WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 221: Ngày tận thế của Từ Thiên Thiên! Lãng gia trở thành thiên tài bất ngờ (1)

Chương 221: Ngày tận thế của Từ Thiên Thiên! Lãng gia trở thành thiên tài bất ngờ (1)





Cái Thiên Nhai Hải Các này còn có chế độ hội viên à?

Giống như là những câu lạc bộ, hội nhóm cao cấp trên trái đất sao?

Tuy đời trước Thẩm Lãng bị acid sunfuric hủy cả mặt mày, nhưng vẫn là một bác sĩ rất giỏi, đã cứu không ít quan chức quyền quý.

Trong đó một tên nhà cực giàu có tiếng tăm hỗn độn nghe nói bác sĩ Thẩm bốn mươi tuổi còn chưa có đàn bà, có chút cảm động, liền đưa tới một cái thẻ hội viên hạng bạch kim.

Đồng thời cẩn thận dặn dò: Bác sĩ Thẩm à, bên trong không chỉ có có đàn bà con gái, ngay cả trai trẻ cũng có đủ.

Thẩm Lãng trong lòng cảm kích, lúc phẫu thuật bèn thuận tiện thắt luôn ống dẫn tinh của người đàn ông này, dù sao ông cũng năm mươi mấy tuổi rồi, không cần gieo rắc con rơi khắp thế giới đâu.

...

Trở lại chuyện chính.

Thẩm Lãng nói:

- Nương tử, võ công của nàng cao như vậy, thân phận cao quý như vậy, nhất định là hội viên của Thiên Nhai Hải Các hả.

Cái từ hội viên này người khác không hiểu nhưng Mộc Lan biết.

- Phu quân, chàng quá coi trọng thiếp rồi đó. - Mộc Lan đáp.

Sự vĩ đại của Thiên Nhai Hải Các là siêu cao, đặc biệt vượt ra ngoài sự sang quý.

Có chút tương tự với Citadel trong《 Game of Thrones 》, so với Lang Gia Các trong phim《 Lang Gia bảng 》 còn lợi hại hơn nữa

Muốn trở thành hội viên của nó thì sao?

Phải là các loại bậc thầy học thuật, ví như thầy của Mộc Lan Chung Sở Khách.

Phần lớn con người căn bản cũng không có tư cách vào đây.

Thẩm Lãng nhìn cái lão già phía trước này rồi nói:

- Đại sư, nếu không có vấn đề về chế độ đề cử mời mọc, ngài cũng có quyền mời phải không?

- Đương nhiên! - Lão già ngạo nghễ đáp, lấy tư cách một trong các giáo sư của Thiên Nhai Hải Các, lão đương nhiên có quyền mời.

Thẩm Lãng nói tỉnh như ruồi:

- Vậy được, vậy ngài bây giờ hãy mời ta đi.

Đại sư nhìn về Mộc Lan, nói:

- Vị tiểu thư này, đây là phu quân của ngươi hả?

Mộc Lan có chút ngượng ngùng gật đầu.

Phu quân này có đôi khi rất đáng nể, nhưng... đại bộ phận là khá mất mặt.

Đại sư phán ngay:

- Tay trói gà không chặt mà có thể sống đến bây giờ, thật không dễ dàng gì.

Người khác tới Thiên Nhai Hải Các của ta, đều tất cung tất kính, ngay cả hít thở cũng không dám lớn tiếng, giống như tới hành hương vậy.

Cái tên tiểu bạch kiểm nhà ngươi thì ngược lại, nói năng lung tung như đi kỹ viện vậy.

Thẩm Lãng nói:

- Đại sư, nghe nói muốn trở thành hội viên Thiên Nhai Hải Các, phải là một đại tông sư sao?

Đại sư nói:

- Không phải hội viên, chỉ là khách thôi.

Thẩm Lãng nói:

- Ta còn nghe nói, Thiên Nhai Hải Các tiếp thu bất luận khiêu chiến học thuật, chỉ cần có thể đủ giải đáp bất kỳ một đề bài khó khăn tận cùng của các người, bất kể là chưa phải là đại tông sư cũng có thể trở thành khách mượn sách của Thiên Nhai Hải Các?

Khách mượn sách?

Ngươi, cái danh từ này của ngươi còn không bằng hội viên sao?

Đại sư này rất có khả năng chịu đừng, thế nhưng hiện tại lão cảm thấy mình nhớ cái cảm giác đánh người khác rồi.

Lão không khỏi lại một lần nữa nhìn phía Mộc Lan, phu quân nhà ngươi như thế nào sống đến bây giờ vậy? Làm vợ hắn chắc khổ cực lắm nhỉ.

Tên tiểu bạch kiểm này không xứng với ngươi!

Trước khi tới Thẩm Lãng đúng là đã làm qua công khóa.

Thiên Nhai Hải Các này ở trong mắt thế nhân, chính là một tòa thánh đường tri thức.

Nhưng người ta căn bản không chỉ có bí tịch võ đạo, còn có đủ loại tác phẩm học thuật nổi tiếng.

Thiên văn địa lý, toán học âm nhạc vân vân, thứ gì cũng có

Đây là một tòa thánh đường học thuật thật sự.

Đại sư nói:

- Không sai, Thiên Nhai Hải Các chúng ta cách mỗi một đoạn thời gian, sẽ thả ra nan đề vào thiên hạ. Bất luận kẻ nào chỉ cần giải đáp một đề, có thể được mời.

Đây thì tương đương những tổ chức học thuật siêu cấp lợi hại trên trái đất.

Luận văn của các ngươi nếu không có xuất hiện ở ba tạp chí khoa học lớn như《 Nature》, 《 Cell 》, 《 Science 》 căn bản còn chẳng có tư cách tới gõ cửa.

Thế nhưng thiên tài thế giới này vẫn rất nhiều.

Thiên Nhai Hải Các lúc trước thả ra mười câu hỏi, hôm nay đã được giải bảy câu, hôm nay chỉ còn lại ba câu.

Đương nhiên sau khi giải đáp mười câu hỏi hoàn tất xong, Thiên Nhai Hải Các sẽ lại đẩy ra mười nan đề mới.

Mà những nan đề này bao gồm các loại ngành học, thuộc về võ đạo chỉ có hai ba đề mà thôi.

Thánh đường học thuật vĩ đại như vậy mà thả ra nan đề, có nghĩa là những câu hỏi khó khăn nhất của cả thế giới.

Không phải thiên tài tuyệt đỉnh thì đừng nói chi đến giải đáp, căn bản ngay cả đọc cũng chẳng hiểu gì cả.

Còn nhớ rõ Hứa Văn Chiêu không?

Ông ta ở thành Huyền Vũ xem như là thiên tài toán học, thế nhưng... ngay cả tư cách đọc những nan đề này ông ta cũng không có.

Đại sư nói:

- Công tử, mười đề cực khó của Thiên Nhai Hải Các chúng ta còn dư lại ba đề, đã ước chừng ba năm không có người nào có thể giải đáp ra một đề, ngươi nhất định phải thử một lần sao?

Thẩm Lãng nói:

- Đương nhiên!

- Phí tổn là năm trăm lượng vàng! - Đại sư ra giá.

Cái thánh đường học thuật lợi hại thế này, để người ta trả lời câu hỏi mà vẫn đòi tiền sao?

Không sai, đòi tiền.

Không phải vị đại sư này tham lam, mà là bởi vì chi phí bảo trọ Thiên Nhai Hải Các thực sự rất cao.

Đám giáo sư này lại tuyệt đối không muốn tiếp nhận vàng bạc gì của vua chúa ban thưởng cả.

Không tiếp thụ bất kỳ quan viên nào, bất luận quý tộc nào quyên tặng.

Thế nhưng, bọn họ lại sẵn lòng tiếp thu đủ loại quyên tặng của người thường.

Thẩm Lãng vung tay lên, Mộc Lan đưa lên một rương kim tệ, vừa đúng năm trăm.

- Mời khách nhân theo ra! - Đại sư nói.

Tiếp đó, lão dẫn dắt Thẩm Lãng cùng Mộc Lan đi tới một căn phòng nhỏ trong lâu đài.

Bên trong trống rỗng, cũng chỉ có ba cái ghế, hai cái bàn.

Đại sư nói:

- Khách nhân muốn giải đáp đề bài cực khó nào? Hôm nay còn dư lại ba đề võ học, thiên văn, triết học.

Võ học chắc chắn không được, Lãng gia đọc qua võ học bí tịch còn quá ít, kho số liệu chưa đủ phong phú.

Thứ đồ chơi triết học này, quá mức thâm ảo rối rắm.

Như vậy, cũng chỉ còn lại có một đề thiên văn thôi sao?

Thế nhưng, ở đây không là địa cầu a, vũ trụ nơi này là không cùng một dạng.

E rằng những dữ liệu về thiên văn trong não Thẩm Lãng cũng không dùng được.

- Đề thiên văn!

Ánh mắt của vị bậc thầy kia lộ ra vẻ miệt thị, tiếp đó đưa qua một tờ giấy.

Đây là một trong ba đề bài cực khó còn sót lại của Thiên Nhai Hải Các.

Câu hỏi này cũng chỉ có năm chữ.

Mặt trời lớn bao nhiêu?

Cái câu hỏi này có khó không?

Lợi hại hay không vậy?

Hiếm thấy đến mức để cho người ta giận sôi.

Tuyệt đối cấp độ biến thái.

Không có cho ngươi bất luận cái số liệu gì, trực tiếp liền hỏi ngươi mặt trời bao lớn, đường kính bao nhiêu.

Lại một lần nữa nói rõ, ở đây không phải là địa cầu.

Cho nên mặt trời thế giới này, cùng đường kính mặt trời thế giới chúng ta rất có thể là không cùng một dạng.

Chí ít Mộc Lan sau khi thấy cái câu hỏi này trực tiếp kinh ngạc sững sờ.

Lúc trước nàng vẫn cho là mình là đặc biệt thông minh, thế nhưng bây giờ nàng lần đầu tiên hoài nghi thông minh của mình.

Gần như mỗi một người thấy cái câu hỏi này đều có thể hoài nghi cuộc sống.

Đại sư thản nhiên nói:

- Giải đáp không được, cũng không cần lãng phí thời gian, từ đâu tới đây đi thì về chỗ đó đi.

Dứt lời, lão sẽ phải đứng dậy đi tức khắc.

Câu hỏi này là rất khó, thậm chí nhìn qua hoàn toàn không giải được.

Nhưng đối với Thẩm Lãng mà nói, quả thực giản đơn cực kỳ, hắn thậm chí không cần dùng đến trí não.

- Đại sư, tính toán ra kết quả này nhanh nhất cũng phải mất ba ngày.

Thẩm Lãng lúc nói ra câu này, nhìn cẩn thận vào mặt của đại sư nọ..

Nếu như không có đoán sai, chỉ cần nghe được những lời này của Thẩm Lãng đại sư sẽ hết hồn.

Đại sư quả nhiên rung động.

Đây mới là giao lưu của trí giả đỉnh phong đó.

Chỉ cần Thẩm Lãng nói ra những lời này, trên cơ bản hắn cũng đã giải đáp ra dàn ý.

Nhưng mà Mộc Lan kế bên tiếp tục không hiểu ra sao.

Nàng bắt đầu hoài nghi, bản thân... có phải không xứng với phu quân hay không?

Tại sao đối thoại và biểu cảm của hai người đàn ông trước mắt này mà nàng không cách gì hiểu nổi.

Thế nhưng nàng nhìn về phía mình trong gương, trong nháy mắt tự tin đầy đủ.

Đối với loại lưu manh như phu quân mà nói, yêu cầu với vợ chỉ có chừng mấy thứ này thôi.

Mông, ngực, eo, khuôn mặt, có tiền...

Còn chỉ số thông minh có cao hay không, có thể hắn cũng không phải vô cùng để ý.

Bằng không, sao hắn lại có thể chơi với Đại Ngốc, Kim Mộc Thông đến quên cả ngày tháng được?

...

Kế tiếp, Thẩm Lãng tìm một cây trúc rỗng.

Đồng thời cầm lấy kiếm của Mộc Lan.

Hắn dùng cây gậy trúc rỗng ruột nhìn phía mặt trời, vừa nhìn, vừa dùng kiếm chém cây trúc.

Mãi cho đến bóng mặt trời chiếm hết toàn bộ tầm nhìn của hắn từ phía cây trúc.

Lấy chiều dài của cây trúc trừ với đường kính, cho ra số lượng là 85.

Có nghĩa là khoảng cách giữa mặt trời và cái hành tinh này gấp 85 lần đường kính của mặt trời.

Quả nhiên không giống trên trái đất, con số này ở trái đất là 80.

Kế tiếp Thẩm Lãng cắm thẳng cây trúc trên mặt đất, đến khi vào giữa trưa tuyệt đối, hắn đo

độ dài bóng của cây trúc dưới ánh mặt trời và ghi lại số liệu đó của nó.

Tiếp đó, Thẩm Lãng hướng sang lão già nói.

- Đại sư, ngài còn cần ta tiếp tục sao?

Nếu như phải tiếp tục, Thẩm Lãng cần phải tìm được một cái bản đồ chính xác, tiếp đó đi thuyền lên bắc hai nghìn dặm, ba ngày sau vào lúc giữa trưa cắm cây gậy trúc này trên mặt dất, tiếp tục đo chiều dài cái bóng.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.