Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 154: Thẩm Lãng đẹp trai mù mắt người ta! Dấu chấm than tàn nhẫn (1)

Chương 154: Thẩm Lãng đẹp trai mù mắt người ta! Dấu chấm than tàn nhẫn (1)





Thầy đồ Lâm chính là một mưu sĩ.

Trong mắt lão, Thẩm Lãng có sự nhanh trí, có thể ra mưu kế khác thường.

Nhưng đây không phải là quan trọng nhất, lấy tư cách trí giả quan trọng nhất là có thể biết tỏng ván cờ, có thể biết bước tiếp theo của đối thủ, và tính toán nước đi của mình thế nào.

Như thế mới có thể đứng ở chỗ bất bại.

Mà loại mưu sĩ này trên cơ bản chỉ tồn tại ở trong sách vở, thật không ngờ lúc này lại gặp được.

Tuy rằng còn chưa có được nghiệm chứng, nhưng tối thiểu cũng đạt một nửa.

Thực sự... quá lợi hại.

- Giữa chúng ta và Trương Xung, quyết định thắng bại then chốt nằm ở chuyện tranh chấp đảo Kim Sơn.

- Mất đi đảo Kim Sơn, liền mất đi đảo Vọng Nhai, liền mất đi quân đội, sau cùng mất đi đất phong.

- Đoạt lại đảo Kim Sơn, hết thảy đều thắng, còn có thể tăng cường quân bị, trở nên càng cường đại hơn.

Một khi phủ Bá Tước Huyền Vũ hoàn toàn đoạt lại đảo Kim Sơn, hội Ẩn Nguyên cũng không dám công khai đòi lấy món nợ này với phủ Bá Tước. Dù cho não bọn họ có bị úng nước cố đòi món nợ này, phủ Bá Tước có thể gán nợ đảo Kim Sơn, mượn tiền bên phía Thiên Đạo Hội.

Dù sao tổ chức nắm giữ nhiều tiền thì thiên hạ có đến ba cái lận.

Thầy đồ Lâm nói:

- Thế nhưng ván cờ tranh chấp đảo Kim Sơn này, chúng ta đối mặt không chỉ là phủ Bá Tước Tấn Hải, còn có Trương Xung, Chúc Nhung, thậm chí phía sau quốc quân đều như ẩn như hiện.

Trong cái nhìn của tất cả mọi người, phủ Bá Tước Huyền Vũ muốn thắng ván này quá khó khăn, cơ hồ là không có khả năng hoàn thành.

Vào thời điểm Ngôn Vô Kỵ cùng Trương Xung tới bái phỏng phủ Thái Thú trở đi, Thẩm Lãng đã có ngay ý nghĩ làm sao tranh chấp đảo Kim Sơn phá cuộc.

Thẩm Lãng nói:

- Tranh chấp đảo Kim Sơn, chúng ta còn có hai điểm không có đột phá. Một khi đột phá hai điểm này, liền có thể thắng.

Thầy đồ Lâm lạy xuống nói:

- Kế tiếp cô gia có bất kỳ sai bảo gì, Lâm mỗ đều tận tâm tận lực, đều phải phụ tá chủ nhân cùng cô gia thắng được một ván cờ quyết định vận mệnh này.

Bá Tước đại nhân nhớ lại lúc Thẩm Lãng viết 《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》, kéo cả Kim Mộc Thông cùng vào, biến thành một trong các tác giả.

Ông lúc đó còn hỏi Thẩm Lãng làm thế để làm gì.

Thẩm Lãng đã nói là tiến hành làm nền cho tranh chấp đảo Kim Sơn.

Bá Tước Huyền Vũ thở dài nói:

- Lãng nhi, con không nên tới nhà của chúng ta, quá khuất tài, con hẳn là nên đi phụ tá quân vương.

Thẩm Lãng liếm môi một cái nói:

- Mộc Lan chính là nữ vương của con, con ở trên giường dưới giường đều...

Nói đến đây, Thẩm Lãng vội vàng im miệng.

Phủi phui cái mồm, phủi phui.

Vừa mở xe liền thắng không kịp, người trước mắt này không phải bạn cùng phòng của mày, mà là ông già vợ của mày đấy nhé.

Nhưng mà nhạc phụ đại nhân còn đang trong cơn sốc, trong lúc nhất thời còn chưa kịp phản ứng.

...

Thẩm Lãng vội vàng đánh trống lảng sang chuyện khác:

- Nhạc phụ đại nhân, gia gia (ông nội) năm đó vì cái gì mượn số tiền lớn như vậy?

Gia gia?

Bá Tước đại nhân phản ứng kịp, đây là đang nói cha của ông ta.

Bá Tước đại nhân thở dài nói:

- Phụ thân ta lúc đó thuê một nhánh quân đội ba nghìn người, cả một nhánh hạm đội, toàn quân huỷ diệt...

Ối giời ơi!

Thẩm Lãng cũng bị hết hồn.

Bá Tước đại nhân đời trước đến tột cùng là hạng người gì vậy?

Thuê ba nghìn lính đánh thuê, một cả nhánh hạm đội, rốt cuộc lão này làm gì hả trời?

Đây hoàn toàn là gánh nặng của một tiểu quốc mới chịu nổi, một mình Bá Tước thực sự không gánh nổi hành vi dũng cảm cỡ này đâu.

Ba nghìn lính đánh thuê, một nhánh hạm đội đều toàn quân huỷ diệt.

Vậy… vậy phải bồi thường bao nhiêu tiền vậy?

Thảo nào Bá tước Kim Trác tiết kiệm hai mươi năm, còn trả không nổi món nợ này.

Thẩm Lãng vốn còn muốn hỏi phủ Bá Tước đến tột cùng thiếu bao nhiêu tiền, thế nhưng không cần.

Bởi vì tiền vốn chỉ là một vật trao ngang giá chung, chỉ là một con số mà thôi.

Dù có thiếu nhiều tiền hơn nữa, cũng sẽ không để lỡ vinh hoa phú quý của Thẩm Lãng.

Chả phải từng thấy người thiếu mấy trăm triệu ở biệt thự, mở cửa Phantom, ngủ với ngôi sao ấy à?

Chỉ cần thắng tranh chấp đảo Kim Sơn kế tiếp, vậy món nợ này chính là đống cặn bã.

- Nhạc phụ đại nhân, ngài có biết khi một người thiếu nợ thật nhiều sẽ phải cần làm cái gì nhất không? - Thẩm Lãng bèn hỏi.

Bá Tước đại nhân nói:

- Cứ nói thẳng ra đi.

Thẩm Lãng nói:

- Càng dùng tiền thoải mái hơn nữa, thời gian càng trôi qua, nghìn vạn lần đừng nghĩ được nên thế nào đi trả tiền lại.

Bá Tước đại nhân buồn bã nói:

- Diễn xuất của nhà họ Thẩm, ta phàm phu tục tử học không nổi đâu,

Thẩm Lãng nói:

- Nhạc phụ đại nhân cái gì cũng tốt, chính là tự trách mình quá nặng, đối với người khác quá khoan dung. Làm đàn ông... Nên đối với mình khá một chút.

Bá Tước đại nhân thực sự còn chưa có làm tốt việc chuẩn bị cùng con rể nói về cảm ngộ nhân sinh.

Ông ta cảm thấy nếu như nói tiếp, không chừng sẽ chuyển sang nuôi gái bao, thu tiểu thiếp các loại, kiểu linh tinh gì cũng có thể từ miệng thằng con rể này nói ra được.

Cho đến lúc này, mình nên đánh chết? Hay không đánh chết nó nhỉ?

Thẩm Lãng cảm khái, người nhạc phụ đại nhân này còn là quá chính phái, những kinh nghiệm nhân sinh mình biết cũng chả truyền thụ gì được.

Bá Tước đại nhân nghiêm mặt nói:

- Lãng nhi, cho nên tiệc đính hôn lần này, ta lo lắng con đi sau sẽ phải chịu bao vây tấn công. Con tuy rằng rất lợi hại, thế nhưng... Có thể cũng rất khó địch nổi một phòng đầy người đấy.

Thẩm Lãng nói:

- Bọn họ sẽ đánh con à?

Bá Tước đại nhân đổ mồ hôi lạnh bèn nói:

- Chắc sẽ không đâu.

- Vậy con an tâm rồi. - Thẩm Lãng nói.

Bá Tước đại nhân nói:

- Thế nhưng, bọn họ sẽ không từ thủ đoạn mà công kích con đó, thậm chí không biết điểm dừng.

Thẩm Lãng nói:

- Thế nhưng, con còn chả có điểm dừng mà.

- Nhạc phụ đại nhân, con sẽ lập một quân lệnh cho ngài vậy. Chỉ cần đừng động thủ đánh nhau, mặc kệ có bao nhiêu kẻ địch, mặc kệ vận dụng thủ đoạn gì, ngày hôm nay nếu con bị thua một trận, con từ nay về sau đổi họ Kim, con chính là cháu ngài.

- Đồ hỗn hào, con cháu bất hiếu. - Bá Tước đại nhân tức điên:

- Lời này để cha mẹ con nghe xong thì đau lòng cỡ nào?

Ôi!

Nhạc phụ đại nhân chẳng thú vị chút nào, chẳng biết đùa tí ti gì cả, thật không biết nhạc mẫu đại nhân là thế nào chịu nổi.

Thẩm Lãng nghiêm mặt nói:

- Nếu như con không thể đánh cho từng tên trong đám người dự tiệc tối hôm nay lăn ra đầy đất thì kẻ khác sẽ cho là họ Kim chúng ta dẽ bị ăn hiếp. Hơn nữa không biết vì cái gì mà con trở nên hưng phấn rất nhiều, ngay cả tay cũng bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

Làm một cao thủ chuyên dằn mặt kẻ khác, Thẩm Lãng chưa bao giờ hỏi kẻ địch có bao nhiêu, đối thủ là người nào?

Cũng chỉ hỏi mặt của bọn họ ở chỗ nào, như thế ta cứ tát từng cái một mà thôi.

Ha ha ha ha...

Khặc khặc khặc khặc...

Tiếp đó, Bá Tước đại nhân lại không nói không rằng nhìn thằng con rể này, nó giống như rơi vào trạng thái hưng phấn quái dị không thể tự kìm chế được.

- Được rồi, nhạc phụ đại nhân, tiệc đính hôn đôi cẩu nam nữ kia sắp bắt đầu rồi, con cũng muốn đi tắm rửa thay y phục, ăn diện cho đẹp một phen.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch