Chương 244: Đến một phát! Quyết đấu đỉnh phong! Đại quyết chiến (2)
Mộc Lan cau mày, bỗng nhiên bày tỏ:
- Nếu bản thân của thiếp khó bảo toàn, cũng sẽ cứu chàng trước.
Thẩm Lãng một tay ôm lấy Mộc Lan, hôn lên môi của nàng dịu dàng nói:
- Ta cũng vậy, bởi vì ở chúng ta trong lòng đối phương đều so với chính mình quan trọng hơn, bất luận kẻ nào đều không thể thay thế được vị trí của nàng trong lòng ta.
Mộc Lan buồn bã hỏi:
- Thế nhưng, một ấm trà phải phối hợp không chỉ một cái tách đúng không?
Thẩm Lãng nói:
- Lời này sai rồi, quá sai trái.
Tiếp đó, hắn quét phát trên bàn ba cái tách trà xuống mặt đất đánh nát, còn lại duy nhất một cái.
- Nương tử, thân thể ta yếu ớt, bản lĩnh trên giường chắc chắn không mạnh, ứng phó mỗi một yêu tinh như nàng đều phải dùng hết toàn lực, nào có tinh lực đi thăm dò những nữ nhân khác đâu chứ. - Thẩm Lãng nói dịu dàng:
- Nương tử rõ ràng quá nhạy cảm, đa nghi rồi.
Thấy phu quân nhà mình vì cầu sinh, bôi đen chính hắn đến trình độ này, Mộc Lan nhịn không được cười lên một tiếng.
Bình thường nam nhân đều là nói khoác trên giường bản lĩnh mình lợi hại lắm, chỉ có phu quân của nàng luôn miệng nói bản lĩnh của mình không xong.
- Thấy ghét... - Mộc Lan vặn vẹo eo thon nhỏ, cọ đến hồn Thẩm Lãng đều muốn bay.
Tiếp tục, Mộc Lan nghiêm túc hỏi:
- Phu quân, bị Trương Xung nhìn ra chút sơ hở, có nghiêm trọng không?
- Chặt, quá chặt, ép tới quá chặt... - Thẩm Lãng run cầm cập nói.
Mộc Lan đưa tay nhéo hai cái lỗ tai Thẩm Lãng nói:
- Nói chính sự.
Thẩm Lãng nói:
- Không hề gì, nhưng là... vì để ngừa nhỡ ra, vẫn là phải làm ra sắp đặt liên quan, thật là hy vọng có người không bị ta giết chết cõi lòng đấy.
...
Thời gian như nước, năm tháng như thoi đưa.
Cuộc sống không thể khoe mẽ, trôi qua nhanh chóng.
Bốn ngày trôi qua.
Ngày mai, tranh chấp đảo Kim Sơn sẽ chính thức mở ra.
Ba trận luận võ của phủ Bá Tước Huyền Vũ cùng phủ Bá tước Tấn Hải chính thức bắt đầu!
Vì tuyệt đối công bằng, luận võ sẽ được tiến hành ở bên thứ ba.
Bãi săn Nộ Giang!
...
Bên trong nhà cũ họ Trương.
Một đám người mặt đỏ tía tai, vỗ bàn đập chén.
Trên bàn bày một tấm bản đồ, là đất phong cùng đảo Vọng Nhai của phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Trên bản đồ quặng mỏ, xưởng tinh luyện kim loại, ruộng muối, trường đua ngựa, ruộng dâu, pháo đài lớn nhỏ, các loại trang viên, đều bị đánh dấu rõ ràng ra.
Từ trên bản địa đồ này có thể thấy được, nội tình quý tộc một trăm năm là dày cỡ nào?
Đây giống như có mấy công ty bị lỗ, bán một cái nhà cao ốc, lập tức thu hồi vốn, mà cao ốc như thế, bọn họ còn có mấy chục tòa.
Thế nhưng hiện tại những thứ tài sản đó đều trở thành bữa ăn trên cái bàn tròn quyền quý kia.
Hội Ẩn Nguyên, Bá tước Tấn Hải, Tĩnh An Bá, phái tân chính, phủ Tử tước Lan Sơn, phủ Hầu tước Trấn Bắc, thậm chí Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy đều tới chia của.
Phủ Bá Tước Huyền Vũ còn chưa có ngã xuống, nhưng ở trong mắt tất cả mọi người cũng đã là một xác chết, tùy ý làm thịt.
- Phủ Bá Tước Huyền Vũ thiếu hội Ẩn Nguyên chúng ta một món nợ khổng lồ, hơn nữa dùng đảo Vọng Nhai thế chếp. Cho nên ta mặc kệ ruộng muối cùng hầm mỏ của đảo Vọng Nhai cuối cùng thuộc về người nào, thế nhưng trong đó một nửa tiền lời phải cấp cho hội Ẩn Nguyên.
- Mặt khác, những thứ đồ cổ tranh chữ của phủ Bá Tước Huyền Vũ, hội Ẩn Nguyên chúng ta cũng có quyền tiến hành bán đấu giá.
- Lần này giết chết phủ Bá Tước Huyền Vũ, gia tộc họ Đường của ta là chủ lực, về lý nên được chia phần lớn nhất, phủ Bá Tước Huyền Vũ tất cả hầm mỏ ai dám cùng ta tranh chấp, ta sẽ trở mặt với kẻ đó.
- Gia tộc họ Kim còn thiếu tiền thành Nộ Triều chúng ta, ruộng muối đảo Vọng Nhai, gia tộc họ Cừu của ta muốn một nửa, bằng không kế tiếp thuyền nhà ai cũng đừng hòng rời bến bình an.
- Phủ Bá tước Tĩnh An của ta vì tiêu diệt phủ Bá Tước Huyền Vũ, tử thương hơn trăm người, con rể Lâm Chước cũng chết ở trên chiến trường. Nếu là có người muốn để cái gì của ta thì đừng hòng, ta sẽ ghim các ngươi.
- Phủ Tử tước Lan Sơn của ta cũng chẳng cần thứ gì khác, chỉ cần một vạn mẫu ruộng dâu của gia tộc họ Kim, Chúc Lan Đình ta đây một chút đều không lòng tham, các ngươi chẳng lẽ giành với ta một vạn mẫu ruộng đồng cỏn con này sao.
Một màn trước mắt này, thật là quần ma loạn vũ (*).
(*) một bọn người xấu đang múa may trên vũ đài chính trị
Hơn nữa đặc biệt trông thật quen.
Giống như Trung Quốcđầu thế kỷ hai mươi, một số cường quốc tham lam phân chia những thứ thuộc về dân tộc và lợi ích quốc gia chúng ta (*).
(*) Cái này trong sách giáo khoa môn sử có nhắc đến, cụ thể là thông qua bức biếm họa cái bánh ngọt Trung Quốc. Đây là bức tranh miêu tả 6 vị nguyên thủ quốc gia Hoàng đế Đức, Tổng thống Pháp, Nga hoàng, Nhật hoàng, Tổng thống Mĩ và Thủ tướng Anh lúc bấy giờ đang ngồi cắt bánh.
Rõ ràng khi đó, Trung Quốc cũng có chính phủ cùng chủ quyền.
Mà lúc này rõ ràng Bá Tước phủ Huyền Vũ còn chưa có diệt vong đâu, nhưng ở trong mắt tất cả mọi người đã là nấm mộ xương
Sau khi phủ Bá Tước Huyền Vũ diệt vong, kẻ thu lợi lớn nhất đương nhiên là quốc quân.
Hơn một ngàn cây số vuông đất phong, trực tiếp thuộc quyền sở hữu về tay quốc quân.
Thế nhưng quốc quân ăn thịt, người phía dưới cũng muốn đi theo ăn canh, bằng không sau này ai còn theo ngươi ra sức chứ.
Trong cái buổi thịnh yến chia chác đó, biểu hiện rất vô dục vô cầu chính là Trương Xung.
Ông ta chẳng muốn cái gì cả.
Với lại ông ta cũng không thể muốn gì được.
Bởi vì, ông là người chủ trì.
Ông ta chỉ cần tiền đồ, chỉ cần chức Hạ Đô Đốc Diễm Châu.
Trương Tấn cùng Trì Dư thông gia đã trở thành kết cục đã định, chỉ chờ đến thời cơ thích hợp tuyên bố.
Tiền nhà họ Trì, cũng tùy thời đều dùng được.
Đám lái buôn hội Ẩn Nguyên cũng bắt đầu ra sức thuyết phục chính trị.
Không thể không nói, một khi cùng hội Ẩn Nguyên thông gia xong xuôi, mọi chuyện đều trở nên đơn giản rất nhiều.
Rất nhiều người nguyên bản phải cản trở Trương Xung lên chức, cũng đều ngừng mọi hành động.
Nguyên bản kế hoạch mười vạn lượng vàng cũng chưa cần đến một nửa.
Chỉ cần Bá Tước phủ Huyền Vũ huỷ diệt, Trương Xung liền đi nhậm chức Hạ đô đốc Diễm Châu, đi lên cuộc sống đỉnh phong mới mẻ.
...
Buổi tối!
Ngày mai, quyết chiến sắp bắt đầu.
Mặc dù trong lòng tất thắng, nhưng Mộc Lan vẫn cảm thấy có chút lo âu.
Trước kia nội tâm của nàng rất mạnh mẽ.
Thế nhưng từ khi gả cho Thẩm Lãng, nàng cảm thấy bản thân càng mạnh hơn, nhưng là càng thêm yếu đuối.
Một người nỗ lực yêu càng nhiều, liền càng cường đại bởi vì phải bảo hộ người khác.
Nhưng cùng lúc đó, cũng càng yếu đuối, bởi vì phải lo lắng.
Mộc Lan vô cùng khẩn trương sợ hãi.
Kim Mộc Thông càng thêm hồi hộp sợ hãi hơn, gã vẫn đang liều mạng chép bài.
Mặc dù mười chín phần sách luận, một trăm năm mươi bài thơ hắn đã học thuộc làu, không sai lại thêm hai mươi bài nữa.
Hai tháng này, gã đã chép đến mấy chục lần.
Nhưng gã vẫn sợ bản thân quên khuấy, vẫn ra sức sao chép.
Gã làm như vậy suốt một tháng, không làm gì hết.
- Nhóc mập, đi ngủ đi. - Thẩm Lãng nói, tiếp đó đưa tới mấy tấm tranh màu sắc rực rỡ, mỗi một tờ đều đặc biệt bốc lửa kích thích.
Áp lực quá lớn, liền cần phát tiết một chút, như vậy mới có thể ngủ ngon lành được.
Kim Mộc Thông nhận lấy, run rẩy nói:
- Tỷ phu, đệ sợ.
Thẩm Lãng nói:
- Sợ gì cơ?
Kim Mộc Thông nói:
- Đệ sợ thua Đường Doãn, hủy vận mệnh gia tộc.
Thẩm Lãng nói:
- Đệ suy nghĩ nhiều, đệthua là bình thường, thắng mới là quái đản, ta đối với đệ không có ôm hy vọng gì sất. Chẳng qua đệ rảnh rang thì cứ làm đi...
- Á... - Huyệt Thái Dương của Kim Mộc Thông gồ lên.
Thẩm Lãng nói:
- Tự chơi đi, chơi hết xong, đi ngủ sớm một chút.
...
Mộc Lan càng thêm hồi hộp, ngay cả hô hấp đều không thoải mái.
Bởi vì trận chiến đầu tiên ngày mai chính là nàng lên sân khấu quyết đấu cùng Đường Viêm.
- Phu quân, chàng nói nhỡ ra Đường Viêm dùng ra kiếm pháp khác làm sao đây?
- Nhỡ ra Đường Viêm kiếm pháp Thiên Ngoại Lưu Tinh cùng chúng ta trong tưởng tượng không giống thì làm sao bây giờ?
- Nhỡ ra trong quyết đấu thiếp lại phạm sai lầm thì sao, thua Đường Viêm làm sao bây giờ?
- Nếu thiếp thua, tranh đảo Kim Sơn liền hoàn toàn thất bại, nhà của chúng ta thì xong rồi.
Thẩm Lãng ôm vợ vào ngực, ngửi mùi thơm mê người trên người nàng.
Dưới sự ôm ấp của Thẩm Lãng, Mộc Lan dần dần yên tĩnh lại.
Nhưng mà rất nhanh hô hấp lại lần nữa dồn dập lên.