Chương 251: Bẻ gãy nghiền nát! Trận chiến thứ hai kết thúc! (1)
Nguyên bản trong quân chiến tranh đảo Kim Sơn là kỵ binh lao lên tấn công.
Vậy thì càng thêm đẫm máu, trên cơ bản chính là hài cốt không còn, binh lính chết trận rất nhiều bị đạp thẳng thành thịt nát.
Mỗi một lần quân chiến, tối thiểu hao tổn hơn một trăm con chiến mã.
Cuối cùng quốc quân đều không thể nhịn được nữa, hạ chỉ quân chiến chỉ có thể bộ binh đối nhau, không được dùng kỵ binh.
Cứ như vậy, khí thế quân chiến liền không có hùng tráng sục sôi như thế nữa.
Nhưng mà mức độ tàn nhẫn, lại chỉ có hơn chứ không kém.
Thông thường là chảy đến hết một giọt máu cuối cùng.
…
100 tên võ sĩ Bá tước Huyền Vũ, xếp thành hàng thật chỉnh tề, không tiếng động nào phát ra.
Trang nghiêm oanh liệt.
Bởi vì ở trong lòng bọn họ, một trận chiến này là có đi không về.
Vì bảo mật, Thẩm Lãng cho tới bây giờ cũng không có lấy áo giáp kiểu mới cùng chiến đao phát ra cho bọn họ.
Dù sao trọng lượng như nhau, hình dạng cũng thế, hoàn toàn không cần tập luyện gì trước, nhặt lên trực tiếp chém là được.
Hai mươi năm một lần tranh đảo Kim Sơn, mặc dù binh sĩ có mặt tại trận đều chưa từng tham gia, nhưng là bọn họ biết lịch sử trước đây.
Mỗi một lần quân chiến, phủ Bá tước Huyền Vũ đều thua.
Không phải là bởi vì tài nghệ không bằng người ta, mà là bởi vì vũ khí cùng trang bị không bằng người ta.
Nhưng dẫu có chết, bọn họ cũng không lùi bước chút nào.
Bởi vì, bọn họ là một đám người tinh nhuệ nhất của toàn bộ phủ Bá tước Huyền Vũ.
Từ nhỏ bọn họ chính là được vàng, thiết huyết cùng vinh dự tưới mà lớn lên..
Bọn họ có lẽ cũng có sợ hãi, thế nhưng tuyệt đối không có cảnh sợ chết mà lùi bước.
Nguyên bản người dẫn đầu đội ngũ này là Kim Sĩ Anh, hôm nay biến thành Kim Mộc Lan, gã trở thành phụ ta.
Từng cái rương lớn bị mang qua đây.
Sau khi mở ra.
Ánh mắt tất cả võ sĩ sáng lên, khẽ hô một tiếng.
Chiến đao thật là đẹp.
Mặc dù ngoại hình cùng chiến đao lúc trước giống y chang, nhưng mà màu sắc lưỡi đao này, hoa văn đó quả thực khiến người ta say mê.
Vũ khí là sinh mạng thứ hai của binh sĩ.
Có thể bọn họ chẳng hiểu được luyện sắt, thế nhưng một cây đao thật tốt hay xấu, bọn họ liếc phát là nhìn ra được.
Còn có khôi giáp.
Lúc trước màu sắc khôi giáp là u ám và nhợt nhạt.
Mà bây giờ, mỗi một mảnh giáp đều sáng choang.
Nhất là giáp ngực hộ tâm, quả thực đều có thể dùng làm gương soi mặt.
Những chiến đao kiểu mới đó cùng áo giáp so sánh với lúc trước hơn xa lắc.
Quá đẹp, quá sững sờ.
Kim Sĩ Anh vừa thấy những chiến đao cùng áo giáp mới cáu này, không khỏi có chút kinh ngạc.
Ngay cả việc trước đó gã cũng chẳng biết cơ.
- Thay giáp!
Kim Mộc Lan ra lệnh một tiếng.
Những võ sĩ ấy không kịp chờ đợi mặc vào áo giáp mới toanh.
Binh sĩ chia thành cặp hai người, thay phiên giúp đối phương mặc giáp lẫn nhau.
Chỉ chưa đến năm phút đồng hồ, toàn bộ binh sĩ thay đổi quần áo hoàn tất hết.
Tiếp tục bọn họ mới phát hiện sự ngạc nhiên không dừng lại đó.
Khiên cũng mới toanh luôn!
Còn nhẹ hơn khiên trước nữa, không biết tí nữa hiệu quả đón đỡ thế nào?
Thẩm Lãng tự mình mặc khôi giáp cho Mộc Lan.
Dùng mũi chạm vào mũi Mộc Lan, vô cùng thân mật mà cọ sát.
Mặt Mộc Lan hơi đỏ lên, bởi vì ở trước mặt mọi người mà.
- Cục cưng, nàng phải nhớ kỹ một việc. - Thẩm Lãng nói.
- Ừm.
Thẩm Lãng bày tỏ:
- Vô luận như thế nào, không được phép bị thương, không cần bị chút thương tích nào.
Mộc Lan hỏi:
- Không bị thương, là mục tiêu tối cao sao?
Thẩm Lãng nói:
- Đúng vậy.
Đổi thành trước đây, Mộc Lan chắc chắn lắc đầu luôn, dẫu có chết không lùi.
Mà bây giờ nàng lại ngoan ngoãn gật đầu một cái nói:
- Thiếp biết rồi.
- Đi thôi. - Thẩm Lãng vỗ cái mông của nàng.
Động tác này quá trớn.
Con mắt của chúng sinh nhìn chòng chọc kìa.
Cái mông của nữ thần đó.
Bất quá, Thẩm Lãng chả cảm giác được gì sất, chỉ có thể não bổ.
Rốt cuộc đây là áo giáp sắt thép mà.
...
Phía bên phủ Bá tước Tấn Hải.
Lần này dẫn binh xuất chiến chính là con cả của Bá tước Tấn Hải, Đường Tung.
Gã là con cả, nhưng cũng không phải thế tử.
Bởi vì... gã là con của thiếp thất.
Chẳng qua vậy cũng chả sao, gã nắm giữ phân nửa binh quyền tư quân phủ Bá tước Tấn Hải.
Gia tộc họ Đường quả thực nhân tài đông đúc.
Võ có Đường Viêm, văn có Đường Doãn, trong quân có Đường Tung.
Mặt khác, Đường Luân còn có mười mấy con trai.
Không giống như là Bá tước Huyền Vũ Kim Trác, chỉ có một đứa con trai một con gái.
Xem ra tra nam cũng có lợi ghê, Đường Luân cưới mười mấy cô vợ bé, liền sinh một đống con, cuối cùng có mấy người xuất sắc.
Bá tước Huyền Vũ cả đời chỉ cưới mỗi mình Tô Bội Bội, hơn nữa khi sinh ra Kim Mộc Thông còn xuất hiện tình huống nguy hiểm, sau đó liền không còn khả năng mang bầu được nữa.
Võ công chiến trường của Đường Tung này tuy rằng kém thế tử phủ Hầu tước Trấn Bắc Nam Cung Hiệp, nhưng tuyệt đối là cao thủ hàng đầu trong thế hệ trẻ đó.
- Thay giáp!
Ra lệnh một tiếng.
100 tên võ sĩ phủ Bá tước Tấn Hải thay áo giáp, chiến đao, khiên mới.
Đương nhiên, phương diện này có chừng bốn mươi người là cao thủ tinh anh được mượn tới, mỗi một người trong quân đội cũng là trăm dặm mới tìm được một.
Phủ Hầu tước Trấn Bắc hai mươi tên, phủ Bá tước Tĩnh Anmười tên, phủ Hầu tước Trấn Viễn mười tên.
Bá tước Tấn Hải quan sát một trăm tên võ sĩ này, tâm tình dâng lên như thủy triều, nắm chắc phần thắng, phát biểu trước trận chiến.
- Các ngươi là niềm tự hào của ta!
- Lúc trước quân chiến, phủ Bá tước Tấn Hải của ta đã thắng vài trăm năm.
- Hôm nay cũng không ngoại lệ.
- Thắng lợi đã sớm định trước!
- Nhưng ta có yêu cầu cao hơn đối với các ngươi!
- Thời gian một nén nhang, giải quyết chiến đấu, bằng không đối với chúng ta mà nói chính là thất bại.
- Kế thừa truyền thống gia tộc họ Đường bách chiến bách thắng.
- Đi nghiền ép đối thủ của các ngươi, để cho bọn họ bỏ mạng, khóc to!
Đường Luân rống to hơn.
Tức khắc, trên trăm tên võ sĩ dùng chiến đao gõ vào cái khiên, rống to:
- Chết đi, khóc rống!
- Tử vong, khóc to!
- Nghiền ép, nghiền ép!
Hơn một trăm người lên tiếng rống to hơn, sĩ khí tận trời!
Cho dù là mời tới bốn mươi tên cao thủ cũng nhiệt huyết sôi trào, bởi vì bọn họ đều là trong quân trăm dặm mới tìm được một tinh anh, trên người tràn đầy bị kích động khát máu.
Chiến trường là nhà ta.
Chém giết để chúng ta phấn chấn.
Sát khí tận trời!
Trái lại phủ Bá tước Huyền Vũ bên này, an tĩnh yên lặng.
Sĩ khí đôi bên, giống như trên trời dưới đất.
...
Đôi bên trăm người tinh nhuệ vào trận.
Thật chỉnh tề, bước chân trăm người giống như một.
Đi vào giáo trường 2 bên, khoảng cách hai dặm.
Gặp được áo giáp, chiến đao, cái khiên hoàn toàn mới của phủ Bá tước Huyền Vũ bên này, sắc mặt Thái Thú Trương Xung hơi đổi.
Mà Đường Luân trong lòng cũng kinh hãi.
Ông ta là người trong nghề, hiển nhiên liếc một cái là nhìn ra đầu mối.
Phủ Bá tước Huyền Vũ xoay chuyển, với lại trang bị cùng vũ khí đặc biệt xuất sắc.
- Tĩnh An yên tâm, phủ Bá tước Huyền Vũ trang bị mới dù cho có tiến bộ, nhưng cùng nhà ta chắc chắn có chênh lệch rất lớn.
- Một trận chiến này, vẫn là đại thắng, vẫn là nghiền ép.
Đây là lời trong lòng Bá tước Tấn Hải.
Đây là từ xa xưa tới nay ở vào tâm lý tự phụ ưu thế dẫn đầu.
100 năm qua, vũ khí trang bị của gia tộc họ Đường ta đều so với gia tộc họ Kim người dẫn trước xa lắc, nào có khả năng bỗng nhiên ngươi liền đuổi kịp chứ.
Vũ khí mới của ngươi mặc dù không tệ, nhưng tiêu chuẩn khoảng cách so với nhà ta vẫn xa xôi không thể với tới được..
Nhất định là như thế!
Huống hồ, ta còn mượn tới bốn mươi tên cao thủ.
Lúc này Bá tước Tấn Hải Đường Luân trong lòng với Thái Thú Trương Xung thật sự chỉ có thểm thầm than.
Lợi hại thật!
Thấy mầm biết cây nhé.
Từ chút sơ hở biểu cảm của Thẩm Lãng kia, là có thể tìm được hư thật.
Khó trách ông ta trở thành cơn ác mộng của các quý tộc lâu đời a.
- Choang!
Tiếng chuông gõ vang!
- Khai chiến!
Theo ra lệnh một tiếng.
Hai đội trăm người võ trang đầy đủ, bắt đầu điên cuồng mà đối chiến.
- Giết!
- Giết!
...
Dù cho chỉ có quy mô hai trăm người.
Nhưng trường hợp này, cũng đủ khiến lòng người run rẩy.
Bởi vì đây hai trăm người hoàn toàn vũ trang đến tận răng, như nước lũ sắt thép vậy.
Thậm chí khi bọn họ xung phong, có thể cảm giác được trên mặt đất giáo trường đều run nhè nhẹ.
Hai dặm, chính là một nghìn mét.
Đôi bên lao điên cuồng, thật nhanh lại gần.
Đôi bên hận thù, khó thể nhường nhịn người dũng cảm thắng!
Tại đây dưới loại đối chiến này, người nào sợ sệt trước, người đó liền thua.
- Xung phong!
- Xung phong!
- Giết!
- Giết!
Không có bất kỳ sách lược và phương pháp tác chiến, cũng chả bày trận thế gì.
Trực tiếp đánh!
Đôi bên càng ngày càng gần, càng ngày càng gần!
Năm mươi mét, ba mươi mét, mười mét!
Mỗi người đều tăng adrenalin đến mức hóa rồ.
Càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh.
Khoảng cách một nghìn thước, đôi bên chỉ một phút đồng hồ liền chạy xong.
Tiếp đó...
- Rầm!
Một tiếng vang thật lớn!
Hai đội ngũ sắt thép hung hăng đánh nhau.
Tựu như cùng hai chiếc đầu tàu, chợt va chạm vào nhau vậy.
Cái đẹp của bạo lực ấy, để cho người ta rợn cả tóc gáy, da đầu tê dại.
Tất cả quyền quý nơi đây, đôi mắt run lên mãnh liệt.
Mà trong lòng Thẩm Lãng, thì hoàn toàn thấp thỏm.
Ánh mắt của hắn chăm chú nhìn bóng dáng nương tử.
Mặc dù có Kim Hối, Kim Trung cùng đám cao thủ gia tộc bảo hộ, nhưng Thẩm Lãng vẫn lo lắng nàng bị thương.
Giết, giết, giết!
Hai đội quân hung mãnh đụng vào nhau, điên cuồng quơ chiến đao của mình, chém xuống hướng kẻ địch.
Mục tiêu vô cùng rõ ràng.
Trên khôi giáp đôi bên, trên cái khiên đều có huy chương gia tộc.
- Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt...
Giơ tay chém xuống, giơ tay chém xuống!
Lông tơ toàn thân của Bá tước Tấn Hải chợt dựng thẳng lên, mắt trừng lớn đến mức tận cùng.
Ông ta đang đợi một kết quả.
Bẻ gãy nghiền nát!
Cùng đợi chiến đao nhà ông ta, dễ dàngchém gãy chiến đao của đối thủ, bổ ra áp giáp đối phương.
Nhưng mà...
Một màn để cho người ta kinh hãi đã xảy ra.
Quả thật có chiến đao gãy lìa.
Nhưng... Không phải chiến đao phủ Bá tước Huyền Vũ, mà là phủ Bá tước Tấn Hải.
Là có áo giáp bị bổ ra.
Nhưng lại là áo giáp kiểu mới của phủ Bá tước Tấn Hải.
Đánh giáp lá cà đao thứ nhất là hung mãnh nhất.
Mặc dù đại bộ phận đều bị cái khiên chặn.
Nhưng một số ít người bị chém trúng.
Đôi bên vũ khí trang bị, phân rõ cao thấp.
Áo giáp binh sĩ phủ Bá tước Tấn Hải trực tiếp bị bổ ra một vết rách to sụ, máu tươi phụt ra.
Mà áo giáp binh sĩ phủ Bá tước Huyền Vũ bị chém trúng sau, chỉ để lại một đường dấu vết mà thôi.
Đôi bên binh sĩ đều không khỏi ngẩn ngơ!
Điều này sao có thể?
Chiến đao mới phủ Bá tước Huyền Vũ ta lại sắc bén đến thế? Áo giáp lại kiên cố như vậy?
Áo giáp phủ Bá tước Tấn Hải ta lại yếu ớt như thế?
Thoáng kinh ngạc sau, chính là càng thêm chém giết hung mãnh.