Chương 368: Việc vui của phủ Bá Tước! Thẩm Lãng tiến cung! (2)
Mộc Lan không nói gì, phu quân nói những lời lộn xộn này cũng chỉ có nàng có thể nghe hiểu.
Nàng còn nhớ rõ lần trước Thẩm Lãng yêu cầu luyện võ, mỗi ngày luyện nửa canh giờ, không nên quá khổ cực, trong vòng một năm liền trở thành cao thủ hàng đầu.
Đối với võ đạo ngu ngốc như vậy, là không có cách nào khác trao đổi.
- Vậy có một loại nội công hay không, có thể luyện một năm đỉnh mười năm thì sao? - Thẩm Lãng bèn hỏi.
- Không có.
Thẩm Lãng nói:
- Một năm đỉnh năm năm thì sao?
Mộc Lan ở Thẩm Lãng trước ngực cắn một cái, đẹp đẽ chán nói:
- Không có! Đáng ghét, chàng đừng nói chuyện võ công võ công gì, người ta chỉ muốn muốn ôm chàng thôi, chàng đừng luyên thuyên quá.
Thẩm Lãng yên lặng suốt một hồi, nói:
- Vậy có hay không một năm đỉnh ba năm thì sao?
Mộc Lan yếu ớt ngẩng đầu nói:
- Phu quân, chàng đây là ghét bỏ thiếp võ công thấp à? Chàng gặp qua Cừu Yêu Nhi lợi hại như vậy, cho nên ngươi ghét bỏ thiếp đúng hay không?
Thẩm Lãng da đầu tê dại, vội vàng lắc đầu nói:
- Không có, không có, làm sao có thể a! Ta yếu nhớt như vậy làm sao có thể ghét bỏ nương tử võ công không được chứ.
Trên thực tế Lãng gia thật là có chút không kịp đợi.
Hắn còn muốn muốn bồi dưỡng nương tử thành là thiên hạ đệ nhất cao thủ mà.
Bây giờ nhìn lại độ khó giống như không nhỏ.
Có vài người không cần bồi dưỡng, có thể sẽ đệ nhất thiên hạ.
Ví như Đại Ngốc, ví như Cừu Yêu Nhi.
Chính là, ta thật sự nghĩ sau đó có một ngày, mang theo Mộc Lan đánh Cừu Yêu Nhi một chưởng té trên mặt đất.
Xem ngươi trâu bò cái gì kia chứ?
Thẩm Lãng buồn bã nói:
- Nương tử, khi nào tài năng của nàng đệ nhất thiên hạ. Ta nằm mộng cũng muốn chứng kiến tình cảnh nọ, một ngày kia ta mang theo ngươi đi thẳng tới Cừu Yêu Nhi trước mặt, chỉ vào nói xử ả. Tiếp đó nàng xông lên, một cái tát đập chết ả trên mặt đất.
Mộc Lan chợt ngồi dậy.
Cái lý tưởng này, ta cũng có!
Kim Mộc Lan ta đây nằm mộng cũng muốn một chưởng vỗ chết con nữ ma đầu Cừu Yêu Nhi này.
Ngươi lại cướp đi lần đầu tiên của phu quân ta.
Thậm chí ta hoài nghi ngay từ đầu phu quân biểu hiện không tốt, với ngươi có quan hệ tuyệt đối.
Ngươi làm nhục chồng của ta, để tâm lý hắn có bóng ma, cho nên mấy lần trước hắn mới có thể không được.
Tiếp tục, Mộc Lan cũng bắt đầu nghiêm túc, nói:
- Thầy của thiếp có nói qua một loại nội công bí tịch thượng cổ, đặc biệt lợi hại, tu luyện có thể làm ít công to.
Thẩm Lãng nói:
- Nàng liền nói cho ta biết, nội công này luyện một năm là bằng mấy năm bình thường vậy.
Mộc Lan vô cùng bất đắc dĩ, võ đạo là rất thâm ảo thần thánh, phu quân ngươi nhất định phải dùng giọng điệu trắng trợn như vậy?
- Có thể một năm tiến hai năm đi.
Thẩm Lãng nói:
- Phế thế này?
Mộc Lan không nói gì.
Đây còn phế, đây rõ ràng đã là bí tịch nội công vô cùng nghịch thiên có được hay không?
Hơn nữa đây là bí tịch cấp truyền thuyết, lão sư Chung Sở Khách cùng Lý Thiên Thu đều chưa từng thấy qua.
Thẩm Lãng nói:
- Nương tử, nội công bí tịch này tên gì? Ta sẽ giải nó cho nàng, ở Thiên Nhai Hải Các à?
Mộc Lan buồn bã nói:
- Chàng định dùng mỹ nam kế lừa gạt từ chỗ Trương Ngọc Âm i sao?
- Làm... Làm sao có thể? - Thẩm Lãng nói:
- Dù cho dùng mỹ nam kế, ta cũng cam đoan không thất thân mà.
Mộc Lan nói:
- Nó không ở Thiên Nhai Hải Các.
Thẩm Lãng nói:
- Vậy nó tên gọi là gì?
- 《 Địa Ngục Giá Công 》. - Mộc Lan nói:
- Thế nhưng nó ở nơi nào, thầy cũng không biết.
Thẩm Lãng nói:
- Được, vậy ta nhớ kỹ, ta nhất định thu nó vào tay, tặng cho ngươi làm quà lúc hai mươi hai tuổi.
- Đáng ghét, câm miệng. - Mộc Lan dịu dàng nói:
- Không cho nói số tuổi của thiếp, thiếp vĩnh viễn đồng dạng cùng tuổi với chàng.
Mộc Lan lớn hơn Thẩm Lãng hai tuổi rưỡi, từ đầu đến cuối canh cánh trong lòng.
Thế nhưng Lãng gia thích nhất là cô gái hơn tuổi mình.
Loại bé con như tiểu Băng, biểu hiện ra ngoài rất cởi mở, trên thực tế hoàn toàn không dùng được.
Còn dạng con gái như Mộc Lan.
Giống như một kho báu giấu ở dưới nước, làm cách nào cũng đào lên không xong.
Làm gì đều không chán.
Con nha đầu Băng nhi kia? Bại tướng dưới tay, không chịu nổi một trận chiến.
Chỗ nào so sánh với Mộc Lan, mỗi một lần Thẩm Lãng đều tận lực chống đỡ đến cuối cùng, tài năng miễn cưỡng ngang lực lượng.
Đây là Mộc Lan thủ hạ lưu tình.
Bằng không...
...
Buổi tối!
Thẩm Lãng bồi cha mẹ ăn cơm.
Nghe được Thẩm Lãng muốn đi kinh đô, cha mẹ đặc biệt lo lắng, muốn nói lại thôi.
Nhưng chung quy cũng không nói gì.
Trên mặt đệ đệ Thẩm Kiến, có một dấu bàn tay.
- Ai đánh? - Thẩm Lãng bèn hỏi.
Thẩm Kiến không dám nói lời nào, ngẩng đầu nhìn mẹ mình một cái, hiển nhiên là mẹ ruột đánh.
Thẩm Lãng nói:
- Sao?
Mẹ nói:
- Thằng em sa cơ thất thế của con ấy, cả ngày không đứng đắn, mẹ chỉ lo lắng nó tìm vợ không được. Kết quả thông gia giới thiệu một cô gái, cũng là cô nương trên thôn trang chúng ta, có tri thức hiểu lễ nghĩa, phụ thân còn là một tú tài, ở bên trong phủ Bá Tước dạy học, gia gia là phụ tá tâm phúc của Bá Tước đại nhân, chính là thầy đồ Lâm đó, con biết chứ?
Thầy đồ Lâm, người có thể không biết à?
Tuyệt đối là người của mình.
Gia thần trung thành nhất phủ Bá tước, hơn nữa còn là con nuôi của cựu Bá tước, địa vị rất cao.
Mẹ vợ lại giới thiệu cháu gái thầy đồ Lâm cho em trai Thẩm Kiến?
Cô gái kia Thẩm Lãng mơ hồ gặp qua, rất nhã nhặn và rất nhát gan
- Sau đó thì sao?
Mẫu thân nói:
- Thầy đồ Lâm người ta cũng đáp ứng, cô nương kia gặp qua em trai ngươi, lại cũng đồng ý, thật không biết nàng là nghĩ như thế nào.
Thẩm Kiến không nói gì.
Con là con trai ruột của mẹ à? Không ngờ mẹ lại không chào đón con như vậy, con gái người ta xem trọng con mà còn nói con mắt mù?
Con cứ phế thải như vậy à? Lại không thể có cô nương thích sao?
Mẹ tiếp tục nói:
- Có thể có đứa con gái tốt như Lâm cô nươnglàm con dâu, mẹ đương nhiên vui vẻ, liền vội vàng quyết định quan hệ hai. Kết quả con có biết thằng nghiệt súc Thẩm Kiến nói cái gì không, nó nói không cưới Lâm cô nương, nó muốn kết hôn Lưu quả phụ thôn Phong Diệp.
Hả?!
Thẩm Lãng kinh ngạc.
Đệ đệ à, sao đệ si tình như vậy?
Còn băn khoăn Lưu quả phụ sao?
Đệ cứ như vậy thích đàn bà hơn tuổi mình sao?
Then chốt cô gái kia lớn ngươi bảy tám tuổi.
Không phải mỗi cô gái đều giống như Cừu Yêu Nhi, vĩnh viễn không già, vĩnh viễn không sệ.
Mẫu thân nói:
- Đây mắt thấy sẽ phải đính hôn, nghiệt súc này lại một mực chắc chắn không cưới Lâm cô nương, muốn kết hôn Lưu quả phụ, con nói xem mẹ có thể không tức giận sao? Thế là liền đánh nó mấy bạt tai, cũng chính là Đại Lang con về nhà mẹ mới dừng, bằng không mẹ còn muốn đánh tiếp. Mẹ đánh xong, cha con đánh lại.
Mộc Lan lúc này lúc đầu đang gỡ xương cá cho Thẩm Lãng, tiếp đó đưa miếng cá vào trong miệng Thẩm Lãng, lúc này nghe được mẹ chồng nói quá thú vị, nhịn không được cười phùn phụt.
Tức khắc, ánh mắt của bà mẹ nhìn Mộc Lan như muốn tan chảy.
Ôi!
Thiên đại tạo hóa, lại cưới được một đứa con dâu tốt thế này.
Một thiên kim quý tộc thế này, mà cưng chìu Thẩm Lãng thành một tên hoàn khố áo mặc tới tay cơm tới há mồm.
Bà mẹ nói:
- Thẩm Kiến, ca ca tẩu tẩu của con cũng ở đây, mẹ phải nói rõ cho con biết. Tràng hôn sự này là bà thông gia giới thiệu, nếu con dám can đảm không đáp ứng, mẹ sẽ đánh chết con, dù sao mẹ cũng có Đại Lang, có đứa con trai như con hay không đều là giống nhau.
Cổ Thẩm Kiến co rụt lại, mất vía:
- Nhưng là... con lúc trước đã đáp ứng Lưu quả phụ, đồng ý sau này phát triển liền về lấy nàng mà.
Thẩm Lãng hỏi:
- Vậy lúc đó Lưu quả phụ đã đồng ý với đệ à?
Thẩm Kiến càng thêm khiếp đảm cất lời:
- Không có...
Thẩm Lãng không nói gì, ngay cả chuyện Lưu quả phụ bên kia cũng là đệ yêu đơn phương thôi.
...
Sau khi cơm nước xong.
Mộc Lan cùng mẫu thân vá quần áo.
Tuy rằng bên trong không có viết, nhưng trên thực tế đây một hai tháng, Thẩm Lãng cùng Mộc Lan một nửa thời gian ở bên trong phủ Bá Tước qua đêm, một nửa thời gian ở trong nhà cha mẹ chồng qua đêm.
Hôm nay nhà họ Thẩm khí phái.
Thẩm Lãng có tiền, trực tiếp liền xây một tòa nhà lớn mấy chục mẫu.
Bên trong đình đài lầu son, vườn hoa ao cái gì cũng có.
Đến bây giờ còn chỉ xây xong chưa đến một phần năm nhưng cũng có thể ở rồi.
Thẩm Lãng mang theo đệ đệ đi tới cái vườn hoa vẫn chưa xây xong
- Đệ, hãy nói thật sự ý nghĩ của đệ đi? - Thẩm Lãng nói:
- Lưu quả phụ ta đã thấy, ngoại hình là cũng không tệ lắm, nhưng là có chút béo, vòng eo không đủ thon, da cũng không đủ trắng, mông mặc dù lớn, thế nhưng hình dạng chẳng qua là bên ngoài.
Á!
Thẩm Kiến cứng họng.
Thẩm Lãng nói:
- Vào lúc trước đệ có thể lấy được người vợ như vậy, cha mẹ nằm mơ cũng có thể mỉm cười. Thế nhưng bây giờ nhà chúng ta phát đạt, nhãn giới của đệ phải cao một chút, muốn kết hôn gái đẹp, muốn kết hôn gái đẹp gia thế tốt, phải có phong cách.
Thằng em Thẩm Kiến cảm thấy, lời này của anh mình cũng rất không có phong cách, quá tục.
Ca ca làm nhiều đại sự như vậy, bản thân ta tới cảm thấy ca ca chẳng khác gì thần tiên vậy.
Bây giờ ca ca tầm thường thế này, chẳng phải là hủy thần tượng trong lòng ta sao.
Thẩm Lãng nói:
- Ta đã thấy cháu gái thầy đồ Lâm, đặc biệt ngây thơ hồn nhiên, dáng dấp cũng đẹp nhã nhặn, người vợ tốt như vậy đệ không nên, lại muốn đi lấy Lưu quả phụ, đầu óc đệ bị nước vào à?
Then chốt lấy Lưu quả phụ cũng là Thẩm Kiến một mình yêu đơn phương.
Ước chừng một lúc lâu, Thẩm Kiến nói:
- Ca, đệ muốn như vậy. Đệ do bởi vì ảnh hưởng của ca ca, mới có vinh hoa phú quý này, bản thân đệ chính là một người sa cơ thất thế không tiền đồ, đệ... đệkhông xứng với Lâm cô nương.
Thẩm Lãng kinh ngạc, hoá ra đệ muốn như vậy, đệ đây là tự ti.
Thẩm Lãng nói:
- Vậy đệ thích Lâm cô nương à?
Thẩm Kiến nói:
- Cô nương ấy đẹp, xuất thân tốt, có văn hóa, người nào không thích. Chính là đệ lo lắng người ta trong lòng không muốn, bởi vì Bá tước phu nhân làm mai mối, cho nên nhà họ Lâm không dám không đồng ý, nhưng như thế chẳng phải là ủy khuất Lâm cô nương người ta, cho nên đệ chủ động nói không cưới, nhà nàng cũng từ chối dễ dàng.
Thẩm Lãng vỗ cái ót đệ đệ một cái nói:
- Thất bại tâm tính, thất bại tâm tính không được.
Ngay, sau đó Thẩm Lãng trực tiếp lôi kéo thằng em đi vào phủ Bá Tước, đi tới trước mặt Lâm cô nương.
Còn chưa tới gần, khuôn mặt Lâm cô nương đã đỏ ửng, cả người hận không thể rúc đầu vào trong cổ áo.
Quả thực dáng dấp đẹp, hơn nữa nhát gan xấu hổ.
- Lâm Nhân Nhân, muội thích Thẩm Kiến đệ đệ của ta à? - Thẩm Lãng nói:
- Nó lo lắng không xứng với muội, không dám lấy muội, bị mẹ ta đánh.
Thẩm Kiến tức khắc xấu hổ muốn chết, hận không thể trên mặt đất xuất hiện một vết nứt chui vào.
- Ca, đệ, đệ đi trước...
Thẩm Lãng một tay níu gã lại.
Cô nương Lâm Nhân Nhân gật đầu thật nhanh, tiếp đó càng chạy trốn thật nhanh.
Cô gái này không có dối trá, nàng quả thực rất thích Thẩm Kiến.
Tại sao?
Bởi vì cha nàng là người đọc sách, ông của nàng cũng là người đọc sách, người một nhà đều chi, hồ, giả, dã (*), một chút đều không thú vị.
(*) Mấy chữ này hay xuất hiện trong Tứ Thư Ngũ Kinh
Nhất là cha nàng, cổ hủ vô cùng.
Thẩm Kiến là người tốt, cũng rất thú vị, then chốt còn là em trai của cô gia.
Cửa hôn sự này lại có cái gì không tốt?
Ngày kế, hai nhà liền quyết định chuyện tốt này.
Nhà họ Lâm cùng nhà họ Thẩm chính thức đính hôn.
...
Ngày kế, Thẩm Lãng rời khỏi phủ Bá Tước Huyền Vũ, đi kinh đô.
Phô trương phi thường lớn.
Nội quần áo thôi đã mang mấy xe ngựa.
Thẩm Thập Tam cùng mấy chục tên võ sĩ phủ Bá Tước theo.
Hoàng Phượng cùng cao thủ hàng thứ mười chín hội Thiên Đạo theo.
Tầm trên trăm kỵ sĩ, trùng trùng điệp điệp, khí thế bức người.
Mộc Lan cùng nhạc mẫu trước tiễn ba mươi dặm, tiếp đó lại tiễnba mươi dặm, cuối cùng trực tiếp đưa đến một trăm dặm.
Lúc này mới lưu luyến không rời mà chia tay
Cuối cùng, Thẩm Lãng cùng Mộc Lan chính thức hoàn thành thành tựu chấn động bên trong xe ngựa.
Ba ngày sau đó!
Thẩm Lãng đến kinh đô, trực tiếp đi vương cung, cầu kiến quốc quân!
...
Chú thích của Bánh: Up chương thứ nhất, ngủ được quá ít ta đi nằm một giờ tiếp đó tiếp tục viết phần 2. Khoảng cách top 10 còn có 14 2 phiếu, lạy xin các huynh đệ ban tặng, bánh điểm tâm tiếp tục ra sức gõ chữ báo đáp đó.