WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 246: Trận chiến đầu tiên! Mộc Lan hạ gục Đường Viêm nhanh chưa từng có! (2)

Chương 246: Trận chiến đầu tiên! Mộc Lan hạ gục Đường Viêm nhanh chưa từng có! (2)


Một khi phá hoại sẽ khó lòng phục hồi.

Ninh Khải nói:

- Chỗ này chính là đề văn, do quốc quân tự mình ra đề mục, trừ quốc quân ra, không có bất kỳ người nào biết đề.

Tiếp đó, Ninh Khải đem cái hộp này để lên bàn, nói:

- Huyền Vũ, Tấn Hải, hai người các ngươi tiến lên kiểm tra hộp sáp ấn cùng giấy niêm phong.

Hai người tiến lên, kiểm tra hoàn tất.

Ninh Khải nói:

- Xác nhận không có sai lầm?

Bá tước Huyền Vũ cùng Bá tước Tấn Hải đều xác định không có sai lầm.

Ninh Khải nói:

- Kế tiếp, cái hộp này sẽ do ta, Tác Huyền đại nhân, Công tước Uy Vũ ba người cùng bảo quản. Mãi cho đến khi văn chiến ấy, sẽ chính thức mở ra.

- Vâng!

Trong lòng của Bá tước Tấn Hải Đường Luân thậm chí cảm thấy có chút hoang đường.

Liền cái thứ phế vật như thằng Kim Mộc Thông kia mà xứng với quy cách cao cấp như vậy à?

Đường Duẫn con của ta, nhắm mắt lại cũng có thể thắng được thằng phế vật đó rồi, đề mục gì căn bản cũng không quan trọng.

Người nào nói đề mục gì đều không trọng yếu?

Lúc này đứng ở phía dưới Thẩm Lãng, đã cảm thấy rất trọng yếu.

Hắn dùng thị lực X quang, xem thấu cả cái hộp này

Bên trong có một tờ giấy, phía trên liền viết đề bài thi văn lần này, Thẩm Lãng thấy rất rõ ràng.

Một phần sách luận, một bài thơ.

Quốc quân quả nhiên vô cùng nham hiểm.

Thẩm Lãng chuẩn bị mười chín đạo đề, cũng không dính một câu trong đó.

Tên béo Kim Mộc Thông này thật đáng thương, gần như uổng phí hai tháng, phí công thuộc chín phần sách luận, một trăm năm mươi bài thơ.

Kế tiếp, Thẩm Lãng sẽ căn cứ hai cái đề bài này mà chép ra một phần sách luận chấn động từ xưa đến nay, sau đó sẽ chép ra một bài thơ quỷ thần thiên địa gì cũng phải khiếp đảm.

Tiếp đó, Kim Mộc Thông lại phải thức đêm cuồng sao chép, điên cuồng học thuộc lòng.

Bây giờ, ba trận luận võ đều hoàn toàn ổn.

Ngẫm lại xem, Kim Mộc Thông ở trên văn chiến có thể thắng Thám Hoa lang Đường Duẫn, sẽ khiến mọi người nổ mắt đi.

Thế giới này quá điên cuồng, thật là làm cho người mong đợi!

Vương thúc Ninh Khải nói:

- Nếu hết thảy đều không có dị nghị, các ngươi hơi chuẩn bị chút đi, một lúc lâu sau, lại bắt đầu trận chiến luận võ đầu tiên!

Đây không phải là thế vận hội Olympic, còn muốn chờ cho mấy ngày mới tiến hành.

Thời gian của mọi người đều vô cùng quý giá, ba trận luận võ này cần trong thời gian ngắn nhất hoàn thành.

Hai ngày!

Tranh chấp đảo Kim Sơn, hoàn toàn chấm dứt.

...

Trận chiến đầu tiên, Kim Mộc Lan đối chiến Đường Viêm.

Sẽ cử hành ở đại sảnh bãi săn Nộ Giang, không phải có cấp bậc quyền quý, căn bản ngay cả tư cách quan sát cũng không có.

Khoảng cách thời gian lên sân khấu, còn có một khắc đồng hồ!

Đường Viêm mê võ chán đến chết.

Nhìn một con muỗi cách đó không xa mà ngây người.

Con muỗi này rất lợi hại.

Đây đã là cuối thu, lập tức sẽ phải bắt đầu mùa đông, nó lại vẫn bay nhanh và lượn lờ mềm mại thế này.

Không được, một hồi mình phải nghiên cứu cho kỹ xem có thể ngộ ra cái gì không.

Đối với Đường Viêm mà nói, vạn vật đều có thể làm thầy, đều có võ đạo cho người ta lĩnh ngộ.

Hôm nay luận võ đặc biệt then chốt, quyết định vận mệnh phủ Bá tước Tấn Hải.

Thế nhưng...

Đường Viêm hoàn toàn không chú ý.

Gã thậm chí ngay cả nơi này là nơi nào cũng không biết, gã cũng căn bản không chú ý đối thủ là người nào.

Mặc kệ người nào cũng giống nhau.

Dù sao các ngươi lợi hại đến đâu cũng không bằng ta.

Ta chưa bao giờ hỏi đối thủ là người nào, chỉ hỏi hắn ở nơi đâu.

Đường Viêm ta đây vĩnh viễn là một chiêu hạ gục nhanh chưa từng có, không có loại khả năng thứ hai đâu.

Cái gì?

Nhân sinh hiu quạnh như tuyết?

Chẳng lẽ còn có nhân sinh người nào không cô đơn à?

Đàn bà có cái gì chơi, tiền có cái gì chơi, quyền lực có cái gì chơi.

Chỉ có kiếm chơi tốt nhất thôi.

Bá tước Tấn Hải Đường Luân nhắc nhở:

- Viêm nhi, đối thủ lần này của con là Kim Mộc Lan, con nhất định phải toàn lực ứng phó...

Nói đến đây, Đường Luân ngừng lại.

Nói cái gì toàn lực ứng phó? Đối với Đường Viêm mà nói, toàn lực ứng phó cùng tùy tùy tiện tiện hoàn toàn là một ý kiến.

- Viêm nhi, con nhớ kỹ cho ta, hạ gục nàng thật nhanh, thế nhưng đừng giết nàng, hiểu chưa? - Bá tước Tấn Hải nói.

Đường Viêm gật đầu, đáp:

- Được, không giết.

Bá tước Tấn Hải Đường Luân nói:

- Thế nhưng, lại phải phế bỏ võ công của nàng. Như thế khi có mấy đại nhân vật phải chiếm hữu nàng, nàng không thể phản kháng.

- A, phế bỏ võ công nàng. - Đường Viêm đáp.

Bá tước Tấn Hải Đường Luân nói:

- Phế bỏ võ công nàng nhưng đồng thời tuyệt đối không thể hủy hoại dung mạo của nàng. Thân thể của nàng có thể có vết thương, thế nhưng nhất định phải nhỏ, không thể có vết thương có diện tích phá hoại quá lớn.

Đại nhân vật muốn là một Kim Mộc Lan hoàn chỉnh người ngọc, nếu như trên người xuất hiện một vết sẹo lớn, sẽ làm tổn thương hăng hái.

Không sai, những người này không chỉ phân phối toàn bộ gia sản của phủ Bá Tước Huyền Vũ, ngay cả tuyệt sắc đại mỹ nhân Kim Mộc Lan cũng xem như một bộ phận tài sản, chuẩn bị hiến cho một vị siêu cấp đại nhân vật.

Đường Nghiêm nhíu mày một cái, không nhịn được nói:

- Vết thương nhỏ cỡ cọng tóc được chứ?

Bá tước Tấn Hải Đường Luân đápi:

- Có thể.

- Biết rồi, dài dòng quá. - Đường Viêm nói.

Tiếp đó, tiếp tục nhìn muỗi, lần này nhìn cánh của nó, đồng thời quan sát rõ ràng số lần đập cánh của con muỗi này trong vòng một giây.

Lại có hơn năm trăm lần?

Đường Viêm kinh hãi, cảm thấy con muỗi này thật lợi hại.

- Đã đến giờ, công tử Đường Viêm, ngài nên ra sân.

- A! - Đường Viêm cầm kiếm Huyền Thiết vào tay, đi ra bên ngoài.

Trong đầu, vẫn là hình ảnh con muỗi đập cánh.

...

Bên trong đại sảnh.

Mấy trăm người ngồi thật nghiêm trang.

Vương thúc Ninh Khải, Thái Phó Thái Tử Tác Huyền, Công tước Uy Vũ Biện Tiêu, ba người cao cao tại thượng, ngồi ở trung tâm bàn trọng tài.

Cả nhà Bá tước Huyền Vũ ngồi ở bên phải, khán giả ngồi phía sau cũng lác đác không có mấy người, thoáng nổi danh cũng chỉ có con của Trấn Viễn Hầu Tô Kiếm Đình.

Đương nhiên gã sở dĩ ngồi ở bên này, hoàn toàn là vì diễn trò, ở trong lòng gã, Kim Mộc Lan đã chắc chắn thất bại, nhưng cuối cùng gã có quan hệ thông gia với gia tộc họ Kim.

Cả nhà của Bá tước Tấn Hải ngồi ở bên trái, phía sau chi chít.

Không chỉ là gia tộc quyền quý mới nổi, còn có đám quý tộc lâu đời cũng đều ngồi ở bên phía gia tộc họ Đường.

Không phải là vì lấy lòng gia tộc họ Đường, mà là cho thấy lập trường.

Quốc quân, chúng ta không có đối với chống tân chính, cây đao phía dưới nghìn vạn lần đừng rơi vào ta.

Đối với phủ Bá Tước Huyền Vũ xui xẻo, bọn họ chỉ có thể ở trong lòng, tinh thần mà ủng hộ.

Đám người Trương Xung, Tổng đốc Chúc Nhung, phủ Hầu tước Trấn Bắc, thì ngồi ở bên thứ ba, tỏ ý bản thân trung lập cùng công chính.

Trương Tấn cùng Trì Dư ngồi ở phía sau, cách bởi Trương Xuân Hoa.

- Một trận chiến này không hề trì hoãn, Kim Mộc Lan ở trình độ kiếm thuật, kém Đường Viêm hơn hai cấp, kết quả duy nhất chính là hạ gục nhanh chưa từng có. - Trương Tấn nói.

Gã nói cho Trì Dư nghe.

Trì Dư gật đầu nói:

- Thiếp đã thấy kiếm thuật Đường Viêm, kiếm pháp Thiên Ngoại Lưu Tinh quả thực khó giải.

Ánh mắt mọi người, đều chiếu trên người của Kim Mộc Lan trong sân.

Đẹp thật.

Vóc dáng rõ ràng bốc lửa.

Thật sự đáng tiếc đó.

Nàng lập tức liền phải thua, cùng nhau thua trận còn có vận mệnh phủ Bá Tước Huyền Vũ, còn có tự do của nàng trong tương lai.

Dáng dấp đẹp như vậy, bản thân liền là một loại sai lầm.

Khi phủ Bá Tước Huyền Vũ cường đại, còn có thể bảo hộ loại xinh đẹp này.

Một khi gia tộc họ Kim huỷ diệt, xinh đẹp như vầy chính là mang đồ quý giá dễ mắc tội.

...

- Keeng!

Tiếng chuông gõ.

Tranh chấp đảo Kim Sơn, ba trận luận võ, trận chiến đầu tiên, đúng là bắt đầu!

Tất cả mọi người mở to hai mắt, sợ bỏ sót cảnh tượng nào trong nháy mắt.

Bởi vì toàn bộ quá trình phải thật nhanh.

Là tuyệt đối hạ gục nhanh chưa từng có.

Bởi vì lúc trước vô số cao thủ trẻ tuổi khiêu chiến Đường Viêm, cũng là trong nháy mắt bị đo ván nhanh chưa từng có.

Trình độ võ công của Kim Mộc Lan còn không bằng đám người Tô Kiếm Đình, hiển nhiên không có loại kết quả thứ hai.

Cho nên dù cho nháy mắt, rất có khả năng luận võ liền kết thúc.

Đường Viêm là chưa bao giờ nhìn đối thủ.

Thế nhưng hiện tại gã nhìn thoáng qua, hơi hơi kinh ngạc.

Đây... Đây là đàn bà?

Dễ nhìn như vậy sao?

Vậy được, ta lập tức phế bỏ võ công của nàng, tranh thủ đâm miệng vết thương của ngươi nhỏ nhất, so với cọng tóc còn nhỏ hơn.

Đường Viêm lại một lần nữa tùy tâm sở dục giơ lên kiếm của mình.

Chợt thi triển!

Kiếm pháp Thiên Ngoại Lưu Tinh!

Mười bốn năm, liền luyện một kiếm này.

Mấy triệu lần, mấy chục triệu lần.

Mỗi một lần xuất kiếm, cũng là đỉnh phong!

Bộ kiếm pháp này, chính là vô địch, vô giải!

Mộc Lan xuất kiếm!

Kiếm pháp của nàng đơn giản hơn, giản đơn trước nay chưa từng có.

Hơn nữa còn là một thanh kiếm gỗ.

Không có bất kỳ vẻ đẹp nào, liền hướng một điểm, trực tiếp đâm tới!

Mắt bão của kiếm pháp Thiên Ngoại Lưu Tinh.

Sơ hở duy nhất, chỗ cực kỳ yếu nhất!

- Choang!

Tiếp theo chỉ trong nháy mắt!

Kiếm Mộc Lan xuyên qua trường lực đáng sợ của kiếm pháp Thiên Ngoại Lưu Tinh.

Trực tiếp đâm trúng ngực Đường Viêm.

Chợt đánh ra nội lực.

- Vù!

Thân thể của Đường Viêm tiếp bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi.

Hạ gục nhanh tiêu diệt gọn chưa từng có!

...

Chú thích của Bánh: Up chương thứ ba, ngày hôm nay vẫn đổi mới gần một vạn năm ngàn chữ, điên cuồng xin hỗ trợ!







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.