Phương Vạn Sơn này quả nhiên là quý tộc xuất thân, kỹ thuật diễn xuất không tệ.
Chất giọng khí phách hăng hái, đắc ý phi phàm, giống như thực sự thu được thắng lợi khổng lồ vậy.
Nhánh hạm đội kia càng ngày càng gần.
Phương Vạn Sơn hét lớn:
- Tất cả mọi người vung vẩy cờ, cung nghênh Thái Thú đại nhân.
Tiếp đó, lên trên bến tàu mấy trăm tên võ sĩ, ra sức vung vẩy chiến đao, quơ cờ.
Phía trên lá cờ này viết chữ Trương.
Tức khắc, toàn bộ bến tàu hết sức phấn khởi, vui mừng cổ vũ, tinh kỳ phấp phới.
Hạm đội càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.
Phương Vạn Sơn trực tiếp quì một gối.
Lên trên bến tàu mấy trăm tên võ sĩ mặc áo giáp quan quân toàn bộ quỳ xuống chỉnh tề.
- Cung nghênh Thái Thú, đại giá quang lâm.
- Thái Thú đại nhân thu phục thành Nộ Triều, công lao vất vả vô cùng.
- Thái Thú đại nhân phong hầu bái tướng, sắp tới!
- Quốc quân vạn tuế!
- Thái Thú đại nhân uy vũ!
Thiên hộ Phương Vạn Sơn ra sức biểu diễn, hoàn toàn dùng hết toàn lực.
Kim Hối cùng Thẩm Thập Tam ẩn mình trong khôi giáp nhưng trong lòng vô cùng khẩn trương.
Bến tàu hai bên trong phòng, toàn bộ mai phục Cừu Yêu Nhi cùng Thẩm Lãng quân đội.
Chỉ cần quân đội Trương Xung lên đất liền bến tàu.
Hai đội quân lập tức tuôn ra, sẽ chém giết liên quân Trương Xung cùng Cừu Hào sạch sẽ.
- Nhất định không sơ hở tý nào, nhất định không sơ hở tý nào...
Kim Hối trong lòng run rẩy nói.
...
Lúc này ở hạm đội trên mặt biển.
Trương Xung không ở đó.
Trên boong của kỳ hạm có hai người đang đứng.
Trương Xuân Hoa, Cừu Hào.
Nhìn lên tinh kỳ phấp phới trên bến tàu, Cừu Hào nét mặt phức tạp, thở dài nói:
- Các ngươi thực sự thành công, thực sự bắt lại thành Nộ Triều.
Trương Xuân Hoa mở to hai mắt, nhìn chằm chằm lên trên bến tàu nhất cử nhất động.
Cừu Hào nói:
- Nữ ma đầu Cừu Yêu Nhi này lại cũng sẽ bại? Cũng sẽ chết? Đến tột cùng chuyện gì xảy ra hả?
Cừu Yêu Nhi hoàn toàn là thiên hạ vô địch, làm sao có thể sẽ bại?
Nếu như Cừu Yêu Nhi không bại, Trương Tấn là chắc chắn bắt không được thành Nộ Triều.
Cừu Hào nói:
- Kế tiếp, các ngươi suy nghĩ an bài thế nào ta? Vẫn còn giữ lời chứ?
Trương Xuân Hoa không trả lời.
Cừu Hào hạ lệnh:
- Đại quân chuẩn bị lên đất liền thành Nộ Triều!
- Vâng!
Nếu Trương Tấn đã bắt lại thành Nộ Triều, địa vị song phương trong nháy mắt nghịch chuyển, Cừu Hào cần tuyệt đối biểu hiện tốt một chút, tương lai mới có tiền đồ, mới có phú quý.
Tiếp đó, toàn bộ hạm đội cải biến trận hình, chuẩn bị ngừng ở bến tàu thành Nộ Triều, chính thức lên đất liền.
Nhưng mà vào lúc này.
Trương Xuân Hoa bỗng nhiên hết hồn nói:
- Đi, đi, đi, đi nhanh lên.
- Có cạm bẫy!
- Đây là cạm bẫy!
- Hạm đội lập tức quay lại, chạy nhanh!
Cừu Hào kinh hãi nói:
- Thế nào? Thế nào?
Trương Xuân Hoa nói:
- Nếu là Trương Tấn thực sự chiếm được thành Nộ Triều, như thế nào sẽ không tự mình đến bến tàu nghênh tiếp phụ thân? Hơn nữa trên bến tàu căn bản không có cờ hiệu đã thỏa thuận giữa ca ca và phụ thân, chúng ta thua, chúng ta thua...
- Đi mau, đi mau...
- Thẩm Lãng thắng, hết chuyện này cũng là Thẩm Lãng bố trí cạm bẫy!
Vừa nói chuyện, Trương Xuân Hoa nước mắt trào ra.
Chảy nước mắt, rất nhanh biến thành gào khóc.
Tại sao hả?
Tại sao hả?
Thẩm Lãng vì sao lại thắng hả?
Huynh trưởng!
Trương Tấn!
Trương Xuân Hoa hướng lên trên bến tàu la lớn:
- Thẩm Lãng, đừng giết ca ca của ta, đừng giết ca ca của ta.
- Thẩm Lãng, lưu lại ca ca của ta một cái mạng.
- Thẩm Lãng, ta biết ngươi đang nhìn ta, van cầu ngươi đừng giết gã!
Tiếp đó, con hồ ly tinh Trương Xuân Hoa ở trên boong thuyền quỳ xuống, ra sức dập đầu.
...
Cùng lúc đó.
Trên lâu đài màu trắng của Cừu Yêu Nhi.
Trương Tấn đứng ở cửa sổ, hướng hạm đội trên mặt biển ra sức hô lớn:
- Phụ thân, đi mau, đi mau, có cạm bẫy, có cạm bẫy...
Không có ai ngăn cản gã.
Bởi vì nơi này khoảng cách ngoài khơi quá xa.
Từ nơi này có thể thấy thuyền trên mặt biển.
Cuối cùng ngoài biểnrộng.
Thế nhưng, từ ngoài khơi cũng rất khó khăn phát hiện ở đây, cuối cùng chỉ là một cửa sổ mà thôi.
- Phụ thân, đi, đi...
- Con trai bất hiếu, con trai vô năng...
- Công ơn nuôi dưỡng của phụ thân, kiếp sau sẽ báo!
- Phụ thân, đi...
Tiếp đó!
Trương Tấn dùng hết tất cả khí lực, chợt nhảy ra ngoài cửa sổ.
Rõ ràng rơi xuống từ trên tòa thành cao mấy chục mét.
Rơi xuống đất thật mành.
Trong nháy mắt chết đi!
Nhưng dù kêu gọi đến đâu, hạm đội trên mặt biển đều nghe không được giọng của gã.
Cho nên.
Gã hy vọng bản thân tự nhảy xuống, có thể nhắc nhở đến phụ thân.
Kỳ thực, Cừu Yêu Nhi có thể ngăn cản gã tự sát.
Ở đây mấy nữ võ sĩ đều có thể ngăn cản gã.
Thế nhưng, Từ Thiên Thiên không có mở miệng, Thẩm Lãng cũng không có mở miệng.
Liền mặc cho gã tự sát mà chết.
Thẩm Lãng cầm kính viễn vọng, hướng về hạm đội phía trên mặt biển kiểm tra.
Trương Xung căn bản cũng không ở đó.
Trên boong thuyền chính là Cừu Hào cùng Trương Xuân Hoa.
Trương Xuân Hoa lúc này mặt đầy nước mắt, quỳ gối trên boong thuyền khóc thét cầu khẩn.
Vô cùng hiển nhiên nàng đã nhìn ra bẫy rập trên bến tàu.
Tuy rằng Thẩm Lãng không nghe được nàng đang kêu cái gì, nhưng hẳn là đang cầu khẩn Thẩm Lãng bỏ qua cho Trương Tấn một mạng.
Cho nên, Trương Tấn từ trên pháo đài này nhảy xuống tự sát là chết vô ích!
Thế nhưng...
Có thể chết như vậy, đối với gã mà nói là kết quả tốt nhất.
Dù là thời điểm chết, gã cũng cảm thấy con đường phụ thân chính xác.
Từ Thiên Thiên đi tới cửa sổ ra bên ngoài nhìn, xác Trương Tấn đã là một mảng máu thịt be bét.
Người đàn ông này đã chết!
Người đàn ông nàng thống hận nhất đã chết rồi.
Nàng vốn có cơ hội thân thủ giết chết, thế nhưng nàng không có làm như vậy.
Mà là tùy ý gã dùng phương thức rất oanh liệt chết đi, cũng không có làm bẩn uy danh con trai Trương Xung.
Từ Thiên Thiên đột nhiên cảm giác được rất khó chịu, vô cùng bất lực, vô cùng trống rỗng.
Tiếng khóc của nàng từ phẫn nộ, biến thành thê lương bi ai.
Khẩn cấp muốn có được một cái ôm an ủi.
Mà lúc này, Thẩm Lãng giang hai cánh tay ra.
Từ Thiên Thiên lại nhảy vào trong ngực Cừu Yêu Nhi, ôm nàng thật chặt rồi khóc.
Tức khắc Cừu Yêu Nhi không biết làm sao.
Đều nói nàng không thích bị đàn ông đụng vào, kỳ thực nàng cũng không thích bị con gái đụng vào.
Nhất là bị gái ôm.
Then chốt Từ Thiên Thiên chỉ cao có một mét sáu mươi lăm, Cừu Yêu Nhi cao đến một mét chín mươi lăm.
Cho nên, Từ Thiên Thiên ôm vị trí là bắp đùi của nàng.
Còn vùi vào ngay ngực của Cừu Yêu Nhi.
Sâu không thấy đáy.
- Cám ơn ngươi, cám ơn ngươi...
Từ Thiên Thiên không ngừng khóc thút thít nói.
Nội tâm của nàng thực sự vô cùng cảm kích Cừu Yêu Nhi.
Nguyên bản nàng tràn đầy bóng tối, chỉ vì báo thù mà tồn tại.
Thế nhưng Cừu Yêu Nhi tồn tại, giống như một ánh sáng mãnh liệt, xua đi bóng đêm trong lòng Từ Thiên Thiên.
Hoá ra trên thế giới còn có cô gái hào phóng và hào hiệp đến thế.
Đương nhiên, nếu là Trương Tấn không chết.
Lòng của Từ Thiên Thiên vẫn vĩnh viễn u ám, không cách nào tiêu tan.
Bây giờ Trương Tấn đã chết.
Thù của nàng đã báo.
Nàng có thể tiêu tan.
Đương nhiên, Trương Xung còn chưa chết.
Thế nhưng, Từ Thiên Thiên đã không muốn báo thù.
Bởi vì vừa rồi Trương Tấn chết, mang đến cho nàng giải thoát, nhưng cũng không có mang đến cho nàng bao nhiêu hạnh phúc.
Phụ thân Từ Quang Doãn chết, tai họa nhà họ Từ diệt môn.
Truy cứu căn bản, vẫn là bởi vì bản thân Từ Quang Doãn được voi đòi tiên.
Nếu không có nhà họ Từ đòi trèo cao, điên cuồng mà đi đắc tội Thẩm Lãng, như thế nào lại phá sản?
Nếu không phá sản, Trương thị lại chẩm sẽ vì dứt khoát cưới mà mất vợ hay chồng, giết Từ Quang Doãn, hỏa thiêu nhà họ Từ mà.
Hết thảy đều là tự chuốc vạ vào thân.
Nếu như nàng phải tiếp tục báo thù.
Vậy sau khi giết chết Trương Xung thì làm gì nữa?
Sẽ giết Thẩm Lãng à?
- Ta không báo thù, ta không bao giờ cũng báo thù... - Từ Thiên Thiên ôm Cừu Yêu Nhi khóc rống.
Rất nhanh, nước mắt làm ướt Cừu Yêu Nhi ngực.
Điều này làm cho cảm giác của nàng càng thêm quái dị.
Mà Thẩm Lãng đứng ở trước cửa sổ, tiếp tục dùng kính viễn vọng nhìn Trương Xuân Hoa trên boong thuyền dập đầu khóc thét.
Thở một hơi thật dài.
Thái thú Trương Xung, ngươi lợi hại!
...
Trương Xuân Hoa vẫn quỳ gối trên boong thuyền, vẫn hướng thành Nộ Triều dập đầu.
- Thẩm Lãng, van cầu ngươi, bỏ qua tính mạng cho ca ca của ta.
- Van cầu ngươi, đừng giết Trương Tấn.
Hạm đội Cừu Hào càng ngày càng xa, càng ngày càng xa.
Trương Xuân Hoa vẫn dập đầu xin tha thứ, toàn bộ cái trán máu tươi nhễ nhại.
Trương Tấn ở phía trên lâu đài màu trắng hô to.
Không ai nghe.
Gã vì nhắc nhở phụ thân Trương Xung, trực tiếp từ trên pháo đài nhảy xuống.
Hy vọng dùng tự sát khiến cho hạm đội Cừu Hào chú ý.
Nhưng...
Vẫn không có người thấy.
Cứ như vậy oanh liệt chết đi.
Nhưng lại có vẻ im hơi lặng tiếng.
...
Hòn đảo lớn thứ hai trên quần đảo Lôi Châu.
Đảo Thiên Phong.
Một nhánh hạm đội cập bến tại đây.
Trên đảo có một tòa lâu đài không lớn, gần như được xây dựng trên vách núi cheo leo.
Hòn đảo này, gần một nghìn bảy trăm cây số vuông.
Trên đảo có một dải rừng rậm nguyên thủy, còn có một xưởng đóng tàu to lớn.
Trong lâu đài!
Trương Xung ở tầng cao nhất, cầm một quân cờ, đang tự đấu cờ với bản thân.
Một quân cờ đến quân cờ khác hạ xuống.
Ông ta đã đợi mười mấy canh giờ tại đây.
Không có tin tức tới.
Không có tin tức, chính là tin tức xấu.
Trương Xung bình kịch.
Nước mắt không ngừng rơi xuống.
- Mưu kỳ thượng, đắc kỳ trung!
- Mưu kỳ trung, đắc kỳ hạ!
...
Chú thích của Bánh: Up chương thứ nhất, ngày hôm nay vẫn ba chương, ta đi mị một hồi, đêm qua ngủ được ít hơn. Vé tháng tổng bảng thứ mười tràn ngập nguy cơ, xin các huynh đệ trợ giúp, xin các huynh đệ trợ giúp, dù cho tháng sách mới trôi qua, Cao Điểm tiếp tục liều mạng!