- Thế nhưng nếu để cho kẻ địch tiến vào lâu đài, làm phu nhân kinh sợ, vậy mọi người chúng ta trực tiếp cắt cổ tự sát đi.
- Toàn bộ cung thủ chuẩn bị!
Các binh sĩ lão luyện bắn cung cũng không tệ lắm, thế nhưng tân binh còn không kịp luyện bắn, cho nên phải dùng nỏ.
Sau khi nghe được mệnh lệnh.
Toàn bộ lính lão luyện giương cung cài tên.
Toàn bộ tân binh giơ nỏ lên, bắt đầu ngắm bắn.
- Bắn!
Ra lệnh một tiếng.
Bảy trăm quân phòng thủ đều bắn tên.
- Vù vù vù vù vù...
Tỷ số trúng mục tiêu không tệ!
Bảy tám gã cao thủ Tây Vực gia tộc họ Tô rơi xuống.
Các binh sĩ lão luyện tiếp tục giương cung cài tên.
Đám người hầu bên cạnh, vội vàng đưa nỏ giương sẵn cho tân binh
Phủ Bá Tước Huyền Vũ có thể thiếu thứ gì khác nhưng vũ khí tuyệt đối không thiếu.
Mỗi một tân binh được ba cây nỏ mạnh.
Tất cả người hầu, sai vặt của phủ Bá Tước đều lên tường thành, nếu không làm được gì cũng gài tên vào nỏ cho các tân binh để bắn.
- Vù vù vù vù vù vù...
Bảy trăm người này, chính là không ngừng bắn tên, bắn tên, bắn tên.
Vô số bó đuốc trên tường thành đã soi rọi đêm đen sáng như ban ngày.
Sự thực chứng minh, cao thủ võ đạo dùng để công thành cũng không tốt mấy.
Những cao thủ Tây Vực này võ công tuy rằng mạnh mẽ, nhưng vẫn bị bảy trăm quân phòng thủ dùng cung nỏ áp chế, từ đầu đến cuối không cách nào đột phá.
Chiến trường chính diện ở phía tòa thành đã rất nhanh lâm vào cảnh rực lửa.
...
Tô Kiếm Đình cùng mười mấy cao thủ tâm phúc, cũng không có xuất hiện ở chính diện tường thành lâu đài của phủ Bá tước Huyền Vũ.
Gã thực sự quá quen với phủ Bá Tước Huyền Vũ, khi còn bé gã đã từng tại đây chơi đùa mấy tháng.
Với mỗi một chỗ trong toàn bộ lâu đài đều rất quen thuộc.
Cho nên, gã trực tiếp xuất hiện ở một chỗ trên sườn núi phía sau lâu đài Bá tước.
Căn cứ ký ức khi còn bé, ở trong một đống cỏ dại, quả nhiên tìm được cửa vào bí mật.
Đây không phải là đường hầm bí mật nào đó mà chỉ là một cái cống thoát nước bỏ hoang đã vứt đi hơn một trăm năm, rất ít người biết.
Khi còn bé Tô Kiếm Đình tới phủ Bá Tước Huyền Vũ chơi còn từng ở nơi này chơi trốn tìm.
Gã mang theo mười mấy cao thủ tâm phúc, lặng lẽ dọc theo cái cống thoát nước bỏ hoang này, dễ dàng lẻn vào trong phủ Bá Tước Huyền Vũ
Đây cũng là một loại chiến thuật dương đông kích tây, hơn một trăm tên cao thủ Tây Vực ra sức tấn công tường thành chính diện, gã mang theo mười mấy cao thủ chân chánh bí mật lẻn vào.
Lúc này, tất cả mọi người của phủ Bá Tước Huyền Vũ tập trung ở hai chỗ.
Một là tường thành chính diện của lâu đài, toàn bộ võ sĩ đều tập trung ở ở đây.
Còn có đại sảnh của lâu đài, tất cả người già, đàn bà và trẻ nhỏ đều ở đây, kể cả cha mẹ của Thẩm Lãng.
Cho nên, Tô Kiếm Đình dễ dàng liền đi tới bên ngoài sân khu vực tàng thư phủ Bá Tước Huyền Vũ.
- Các ngươi giữ ở bên ngoài, mặc kệ nhìn thấy bất kỳ ai, đều giết chết ngay lập tức. - Tô Kiếm Đình ra lệnh.
- Vâng!
Mười mấy cao thủ tâm phúc canh giữ ở cái nhà này ra.
Tô Kiếm Đình tiến vào bên trong kho tàng thư.
Kho tàng thư của phủ Bá Tước Huyền Vũ cực kỳ lớn, tầm có ba tầng, trên mặt đất hai tầng, dưới đất một tầng.
Ở đây có chừng hơn vạn quyển sách, còn có mấy trăm bí tịch đủ loại, nội bí tịch nguyên bản bằng khối ngọc cũng có hơn mấy trăm khối.
Bất quá bây giờ ở đây không còn ai bảo vệ.
Bởi vì ở trong mắt Tô Bội Bội, người quan trọng nhất, bất kể thứ gì khác, dù tàng thư hay là bí tịch, cũng là vật ngoài thân.
Toàn bộ nhân lực, đều phải dùng để bảo vệ người.
Tô Kiếm Đình tìm kiếm thật nhanh.
Gã một không tìm sách, hai không tìm bí tịch.
Tốc độ tìm kiếm vô cùng nhanh.
Thế nhưng cái kho tàng thư thực sự quá lớn.
- Mười người vào đây, giúp ta cùng nhau tìm.
- Tìm một cái hộp gỗ, phía trên không có hoa văn gì.
- Vâng!
Tức khắc có mười người nhào vào, bắt đầu ra sức tìm kiếm.
Một khắc đồng hồ sau đó, bọn họ đã lật xong tầng thứ nhất kho tàng thư.
Tiếp tục lại lật lần tầng thứ hai kho tàng thư.
Như vậy chắc chắn tầng thứ nhất dưới đất.
Tô Kiếm Đình dễ dàng tìm được cửa vào tầng dưới đất của kho tàng thư.
Nơi này có một cánh cửa sắt, phía trên không có khóa, mà là từ bên trong khóa lại.
Vật… bên trong có người.
Tô Kiếm Đình tức khắc cảnh giác.
Tiếp đó vận chân khí, hướng cửa sắt này chợt đá vào.
Tức khắc, chốt cửa sắt bên trong đã bị gã đá văng.
Tô Kiếm Đình mang theo mười tên cao thủ vọt vào thật nhanh.
Dưới đất tầng này kho tàng thư tầng dưới đất này hiển nhiên liền nhỏ rất nhiều, bên trong cũng là bí tịch nguyên bản.
Toàn bộ cũng là khối ngọc.
Nhìn khắp nơi, cũng không có hộp gỗ Tô Kiếm Đình muốn tìm.
Tô Kiếm Đình phất tay, tức khắc mười tên cao thủ lui ra ngoài.
Gã nhắm mắt lại, bắt đầu nghe thanh âm, nghe thấy mùi vị.
Chẳng mấy chốc!
Gã nghe được tiếng động.
Tiếng hít thở và nhịp tim đập.
Còn có một mùi hương, ngửi thơm vô cùng nhưng vô cùng xa lạ.
Chỗ này có một cô gái.
Ngay phía sau bức tường!
Kho tàng thư dưới đất này có một căn phòng bí mật.
Từ hơi thở và nhịp tim của cô gái này có thể thấy được võ công của nàng không cao, gần như không võ công gì.
Tô Kiếm Đình lại phất tay.
Tức khắc, có bốn tên cao thủ nhào tới.
Tô Kiếm Đình chỉ vào bức tường trước mặt.
Bốn gã cao thủ tiến lên, dùng hết tất cả lực lượng, chợt vọt tới.
Va chạm thật mạnh.!
Tức khắc, cánh cửa căn phòng bí mật rõ ràng bị đâm thủng.
- ...
Tiếp đó, bên trong truyền đến một tiếng thét chói tai.
Ngay sau đó, vô số kim châm bay chi chít đến.
Như là Bạo Vũ Lê Hoa.
Tô Kiếm Đình hết hồn.
Tốc độ của gã vô cùng nhanh, lập tức tóm được hai người che ở trước mặt của mình.
- Phụt phụt phụt phụt...
Mấy chục cây kim nhỏ, chợt bắn vào trong cơ thể hai cao thủ này.
Trong nháy mắt đoạt mạng!
Tô Kiếm Đình không khỏi kinh ngạc sững sờ.
Cái này, đây là loại độc châm gì?
Lại kịch độc như thế?
Then chốt ở chỗ, mỗi lần bắn ra chính là mấy trăm cây độc châm, hoàn toàn khó lòng phòng bị.
Cô gái ở phía sau căn phòng bí mật này là ai?
Đương nhiên là nha đầu tiểu Băng lẳng lơ.
Nàng hôm nay chính là đại nội tổng quản Thẩm Lãng, người giữ tay hòm tay khóa tất cả vũ khí bí mật của Thẩm Lãng.
Ngày hôm nay có kẻ địch tập kích, nàng vốn là cùng phu nhân cùng ở bên trong đại sảnh, thế nhưng nghĩ đến chức trách của mình, cho nên mới tới đến cái phòng bí mật này.
Căn phòng bí mật của cô gia rất nhiều, vũ khí bí mật cũng rất nhiều.
Thế nhưng căn phòng bên dưới kho tàng thư này vô cùng quan trọng. Bên trong có rất nhiều văn bản và ghi chép, cũng là ghi chép thí nghiệm của Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng đã phân phó cho nàng, vào thời điểm khẩn cấp, hãy vội vàng đốt toàn bộ những thứ trong này.
Thế là tiểu Băng vội vàng qua đây, đốt toàn bộ những ghi chép thí nghiệm của cô gia cháy sạch.
Những ghi chép thí nghiệm này cũng không phải cho bản thân Thẩm Lãng đọc, mà dùng để giảng dạy cho những người thợ tâm phúc dưới tay hắn.
Đốt xong những thứ ghi chép này, tiểu Băng phải trở về đại sảnh.
Thế nhưng thật không ngờ kẻ địch đến, thế là nàng vội vàng trốn trở lại bên trong căn phòng bí mật.
Thật không ngờ vẫn bị Tô Kiếm Đình phát hiện.
Mà nàng mới vừa bắn ra vô số độc châm, chính là ám khí Bạo Vũ Lê Hoa, đương nhiên cũng là Thẩm Lãng phát minh, chuyên cho nàng dùng để phòng thân.
Gã đương nhiên là biết tiểu Băng, chỉ bất quá lúc đó nàng còn nhỏ, thật không ngờ hôm nay dáng dấp lại xinh đẹp động lòng người như vậy.
Gương mặt còn chút bụ bẫm của trẻ con nhưng thân thể lại nở nang thành thục, hơn nữa ngực còn sừng sững như thể.
Rõ ràng một món báu vật nho nhỏ.
Nếu như lúc đó không có xé bỏ hôn ước, tiểu nha đầu trước mắt này là sẽ lấy tư cách của hồi môn.
Cho nên từ trình độ nào đó, tiểu nha đầu trước mắt này có thể được xem như đàn bà của mình?
- Ngươi ở nơi này làm cái gì? - Tô Kiếm Đình thay đổi giọng nói.
Tiểu Băng cau mày không nói.
Tô Kiếm Đình đi vào căn phòng bí mật, thấy trên mặt đất có một chậu than, phía trên có tro tàn vừa đốt.
- Ngươi vừa rồi đốt thứ gì? - Tô Kiếm Đình nói bằng giọng lạnh lẽo.
Tiểu Băng vẫn không nói lời nào.
- Ta không thể làm kẻ phản bội, ta không thể làm kẻ phản bội. – Tâm lý nàng không ngừng thì thầm.
Lợi kiếm của Tô Kiếm Đìnhtrực tiếp để ngang trên cổ của nàng, nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Ta đếm tới ba, nếu như ngươi vẫn không nói, ta sẽ cứa cổ của ngươi, ngươi sẽ nhìn thấy máu của mình phun ra như là nước suối vậy, rất nhanh đã hoàn toàn lạnh lẽo chết đi.
Tiểu Băng sợ đến một trận run cầm cập, kẹp chặt hai chân, bởi vì nhanh bị dọa tè ra quần.
- Một!
- Hai!
- Ba!
Lợi kiếm của Tô Kiếm Đìnhrạch một cái.
Máu đỏ tươi chảy ra.
Tiểu Băng trong lòng run lên:
- Ta chết, ta chết!
- Ta thật hối hận, ngay ngày hôm ấy lúc động phòng hoa chúc, ta tại sao lại làm eo làm xách thế không biết.
- Bằng không thì, ta đã sớm cùng cô gia ngủ một trăm lần!
- Ta chết, ta chết...
Nha đầu tiểu Băng điên cuồng hoạt động tâm lý.
Nhưng mà sau một lúc lâu, nàng phát hiện mình không có chết.
Kiếm của Tô Kiếm Đình chẳng qua rạch một phát trên cổ nàng, không có cắt đứt động mạnh.
Gã thật không ngờ, con nha đầu nhỏ nhoi có vẻ chết nhát này lại trung thành như thế.
Bất quá bây giờ nàng đốt cái gì Tô Kiếm Đình vẫn chả quan tâm.
Then chốt chính là phải tìm được món đồ kia, cái thứ quan hệ đến vận mạng gia tộc họ Tô.
Phụ thân đã nói, mặc kệ nỗ lực bất kỳ giá nào, đều phải đoạt lại nó.
- Tìm!
Hai gã cao thủ còn sót lại, lật lần toàn bộ căn phòng bí mật.
Đánh vỡ rất nhiều chai lọ của Thẩm Lãng, thế nhưng không có phát hiện cái hộp gỗ kia.
Tô Kiếm Đình cau mày.
Món đồ kia, Bá tước Huyền Vũ đến tột cùng sẽ giấu ở nơi nào vậy?
Bên trong kho tàng thư không có, sẽ không dễ tìm ở chỗ khác.
Phủ Bá Tước Huyền Vũ vốn to lớn như vậy, tìm ra được như là mò kim đáy bể.
Chẳng mấy chốc Tô Kiếm Đình đã có chủ ý.
Kiếm của gã tiếp tục để ngang cái cổ tiểu Băng, gã nói:
- Đi, đi ra ngoài, đi ra đại sảnh!
...
Tô Kiếm Đình cùng mười mấy cao thủ, toàn bộ mặc áo đen, mang theo mặt nạ đen, áp tiểu Băng tiến vào bên trong đại sảnh phủ Bá Tước.
Tức khắc, bên trong tất cả mọi người một trận kêu lên.
Toàn bộ trong đại sảnh, cũng đều là người già, phụ nữ và trẻ em.
Bá tước phu nhân Tô Bội Bội gặp việc này, tức khắc kinh hãi.
Bọn họ vào được bằng cách nào hả?
Toàn bộ phủ Bá Tước bốn phía tường thành đều có người phòng thủ, tạm thời còn chưa có bị công phá.
Chẳng mấy chốc, bà liền nhận ra cái thân hình này.
Dù cho gã có che mặt, Tô Bội Bội vẫn nhận ra được.
Tô Kiếm Đình, cháu ruột của bà.
Thảo nào, gã quen thuộc với phủ Bá Tước Huyền Vũ như vậy, đương nhiên có thể thần không biết quỷ không hay lẻn vào vào đây.
Gia tộc họ Tô, nhà mẹ đè của mình, hoàn toàn để cho người ta không thể tin nổi!
Lúc phủ Bá Tước Huyền Vũ gặp nguy, các người chẳng những không xuất thủ tương trợ, ngược lại bỏ đá xuống giếng.
Lúc trước đã đưa cao thủ cho Bá tước Tấn Hải Đường Luân, để quân chiến tranh chấp đảo Kim Sơn thành thế hoà, thiếu chút nữa phá hủy kế hoạch của Thẩm Lãng.
Hôm nay, lại lại phái người tới đánh lén phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Đây là quan hệ thông gia à?
Đây so với kẻ thù gia tộc họ Đường còn độc ác hơn. Tại sao? Tại sao hả?
Tô Bội Bội liền muốn lập tức kêu phá tên Tô Kiếm Đình.
- Im miệng, một khi bà kêu ra thì ta chỉ có thể giết tất cả mọi ngươi! - Tô Kiếm Đình nói bằng giọng lạnh lẽo.
Tô Bội Bội ngậm miệng, run giọng nói:
- Ngươi muốn cái gì? Các ngươi muốn cái gì?
Tô Kiếm Đình cười lạnh nói:
- Ta muốn cái gì, các ngươi không phải rõ ràng lắm hay sao? Hai mươi mấy năm trước, ông nội của ta đã gửi cho nhà các ngươi một phần mật thư đấy.