Chương 267: Chúc Lan Đình phun máu! Ta muốn đỉnh phong! (1)
Thái Thú quận Nộ Giang Trương Xung hợp lại không có lập tức trở về quận thành, mà là đang bên cạnh Nộ Giang tìm một cái nhà để ở.
Tiếp đó ông ta liền đứng ở cửa sổ nhìn chằm chằm dòng nước sông cuồn cuộn, vẫn không nhúc nhích.
Ông ta ở quan trường phí thời gian nhiều năm, bởi vì không có chỗ dựa, cộng thêm tính cách kiên cường, không giỏi a dua nịnh hót, cho nên ở trước mười mấy năm quan trường có thể nói là tinh thần sa sút.
Ông ta năm đó cũng là nhị giáp tiến sĩ, có thể nói là đường làm quan rộng mở.
Thế nhưng trước tiên ở Ngự Sử Đài mài đũng quần mấy năm, lại vào Trung Thư Tỉnh làm việc vặt đã nhiều năm.
Nghe đơn vị hình như rất lợi hại phải không, nào là Ngự Sử Đài, nào Trung Thư Tỉnh.
Thế nhưng một chút quyền lực vô dụng cũng không có, mỗi ngày chính là cái loại việc hết viết rồi chép, ai cũng có thể hô tới quát lui.
Đối với đệ tử nhà quyền thế mà nói, những thứ vị trí này cũng là lấy tiếng, mà đối với người thường mà nói, thì hoàn toàn là để rèn luyện ý chí.
Trung Thư Tỉnh, cơ cấu Tể tướng.
Kết quả Trương Xung làm đến năm thứ ba, Trung Thư Tỉnh cùng Hạ Thư Tỉnh xóa sạch hết, ba tỉnh sát nhập thành Thượng Thư Đài.
Xuất hiện tình trạng dọn dẹp đại quy mô quan viên làm việc vặt, Trương Xung rời khỏi kinh đồ, bắt đầu ở một thành nhỏ hẻo lánh đảm nhiệm Thành chủ.
Mấy người đảm nhiệm Thành chủ một làm chính là mười mấy năm.
Mãi cho đến mấy năm trước, thành công tiêu diệt Bá tước Đông Giang, khiến cho ông ta tiến vào quốc quân cùng Tổng đốc Chúc Nhung trong mắt.
Tức khắc một bước lên mây, ở kinh đô đạt tiếng tăm nhất thời, lập tức tấn thăng làm Thái Thú.
Đây đã là đại quan biên giới, gần như là đỉnh núi quan viên địa phương.
Phía trên đương nhiên còn có Đại đô đốc hành tỉnh, nhưng không phải thường trực.
Lần này nếu thành công tiêu diệt phủ Bá Tước Huyền Vũ, kết cục ông ta thăng nhiệm Hạ đô đốc Diễm Châu đã coi như chắc chắn.
Đây mới là cánh cửa cơ hội để ông ta nhảy hóa rồng.
Cái chức vị Hạ đô đốc Diễm Châu này không phải đi phổ biến tân chính, cũng không phải làm ác quan.
Mà là thử thách Trương Xung ở năng lực đại cục thượng đẳng quân sự, chính trị, ngoại giao.
Bởi vì Diễm Châu vốn thuộc về nước Ngô, Uy Vũ Công Biện Tiêu tiến về phương Nam đầu quân cho Việt quốc, khép mảnh lãnh thổ này lại.
Hai mười mấy năm trôi qua, dân tâm khu vực này vẫn không có triệt quy thuận.
Thương nhân, gián điệp, lái buôn nước Ngô, nước Sở, thậm chí đế quốc Đại Viêm đều có mục đích ở trong này, ngư long hỗn tạp.
Ở cái chỗ này đảm nhiệm Hạ đô đốc, chính là thử thách năng lực cực lớn.
Nhưng một khi làm tốt, vậy ý nghĩa bước tiếp theo trực tiếp tiến vào trung tâm quyền lực kinh đô đảm nhiệm Lục Bộ Thị Lang, tiếp theo là Lục Bộ Thượng Thư, cuối cùng đứng vào một trong mấy vị tể tướng của Thượng Thư Đài.
Vậy mới là cuộc sống đỉnh cao.
Quốc quân là biến Trương Xung ông ta trở thành ác quan, trở thành một cây đao.
Nhưng lại không để cho ông ta làm ác quan đến cùng, là muốn chân chánh bồi dưỡng ông ta biến thành rường cột nước nhà.
Lúc trước bởi vì phí thời gian với quan trường, chí khí khó thù thời điểm, Trương Xung vẫn thường lệ ở bên bồ Nộ Giang xem nước sống chảy xiết.
Tim của ông ta nhanh chóng một lần nữa bốc cháy.
Lại một lần nữa tư thế hào hùng phát ra, ý chí chiến đấu sục sôi.
Chính triều cuộn trào mãnh liệt, có thể cuồn cuộn hơn nước sông trước mắt à?
Huống hồ!
Trương Xung ta đây mới là thủy triều của Nộ Giang, phủ Bá Tước Huyền Vũ chỉ là một tảng đá cứng ở giữa dòng mà thôi.
Dù cho ở tảng đá kia có cứng đến đâu, cũng đỡ không được thủy triều kinh thiên, cuối cùng có một ngày phải vỡ tab, hóa thành đá vụn, bị cuốn trôi.
Trương Xuân Hoa bưng thuốc qua đây, nói dịu dàng:
- Phụ thân, bờ sông gió lớn, thân thể của ngài còn chưa có khỏi hẳn.
Trương Xung một tay bưng chén thuốc, uống một hơi cạn sạch.
- Xuân Hoa, vi phụ xin lỗi con, để cho con bóp chết tình cảm của mình.
Trương Xuân Hoa lắc đầu nói:
- Nam nữ hoan ái cũng chỉ là rỗi rãnh tiêu khiển, so với vận mệnh nó có coi là cái gì? Nói cái gì là tình cảm, chẳng qua là một loại bị kích động sinh sôi nẩy nở mà thôi, chung quy chỉ là sự run rẩy trong nháy mắt.
Hôm nay lại trò chuyện không nổi nữa.
Trương Xuân Hoa nói:
- Phụ thân, Thẩm Lãng thắng tranh chấp đảo Kim Sơn, đối với cục diện chúng ta vô cùng ác liệt à?
Trương Xung đáp:
- Là kịch liệt! Nguyên bản ta có thể ưu nhã trình diễn một màn Thập Diện Mai Phục, dùng thủ đoạn tương đối ôn hòa kết thúc vận mệnh của phủ Bá Tước Huyền Vũ. Không cần dùng bản lĩnh quá mức kịch liệt, lại càng không dùng chiến đấu máu chảy đầu rơi quy mô lớn. Như thế mới là một chính trị gia thành công, nếu như giết đến đầu người lăn long lóc, để Bá tước Kim Trác cửa nát nhà tan, vậy có vẻ năng lực ta rơi vào tiểu thừa.
- Nếu như có lựa chọn, ta thật sự không muốn hợp tác với tên cầm thú Cừu Thiên Nguy, đối với tương lai của ta chính là vết nhơ chính trị.
- Thế nhưng bây giờ gia tộc họ Kim thắng được tranh chấp đảo Kim Sơn, cục diện trong nháy mắt liền từ đấu tranh chính trị biến thành đấu tranh quân sự, kế tiếp thì máu chảy vô tận. Mà danh tiếng Trương Xung ta đây, lại càng tệ hơn.
Trương Xuân Hoa nói:
- Tuy rằng thắng được tranh chấp đảo Kim Sơn, nhưng phủ Bá Tước Huyền Vũ gặp phải khốn cảnh không có thay đổi, ngược lại càng thêm nguy hiểm đáng sợ kịch liệt đúng không?
Trương Xung nói:
- Chỉ cần quyết tâm quốc quân tân chính không thay đổi, nguy cơ gia tộc họ Kim liền vĩnh viễn không thể giải trừ. Khi một mình đấu với con quái vật lớn, thua thật ra là kết cục tốt nhất, kết quả thắng, hậu quả kia phải càng thêm vô cùng thê thảm.
Lời này là nói hết chân lý.
Giống như trên địa cầu, một cái siêu cường quốc bởi vì lãnh thổ xung đột đi giáo huấn một nước nhỏ.
Nếu như nước lớn thắng, vậy đều là vui.
Nếu như nước lớn thua, vậy vì bù đắp lại thể diện, vì củng cố địa vị quốc tế của bản thân, nó sẽ thẹn quá thành giận, đem chiến tranh thăng cấp biến thành cuộc chiến diệt quốc.
Trương Xuân Hoa nói:
- Vậy chờ đến khi phủ Bá Tước Huyền Vũ hoàn toàn huỷ diệt, con lại đi trêu chọc Thẩm Lãng, lại đi ngủ hắn cũng không muộn.
Trương Xung hận không thể che lỗ tai, nhưng thở dài một tiếng nói:
- Không có khả năng này, lúc trước mặc kệ thắng thua cũng còn có thể bảo trì một chút thể diện. Nhưng kế tiếp là ngươi chết ta sống, thây phơi đầy đồng.
...
Một lúc lâu sau, Trương Xung lê tấm thân bệnh tật, ngồi trước xe ngựa hướng phủ Bá tước Tấn Hải.
Lúc này, toàn bộ bên trong phủ Bá tước Tấn Hải một mảnh hỗn độn.
Đường Luân đang điên cuồng phát tiết lửa giận trong lòng.
Hòn non bộ xinh đẹp, trực tiếp bị ông ta dùng trọng kiếm đập vỡ.
Đồ gốm sứ danh tiếng đắt giá, bị ông ta đập thành mảnh nhỏ.
Thi họa trên tường, cũng bị cho một mồi lửa.
Đám đầy tớ trong phủ bởi vì tránh né không kịp, bị Đường Luân giết bốn năm người, phơi thây tại chỗ, không ai dám đi nhặt xác.
Lúc Trương Xung đi vào thư phòng.
Bá tước Tấn Hải Đường Luân quơ đại kiếm liền vọt tới, lớn tiếng quát:
- Muốn chết sao? Ta không phải nói bất luận kẻ nào đều không được đi vào sao?
Một giây sau.
Ông ta phát hiện là Trương Xung, tức khắc giảm độ tức giận xuống.
- Là Trương Thái Thú sao, có chuyện gì à?
Trương Xung nói:
- Ta tới hỏi hỏi Bá tước Tấn Hải, ngài kế tiếp có tính toán gì không?
Đường Luân lạnh nhạt nói:
- Còn có thể có tính toán gì không? Đương nhiên là kéo dài không đưa, khế ước ta là ký, nhưng là muốn ta giao ra đảo Kim Sơn, hoàn toàn là người si nói mộng.
Trương Xung nói:
- Dù cho như thế, ngài có thể kéo bao lâu. Khi ý chỉ của quốc quân xuống, lẽ nào ngài cũng không giao đảo à?
Đường Luân cười lạnh nói:
- Chờ ý chỉ của quốc quân xuống tới? Ngày tháng năm nào đi, quốc quân hận không thể chờ phủ Bá Tước Huyền Vũ chết đấy.
Trương Xung nói:
- Bá tước Tấn Hải có thể nghe một lời của ta hay không?
Đường Luân nói:
- Nói đi.
Trương Xung nói:
- Lập tức giao ra đảo Kim Sơn, lập tức tiến hành giao tiếp, không nên phá hoại phân xưởng luyện sắt bên trong, cũng không cần phá hoại hầm, hoàn chỉnh giao cho phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Nghe những lời này, Bá tước Tấn Hải Đường Luân lạnh lùng nói:
- Trương Thái Thú, ngươi điên rồi sao?
Trương Xung nói:
- Như thế phủ Bá Tước Huyền Vũ sẽ mừng rỡ như điên, điều động số lớn nhân mã đi đảo Kim Sơn. Hàm lượng nguyên tố quặng sắt đảo Vọng Nhai quá thấp, gia tộc họ Kim thiếu nợ, nhất định sẽ trong thời gian ngắn nhất khôi phục sản xuất đảo Kim Sơn, phải đầu nhập đại lượng nhân lực, vật lực, tài lực, quân lực ở phía trên đảo Kim Sơn.
Đường Luân nói:
- Ta đem đảo Kim Sơn hoàn chỉnh giao cho hắn, chẳng phải là thuận ý tứ của hắn? Trương Thái Thú, ngươi sự suy nghĩ cho Kim Trác ấy à.
Trương Xung nói:
- Bá tước Tấn Hải, tất cả vũ khí sắt thép của quân đội dưới quyền của Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy cũng do đảo Kim Sơn của ngài cung cấp hả?
Bá tước Tấn Hải Đường Luân ra sức phân bua:
- Trương Thái Thú, loại chuyện này cũng không thể nói tầm bậy, không thể nào.
Thật là thú vị, đến bây giờ thời khắc này, lại vẫn chơi bịt tay trộm chuông?
Người nào không biết phủ Bá tước Tấn Hải cùng Cừu Thiên Nguy quan hệ mật thiết, thậm chí Đường Luân còn được xem là một trong những cái găng tay của Cừu Thiên Nguy ở Việt quốc.
Trương Xung nói:
- Ngài đem đảo Kim Sơn giao cho Bá tước Kim Trác xong, sẽ cùng Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy ký khế ước bí mật, đem 70% đảo Kim Sơn đưa cho hắn. Nhưng cần hắn phái binh tới đoạt đảo Kim Sơn, ngài nói Cừu Thiên Nguy sẽ tới hay không?
- Đương nhiên phải? - Đường Luân nói:
- Cừu Thiên Nguy chính là một con cá mập to lớn hung tàn, nếu ta đem đảo Kim Sơn đưa cho hắn, hắn ngậm không buông tha khối thịt mỡ lớn này?