WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 139: Đại nhân vật vào vòng phấn! Thẩm Lãng lại muốn chơi chết người (1)

Chương 139: Đại nhân vật vào vòng phấn! Thẩm Lãng lại muốn chơi chết người (1)





Để lăn lộn vào thế giới này thì quan trọng nhất là cái gì?

Đương nhiên là sắp đặt mọi chuyện.

Thẩm Lãng ngươi đây là muốn hủy kế hoạch của chúng ta mà!

Sinh tử đại thù đó!

Chúc Văn Hoa cắn răng nghiến lợi nói:

- Các vị huynh đệ, kêu toàn bộ những người có thể gọi tới đây, chúng ta đi phủ thành chủ đòi lại công bằng. Lấy tư cách người đọc sách, chúng ta có nghĩa vụ quét sạch thứ dơ bẩn, một thanh chánh khí, trả lại cho người đọc sách thành Lan Sơn một cái càn khôn trong sáng.

Trịnh Xương Niên lập tức hiểu ra, Chúc Văn Hoa là muốn tập hợp gây rối, thúc ép thành chủ cấm bán sách của Thẩm Lãng ấy mà.

Mấy tên thư sinh vừa nghe, lập tức vui mừng ra mặt.

Lại sắp giàu rồi!

Mỗi lần như thế, Chúc Văn Hoa đều trả tiền theo đầu người, càng kêu được nhiều người tới, gã càng trả nhiều tiền hơn.

Mấy thứ khác Chúc Văn Hoa không có, nhưng gã thực có tiền nghen.

Ngắn ngủi chỉ hơn 1 canh giờ sau, sau lưng Chúc Văn Hoa tụ tập trên 100 tên học trò, cuồn cuộn hướng về phía phủ thành chủ.

- Thẩm Lãng, ta nhất định khiến sách của mày ở thành Lan Sơn, thậm chí toàn bộ quận Dương Võ, Quận Nộ Giang đều không có đất đặt chân.

- Sách của mày bán đắt thì sao chứ? Ta trực tiếp cấm vận luôn.

...

Trước mặt Chủ thành Lan Sơn Lý Phương bày hai quyển sách.

Một quyển sách《 Mộng Uyên Ương 》của Chúc Văn Hoa, một quyển là《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》của Thẩm Lãng.

Ông ta đọc quyển《 Mộng Uyên Ương 》trước.

Lúc đầu ông chẳng muốn đọc đâu, nhưng mà con gái ông đọc, vợ cũng đọc nốt.

Không những thế, vợ ông còn ở trong chăn nói về câu chuyện đó nữa, khiến ổng không thể không đọc.

Sau khi đọc xong, thành chủ Lý Phương không khỏi khen ngợi.

Chúc Văn Hoa quả nhiên ghê gớm đây.

Trong sách tuy rằng kể chuyện tình yêu nam nữ, nhưng là dính đến đấu đá từ trong nhà đến quốc gia, mặc kệ là trình độ lời văn, vẫn là cách xây dựng tình tiết cũng là lựa chọn tinh tế.

Thật không hỗ danh đại tài tử thịnh hành toàn thành mà.

Thảo nào một đám con gái đọc mê say, trở nên điên cuồng.

Ngay sau đó, Lý Phương cầm lên quyển 《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》của Thẩm Lãng.

Mới vừa thấy bìa sách, ông liền nhíu mày.

Dung tục không chịu nổi.

Lại ngó tên sách, ấn tượng càng kém hơn.

Lòe thiên hạ, cấp thấp diễm mị.

Vị thành chủ đại nhân này mang theo tâm lý khinh bỉ chê bai, lật ra trang thứ nhất.

Đọc xong đoạn thứ nhất, chân mày ông giãn ra.

Đọc hết trang thứ nhất, tinh thần ông phấn chấn.

Kế tiếp, ông liền hoàn toàn muốn ngừng mà không được!

Hay!

Sách hay!

Thật tuyệt vời!

Ái chà, tinh diệu cực kỳ!

Lời văn này, câu thơ ấy, thực sự là người phải có trí tuệ lớn, mới có thể viết ra được.

Đáng tiếc, đáng tiếc quá!

Sách kinh điển như vậy, lại bán cho những đám người tầm thường kia.

Bọn họ cũng xứng đọc thứ văn chương sâu xa đến nước này ư?

Những thứ tiết mục dân gian kia đọc được sao?

Cứ mà xem tranh khiêu dâm của các ngươi cho đã đi, lại dám chạy tới đọc《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》 của chúng ta hả, rõ ràng chả có một chút biết thân biết phận gì hết.

Chỉ có chúng ta - những người đã trải qua quyền thế tôi luyện tàn phá, mới có thể cùng chung chí hướng, mới có thể hiểu được điều thần kì bên trong quyển sách này đấy.

Sách hay tột đỉnh luôn!

Lúc đầu, khi đọc quyển《 Mộng Uyên Ương 》 của Chúc Văn Hoa, đại nhân Lý Phương còn thấy có thú vị, cảm thấy rất là không tệ.

Nhưng bây giờ, ông cảm thấy đây là một đống cứt.

Quá ngây thơ, quá cố ý, quá kiểu cách, quá giả tạo.

Thậm chí ông còn bắt đầu hoài nghi phẩm vị của mình.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Chẳng lẽ là bởi vì ta ngâm mình trong giới quan trường quá lâu, bị hiện thực tàn phá quá hung ác, vị giác về văn chương bị thoái hóa?

Thậm chí ngay cả quyển 《 Mộng Uyên Ương 》 của Chúc Văn Hoa cũng đều nhai được ư?

Đây cùng giống như một chàng trẻ tuổi đẹp trai thực sự kìm nén quá mức, đầu nóng lên mà chui vào quán nhỏ ven đường với ngọn đèn mông lung ấy.

Sau khi tiến vào cấp bậc hiền giả, hồi tưởng lại cái nếp nhăn trên mặt bác gái kia, trong lòng vô cùng hối hận không thôi, cảm giác hơi bị buồn nôn.

Thật là đáng sợ quá!

Mấy năm không đọc sách, trình thưởng thức của ta lại xuống cấp đến mức này ư.

Là con người, nhất định phải đọc sách, nhiều đọc sách, đọc sách hay.

Thế là đại nhân Lý Phương dùng hai đầu ngón tay kẹp lên quyển sách kia của Chúc Văn Hoa《 Mộng Uyên Ương 》, dùng sức quăng cái véo qua một bên, còn dùng tay áo xoa xoa tay.

Rồi ông lật ra quyển 《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》 của Thẩm Lãng, lại say sưa mà đọc ngon lành.

Thật sự là... quá phê nha.

Lời văn ấy, câu này nữa, mới là loại sách cho những người tao nhã có địa vị như chúng ta nên đọc.

Bất quá mới xem một chút, đại nhân Lý Phương có chút lúng túng.

Bởi vì... Lại thấy phía dưới phần bụng hơi nóng lên?

Bằng không trước hết đọc tới đây thôi, chạy đi nghỉ tạm cùng tiểu thiếp nhỉ?

Mà ngay lúc này, bên ngoài vang lên một trận ồn ào.

Thậm chí, có người bắt đầu gõ trống.

Thành chủ Lý Phương tức khắc giận dữ, ai vậy hả? Đêm hôm khuya khoắt đi phá hứng thú của người khác.

Nhưng vào lúc này, phụ tá của ông nhanh chóng tiến vào bẩm báo:

- Đại nhân không xong rồi, có mấy trăm học trò tới bao vây tấn công phủ thành chủ.

Chân mày thành chủ Lý Phương lông tơ trên tóc gáy tức khắc dựng đứng lên.

Làm quan sợ nhất cái gì đây?

Quần thể sự kiện đó.

Nhất là đám học trò gây rối, khiến người ta đau đầu.

- Đã xảy ra chuyện gì? - Thành chủ Lý Phương hỏi:

- Là bất công trong thi cử sao, hoặc là tên ác bá nào đánh chết người rồi?

Ngay sau đó, ông hỏi vấn đề mang tính mấu chốt nhất.

- Người cầm đầu là ai?

Phụ tá đáp lời:

- Đại tài tử Chúc Văn Hoa.

Ngay lập tức, tình trạng khẩn trương của thành chủ Lý Phương biến mất tăm.

Trong lòng ông cười nhạt một phen.

- Để cho bọn họ vào đây. - Thành chủ Lý Phương dặn thêm:

- Không cho vào hết, tối đa năm người thôi.

...

Một lát sau, Chúc Văn Hoa mang theo bốn tên học trò dùng hỏa lực mạnh nhất tiến vào, toàn bộ đều có công danh tú tài, đương nhiên chính là bốn tên chó săn của gã.

Thành thật mà nói, Chúc Văn Hoa ở trước mặt thành chủ Lý Phương có cảm giác về sự ưu việt.

Dù sao gã cũng là công tử của phủ tử tước Lan Sơn mà, dù cho tước vị không cao, nhưng lại là dòng dõi quý tộc lâu đời đã từng có đất phong đấy.

Mặc dù gã đang tích cực dựa gần thế lực tân chính, nhưng vụ này cũng không gây trở ngại tổ tiên của ta so với ngươi giàu cảm giác tự hào hơn.

Hơn nữa gã đã là cử nhân, có thể gặp quan mà chẳng cần lạy.

- Bái kiến Lý đại nhân. - Chúc Văn Hoa chắp tay.

- Bái kiến Lý đại nhân. - Phía sau gã, bốn tên tú tài khom lưng hành lễ.

Chủ thành Lan Sơn Lý Phương vấn:

- Chúc công tử, có chuyện gì vậy?

Chúc Văn Hoa nói:

- Mời Lý đại nhân làm chủ cho dân chúng toàn thành, đòi lại công bằng cho giới văn học Lan Sơn, trả lại thanh minh việc học cho thánh nhân.

Lý Phương lập tức cau mày.

Ông phiền nhất loại này, động một chút là ném mũ qua đây.

Hơn nữa còn ném từ cái đầu này sang cái đầu lớn hơn, giống như ngươi thời thời khắc khắc đều nắm giữ chính nghĩa vậy.

Mấu chốt là loại chuyện đó của ngươi, Lý Phương ta đây hai mươi năm trước đã làm rồi.

Mỗi người hồi tưởng đến bản thân hai mươi năm trước, đều có một cảm giác là.

Quá ngu!

- Đến tột cùng là chuyện gì đây? - Thành chủ Lý Phương lạnh giọng nói.

Chúc Văn Hoa lấy ra quyển 《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》của Thẩm Lãng, nói:

- Mong Lý đại nhân cấm quyển sách này, đồng thời mang người in ấn sách kết án, cũng tịch thu toàn bộ quyển sách đó mang ra đốt, tịch thu tài sản hiệu sách in ấn nó.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.