WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 37: Cùng tát vô mặt đại nhân vật, tất cả sững sờ (2)

Chương 37: Cùng tát vô mặt đại nhân vật, tất cả sững sờ (2)


Trương Bá Ngôn nhân vật cỡ nào? Là đại nho nổi tiếng gần xa.

Thẩm Lãng chẳng qua ở học đường trấn trên học mấy năm đèn sách mà thôi, thua bởi lão cũng là chuyện bình thường thôi mà?

Nhìn thấy ân sư xuất đầu vì mình, tú tài Nhan Hùng tức khắc mừng rỡ, vội vàng tiến lên mài mực cho lão, mở cuộn giấy đỏ ra, cung kính dâng bút lông sói bằng hai tay.

Sau khi Trương Bá Ngôn nhận lấy, viết một chữ trên giấy.

Tất cả mọi người xông tới, Kim Mộc Lan cũng nhìn sang.

- Chữ đẹp!

- Vừa thoáng lại sâu xa, không có bản lĩnh mấy thập niên căn bản viết không nổi thế này.

Trương Bá Ngôn viết xong, mọi người ủng hộ tưng bừng.

Vị cựu thành chủ Huyền Vũ có trình độ thư pháp vô cùng khá, nét chữ cứng cáp.

Chỉ có điều, chữ lão viết chẳng ai ở đây nhận ra.

- Chữ của Trương đại nhân thiệt đẹp, mỗi một nét cọ cũng làm cho người say mê.

- Đúng vậy, không có công sức rèn luyện mấy thập niên căn bản là không viết ra được đâu.

- Nhưng mà, đây là chữ gì vậy?

- Không biết!

- Không biết!

Ở đây tất cả mọi người lắc đầu, không ai nhận ra được.

Bất kể là tú tài hay là cử nhân, kể cả Mộc Lan cùng Bá Tước đại nhân, đều không nhận ra cái chữ này.

Có người nói:

- Trương đại nhân thích khai thác nghiên cứu di tích, đây nhất định là từ nơi này lấy được văn bia thượng cổ, quả là hiếm lạ, căn bản không có trong sách, cho nên không ai nhận được cái chữ này?

Nghe lời của mọi người bàn tán, Trương Bá Ngôn thoải mái trong lòng.

Cái chữ này đúng là khi lão khai thác di tích cổ mới sao chép nội dung của một văn bia thời thượng cổ, lão đọc từ trên xuống dưới mới biết được đây là chữ gì, trong sách vở là căn bản không có.

Cho nên, trừ người từng đọc qua tấm bia kia, căn bản không ai hiểu cái chữ này.

Thẩm Lãng tiến lên nhìn thoáng qua, phát hiện hóa ra là một chữ tiểu triện.

(*) Triện thư là loại chữ tượng hình có nguồn gốc từ chữ giáp cốt thời nhà Chu và phát triển ở nước Tần trong thời kì Chiến quốc; chia làm hai loại: đại triện và tiểu triện. Tiểu triện hay Tần triện là lối chữ phát triển từ Đại triện, ra đời từ khi Tần Thuỷ Hoàng thống nhất sáu nước và đề ra chính sách thống nhất văn tự.

Cái chữ này rất đơn giản, chính là chữ Dương (羊) xóa đi hai gạch ngang,dùng chữ giản thể viết ra chính là ¥.

Người Trung Quốc hiện đại rất quen thuộc với chữ này, đó là ký hiệu của nhân dân tệ, ở thế giới hiện đại đọc là "nguyên" (元).

Thế nhưng ở cổ đại, chữ này tuyệt đối không phải đọc là "nguyên" được, rõ ràng là có ý gì, nên đọc thế nào, Thẩm Lãng thực sự không biết.

Ở vương triều Đại Viêm trừ số người ít ỏi khai quật di tích cổ mới nghiên cứu chữ tiểu triện ra, những người khác căn bản là không đụng tới, vì vậy thế giới căn bản cũng không cần chữ tiểu triện làm công cụ văn tự, chẳng qua là một nhóm nhỏ mới ưa thích mà thôi.

Cho nên độ khó cái chữ này, thật là có chút nghịch thiên.

Nếu như dựa vào bản thân Thẩm Lãng, lần này chắc chắn phải thua.

Thế nhưng trong cơ thể hắn mang theo một laptop Alienware, đã hòa làm một thể với bộ não.

Mắt hắn chẳng qua là nhìn thoáng qua, lập tức liền từ trong kho số liệu phân hình đến đáp án.

Bá Tước Huyền Vũ nói:

- Thẩm Lãng, cái chữ này hết sức khó khăn, nếu như không phải đã từng tiếp xúc với văn bia thượng cổ, không phải ai cũng biết, nếu con không biết cũng không có vấn đề gì.

Tiếp đó ông lại nói:

- Cha mẹ của con không chịu đến dự bái đường, con và Mộc Lan đi bái kiến nhị lão đi.

Đây là đang tìm thể diện cho Thẩm Lãng xuống thang.

Thắng mỗi một Thẩm Lãng, Trương Bá Ngôn vốn cũng không quan tâm mấy.

Thế nhưng một chữ này lại quá khó trong mắt tất cả mọi người ở đây, vị cựu thành chủ Huyền Vũ này trong lòng khó tránh khỏi đắc ý vô cùng, hai tay chắp sau lưng, ra vẻ cô đơn trong tuyết lạnh.

Thẩm Lãng nói:

- Trương đại nhân, nếu như ta đoán không sai, ngài cũng không biết cái chữ này nên đọc thế nào đúng không? Ngài căn cứ nội dung văn bia từ trên xuống dưới nên mới biết nghĩa của nó, thế nhưng âm đọc lại không biết.

- Đúng, quả thực như thế.- Trương Bá Ngôn sửng sốt, nhưng lão vẫn tiếp tục nói:

- Nhưng biết nghĩa vẫn quan trọng hơn cách đọc, không phải sao?

Thẩm Lãng nói:

- Rõ ràng đúng lúc, học trò cũng vừa vặn biết cái chữ này nên đọc thế nào.

- Không thể nào. - Tú tài Nhan Hùng thốt lên:

- Thầy ta đã nói, thầy cũng chỉ dựa theo nội dung văn bia từ trên xuống dưới mới biết được nghĩa chữ này, cho nên cái chữ này căn bản cũng không có người biết đọc thế nào.

Thẩm Lãng đáp:

- Nếu như ta biết cái chữ này đọc thế nào, hơn nữa còn biết ý nghĩa của nó, ngươi tự tát một bạt tai được không? Bởi vì ngươi vừa rồi nói lung tung, chửi ta đần độn.

Nhan Hùng nói:

- Nếu như ngươi không biết thì sao? Có thể nhận lầm thì sao?

Thẩm Lãng nói:

- Vậy ta sẽ tự tát vào mặt.

- Được, ta cũng hứa. - Tú tài Nhan Hùng nói:

- Tất cả mọi người ở đây làm chứng.

Trương Bá Ngôn đại nhân không ngăn cản, bởi vì đối phó chính trị với phủ Bá Tước là chính xác, Thẩm Lãng tối hôm nay quá kiêu ngạo, cũng nên dạy cho hắn một bài học thích đáng mới được.

Thẩm Lãng nói:

- Cái chữ này đồng âm với chữ “nhẫn”.

- Ha ha...- Tú tài Nhan Hùng cười ha hả:

- Ngươi nói đọc là “nhẫn” liền đọc “nhẫn” sao? Ai có thể chứng minh được?

Thẩm Lãng nói tiếp:

- Mà ý nghĩa của chữ này, đồng nghĩa với thứ (*gai/đâm/châm biếm).

Vừa nghe lời này, sắc mặt cựu thành chủ Huyền Vũ Trương Bá Ngôn trong nháy mắt liền thay đổi, lộ ra ánh mắt hoàn toàn không thể tin.

Điều, điều này không thể nào tin nổi!

Gặp quỷ sao? Loại chữ này chưa hề xuất hiện, Thẩm Lãng lại cũng nhận được? Hơn nữa còn biết đọc thế nào sao?







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.