Chương 190: Mộc Lan thân yêu tương thân tương ái! Tối nay nhất định chảy máu! (2)
Mộc Lan không biết nói gì:
- Phu quân, chàng nghĩ quá nhiều.
Thẩm Lãng nói:
- Nói không chừng ta là cái loại kỳ tài luyện võ vạn năm không gặp thì sao? Đại tông sư đều nói ta sâu không lường được, nhìn không thấu đấy.
Mộc Lan liếc hắn một cái.
Thẩm Lãng nói:
- Ta biết cái loại kỳ tài luyện võ hàng trăm triệu người có một, người khác là không nhìn ra. Ta nói không chừng chính là thiên tài võ đạo, ta thong thả ung dung luyện nửa canh giờ, chẳng khác nào người khác luyện ba năm.
Mộc Lan không phản bác, nói thẳng:
- Được, phu quân liền theo thiếp luyện võ đi.
Kế tiếp, Thẩm Lãng tràn đầy hùng tâm theo người vợ luyện võ.
...
Sau nửa canh giờ.
Hai tay hai chân đều muốn gãy.
Sống một ngày bằng một năm, thật là khó chịu, thật là đau đớn.
Hạ trung bình tấn nửa canh giờ, hắn nghỉ ngơi mười ba lần.
Thế là, Thẩm Lãng quyết bỏ qua.
Hừ! Loại kỳ tài luyện võ vạn năm không gặp, khổ ải thế này ta cũng không thèm đâu.
Đánh không lại nương tử thì đánh không lại chứ, cùng lắm thì sau đó ngươi cũng nằm trên mà.
Thẩm Lãng nói:
- A, a, nương tử à, ta bỗng nhiên nhớ ra, Đại Ngốc có chuyện rất quan trọng tìm ta, ta đây liền đi, lần sau luyện nữa, lần sau luyện nữa.
Tiếp đó, hắn chuồn khỏi diễn võ trường.
Cho nên, các ngươi đừng nói nhân vật chính không luyện võ nữa nha?
Các ngươi căn bản cũng không biết, hắn nỗ lực bao nhiêu.
(*) Vụ này là Bánh trả lời mấy thím trên qidian bảo rằng nếu Thẩm Lãng không luyện võ sẽ bị vợ đè chết vì không đủ sức.
...
Lúc đi ngang qua khu vực nhà Đại Ngốc, đại tinh tinh này vẫn còn ngồi chồm hổm dưới đất nhìn lũ kiến dọn nhà.
Thẩm Lãng mang qua tới một cái ghế, hướng Đại Ngốc nói:
- Tránh ra nào, tránh ra nào.
Tiếp đó, hai huynh đệ hăng hái bừng bừng cùng nhau nhìn bầy kiến dời tổ.
- Không biết vì cái gì, đệ bỗng nhiên muốn đi nấu nước.
Nhưng mà vào lúc này!
- Ầm!
Bỗng nhiên, bầu trời chợt vang lên một trận sấm sét.
Nguyên bản trời trong vạn dặm, bỗng nhiên trở nên mây đen cuồn cuộn.
Nơi yên bình nổi lên tiếng sấm sét!
...
Trong phủ Thái Thú!
Lý Văn Chính mang gông xiềng bằng giấy, quỳ trên mặt đất.
Thời gian từ khi gã bị Thẩm Lãng hãm hại chỉ có chừng mười ngày mà thôi, mỗi một ngày gã đều sống một ngày bằng một năm.
Sụt cân một vòng, ốm muốn tuột cả quần.
Mỗi một ngày đều bị sự sợ hãi vô biên bao quanh.
Đêm hôm đó, gã thực sự co giật đến hừng đông.
Cuối cùng vẫn là Trương Xung phái người lôi gã vào phủ Thái Thú.
Tiếp đó, mỗi ngày gã đều bị sợ hãi vô biên bao quanh, mỗi ngày đều ăn không ngon, chỉ uống cháo cầm hơi.
Hôm nay, ý chỉ quốc quân rốt cuộc đã tới.
- Quốc quân chiếu viết, Lý Văn Chính quá phóng đãng, cử chỉ không hợp, phạt bổng lộc một năm, răn đe, khâm thử!
Khi cái ý chỉ này vừa ra.
Lý Văn Chính không khỏi sững sờ.
Phạt thế này… cũng quá nhẹ nhàng rồi.
Gã lúc đầu cho là mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Thật không ngờ chẳng những không cần chết, ngay cả chức quan cũng không có bị lấy, thậm chí ngay cả công danh cũng không có bị tước đoạt.
Đây ngay cả phạt ba chén rượu cũng không tính đi.
Lẽ nào Lý Văn Chính ta đây lại được thần thánh quan tâm đến thế à?
Trong nháy mắt, tất cả sợ hãi biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Thay vào đó là đắc ý vô biên vô tận.
Ha ha ha ha!
Quốc quân lại coi trọng ta như vậy, ta ngay cả làm như thế vẫn không chết.
Sau đó còn có cái gì ngăn được ta?
Lý Văn Chính ta đây nhất định phát triển thịnh vượng, ta nhất định quyền cao chức trọng a.
Thẩm Lãng ngươi chờ đó cho ta.
Ta lúc này đây không chết, ngươi nhất định phải chết!
Huyền Vũ Bá, Kim Mộc Lan, các ngươi chờ đó cho ta.
Ta sẽ cho đám các ngươi thấy cái gì là quân tử trả thù.
Quân tử trả thù, cũng từ sáng sớm đến tối!
Phía sau bình phong, Thái thú Trương Xung cũng có chút vô cùng kinh ngạc.
Lý Văn Chính có chết hay không vẫn là tín hiệu chính trị quan trọng nhất, đại biểu cho quốc quân ý chí.
Thế nhưng thật không ngờ quốc quân không chỉ không xử tử Lý Văn Chính, thậm chí chức quan cùng công danh đều bảo vệ.
Chỉ là phạt bổng lộc một năm sao?
Đây quả thực là tát một bạt tai thật mạnh Huyền Vũ Bá trên mặt.
Cái tín hiệu này đã cực kỳ mãnh liệt.
Tân chính không chỉ phải tiếp tục, hơn nữa còn phải gia tốc, tăng lên.
Như vậy, cái lưỡi đao sắc bén của Trương Xung vừa ngủ đông mấy ngày, sẽ phải lập tức ra khỏi vỏ.
Kế tiếp, lại là đao quang kiếm ảnh.
Chỉ có điều, vị quốc quân này thật đúng là là... cay nghiệt thiếu tình cảm a.
Lần này chuyện vua Căng mưu phản, Bá tước Huyền Vũ dù sao cũng là lập công lớn.
Bốn phương tám hướng bao vây tấn công phủ Bá Tước Huyền Vũ không chỉ phải tiếp tục, hơn nữa phải càng thêm mãnh liệt.
Lúc này đây cấp bậc thái giám truyền chỉ không thấp, mặc áo choàng màu đỏ thắm.
- Chúc mừng Lý đại nhân. - Thái giám hướng Lý Văn Chính cười nói:
- Quốc quân thật đúng là coi trọng ngài đó.
Lý Văn Chính dập đầu lia lịa, cơ hồ đem cái trán đập đến chảy máu, khóc thút thít nói:
- Thiên ân của quốc quân, dẫu thần có tan xương nát thịt cũng không thể báo một chút ơn của người.
...
Sau khi thái giám đi rồi.
Thái thú Trương Xung xuất hiện, hướng Lý Văn Chính khom người nói:
- Lý đại nhân, chúc mừng chúc mừng. Từ nay về sau, ngươi nên nắm cho chắc sự sủng ái của quân vương, ngươi đã được quốc quân ghi nhớ trong lòng.
Lý Văn Chính khôi phục sự khiêm nhường, mặc dù quần áo xốc xếch, thế nhưng cử chỉ lại trở nên nhẹ nhàng thong dong, mang theo ngạo khí nhàn nhạt.
- Trương Thái Thú quá khen.
Trương Xung nói:
- Bay đâu, lập tức tắm rửa thay y phục cho Lý đại nhân.
Lý Văn Chính chắp tay thi lễ một cái, tiếp đó đi ra ngoài, trong bước tiến tràn đầy đằng đằng sát khí.
...
Buổi tối, bên trong phủ Bá tước Huyền Vũ.
Nhạc phụ chợt một quyền nện ở trên bàn.
- Rầm!
Trong nháy mắt, cái bàn gỗ vững chắc bị đập thủng.
Bá tước Huyền Vũ còn chưa từng có tức giận như vậy, thất thố như vậy quá.
Lý Văn Chính chẳng những không có chết, hơn nữa ngay cả chức quan cùng công danh cũng không có bị tước đoạt.
Phạt bổng lộc một năm?!
Ha ha ha!
Tuy rằng tất cả mọi người biết, sự việc vua Căng mưu phản căn bản cùng Lý Văn Chính không có vấn đề gì.
Thế nhưng, Lý Văn Chính dù sao cũng là công khai nói qua hắn và vua Căng quan hệ cá nhân quá mức thân mật, hơn nữa trước mặt mọi người nói vua Căng tài đức sáng suốt vô cùng.
Ngươi lấy tư cách quốc quân, cứ như vậy khẩn cấp muốn cướp cơ nghiệp của gia tộc họ Kim chúng ta sao?
Lấy tư cách làm vua lại cay nghiệt thiếu tình cảm đến nước này kia à?
Đây là cơ nghiệp tổ tiên chúng ta, không phải họ Ninh của ngươi ban cho.
Suốt mấy trăm năm, gia tộc họ Kim của ta vì họ Ninh lập được bao nhiêu công lao?
Thật sự khiến cho lòng người lạnh giá.
Thẩm Lãng tiến lên, cầm lấy lụa sạch băng bó bàn tay chảy máu của nhạc phụ đại nhân.
- Nhạc phụ đại nhân yên tâm chớ nóng. - Thẩm Lãng thản nhiên nói:
- Kỳ thực mấy ngày trước lúc quốc quân ban thưởng cho con giám sinh Thái Học, chúng ta đã đoán ra kết quả này không phải sao?
Kim Trác cất giọng run run:
- Lãng nhi, con nói xem vi phụ có thể giữ được mảnh cơ nghiệp của tổ tông này hay không?
Ông thật sự không còn tự tin chút nào.
Thẩm Lãng thản nhiên đáp:
- Có thể!
Kim Trác nói:
- Nhưng đây dù sao cũng là bên trong Việt quốc, một khi bị quốc quân để mắt tới...
Thẩm Lãng nói:
- Chúng ta đây liền đưa mắt đến đầu ván cờ, có chút lời nói ác đến mức con không nói ra được. Thế nhưng nhạc phụ đại nhân, chúng ta tuyệt đối sẽ không thua! Hãy chuẩn bị một chút đi, Lý Văn Chính phải hóa thành một con chó điên tới cắn chúng ta! Tối hôm nay, chúng ta liền hoàn toàn giết chết cái con chó điên này!
Thẩm Lãng nhìn bầu trời đêm phía ngoài, trên mặt lộ ra nụ cười tàn nhẫn.
- Lý Văn Chính, ngươi chắc chắn đặc biệt đắc ý, chắc chắn cảm thấy đi lên đỉnh nhân sinh đi? Ngươi sống không quá đêm nay! Nguyên bản ngươi nên trực tiếp chết, bây giờ chỉ có thể bị chết càng thêm thê thảm vô cùng.
Nhưng vào lúc này!
Kim Trung rất nhanh mà vào.
- Chủ nhân, cô gia, Ngân y Tuần sát sứ Lý Văn Chính mang binh đến bắt người!
Sắc mặt của Huyền Vũ Bá phát lạnh:
- Hắn ta ấy à? Mang binh đến quý phủ của ta? Bắt người nào? Cô gia à?
...
Ngoài cổng lâu đài phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Ngân y Tuần sát sứ Lý Văn Chính ốm nhom đang cưỡi con ngựa cao to, ánh mắt nhìn phủ Bá Tước tràn đầy sự oán độc khắc cốt ghi xương cùng thù hận.
Cổng mở ra, Bá Tước Huyền Vũ thản nhiên nói:
- Lý Văn Chính đại nhân, ngươi khí thế hung hăng đến nước này vì chuyện gì vậy?