Chương 242: Tài hoa làm cả thế gian sửng sốt của Lãng gia, tất cả chấn động (2)
Nếu cứ hễ bắt được vài chữ công kích đã gán cho người ta văn tự ngục tội chết, sẽ để cho toàn bộ người đọc sách thần hồn nát thần tính.
Ninh Chân còn không gánh nổi trách nhiệm như vậy.
Mấu chốt là tên tiểu thiếp này, gã một tháng trước mới nạp vào cửa, Thẩm Lãng cũng không phải thần tiên, sẽ biết nhũ danh của nàng gọi Bình Nhi.
Lúc trước Thẩm Lãng trong sách giấu bốn chữ “trời tru vua Căng”, Lý Văn Chính bị hại được còn chưa đủ thảm à?
Thế nhưng bây giờ bị Tử tước Chúc Lan Đình đâm phá chuyện này, lại không thể mặc kệ, không thể không nghiêm phạt.
Bác bỏ lại có người phải cảm thấy Ninh Chân mềm yếu có thể lấn, bản thân tiểu thiếp bị người khác nhục nhã cũng thờ ơ.
Chúc Lan Đình cũng không phải không biết điểm này, cho nên ngay từ đầu ông ta không dùng công kích Thẩm Lãng, như vậy ngược lại sẽ khiến cho tứ hoàng tử không hài lòng.
Thế nhưng bây giờ, ông ta thực sự không nhịn được.
Thẩm Lãng nhà ngươi phá hư chuyện tốt của ta, cũng đừng trách ta xuất thủ hèn hạ.
Nhưng mà, Chúc Lan Đình cũng biết, chỉ bằng vào chuyện này không thể không biết làm gì Thẩm Lãng.
Ở trước khi phủ Bá Tước Huyền Vũ huỷ diệt, Thẩm Lãng mặc kệ có làm thế nào cũng không có việc gì.
Tất cả mọi người chờ gia tộc họ Kim diệt vong, cũng không cần phức tạp. Nếu ngươi giết Thẩm Lãng, Bá tước Huyền Vũ mượn cơ hội phát tác chiến đấu tranh chấp đảo Kim Sơn chúng ta không thể tránh phải làm sao đây.
Cho nên Thẩm Lãng nhất định phải chết, nhưng không thể chết bây giờ!
Thế nhưng nếu có thể đủ giết chết Đặng Tiên, coi như là đánh một bạt tai thật mạnh ở trên mặt Thẩm Lãng.
Đặng Tiên là nhà phát hành sách của Thẩm Lãng nhà ngươi, mà bây giờ nhưng bởi vì ngươi mà chết, Thẩm Lãng nhà ngươi sai lầm đến nước nào? Ngay cả chó chạy của mình cũng gánh không nổi.
Tứ hoàng tử Ninh Chân là thật không muốn nhận cái việc này, nhưng dù cho vì thể diện cũng muốn nghiêm phạt tên xui xẻo Đặng Tiên này một cái.
Gã quyết định, tùy tiện đánh hai ba mươi gậy cho xong.
Thứ nhất cũng đủ nghiêm phạt, thứ hai cũng không hiện lên hắn cay nghiệt nhỏ mọn.
Thế là, khi gã định ra lệnh phạt roi Đặng Tiên.
Lúc này Trương Xung bỗng nhiên cười nói:
- Tứ điện hạ, việc này nói là có sai cũng có thể, nói không sai cũng có thể, ta ngược lại có một chủ ý.
Ninh Chân nói:
- Mời Trương Thái Thú nói.
Trương Xung nói:
- Thẩm Lãng ngươi không phải tài hoa hơn người am hiểu làm thơ à? Cho ngươi trước khi Đặng Tiên bị bắt đi phải làm một bài thơ biện giải cho hắn, chỉ cần thơ đủ hayra trước khi đi làm một bài thơ vì hắn biện giải, chỉ cần thơ làm tốt, làm đặc sắc, Đặng Tiên liền vô tội, như thế nào?
Tứ hoàng tử Ninh Chân không giải thích được, vì sao Trương Xung phải như thế?
Trương Xung nói tiếp:
- Đương nhiên bài thơ này không chỉ biện giải cho Đặng Tiên, hơn nữa còn phải biểu đạt tình cảm của ngươi với phủ Bá Tước Huyền Vũ, cuối cùng tranh chấp đảo Kim Sơn đang ở trước mắt, thời khắc quyết định vận mạng gia tộc họ Kim sắp đến, chắc ngươi cũng đủ xúc động rồi chứ.
Thẩm Lãng lập tức cảnh giác.
Trương Xung đây là đang thăm dò hư thật.
Tất cả mọi người cảm thấy tranh chấp đảo Kim Sơn, phủ Bá Tước Huyền Vũ tất bại.
Trương Xung cũng cho là như vậy.
Thế nhưng biết người biết ta, mới có thể bách chiến bách thắng.
Thơ được sinh ra từ trái tim, có thể phản chiếu tâm tình của một ngươi.
Nhất là ở trong tình huống vội vã như thế, càng khó gọt giũa tạo hình, chỉ có thể phát ra từ đáy lòng.
Cho nên, Trương Xung muốn qua thơ từ đi dò xét ý tưởng chân thật trong lòng Thẩm Lãng.
Ninh Chân lập tức hiểu Trương Xung nhận xét, gật đầu nói:
- Được, cứ dùng biện pháp này, hơn nữa cũng là một chuyện thanh nhã không phải sao? Thế nhưng ta phải cảnh cáo trước, nếu bài thơ này Thẩm Lãng nhà ngươi làm không hay, vậy Đặng Tiên liền tăng thêm một bậc, phạt năm mươi trượng.
Đánh tiếp năm mươi trượng, là sẽ chết người.
Đặng Tiên nếu là vì Thẩm Lãng ra sách mà bị đánh chết, vậy hắn còn có tâm tình kiên nhẫn đâu kia chứ?
Cho nên, bài thơ này nhất định phải làm được vô cùng hay, có thể khiến mọi người sửng sốt.
Mà bất luận thơ có hay đến đâu, cũng không dựa vào tạo hình, mà là tình cảm phát ra từ nội tâm.
Cho nên bài thơ này lại nhất định phải khắc họa tình yêu và bi quan của Thẩm Lãng với phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Như thế mới có thể để đám người Trương Xung càng thêm phán đoán chắc chắn, tranh chấp đảo Kim Sơn phủ Bá Tước Huyền Vũ tất bại.
Bởi vì ngay cả thành viên chủ chốt của phủ Bá Tước như Thẩm Lãng cũng tuyệt vọng bất lực như vậy.
Trương Xung lạnh giọng nói:
- Lôi Đặng Tiên ra, phạt trượng năm mươi, đánh chết không kể lể gì nữa.
Mấy tên võ sĩ vào đây, trực tiếp lôi Đặng Tiên kéo ra ngoài.
Đặng Tiên sợ hãi hô to:
- Thẩm công tử cứu ta, cứu ta với...
Một khi Đặng Tiên bị bắt ra ngoài, nếu Thẩm Lãng không kịp làm ra bài thơ xin tha thứ thật hay, vậy cho dù sau đó nghĩ ra được, Đặng Tiên sẽ bị đánh chết.
Thời gian vô cùng gấp gáp.
Căn bản không thể nào suy tính.
Cũng chỉ có thời gian mấy giây mà thôi, Đặng Tiên sẽ nhanh chóng bị lôi ra cửa đánh chết..
- Thẩm công tử cứu ta, cứu ta!
Thẩm Lãng chợt đứng lên nói:
- Chậm!
Trương Xung nói:
- Chính là trong lòng có thơ? Vậy đọc ra, nếu làm tốt Đặng Tiên liền vô tội thả ra, làm không tốt Đặng Tiên sẽ phải chịu tội.
Thẩm Lãng tâm tình bi thương.
Nhìn vào một ngọn đèn dầu trong đại sảnh, lúc này ban đêm, trời còn chưa có hoàn toàn tối đen, cho nên ánh đèn có vẻ không quá sáng rực.
Bên ngoài mặt trời chiều ngã về tây, cảnh sắc vô cùng xinh đẹp, đáng tiếc màn đêm sẽ phải buông xuống thật nhanh.
Trong thơ hắn có tiếng thì thầm bi thương:
Bán vãn đăng bất lượng
Cô thân hiện hồng yến
Tịch dương vô hạn hảo
Chích thị trụy hoàng hôn.
(* Tạm dịch thơ:
Muộn rồi đèn không sáng
Một thân ở tiệc hồng
Ánh chiều dài vô tận
Chẳng qua hoàng hôn rơi)
Sau khi ngâm xong bài thơ này, tất cả đều tĩnh lặng!
Trương Xuân Hoa gần như run rẩy cả ruột gan, nam nhân như vậy thật sự làm cho người ta... say mê.
Trương Xung cùng Tổng đốc Chúc Nhung, hoàng tử Ninh Chân liếc nhau.
Tài làm thơ của Thẩm Lãng này thật sự để cho người ta ngạc nhiên cực kỳ.
Thậm chí có chút không cách nào tưởng tượng ra nổi.
Bài thơ này rõ ràng kinh điển.
Chí ít mọi người tại đây không có người nào có thể làm ra nổi.
Đầu tiên, trong bài thơ này muốn cho Đặng Tiên thoát tội.
Lấy chữ thứ ba trong mỗi câu của bài thơ này từ trên xuống sẽ theo thứ tự là: Đăng (灯dēng), hiện (现xiàn), vô (无wú), trụy(坠zhuì).
Đây là đồng âm, Đặng (邓dèng) Tiên (先xiān) vô (无wú) tội (罪zuì)!
Đem bốn chữ này giấu vào trong thơ không khó, then chốt phải phù hợp ý cảnh.
Xem tình cảnh này.
Bởi vì ban đêm, sắc trời tối xuống, cho nên nội dung chính ngọn đèn phía trên.
Thế nhưng chưa đến nửa đêm, nên ngọn đèn có vẻ không sáng.
Cho nên đây câu đầu tiên, Bán vãn đăng bất lượng (nửa muộn đèn không sáng), có vẻ càng chuẩn xác.
Câu thứ hai, cô thân hiện hồng yến.
Mọi người tại đây đều là kẻ địch của Thẩm Lãng, xưng là Hồng Môn Yến (*) không quá đáng.
(*) Chú thích của Bánh: đương nhiên Hồng Môn Yến là điển cố thời Tây Hán, xem như sai lầm tham ô nho nhỏ đi.
Hai câu trước cũng không tính, hai câu cuối cùng mời thực sự gây sửng sốt.
Tịch dương vô hạn hảo, chích thị trụy hoàng hôn.
Điều này biểu đạt Thẩm Lãng với phủ Bá Tước Huyền Vũ nhiệt tình yêu thương vô tận, thế nhưng với tương lai gia tộc họ Kim tỏ ý bi quan cùng tuyệt vọng.
Mặt trời lặn về hướng tây, ai cũng không cứu vớt được.
Đây giống như chiều hướng phát triển hủy diệt của phủ Bá Tước Huyền Vũ, người nào cũng vô pháp bù đắp lại, Thẩm Lãng có tài đến đâu cũng bất lực.
Then chốt lúc này sắc trời bên ngoài, đúng là mặt trời chiều ngã về tây.
Tình cảnh này, tâm tình cảm xúc này, cả bài thơ đều tràn đầy bi quan cùng thê lương.
Chơi chữ như vậy thật hiếm có. Rõ ràng tài văn chương trời phú, kỹ xảo tự nhiên có.
Thật là làm cho người ta phải than thở, để cho người ta chấn động.
Thẩm Lãng biết, muốn gặp chuyện tốt phải biết đường mà thu, đừng làm quá mức.
Ngày hôm nay nhiệm vụ yến hội hoàn thành, không tiết lộ bất luận cái gì hư thật, tiếp tục để cho địch nhân cảm thấy phủ Bá Tước Huyền Vũ tất bại.
Như thế lúc tranh chấp đảo Kim Sơn thắng lợi, mới có thể cho kẻ địch một kích trí mạng.
Thế là Thẩm Lãng mặt mũi bi thương, cất giọng buồn bã.
- Lãng bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, đành phải cáo từ lúc này, bốn ngày sau trên chiến trường luận võ gặp lại.
- Đến lúc đó phủ Bá Tước Huyền Vũ ta sống hay chết đều do ý trời, thế nhưng thiên đạo sao mà bất công thế!
Sau đó, hắn đứng dậy lảo đảo rời đi, bóng hình đơn côi, mệt mỏi lẻ loi, giống như dự báo được ngày tận thế phủ Bá Tước Huyền Vũ đã tới.
Thế nhưng trong lòng Thẩm Lãng chỉ có một câu nói: Bốn ngày sau, xem ta làm sao mà nghiền các ngươi.
Chúc Lan Đình Chúc Văn Hoa coi như các ngươi mạng lớn, hôm nay không chết được. Sau khi tranh chấp đảo Kim Sơn, ta không giết chết các ngươi, ta đi f*ck mẹ ngươi.
...
Chú thích của Bánh: Up chương thứ nhất, lần này viết lại thêm chậm, sáng sớm bảy giờ, nội chương này không biết đã chết bao nhiêu tế bào não.
Hai bài thơ trong này đều xào nấu từ tác phẩm của bậc thầy Lý Thương Ẩn
Chú thích của Mèo Thầy Mo: Những chương có thơ đều ngốn rất nhiều thời gian, dịch mệt mỏi hơn những chương không có thơ. Đặc biệt là những chương mà Bánh chơi chữ, không có bản dịch sẵn T_T. Dịch 1 chương là quay đơ. Hôm nay chỉ có 1 chương thôi, sẽ bù sau.