Chương 302: Tát vô mặt khắp thiên hạ! Cả nước khiếp sợ! Tiếng chuông báo tử (2)
- Đến rồi, đến rồi, thế tử Ngũ Nguyên Hóa tới! - Có người la lên.
Tức khắc, tất cả quyền quý ở đây chen chúc ra.
Ngày hôm nay đại đa số người đều không có tư cách tiến vào phủ Bá Tước Huyền Vũ tự mình chứng kiến khoảnh khắc hủy diệt, thế tử phủ Bá tước Tĩnh An Ngũ Nguyên Hóa mượn một cái giấy vay nợ miễn cưỡng có thể tiến vào.
Mấy chục tên quyền quý bao vây Ngũ Nguyên Hóa.
- Ngũ thế tử như thế nào? Nói cho chúng ta nghe một chút với.
- Bá tước Huyền Vũ Kim Trác còn sống không?
- Thẩm Lãng hộc máu à?
- Bọn họ là cam tâm tình nguyện giao ra đảo Vọng Nhai, hay là Tổng đốc ép buộc phái binh thu hồi?
- Vậy mấy vạn mẫu ruộng tốt của gia tộc họ Kim bán bao nhiêu tiền?
- Kim Mộc Lan động võ à? Thái tử điện hạ có phải phái người tới đón nàng vào kinh đô hay không?
Nghe những lời này, tất cả mọi người vô cùng cực kỳ hâm mộ.
Kim Mộc Lan a, tuyệt sắc đại mỹ nhân, vóc người bốc lửa thế này, rõ ràng chưa từng thấy bai giờ.
Báu vật hàng đầu.
Lần này phải trở thành đồ chơi thái tử.
- Thẩm Lãng đã chết rồi sao?
- Hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ đi, lúc Kim Mộc Lan vào kinh, chính là tử kỳ của Thẩm Lãng.
- Ngũ thế tử, cảm xúc chứng kiến một quý tộc trăm năm hủy diệt thế nào? Có phải đặc biệt chấn động hay không?
Tất cả mọi người vô cùng hưng phấn.
Bởi vì, bởi vì bọn họ cũng là có thể chia thịt ăn.
Cái xác gia tộc họ Kim này quá lớn, người khác ăn thịt, bọn họ cũng có thể ngồi không mà uống canh.
Mà lúc này, cuối cùng có người phát hiện sắc mặt Ngũ Nguyên Hóa không tốt lắm.
- Ngũ thế tử, mặt của ngài đặc biệt khó coi a, có phải không hài lòng với phương án phân phối hay không? Nhà của ngàiđã được không ít, lần này gia tộc họ Kim hủy diệt, nhà ngài cũng không có ra bao nhiêu lực mà!
Thế tử phủ Bá tước Tĩnh An Ngũ Nguyên Hóa giơ tay lên, tức khắc tất cả mọi người yên lặng, nhìn chằm chằm khuôn mặt của gã.
Ngũ Nguyên Hóa nói:
- Các ngươi đừng tưởng tượng, chúng ta thua, Thẩm Lãng thắng.
- Thẩm Lãng trả tiền lại, hắn không phải lấy ra bảy mươi vạn lượng vàng, mà là tám mươi vạn! Hắn quăng vàng khắp trời nện lên đầu chúng ta, tám mươi vạn lượng vàng chôn tất cả chúng ta!
Nghe những lời này, tất cả mọi người tĩnh lặng.
Điều này sao có thể?
Một tháng, Thẩm Lãng cũng không phải thần tiên, làm sao có thể xuất ra tám mươi vạn lượng vàng?
Nằm mơ cũng không thể đâu.
- Thế tử Ngũ Nguyên Hóa, ngài rõ ràng nói giỡn, loại chuyện này cũng không thể nói đùa!
- Đúng vậy, đúng vậy! Thẩm Lãng chính là một tiểu bạch kiểm, làm sao có thể xuất ra số tiền này, đây chính là thuế má hai cái hành tỉnh Thiên Nam.
Thế tử Ngũ Nguyên Hóa thản nhiên nói:
- Các ngươi cảm thấy ta còn cố tình nói đùa? Mỗi người đều trở về đi, xảy ra đại sự, xảy ra chuyện rất lớn.
Tiếp đó, thế tử Ngũ Nguyên Hóa trực tiếp rời đi, phóng người lên ngựa, phi về thành Tĩnh An.
...
Bên trong một tiểu viện sang trọng quý giá của thành Huyền Vũ!
Bá tước Tấn Hải Đường Luân uống rượu hết chén này đến chén khác, toàn thân nhiệt huyết sôi trào.
- Ha ha ha ha, hôm nay rõ ràng đã ghiền, phải uống cạn một chén lớn!
- Kẻ thù trăm năm của chúng ta, cuối cùng phải xong đời.
- Kim Trác phải chết, hắn không sống tới lễ mừng năm mới.
- Nghe chưa? Ta đã nghe được thanh âm gia tộc họ Kim sụp đổ.
- Kim Trụ xuất thế ngang trời, khiếp sợ thiên hạ lại như thế nào? Ra một đứa con phá của liền toàn bộ kết thúc.
- Nếu như cho tới hôm nay phủ Bá Tước Huyền Vũ hủy diệt, Kim Trụ ở trong phần mộ có thể tức giận đến nhảy dựng lên hay không, ha ha ha ha!
Thế tử Đường Duẫn nói:
- Phụ thân, dựa theo ước định, khi chúng ta sản xuất quặng sắt trên đảo Vọng Nhai sẽ phải cho hội Ẩn Nguyên lợi nhuận ròng ba thành. Một nửa ruộng muối của đảo Vọng Nhai giao cho chúng ta làm, nhưng thu được lợi nhuận bảy thành nộp lên trên hội Ẩn Nguyên. Phía bên đảo Kim sƠN, chúng ta cũng có ba thành tiền lời. Nhưng đây một vào một ra, nhà của chúng ta vẫn thua thiệt đó.
Bá tước Tấn Hải cười to:
- Nhà của chúng ta là thua thiệt, thế nhưng so với phủ Bá Tước Huyền Vũ, chúng ta chính là buôn bán lời, nhà hắn chính là trực tiếp hủy diệt. Nỗ lực giá phải trả như thế hủy diệt phủ Bá Tước Huyền Vũ, ta sẵn lòng, ta cam tâm tình nguyện!
- Kim Trụ, ngươi ở trong địa ngục nghe cho ta. Đại nhân hủy diệt phủ Bá tước Huyền Vũ của ngươi là ta, là Đường Luân ta đây!
- Họ Đường liệt tổ liệt tông, các ngài trên trời có linh thiêng nhìn thấy không? Ngày hôm nay phủ Bá Tước Huyền Vũ hủy diệt, là Đường Luân ta đây tự mình đem nó chôn vùi.
Đường Luân nói nói như vậy cũng có đạo lý nhất định, đúng là ông ta đem đảo Kim Sơn đưa cho Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy, hướng gia tộc họ Kim chọc ra một đao trí mạng.
Nhưng mà vào lúc này.
Vua Hải Tặc nhỏ Cừu Kiêu đi đến, lạnh lùng nói:
- Đường Luân, ngươi không nên đắc ý.
- Phủ Bá Tước Huyền Vũ không có mất.
- Thẩm Lãng trả tiền lại, hắn xuất ra không phải bảy mươi vạn lượng vàng, mà là tám mươi vạn lượng vàng.
- Gia tộc họ Kim đã bảo vệ mấy vạn mẫu ruộng tốt, đảo Vọng Nhai cũng bảo vệ.
- Nhà hắn còn có lượng vàng đếm không hết, ngươi cao hứng quá sớm!
Nghe nói như thế, Bá tước Tấn Hải giống như là sét đánh, hoàn toàn không thể tin được lỗ tai của mình.
Điều... Điều này sao có thể?
Bảy mươi vạn lượng vàng.
Con số khổng lồ đó.
Gia tộc họ Đường của ông ta giàu có đến thế mà con lôi không ra được, Thẩm Lãng dựa vào cái gì lấy ra được.
Gia tộc họ Đường có đảo Kim Sơn, giàu hơn với gia tộc họ Kim nhiều lắm, nhưng bảo ông ta lập tức xuất ra bảy mươi vạn lượng vàng căn bản không thể, thậm chí ngay cả một nửa đều lấy không ra được.
- Không có khả năng, điều đó không có khả năng... - Bá tước Tấn Hải Đường Luân run rẩy nói:
- Nếu như Thẩm Lãng có thể lấy ra số tiền này, Bá tước Huyền Vũ vì sao bệnh tình nguy kịch? Tô Bội Bội vì sao lại trăn trở nghìn dặm nơi nơi vay tiền, chỉ mượn một nghìn lượng vàng, nhận hết cười nhạo của người trong thiên hạ?
Vua Hải Tặc nhỏ nói:
- Cũng là ra vẻ, cũng là diễn, hết chuyện này cũng là âm mưu của Thẩm Lãng.
- Không có khả năng... Không có khả năng...
Bá tước Tấn Hải Đường Luân rống to.
Trong lỗ tai ông ta từng đợt nổ vang.
Uống nhiều rượu như vậy, vừa rồi chẳng qua là thoải mái hơi say, mà bây giờ lại biến thành đầu đau như búa bổ.
Muốn nôn mửa.
Vô cùng khó chịu.
Vì phủ Bá Tước Huyền Vũ, gia tộc họ Đường của ông ta trả giá cao nhất.
Ông ta phải chắp tay nhường đảo Kim Sơn ra, uổng phí đưa cho Vua Hải Tặc Cừu Kiêu.
Bằng không thì ông ta rõ ràng có thể trì hoãn không thèm giao đảo ra.
Nỗ lực hy sinh lớn như thế, chính là vì hủy diệt gia tộc họ Kim.
Bây giờ...
Ngươi lại nói cho ta biết, gia tộc họ Kim bình yên vô sự.
Gia tộc họ Đường chúng ta bỏ ra giá phải trả lớn như vậy, chẳng những không có chút thu hoạch gì, hơn nữa còn trở thành trò cười.
- Không, không, không...
Bá tước Tấn Hải Đường Luân một trận gào thét.
Tiếp đó, trong miệng cuồng phún ra.
Ông ta nôn mửa!
Nhổ ra không chỉ có có rượu, còn có máu bọt.
...
Nhà cũ của họ Trương!
Thái Thú Trương Xung đã biến mất trong tầm mắt mọi người rất lâu rồi.
Ông ta rõ ràng mới là tiên phong hủy diệt phủ Bá Tước Huyền Vũ, ông ta rõ ràng mới là con dao của quốc quân.
Thế nhưng mấy tháng gần đây thời gian, một chút tiếng tăm của ông ta cũng không có phát ra ngoài.
Khi tất cả mọi người đang công kích gia tộc họ Kim, khi tất cả mọi người đang thúc giục xúc gia tộc họ Kim trả nợ, ông ta chẳng phát ra tiếng động gì.
Thậm chí ngay cả một tấu chương cũng không đưa lên.
Ngay tất cả mọi người thúc ép gia tộc họ Kim giao ra đảo Vọng Nhai, ông ta cũng không có tỏ bất kỳ thái độ gì.
Giống như vị Thái Thú này, lập tức biến thành người tàng hình vậy.
Thậm chí không có ai biết ông ta ở nơi nào, ông ta không có xuất hiện ở phủ Thái Thú đã rất lâu rồi.
Bởi vì hơn một tháng trước ông ta lên một tấu chương, nói ông ta bệnh nặng, cần dưỡng bệnh mấy tháng.
Quốc quân chuẩn tấu.
Thế là, Trương Xung lặng yên không một tiếng động quay trở về nhà cũ.
Ở trong miệng tất cả mọi người, Trương Xung ông ta từ một ngôi sao chính đàn của Việt quốc trực tiếp rớt xuống thần đàn.
Tất cả mọi người cảm thấy, Trương Xung nhà ngươi cũng chẳng hơn thế này đâu.
Sau khi thua tranh chấp đảo Kim Sơn, ngươi lại chưa gượng dậy nổi.
Hơn nữa nhìn nhìn tình huống hiện tại, chúng ta tiêu diệt phủ Bá Tước Huyền Vũ căn bản là không dùng đến Trương Xung nhà ngươi đâu.
Bá tước Tấn Hải Đường Luân này đã lặng lẽ lén lút, trực tiếp đem đảo Kim Sơn đưa cho Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy.
Khí phách, sắc bén cỡ nào, trực tiếp đẩy gia tộc họ Kim vào chỗ chết.
Trương Xung nhà ngươi cứ ở lại cái chỗ đó nghỉ mát đi.
Cũng không cần tại nơi xoay người giở trò, đóng vai cái gì trí gần như yêu.
Trì Dư đi đến, sắc mặt đặc biệt khó coi.
Nàng hướng Trương Xung lạy xuống nói:
- Trương bá phụ, chúng ta thua, Thẩm Lãng lấy ra bảy mươi vạn lượng vàng, nói cho đúng là tám mươi vạn. Phủ Bá Tước Huyền Vũ bảo vệ đảo Vọng Nhai lẫn mấy vạn mẫu ruộng tốt.
Nghe nói như thế, Trương Xung chợt từ trên giường bệnh ngồi dậy, hết hồn nói:
- Đây... Đây là thật? Không có khả năng, hoàn toàn không có khả năng!
Tiếp đó, ông ta che trán, giống như đầu óc từng đợt xây xẩm.
- Bảy mươi vạn lượng vàng, chỉ thời gian hơn một tháng, Thẩm Lãng làm sao có thể lấy ra được?
- Phương diện này đến tột cùng xảy ra chuyện gì vậy?
Trì Dư nói:
- Con cũng không biết tại sao, tất cả mọi người không biết Thẩm Lãng làm sao làm được.
Trương Xung run nhè nhẹ nói:
- Rõ ràng thật không ngờ, Thẩm Lãng lại lợi hại như vậy. Nữ hiền chất à, ta xin lỗi con, mấy vạn mẫu ruộng tốt này con không bắt được tận tay, ta muốn đi gặp phụ thân con thỉnh tội.
Trì Dư vội vàng lạy xuống:
- Tuyệt đối không dám! Con cần lập tức trở về nhà hồi bẩm phụ thân tất cả chuyện này, bá phụ xin hãy an tâm dưỡng bệnh.
Trương Xung nói:
- Nhớ kỹ thay ta hướng phụ thân con thỉnh tội, cũng là Trương Xung vô năng.
- Tuyệt đối không dám, Trì Dư cáo lui.
Trương Xung nói:
- Trương Tấn, con đi tiễn tiễn Trì tiểu thư!
...
Sau khi tiễn Trì Dư đi, Trương Tấn về đến phòng, lúc này gã hoàn toàn không cách nào che giấu nội tâm khiếp sợ.
- Phụ thân, tuyệt đối thật sự không ngờ Thẩm Lãng làm xong rồi, đúng như cùng phụ thân sở liệu, Thẩm Lãng thực sự lấy ra bảy mươi vạn lượng vàng, thật là làm cho người ta kinh hãi, hắn làm sao làm được vậy?
Trương Xung từ trên giường đứng dậy, chỗ nào có nửa phần bệnh hoạn, chỗ nào có nửa phần khiếp sợ.
- Hắn thế nào xuất ra bảy mươi vạn lượng vàng cũng không trọng yếu. Mấu chốt là Thẩm Lãng ở trước khi tranh chấp đảo Kim Sơn, cũng đã vạch kế hoạch ngày hôm nay, đẩy tất cả mọi người đùa giỡn trong lòng bàn tay!
- Đi một bước, nhìn ba bước, bốn bước!
- Lợi hại, lợi hại thật! Thẩm Lãng này rõ ràng một kỳ thủ thiên tài, có đối thủ như vậy cùng ta đánh cờ, làm cho nhân sinh có một vui thú lớn!
- Kế tiếp Thẩm Lãng phải khiến thiên hạ khiếp sợ, đảo Vọng Nhai phải cho thiên hạ khiếp sợ!
- Nếu ta đoán không sai, Vua Hải Tặc nhỏ Cừu Kiêu phải chết, hơn nữa sẽ chết rất thảm! Tên Cừu Kiêu này không hề có nhân tính, vài lần ba lần hãm hại phủ Bá Tước Huyền Vũ, Thẩm Lãng lại không hề trả thù, đây là chuyện không bình thường lớn nhất.
- Thẩm Lãng có thể để cho tên súc sinh này sống đến bây giờ rõ ràng không dễ dàng. Hôm nay thời cơ đã đến, con heo mập Cừu Kiêu này phải chết!
- Thận trọng từng bước, Thẩm Lãng chân chính là trí gần như với yêu quái đó!
- Chờ xem, đây chỉ là bắt đầu âm mưu của Thẩm Lãng, kế tiếp hắn còn có một cái lưới lớn, chờ vô số người chui vào. Không biết sẽ có bao nhiêu người táng thân trong tấm lưới này của hắn, lần này không biết biết có mấy gia tộc diệt vong, không biết sẽ chết bao nhiêu người.
- Chết một vạn người là không tránh khỏi.
- Chân chính cao trào, phải mở ra!
- Ta đã nghe được tiếng trống trận, ta đã thấy máu tươi khắp bầu trời.
- Ta đã thấy sự thống trị trên biển của Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy diệt vong, ta đã thấy gia tộc họ Đường quyền thế trăm năm phải diệt vong!
- Trương Tấn chuẩn bị một chút, phải khai chiến, đại chiến!
- Thây phơi khắp nơi, máu chảy đầy đồng!
...
Chú thích của Bánh: Up chương thứ nhất, từ suốt đêm viết đến sáng sớm! Viết đến lòng ta bốc cháy, các huynh đệ tiếp tục hỗ trợ cho ta, cho ta cố gắng lên, để tình tiết càng thêm sảng khoái rực lửa.