Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 120: Điền Hoành chết thảm! Đánh cướp Liễu thành chủ (2)

Chương 120: Điền Hoành chết thảm! Đánh cướp Liễu thành chủ (2)


Nghe những lời này, Điền Hoành lúc đầu đang chết dần cõi lòng bỗng bị tức đến sống lại.

Mẹ nó, mạng của Điền Hoành ta đây lẽ nào hèn hạ như vậy sao?

Tên tiểu bạch kiểm nhà ngươi thắng, ta rõ ràng phải chết, ngươi vẫn còn nói quá cực khổ, ngươi cơ hồ toàn nằm mà thắng thôi.

Ngươi thì không thể đối với kẻ bại trận sắp chết như ta đây có một chút tôn trọng sao?

Thẩm Lãng nói:

- Cho nên ta tìm đến con trai ngươi cũng không phải để ngươi trình diễn tiết mục hoàn toàn tỉnh ngộ, trước khi chết hối hận vô cùng đâu. Chẳng qua, ta… cần ngươi giao ra một ít gì đó trước khi chết mà thôi.

Điền Hoành nói giọng khàn khàn:

- Ngươi, ngươi dùng tính mạng con trai uy hiếp ta sao?

- Không, ta chả giống ngươi đâu, ta còn có tính người.

Rồi Thẩm Lãng thản nhiên nói:

- Chỉ có điều, nếu ngươi đồng ý với ta, về sau ta sẽ chăm sóc nó.

Điền Hoành khóc, nước mắt tuôn ra như mưa.

- Thẩm Lãng, mẹ kiếp mẹ ngươi!

Lúc Điền Hoành mắng ra câu này tràn đầy bi thương.

- Nói đi, không nên từ chối. - Thẩm Lãng thản nhiên bảo:

- Nếu không nói, ngươi phải chết nhanh hơn.

- Thẩm Lãng, đ* mẹ ngươi. - Điền Hoành càng muốn chửi ầm lên, trong miệng không ngừng phun máu nói:

- Bên trái sơn trang Bạch Tuyết có một tầng hầm, là kho vàng bí mật của Liễu Vô Nham, vàng bạc ta hối lộ cho hắn mấy năm nay đa số đều ở trong đó.

Thẩm Lãng hỏi:

- Chỉ có vậy sao? Lẽ nào sẽ không còn những thứ khác cần nói cho ta biết? Ví như chứng cứ phạm tội các loại của Liễu Vô Nham?

Điền Hoành mắng to:

- Những thứ quan văn này cũng là gian tặc, đều khốn kiếp giống như ngươi, gắn lông lên còn nhạy hơn cả khỉ, ngươi cảm thấy hắn có nhược điểm trí mạng gì trong tay ta? Còn ngươi có nhược điểm nào trong tay ta kia chứ, chỉ có duy nhất một nhược điểm đã tạo thành cạm bẫy để cho ta sa lưới chết rồi…

Thẩm Lãng suy nghĩ một chút, gật đầu nói:

- Rất có lý, ngươi đã không có nhiều thứ cho ta, vậy an tâm chết đi!

- Ta... Mẹ kiếp...

Điền Hoành tức giận mắng một phát.

Sau đó, ngửa ra sau ngã xuống đất chết đi!

Ông ta cho là mình có thể nhắm mắt, thế nhưng... Thực sự làm không được.

Ông ta chỉ muốn được chết oanh liệt một chút, nhưng ngay cả tâm nguyện ấy cũng không thể thỏa mãn.

Thẩm Lãng, thằng khốn khiếp này.

Thẩm Lãng nhìn cái xác Điền Hoành chết không nhắm mắt, trong lòng cười nhạt một phen.

Kẻ địch trước khi chết, chẳng lẽ ngươi và hắn cùng diễn tiết mục một nụ cười xóa bỏ ân oán thù hằn?

Đừng nói giỡn.

Nếu lựa chọn là địch, vậy đối địch đến cùng, dù cho địch nhân đã chết, cũng muốn đạp lên một chân!

Thẩm Lãng nói:

- Cắt đầu hắn, dùng hộp bảo quản tốt nhất, đem tặng cho Trương Tấn đại nhân cùng Thành Chủ đại nhân của chúng ta.

Kim Hối kinh ngạc, gật đầu nói:

- Vâng!

Thẩm Lãng nói:

- Việc này không nên chậm trễ, chúng ta lập tức đi sơn trang Bạch Tuyết, tóm lấy một khoản tiền của phi nghĩa.

Tiếp đó, Thẩm Lãng khẩn cấp mang theo mấy chục người của phủ Bá Tước, hướng sơn trang Bạch Tuyết bay đi, loại chuyện đào vàng này là hắn thích làm nhất.

...

Sơn trang Bạch Tuyết là tài sản bí mật của thành chủ Liễu Vô Nham, ông ta điều động chừng mười võ sĩ gác tại chỗ này.

Những thủ vệ này, dễ dàng bị bắt rồi.

Thẩm Lãng mở ra cái kho vàng bí mật dưới sơn trang, nhìn mấy rương vàng trước mặt, không khỏi tặc lưỡi:

- Nương tử, tham quan lần này không ngon rồi.

Thẩm Lãng vừa đếm vàng, vừa ức chế mắng mỏ.

Liễu Vô Nham ngươi làm thành chủ thế nào vậy, ba năm, mới để dành được chút xíu vàng thế này sao?

Tổng cộng chỉ hơn một vạn ba ngàn lượng vàng.

Hại ta cho rằng phải đại phát tài.

Không nên như vậy chứ, số lượng vàng Điền Hoành hàng năm bày đồ cúng cho Hứa Văn Chiêu chẳng lẽ có sáu bảy ngàn thôi sao.

Mộc Lan nói:

- Liễu Vô Nham cũng cần bày đồ cúng, phần lớn đi hối lộ quan trên, còn lại số tiền này đã gần như toàn bộ tài sản của Liễu Vô Nham rồi.

Có đạo lý.

Đối với một quý tộc trăm năm mà nói, số tiền này không nhiều.

Nhưng đối với một quan viên mà nói, số tiền này đã coi như là vốn to.

Nói như thế, dù cho Liễu Vô Nham bây giờ về hưu, cầm số tiền này cũng vẫn có thể sống cuộc đời xa hoa lãng phí.

Đổi thành nhân dân tệ, cũng được mấy nghìn vạn.

Cho nên hoàn toàn có thể tưởng tượng, một khi Liễu Vô Nham mất đi khoản tiền vàng, lại đau khổ cỡ nào?

Mộc Lan nói:

- Cộng thêm số vàng Hứa Văn Chiêu bòn rút đã giảm thiểu khủng hoảng kinh tế phủ Bá Tước rất nhiều.

Thẩm Lãng nói:

- Nương tử, phủ Bá Tước chúng ta vô cùng thiếu tiền sao?

Mộc Lan gật đầu một cái nói:

- Vô cùng thiếu, vô cùng thiếu.

Nào chỉ là thiếu?

Sau 40 năm mất đi đảo Kim Sơn, phủ Bá Tước Huyền Vũ hàng năm đều thiếu hụt, thiếu hụt tích lũy vài thập niên hoàn toàn là con số khổng lồ.

Hứa Văn Chiêu không phải vẫn muốn biết phủ kho vàng bí mật còn Bá Tước Huyền Vũ có bao nhiêu tiền sao?

Là số âm!

Bởi vì đời trước Bá Tước Huyền Vũ quá hào sảng, thiếu quá nhiều nợ nần...

Mấy năm nay Kim Trác hàng năm đều hoàn lại nợ nần, tình trạng kinh tế phủ Bá Tước lúc nào cũng ở trong trạng thái căng thẳng.

Chỉ bất quá đây là tuyệt mật, trừ Mộc Lan cùng Bá Tước đại nhân ra, không có ai biết.

Hôm nay Thẩm Lãng vì phủ Bá Tước kiếm đến hai khoản tiền vàng này thật sự kịp thời khẩn cấp.

Cướp sạch sành sanh kho vàng bí mật của Liễu Vô Nham, đến lúc sắp đi, Thẩm Lãng bỗng nhiên nói:

- Chậm đã, chúng ta cứ như vậy đem cướp sạch toàn bộ kho vàng của thành chủ Liễu Vô Nham mà không để lại gì, như thế không thích hợp, cũng vô nhân đạo.

Mộc Lan kinh ngạc, phu quân này nghĩ trò quái quỷ gì đây.

Thẩm Lãng lấy ra một tờ giấy, tìm một que than củi, dùng tay trái ở trên tờ giấy trắng viết xiêu vẹo.

- Kẻ cướp vàng không phải Thẩm Lãng!







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch