Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 133: Ác mộng của Từ Thiên Thiên! Bom tấn văn học đưa ra thị trường! (1)

Chương 133: Ác mộng của Từ Thiên Thiên! Bom tấn văn học đưa ra thị trường! (1)





Nghe được Thẩm Lãng nói muốn nghiền《 Mộng Uyên Ương 》 của Chúc Văn Hoa thành cặn bã.

Ông chủ Đặng Tiên bỉ ổi kia không khỏi rụt cổ lại:

- Công tử, cái này... khó à nha.

Thẩm Lãng nói:

- Quyển《 Mộng Uyên Ương 》 của Chúc Văn Hoa bán bao nhiêu bản?

Đặng Tiên nói:

- 4600 cuốn, đây là quyển sách bán chạy nhất thành Lan Sơn, trừ lượng tiêu thụ của Tứ Thư Ngũ Kinh ra.

Con đường chính của thành Lan Sơn có thể bao gồm ba bốn mươi thành, mấy triệu dân cư.

Cho nên bốn ngàn sáu trăm cuốn, đúng là một lượng tiêu thụ đặc biệt cao.

Đặng Tiên nói:

- Chúc Văn Hoa là con của quý tộc, thiếu niên cử nhân, lại là đại tài tử, sách cũng viết trau chuốt. Cho nên sách của hắn bất kể là cô gái bình dân hay danh môn khuê tú đều mua lấy một quyển. Rất nhiều tiểu thư giàu có đặc biệt mê mệt hắn, như thường lệ lập tức mua trên trăm bản, phát cả cho đám người hầu con ở trong nhà.

Thẩm Lãng không khỏi nhớ lại có một số tiểu thịt tươi trên địa cầu đời trước, mỗi lần xuất hiện trên phim điện ảnh, lập tức có một đám con gái điên cuồng mua mấy trăm vé đứng ở cửa rạp chiếu phim, gặp ai cũng đưa cho một tấm.

Chỉ có điều làm như vậy, phong cách thực sự có chút kém cỏi.

Lực ảnh hưởng lớn của gã như vậy, thảo nào sau khi mở miệng cấm vận Thẩm Lãng, toàn bộ hiệu sách thành Lan Sơn toàn bộ cũng không dám cho Thẩm Lãng ra sách.

Thẩm Lãng nói:

- Ông chủ Đặng, sách của ngươi tối đa bán quá nhiều ít sách?

Đặng Tiên nói:

- Hai nghìn bảy trăm bản, nhưng mà quyển sách kia bảy phần là tranh, còn lại ba phần mới là chữ, hơn nữa đặc biệt trắng trợn dung tục, cùng sách ngài hoàn toàn không thể so sánh nổi.

Tiếp tục Đặng Tiên thoáng do dự nói:

- Nói bây giờ, trình độ sách của ngài có chút quá cao, ta sợ đám khách hàng của ta có chút không thích ứng được. Sở dĩ dám dự tính ba nghìn bản, là bởi vì những đoạn xôi thịt ngài viết quá hay và tranh minh họa cũng quá đẹp.

Thẩm Lãng nói:

- Vậy ngươi cảm thấy 《 Mộng Uyên Ương 》 của Chúc Văn Hoa có thể bán được bao nhiêu bản?

Đặng Tiên nói:

- 5000 bản, thậm chí 6000 bản.

Bởi vì quyển《 Mộng Uyên Ương 》 nuôi dưỡng quá nhiều độc giả, vô số người đều đang ngẩng đầu mà đợi.

Cho nên, lượng tiêu thụ của nó chắc chắn đặc biệt khủng bố.

Đặng Tiên nói:

- Nếu như ta ra sức đẩy, sách ngài có thể bán 3000 bản, thế nhưng cao hơn nữa sẽ rất khó khăn, còn muốn vượt qua 《 Mộng Uyên Ương 》của Chúc Văn Hoa sẽ không thể nào.

Tiếp tục, Đặng Tiên nghiêm mặt nói:

- Nói thật, sách của Thẩm công tử ngài so với 《 Mộng Uyên Ương 》của Chúc Văn Hoa kia phải hay hơn nhiều, thậm chí hoàn toàn không phải cùng một cấp bậc, nhưng... mà sách này quá hay, đại đa số dân chúng đọc xong không hiểu.

Thẩm Lãng kinh ngạc, ngươi chỉ toàn đọc cảnh xôi thịt, thế mà còn biết quyển sách này hay ấy hả?

Đặng Tiên cũng bó tay:

- Ta... Ta cũng đã từng là tác giả mà, chỉ có điều đúng là bản thân viết dở ẹc nhưng đọc sách của người khác vẫn chuẩn vô cùng.

- Tóm lại, hương rượu cũng sợ ngõ hẻm sâu, muốn vượt qua Chúc Văn Hoa 《 Mộng Uyên Ương 》 dưới sách, tiểu nhân thực sự làm không được. - Đặng Tiên nói đàng hoàng.

Thẩm Lãng cười nói:

- Rượu thơm cũng sợ ngõ hẻm sâu? Không phải là thu hút con mắt sao? Không thành vấn đề, ta cam đoan lúc quyển sách này đưa ra thị trường, sẽ bốc mùi... A không, là bốc lửa đến tận mây xanh.

Thẩm Lãng nói:

- Ông chủ Đặng, ta cho ngươi cái ngọn, ngươi cố sức mà in ấn. Nếu không có bán được ba nghìn bản, ta sẽ bỏ tiền bổ sung cho ngươi. Nhưng nếu bán qua ba nghìn bản.

Đặng Tiên trực tiếp ngã giá:

- Mỗi một bản ngài nhận hai phần.

Oa! Nhuận bút này cao thật đó.

Vị Đặng Tiên này ngược lại một nhân vật trực tiếp ngã giá phân chia rõ ràng.

Đương nhiên Thẩm Lãng không phải là vì kiếm tiền, nhưng nếu như có thể kiếm ra một khoản tiền, vậy thì có cái gì không tốt?

- Được. - Đặng Tiên nói:

- Vậy ta sẽ dùng người sắp chữ tốt nhất cho ngài, dùng bậc thầy khắc bản in tranh minh họa tốt nhất cho ngài, bất kể tất cả nhân lực vật lực, nhất định để sách của ngài cùng 《 Mộng Uyên Ương 》 Chúc Văn Hoa ra mắt một lượt.

Thẩm Lãng nói:

- Hắn bán sách ở cửa hàng, chúng ta liền bày sạp bán, bất luận cửa hàng nào bày bán《 Mộng Uyên Ương 》, chúng ta đều ở trước tiệm bọn họ bày sạp.

Lưu manh như vậy?

Thẩm Lãng nói:

- Ông chủ Đặng, thân thể ngươi chịu nổi không?

Đùa giỡn lưu manh cũng phải cần lực lượng cùng bản lãnh.

Đặng Tiên cười khinh thường nói:

- Không thành vấn đề, lưu manh ta đây còn sợ người nào?

Thẩm Lãng nói:

- Ngươi chờ một chút, ta sẽ tăng thêm mấy chương và tình tiết nội dung trong sách, vẽ thêm một số tranh minh họa nữa.

Tiếp tục, Thẩm Lãng cầm lấy bút lông, sáng tác ngẫu hứng, tăng thêm một chút nội dung vào bản thảo gốc.

Kim Mộc Thông chộp lấy đọc thử, lại một lần nữa ngây người.

Bởi vì Thẩm Lãng vừa thêm một nhân vật mới vào.

Cái nhân vật này tên là Chúc Văn Sơn, xuất thân từ một quý tộc sa sút, là con vợ kế, vì tiếp tục sinh hoạt vinh hoa phú quý mà trở thành nam sủng của Tây Môn đại quan nhân, được nuôi ở bên ngoài.

Tình tiết trong đó, Tây Môn đại quan nhân đi sủng gã hai lần, một lần ở trong phòng, một lần ở nóc nhà.

Mà tấm tranh minh họa Thẩm Lãng mới vẽ chính là hình ảnh trên nóc nhà.

Không chỉ có như thế, Chúc Văn Sơn này vẫn cùng Tây Môn Tiêm Tiêm cẩu thả, cũng có cả tranh minh hoạ.

Kim Mộc Thông cùng Đặng Tiên nhìn nhân vật trên bức họa này, tức khắc cảm thấy quá quen mắt.

Kim Mộc Thông không khỏi vì Chúc Văn Hoa mặc niệm một khắc đồng hồ.

Nếu như quyển sách này gây sốt, vậy coi như danh tiếng Chúc Văn Hoa hoàn toàn phá hủy.

Đương nhiên trong hiện thực gã cũng không có trở thành nam sủng của một thương nhân, thế nhưng ai mà quan tâm sự thật kia chứ.

Thứ thiên hạ yêu thích là tin vịt, sau đó lặp lại năm trăm lần, đồng thời đưa sẽ biến trở thành hiện thực.

Thẩm Lãng hỏi Đặng Tiên:

- Như thế không thành vấn đề đi.

Đặng Tiên cười khinh thường nói:

- Không thành vấn đề, có thể có vấn đề gì kia chứ?

Xem ra người này cũng là có chỗ dựa vững chắc, cũng không có đem một tên Chúc Văn Hoa để vào mắt.

- Vậy ta đành mỏi mắt mong chờ, chờ đến thời điểm sách mới chúng ta tung ra thị trường. - Thẩm Lãng nói.

Đặng Tiên trịnh trọng thu hồi bản thảo sách, hướng Thẩm Lãng cúi chào:

- Sẽ không cho hai vị công tử thất vọng đâu.

Tiếp tục, ông ta lại nói:

- Thẩm công tử, rượu này thơm cũng sợ ngõ hẻm sâu.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch