Chương 353: Quyết chiến thành Nộ Triều kết thúc! Trương Tấn thất bại thảm hại (1)
Kỳ thực Bá tước Huyền Vũ Kim Trác cũng không phải là nhất định phải đánh chiếm đảo Kim Sơn.
Đại chiến đảo Vọng Nhai thắng, chiếm được thành Nộ Triều xong xuôi, vấn đề đảo Kim Sơn liền không lớn.
Ông là một người bảo thủ, cũng sẽ không bởi vì thắng cuộc chiến đảo Vọng Nhai mà ở trong lòng coi khinh thiên hạ.
Đảo Kim Sơn Thủ tướng là Cừu Thiên Nguy nghĩa tử Cừu Hào, có thể chưa nói tới cái gì danh tướng, nhưng là tuyệt đối không phải đèn cạn dầu.
Huống hồ, trên đảo này còn có năm nghìn quân phòng thủ.
Bá tước Huyền Vũ trong tay mặc dù có hơn một trăm chiếc thuyền hải tặc, hơn nữa có bốn ngàn người, thế nhưng lính già chỉ có chính là không đến năm trăm người, còn lại không phải tân binh chính là dân quân.
Đảo Kim Sơn một trận chiến này không có tám phần mười chắc chắn hắn chắc là sẽ không đánh, dù cho có Đường Luân nơi tay, chỉ sợ bọn họ có thể giả trang biến thành hải tặc.
Thậm chí vì bảo thủ để..., Bá tước Huyền Vũ hạ lệnh hơn một ngàn người lái mấy chục chiếc hải tặc thuyền trở về họ Kim bến tàu.
Lúc này đây đi đảo Kim Sơn, chỉ đến không đến ba nghìn người mà thôi.
Kỳ hạm trên boong thuyền, Đường Luân nói:
- Kim Trác huynh, ngươi đã muốn thắng thật lớn, vì sao trên mặt không thấy được nửa điểm nụ cười?
Kim Trác đương nhiên là đang lo lắng an nguy Thẩm Lãng, lo lắng cuộc chiến thành Nộ Triều.
Đó mới là mấu chốt nhất.
Cuộc chiến thành Nộ Triều thắng, gia tộc họ Kim mới có tương lai. Nếu là thua, cuộc chiến đảo Vọng Nhai dù có thắng đi nữa thì tác dụng vẫn không nhiều.
Thế nhưng những lời này không có cần thiết cùng Đường Luân nói.
Đường Luân lại nói:
- Kim Trác huynh, khi huynh đối mặt ta, vì sao trong mắt không có bất kỳ thù hận nào?
Bá tước Huyền Vũ Kim Trác nói:
- Ân oán của ngươi và ta là tổ tông truyền xuống tới, cũng là thân bất do kỷ, ta vì sao phải hận ngươi?
Nghe những lời này, Đường Luân không khỏi kinh ngạc.
Kim Trác không hận ông, thế nhưng ông lại đặc biệt hận Kim Trác, hận không thể lột da rút gân.
Kim Trác hận rất ít người, kể cả với Thái Thú Trương Xung nội tâm ông đều không có bao nhiêu hận ý.
Người ông hận nhất chỉ có một, đó chính là Hầu tước Tô Nan cùng phủ Bá tước Vũ An họ Tiết. Hai nhà này cũng là quan hệ thông gia, cũng là minh hữu. Kết quả cũng chính là hai nhà này tổn thương gia tộc họ Kim sâu nhất, thậm chí gần như đưa họ Kim vào chỗ chết.
Bá tước Huyền Vũ Kim Trác cho tới nay cũng là lấy chân thành đối với người khác, tuyệt đối quân tử.
Năm đó ý đồ gia tộc họ Tô đầu nhập vào đại vương tử Ninh Nguyên Vũ, còn chuyên viết một phong mật thư cho phụ thân Bá tước Kim Vũ, khuyên bảo gia tộc họ Kim cùng sẵn sàng góp sức. Ninh Nguyên Hiến lên ngôi làm vua xong xuôi, phong mật thư này liền trở thành một uy hiếp đáng sợ của gia tộc họ Tô. Lời nói lời khó nghe, gia tộc họ Kim hoàn toàn có thể cầm phần mật thư này với gia tộc họ Tô muốn làm gì thì làm.
Thế nhưng Bá tước Kim Trác không có làm như vậy.
Tô Bội Bội gả cho ông xong xuôi, mới vừa nhắc tới phong mật thư này, Kim Trác ở trước mặt vợ đã đốt rụi phong thư, tỏ ý mình tuyệt đối không phải cầm phong mật thư này đi áp chế bất luận kẻ nào.
Thật không ngờ đây ngược lại để gia tộc họ Tô không có sợ hãi, khi quốc quân lộ ra ý đồ đối phó gia tộc họ Kim, gia tộc họ Tô không kịp chờ đợi cùng ông phân rõ giới hạn, xé bỏ hôn ước hai nhà, sau càng là không chút kiêng kỵ tổn thương gia tộc họ Kim.
Vợ Tô Bội Bội mỗi khi đưa ra chuyện này, đều phải dùng nắm đấm đấm ông hai cái, trách ông quá ngu, năm đó vì sao phải thiêu hủy phong mật thư này, bằng không cũng có thể nắm được gia tộc họ Tô.
Đương nhiên là Tô Bội Bội đưa ra sự việc mật thư, Kim Trác mới ở trước mặt bà thiêu hủy. Nhưng mà đàn bà luôn luôn không giảng đạo lý, trong lòng các bà rất rõ ràng, nhưng ngoài miệng không giảng đạo lý. Tô Bội Bội sở dĩ trách cứ Kim Trác, kỳ thực càng nhiều hơn chính là sự hối hận trong lòng của chính bà.
Thế nhưng bà lúc đó còn trẻ, hơn nữa mới vừa gả sang, trong lòng nhất định là hướng về nhà mẹ đẻ. Theo thời gian trôi qua, dần dần chứng kiến bộ mặt thật hai nhà, bà mới toàn tâm toàn ý xem mình làm người gia tộc họ Kim, hôm nay càng là cùng nhà mẹ đẻ trở mặt thành thù.
Sau Tô Bội Bội liền đã nhiều lần chuyện trò câu chuyện tiếc nuối này với Thẩm Lãng, cho nên Thẩm Lãng mới suy nghĩ biện pháp, làm nhái ra phong mật thư này. Dù sao hai nhà từng có quan hệ thông gia, gia tộc họ Kim có rất nhiều lá thư do Hầu tước Tô Tiễn đích thân viết.
Đương nhiên, Thẩm Lãng cũng không có xemphong mật thư này như là vũ khí quan trọng, chẳng qua là lo trước khỏi hoạ mà thôi.
- Chủ nhân, lập tức sắp đến đảo Kim Sơn. - Kim Trung nói.
Bá tước Kim Trác nói:
- Đánh trước dò hư thật, chưa chắc phải đánh.
Kim Trung nói:
- Vâng!
Hạm đội còn chưa có tới bến tàu gần đảo Kim Sơn, bọn hải tặc trên đảo lại lớn tiếng hoan hô lên.
Bởi vì những thứ tàu chiến này bọn họ quá quen thuộc, chính là hạm đội đại vương Cừu Thiên Nguy.
- Đại vương hạm đội đến.
- Các huynh đệ, đại chiến đảo Vọng Nhai kết thúc? Kết thúc hồi nào hả?
- Đúng vậy, ba vạn người đánh mấy nghìn người sao lại lâu vậy kia chớ?
- Mỏ vàng có lớn hay không?
Đám hải tặc trên đảo tuôn ra như bầy ong vỡ tổ.
Vẫn là Bá tước Tấn Hải Đường Luân lộ diện, ông ta rời thuyền leo lên đảo Kim Sơn.
- Làm sao lại chọn người như thế - Đường Luân kinh ngạc nói:
- Cừu Hào ở đâu? Tàu chiến trên bến tàu ở đâu?
Mấy tên đầu sỏ hải tặc trên đảo muốn nói lại thôi.
Lời này gã không dám nói, bởi vì đại thủ lãnh mang theo hạm đội đi.
Mệnh lệnh của đại vương là để Cừu Hào đóng giữ đảo Kim Sơn, kết quả hắn lại dẫn đầu hải tặc chủ lực đi.
- Đại thủ lãnh Cừu Hào thân thể có chút không thoải mái, bị nhiễm bệnh thương hàn, sợ lây cho người khác, cho nên tự giam mình ở trong một cái sơn động. - Một hải tặc thủ lĩnh vội vàng nói.
Cuối cùng, đại thũ lĩnh Cừu Hào đã cãi mệnh lệnh của đại vương ra đi.
Mặc dù gã cảm thấy Đại thủ lĩnh Cừu Hào làm không sai, đảo Kim Sơn này an toàn vô cùng, đánh rắm không có, căn bản không có cần thiết phóng năm nghìn người coi chừng tại đây, một nghìn người là đủ rồi.
Đường Luân lớn tiếng nói:
- Ngươi không nên dỗ ta, đại vương các ngươi không có tới, nói cho ta biết chân tướng không có gì lớn.
Dứt lời, Đường Luân trực tiếp ném qua một túi lượng vàng.
Tên hải tặc kia thủ lĩnh nói:
- Đại thủ lĩnh Cừu Hào không biết nghĩ như thế nào, ngài ấy lại cảm thấy thành Nộ Triều gặp nguy hiểm, cho nên mang theo hạm đội đi thành Nộ Triều. Cho dù có người muốn tiến đánh thành Nộ Triều cũng đánh chẳng được, nữ ma đầu thiên hạ vô địch.
Đường Luân nói:
- Đừng nói nhảm, ngươi gọn gàng dứt khoát nói cho ta biết, bây giờ đảo Kim Sơn còn có bao nhiêu người?
- Một nghìn người. - Tên hải tặc kia thủ lĩnh nói.
Đường Luân tức khắc da đầu tê dại.
Mới, mới một nghìn người?
Nói cách khác, Cừu Hào mang theo bốn ngàn người đi, giết trở về thành Nộ Triều?
Vận may của Kim Trác này nên nói là tốt hay không tốt?
Đảo Kim Sơn chỉ còn lại một nghìn người, độ khó khi tiến đánh giảm xuống.
Thế nhưng Thẩm Lãng muốn đoạt thành Nộ Triều, phía trước có Cừu Yêu Nhi, phía sau có Cừu Hào, chẳng phải là chết không có chỗ chôn?
Nhưng mà, Thẩm Lãng này là một tiểu bạch kiểm, nhỡ ra... Nhỡ ra hắn và Cừu Yêu Nhi có một chân thì sao?
Thế nhưng, Cừu Yêu Nhi nghe nói không thích đàn ông, thế nhưng loại chuyện này ai dám chắc, Thẩm Lãng căn bản thì không phải là đàn ông bình thường.
Không thể không nói, khi chuyện không còn liên quan đến mình nữa, tư duy của Đường Luân cũng trở nên lớn mật.
Trí tưởng tượng thiên mã hành không ngược lại mới tiếp cận chân tướng, đương nhiên chẳng qua là tiếp cận mà thôi.
- Mới một nghìn người, các ngươi đây bị điên thật sao? Một nghìn người giữ được đảo Kim Sơn à? Nội thợ mỏ đã có có mấy nghìn người. - Đường Luân nổi giận nói.
Tên hải tặc kia thủ lĩnh nói:
- Một số thợ mỏ cũng là người nhà của ngài, còn có cái gì quan trọng hơn. Phủ Bá Tước Huyền Vũ ngược lại cũng có một hai nghìn tù binh tại đây, nhưng bọn hắn không biết ngoan ngoãn, bảy trăm người chúng ta trông coi ở mỏ này là dư sức.
Bảy trăm hải tặc ở hầm mỏ?
Nói cách khác, hải tặc giữ bến tàu chỉ có ba trăm người?
Vậy Kim Trác đánh chiếm đảo Kim Sơn chẳng phải là dễ dàng sao?
Đánh chiếm đảo Kim Sơn xong xuôi, mình cũng có thể về nhà.
Với nhân phẩm Thẩm Lãng thì Đường Luân là tuyệt đối không thể tin được, thế nhưng với nhân phẩm Kim Trác, ông ta tuyệt đối tin tưởng.
Tay này nói sẽ thả mình về nhà, thì nhất định sẽ thả.
Thế là, ông ta xụ mặt quát lớn:
- Các ngươi rõ ràng quá càn rỡ, chuyến này của ta là vận lương thực cho các ngươi ăn, không ngờ trên đảo chỉ có một ngàn người thôi, để ta suy nghĩ biện pháp một chút, nhìn có thể tăng một ít nhân thủ, tăng cường phòng ngự cho các ngươi hay không.
Tên thủ lĩnh hải tặc trong lòng không cho là đúng, thế nhưng nghe được vận lương ăn, tức khắc mừng rỡ trong lòng nói:
- Làm phiền Bá tước Tấn Hải.
...
Sau khi trở lại buồng nhỏ trên tàu.
Đường Luân nói:
- Kim Trác huynh, ta thực sự không biết nên như thế nào hình dung vận khí của ngươi. Lúc này phía trên đảo Kim Sơn cũng chỉ có một nghìn hải tặc, hơn nữa còn chia làm hai nhóm, bến tàu phía trên ba trăm, hầm mỏ bảy trăm.
Kim Trác không có vui mừng, mà là hồi hộp hỏi lại:
- Cừu Hào ở đâu? Hắn và bốn ngàn hải tặc kia đi nơi nào?
Đường Luân kinh ngạc nói:
- Cừu Hào đi thành Nộ Triều.
Tức khắc Kim Trác sắc mặt kịch biến.
Đường Luân nói:
- Kim Trác huynh, kế tiếp nhìn ta biểu hiện, đánh chiếm đảo Kim Sơn dễ dàng. Thế nhưng ngươi phải giữ lời đấy, thả phụ tử chúng ta về nhà.
Bá tước Kim Trác lắc đầu nói:
- Không, đảo Kim Sơn đừng đánh. Tất cả mọi người chuẩn bị, hạm đội đẩy tốc độ cao nhất đi đến thành Nộ Triều.
Đường Luân kinh ngạc nói:
- Đảo Kim Sơn mắt thấy sẽ phải chiếm được, giống như mỡ dâng tận miệng, vậy mà ngươi nói không cần sao?
Kim Trác run giọng nói:
- So với mạng con rể của ta, đảo Kim Sơn tính là cái gì?
Một lát sau, năm vạn cân lương thực mang đến bến tàu đảo Kim Sơn, bên trong không có độc.
Tiếp đó, cả nhánh hạm đội giương buồm, dùng tốc độ cao nhất nhằm phía thành Nộ Triều.
Cứ như vậy, vì Thẩm Lãng có thể tồn tại nguy hiểm, Bá tước Kim Trác trực tiếp bỏ qua đảo Kim Sơn dễ như trở bàn tay.
Đường Luân trầm mặc.
Có thể, đây cũng là một loại sức hấp dẫn nhân cách?
Bá tước Kim Trác hoàn toàn lòng nóng như lửa đốt.
Bốn ngàn hải tặc Cừu Hào lại giết hướng về phía thành Nộ Triều, đây đối với Thẩm Lãng là nguy cơ khổng lồ.
Hơn nữa điều này có nghĩa là kẻ địch đã nhìn thấu kế hoạch của Thẩm Lãng.
Lãng nhi, ngươi tuyệt đối không nên xảy ra chuyện gì!
Con hãy chịu đựng, vi phụ lập tức tới đây!
...
Bên trong thành Nộ Triều!
Sáu ngàn tinh nhuệ của Trương Tấn, như thủy triều phóng về phía tòa pháo đài phủ Thành Chủ.
Nhìn từ trên trời, như là thủy triều thiết giáp.
Đây là quan quân thành Nộ Triều, tuy rằng thua kém quân vùng biên giới, nhưng là cực kỳ tinh nhuệ, chí ít vượt qua đại bộ phận quý tộc tư quân.
Trương Tấn cưỡi ở trên chiến mã, toàn thân nhiệt huyết sôi trào.
- Phụ thân, người thấy được chưa? Hài nhi kiến công lập nghiệp, ngay sáng nay.
- Bọ ngựa đằng trước, chim sẻ ở phía sau, lập tức sẽ phải thành công.
- Hài nhi nhất định phải giết toàn bộ Thẩm Lãng cùng với đám hải tặc.
- Hài nhi nhất định để cho phụ thân thành lập phong công vĩ nghiệp hiếm có, chuyện hơn một trăm năm trước Bá tước Kim Trụ có thể làm được, ngài cũng có thể làm được.
- Hài nhi nhất định đánh một trận công thành, đưa phụ thân lên chức Hạ đô đốc Diễm Châu, nhất định để ngài phong hầu bái tướng!
- Phụ thân luôn miệng nói Thẩm Lãng xuất sắc đến cỡ nào, con sẽ chứng minh cho phụ thân thấy, con trai của người mới là xuất sắc nhất, trong số ba đứa con trai, Trương Tấn ta đây mới là xuất sắc nhất.
- Thẩm Lãng chỉ là một tên hề nhảy nhót, hắn so với con sẽ chẳng là cái đinh gì cả.
Sáu ngàn tinh nhuệ hành quân, toàn bộ mặt đất đều đang run rẩy.
Cửa hàng hai bên thành Nộ Triều, tất cả nhà cửa toàn bộ đóng chặt cửa sổ.
Đây... Đây là thời tiết muốn thay đổi à?
Thành Nộ Triều sau này chẳng lẽ muốn biến thành lãnh thổ Việt quốc sao?
Tuyệt đối không nên!
Thành tội ác không tốt sao? Thành tự do không tốt sao?
...
Bên trong phủ Thành Chủ.
Truyền đến từng đợt kêu đánh kêu giết..
Nghe vào tiếng giết rung trời, kêu thảm thiết liên tục.
Nhưng trên thực tế, quân hẩm Lãng cùng quân đội Cừu Yêu Nhi đều hướng về phía không khí kêu tào lao, quơ binh khí đập tùm lum.
Một bóng dáng vọt vào.
Nàng được xem là vệ sĩ riêng của Thẩm Lãng, Hoàng Phượng.
Lần này Thẩm Lãng tiến đánh thành Nộ Triều, theo sau hộ tống còn có mấy chục tên cao thủ, mấy chục tên quản sự của hội Thiên Đạo.
Một khi Thẩm Lãng bắt thành Nộ Triều, bọn họ sẽ trong thời gian ngắn nhất tiếp quản thương mại trật tự thành Nộ Triều.
- Trương Tấn đã xuất binh, sáu ngàn tinh nhuệ đang đánh tới!
Thẩm Lãng mừng rỡ trong lòng, rốt cuộc đã tới rồi!
Lúc này, Cừu Yêu Nhi không nói hai lời, nhặt lên hai cây Quỷ Đầu Đao muốn xông ra.