai, nhưng mà Lâm Phàm khiến chú cảm thấy cậu không giống với người khác, cậu muốn ra ngoài săn giết dị thú, không thể không có vũ khí thuận tay.