Chương 192: Thẩm lang quân ngoan độc! Lăng trì xử tử! (2)
Chân chính nghiến răng nghiến lợi nhé.
Lúc này đây nỗi thống khổ Thẩm Lãng mang đến cho gã quá khắc cốt ghi tâm, để gã trở thành trò cười trong vòng quyền quý, hình tượng phá hủy ráo rọi.
Từ nay về sau, kế hoạch gã là danh sĩ hiền thần hủy diệt rồi.
Kế tiếp, chỉ có thể đi kế hoạch khác dưới hình thức là chó điên của quốc quân.
Thẩm Lãng nhìn con người trước mắt này, hốc mắt hãm sâu, gần như điên cuồng, nguyên bản phong độ tài tử đã chẳng thấy, chỉ còn là một con rắn độc nham hiểm.
Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, Thẩm Lãng bình thản đáp:
- Lý Văn Chính à, nhà ngươi chạy mau, bọn họ sẽ đến ngay lập tức đó!
Nghe Thẩm Lãng bảo xong, Lý Văn Chính không khỏi kinh ngạc, cười lạnh hỏi:
- Thẩm Lãng, ngươi lại giở trò gì đấy?
Thẩm Lãng nói:
- Ba canh giờ trước, bọn họ tiến vào quận thành Nộ Giang, đi truy tìm ở phủ Thái Thú, kết quả vồ hụt. Bọn họ bây giờ chắc đã đến thành Huyền Vũ, nhà ngươi chạy mau đi!
Lý Văn Chính run giọng nói:
- Thẩm Lãng nhà ngươi điên rồi sao? Đến tột cùng ngươi đang nói gì cơ?
Thẩm Lãng đáp:
- Lý Văn Chính, ngươi phải chết, ngươi không thấy được mặt trời ngày mai.
Lý Văn Chính ngẩn ngơ, sau đó cười ha hả nói:
- Thực buồn cười ghê đấy, ai dám giết ta? Quốc quân chẳng qua là phạt bổng một năm mà thôi, ta còn có một bí mật chưa nói cho ngươi biết, tên thái giám chuyên môn truyền chỉ đi qua nhà ta, tặng cho cha mẹ ta một khoản tiền, vừa vặn là bổng lộc ba năm của ta, ngươi biết cái ý này là sao không?
- Ý nghĩa quốc quân thưởng thức ta, ý nghĩa ngày tận thế Thẩm Lãng nhà ngươi và phủ Bá tước Huyền Vũ sắp đến.
- Hiện tại Thẩm Lãng nhà ngươi lại nói ta phải chết, rõ ràng kiểu gì hoang đường ghê? Người nào tới giết ta hả? Người nào tới giết ta đó?
- Là Thẩm Lãng nhà ngươi ư? Là phủ Bá tước Huyền Vũ à? Ta liền đứng ở chỗ này, các ngươi cũng chả dám đụng đến một cọng tóc gáy của ta.
- Ta là Việt quốc Ngân y Tuần sát sứ, ta đại biểu cho quốc quân, các ngươi dám giết ta đó chính là mưu phản đó?
- Thẩm Lãng, ta liền đứng ở chỗ này, có can đảm có bản lãnh, ngươi liền tới giết ta đi!
- Ngươi không dám, các ngươi không dám!
Mấy ngày mấy đêm chưa ngủ Lý Văn Chính, đã tiến vào một loại trạng thái cực kỳ kích động.
Thẩm Lãng nói:
- Dĩ nhiên ta không thể giết ngươi, phủ Bá tước Huyền Vũ quả thực không dám giết ngươi. Bởi vì người muốn giết ngươi là quốc quân đó.
- Ha ha ha ha... - Lý Văn Chính cười to, chỉ vào Thẩm Lãng phán:
- Ngươi bị bệnh tâm thần à? Ngươi cứ mơ tưởng hão huyền đi, quốc quân vừa nãy hạ chỉ nhé, đừng nói giết ta, ngay cả chức quan cùng công danh cũng chưa hề cướp đoạt đâu. Ngươi muốn quốc quân giết ta? Quả thực người si nói mộng, dù cho mặt trời mọc hướng tây cũng không thể!
Lý Văn Chính nói đúng.
Hiện tại gã đại biểu cho một tín hiệu, quốc quân nếu đã đặc xá gã, làm sao sau đó lại giết gã?
Đừng nói gã chưa làm gì sai, dẫu gã đã làm sai điều gì, quốc quân cũng không thể giết gã.
Bằng không, chẳng phải là tự đánh mặt của mình sao?
Lý Văn Chính đắc ý cười:
- Thẩm Lãng, ngươi có biết không, ta hiện tại liền đại biểu cho ý chí quốc quân, ngài làm sao muốn giết ta chứ? Ngươi rõ ràng vô cùng ngu xuẩn dốt nát mà.
- Đúng vậy, để quốc quân phủ định thánh chỉ của bản thân, điều này nào được? Người phàm căn bản làm không được nha. - Thẩm Lãng hờ hững bảo:
- Nhưng ta không phải là người phàm đâu, đối với bực phàm phu tục tử các ngươi đây mà nói, ta hoàn toàn giống thần nhân nhé.
- Dạng người có gương mặt đẹp trai cùng trí tuệ hợp lại như ta vầy, còn có chuyện gì là làm không được? Chớ nói chi là giết một con chó điên như ngươi.
Thẩm Lãng vuốt chòm râu chẳng hề tồn tại trên cằm hắn, nói bâng quơ:
- Mặc dù ta cách kinh đô nghìn dặm, thế nhưng nửa tháng trước ta lược thi tiểu kế, liền quyết định tử cục của ngươi rồi!
Lý Văn Chính cười to nói:
- Khoe khoang khoác lác, ăn nói lung tung. Thẩm Lãng nhà ngươi cố làm ra vẻ như thế, thật giống một tên hề đó.
Tiếp tục, gã lớn tiếng quát lên:
- Kim Mộc Lan, đi với ta một chuyến phủ Thái Thú đi, tra rõ chuyện này, bằng không liền không kịp thời gian rồi! Bây đâu, mời tiểu thư Kim Mộc Lan theo chúng ta đi một chuyến!
Mấy người võ sĩ Ngân Y tiến lên.
Nhưng mà vào lúc này!
Mấy chục kỵ sĩ áo đen rất nhanh tới.
Bọn họ một thân đen kịt, mỗi người đều mang mặt nạ, trên mặt nạ thêu một con quạ đen.
Cao thủ Hắc Thủy Đài!
Hắc Thủy Đài này chính là nanh quốc của quốc quân, trực tiếp nghe lệnh của quốc quân, không hề lệ thuộc bất luận nha môn nào.
Bọn họ chỉ thực hiện nhiệm vụ bí mật, nhiệm vụ trọng đại.
Khoảng chừng tương đương với độ khủng bố của Đông Hán cùng Cẩm Y Vệ nhà Minh cộng lại.
Lý Văn Chính kinh ngạc, chuyện gì vậy, lại muốn xuất động cao thủ đại nội Hắc Thủy Đài?
Mười mấy đại nội cao thủ trực tiếp vọt tới Lý Văn Chính, cầm đầu một tên Thiên hộ ngồi trên lưng ngựa, thản nhiên hỏi:
- Ngươi là Lý Văn Chính sao?
Lý Văn Chính đáp:
- Bản quan đúng là Ngân y Tuần sát sứ Lý Văn Chính, các vị đại nhân Hắc Thủy Đài tới thật đúng lúc, hiệp trợ ta phá án. Kỵ binh phủ Bá tước Huyền Vũ tàn ác vô lễ, xem mạng người như cỏ rác, lấy tư cách tướng lĩnh Kim Mộc Lan bụng làm dạ chịu, mời chư vị đại nhân bắt nàng.
Tiếp tục Lý Văn Chính cười gằn nói:
- Thẩm Lãng, hiện tại quốc quân phái đại nhân Hắc Thủy Đài tới. Ngươi chết đến nơi rồi, phủ Bá tước Huyền Vũ có gan chống lại quốc quân đại nội cao thủ sao? Đây tương đương với mưu phản!
Vị thiên hộ Hắc Thủy Đài kia ngó Lý Văn Chính một cái, lấy ra bức họa đối chiếu phát, nói:
- Lý Văn Chính đại nhân, ngươi hãy bảo tất cả mọi người giải tán đi!
Lý Văn Chính hân hoan đáp:
- Xong ngay.
Cao thủ đại nội Hắc Thủy Đài đều tới, những tên lính đó gã đều chả cần dùng hết.
Sau một lát, tất cả mọi người nơi đây rời đi sạch sẽ.
Chỉ còn lại Thẩm Lãng, Kim Mộc Lan, Bá tước Huyền Vũ, đám người Lý Văn Chính.
Cao thủ Hắc Thủy Đài nói:
- Bá tước Huyền Vũ, tất cả những thứ phát sinh kế tiếp, người làm như chưa thấy gì đi.
Tiếp đó, gã thản nhiên hạ lệnh:
- Bắt Lý Văn Chính mang đi, lăng trì xử tử!
Lệnh vừa hạ xuống.
Hết thảy mọi người kinh ngạc sững sờ.
Lý Văn Chính càng giống như bị sét đánh vậy, hoàn toàn phảng phất không tin được lỗ tai của mình.
Có phải tính sai rồi không?
Các ngươi chắc là lầm rồi, có phải muốn mang Thẩm Lãng đi lăng trì xử tử hay không, các ngươi đọc lầm tên đi.
Lý Văn Chính muốn điên rồi, cất giọng gào thét.
- Chư vị đại nhân Hắc Thủy Đài, các ngươi nghĩ sai rồi đi, quốc quân vừa nãy hạ chỉ ta, phạt bổng ba năm thôi.
- Ý chỉ của quốc quân làm sao có thể thay đổi xoành xoạch chứ?
Thế nhưng không người nào để ý đến lời nói của Lý Văn Chính.
Mấy vị cao thủ Hắc Thủy Đài, trực tiếp kéo gã đi, đưa vào trong 1 buồng xe lớn. Thậm chí không kịp áp giải vào kinh đô, trực tiếp sẽ phải tại trong xe lớn đây tra tấn.
Lý Văn Chính hồn phi phách tán.
Lúc này, gã ngó khuôn mặt Thẩm Lãng chẳng khác gì thấy quỷ vậy.
- Thẩm Lãng, ngươi đến tột cùng làm cái gì? Ngươi là người hay quỷ hả?
- Thẩm Lãng, ngươi đến tột cùng dùng loại quỷ kế gì? Lại để quốc quân sửa lại ý chỉ?
Đúng vậy, Thẩm Lãng đến tột cùng làm thủ đoạn gì?
Lại trở mặt như lật sách vậy, xa ở ngoài ngàn dặm lại để quốc quân sửa lại ý chỉ của mình, muốn giết chết Lý Văn Chính còn chưa tính gì, hơn nữa còn là lăng trì xử tử tàn nhẫn nhất.
- Thẩm Lãng, ngươi nói cho ta biết, nói cho ta biết đi, để ta chết cũng hiểu, chết nhắm mắt được chứ!
...
Chú thích của Bánh: Up chương thứ ba lên, ngày hôm nay đổi mới một vạn ba nghìn chữ. Lạc giọng xin hỗ trợ, xin vé tháng.