Chương 370: Quốc quân cùng Thẩm Lãng! Trò chuyện với nhau thật vui (2)
Mẹ trứng!
Biết chăm sóc thế này, chắc là ăn táo ngâm (*) trong chỗ cô nào đó rồi.
(*) Từ này mang nghĩa rất tục. Vốn đây là tình tiết trong tiểu thuyết Bạch Lộc Nguyên của Trần Trung Thật. Trong đó có một chi tiết là có một vị quan quân bỏ 2 quả táo tàu khô vào trong âm đ*o của một cô gái để sang ngày thứ hai thì gã sẽ ăn. Phương pháp này được đồn đãi là có thể duy trì tuổi thanh xuân của phái mạnh. Các độc giả không nên làm theo.
Dọc theo đường đi Thẩm Lãng đều chìm trong suy nghĩ, vị này Việt quốc chí tôn đến tột cùng sẽ hỏi hắn vấn đề gì.
Sẽ như thế nào thăm dò hắn có ý mưu phản hay không.
Dọc theo con đường này, hắn đều bị giám thị.
Mỗi tiếng nói cử động, đương nhiên đều bị thái giám hồi báo cho quốc quân.
Lẽ ra vị này quốc quân sẽ phải tức giận.
Cuối cùng Thẩm Lãng chính là hướng về phía con gái của ông ta Ninh Diễm mà cứng, còn ghét bỏ cái bắp đùi to bự của nàng.
- Thẩm Lãng, nhà ngươi chiếm được thành Nộ Triều, kế tiếp có tính toán gì không hả? - Quốc quân bèn hỏi.
Trực tiếp sảng khoái như vậy sao?
Thẩm Lãng hỏi:
- Bệ hạ, có thể nói thật ra được không?
Quốc quân nhướng mày.
Đương nhiên là nói thật ra, lẽ nào ngươi còn dám khi quân à?
Thẩm Lãng nói:
- Nói thật ra cũng được, xin bệ hạ chặn lại xung quanh.
Nghe những lời này, ánh mắt quốc quân Ninh Nguyên Hiến co rụt lại.
Hay cho cái tên Thẩm Lãng nhà ngươi, tên ở rể nhỏ nhoi dọc theo đường đi phách lối tàn ác còn chưa tính, hôm nay đi tới trước mặt quả nhân, lại vẫn còn cuồng ngôn như thế.
- Nói hay không tùy ngươi.
Xung quanh cao thủ Hắc Thủy Đài vẫn đứng, còn có mấy vị thái giám.
Thẩm Lãng nói:
- Vậy học trò có thể nói.
Quốc quân nhẫn nại đã đến cực hạn.
Thẩm Lãng nói:
- Kế tiếp học trò muốn báo thù, muốn giết chết Trấn Viễn Hầu Tô Nan.
- Làm càn! - Quốc quân Ninh Nguyên Hiến tức điên:
- Trấn Viễn Hầu là Thái Tử Thiếu Bảo, há là ngươi có thể gọi thẳng kỳ danh, Bá tước Huyền Vũ lẽ nào không có dạy ngươi quy củ sao? Ở trước mặt quả nhân ngươi còn dám càn rỡ như vậy, quả nhiên là con mắt không có vua phía trên à?
Thẩm Lãng nói:
- Họ Tô cùng nhà học trò có huyết hải thâm cừu, ngày đó nhạc phụ đại nhân đang đảo Vọng Nhai nghênh chiến Cừu Thiên Nguy, lúc học trò đang tấn công thành Nộ Triều. Tô Kiếm Đình lại dẫn đầu hơn một trăm tên cao thủ Tây Vực xâm nhập phủ Bá Tước Huyền Vũ của ta đại khai sát giới, giết nhà học trò hơn một trăm người, gây thương tích cho nương tử của ta cùng nhạc mẫu, xin bệ hạ tra rõ, đưa cho nhà của học trò một công đạo.
Sắc mặt quốc quân phát lạnh nói:
- Kẻ này chả ra làm sao, lôi ra ngoài, lôi ra ngoài!
Tiếp đó, Thẩm Lãng đã bị bốn người cao thủ Hắc Thủy Đài ném ra vương cung.
Lần gặp mặt lần đầu tiên của hắn và quốc quân liền kết thúc.
...
Lúc trở lại biệt viện họ Kim, tiểu Băng không kịp chờ đợi xông lên, tràn trề lo lắng nói:
- Thế nào? Thế nào? Quốc quân có đánh ngài không?
Thẩm Lãng nói:
- Không có, ta và quốc quân gặp lần đầu đã quen thân, trò chuyện với nhau thật vui.
Tiểu Băng nói:
- Thực sự hả?
Thẩm Lãng nói:
- Chuyện này còn giả được sao, cơm làm xong chưa? Chết đói mất rồi.
Cơm đã sớm làm tốt.
Mộc Lan cũng có khả năng nấu nướng, nhưng tay nghề nha đầu Băng nhi lại trên một bậc.
Lần này nàng theo cô gia vào kinh đô, trong lòng tràn đầy thấp thỏm bất an, nhưng sự hứng khởi càng nhiều hơn.
Ta cuối cùng có thể cùng cô gia song túc song phi, không phải dùng cơm thừa canh cặn của tiểu thư để lại.
Thể lực cô gia vậy, mỗi một lần cùng tiểu thư xong xuôi, cũng không có sức cùng nàng làm chuyện ấy.
Mà bây giờ, cô gia chỉ có mỗi mình ta.
Tiểu Băng ta đây muốn ba ngày một lần.
Thật xin lỗi tiểu thư, một cô gái gái như ta có ý nghĩ như vậy không đúng, nhưng ta thực sự nhịn không được.
Cho nên lúc ăn cơm tối, đôi mắt đẹp Băng nhi liền ngân ngấn nước nhìn chằm chằm Thẩm Lãng, mắt bên trong tràn đầy mong đợi.
- Băng nhi đừng như vậy, ta mặc dù cách xa nương tử, nhưng lại là không thể có lỗi với nàng. - Thẩm Lãng nói.
Băng nhi gần như muốn khóc lên nói:
- Chính là tiểu thư đã đáp ứng, hơn nữa còn để ta hầu hạ cô gia, đỡ phải bị hồ ly tinh bên ngoài câu đi, nói muốn cho ngài không còn hơi sức.
Chỉ bằng ngươi?
Thẩm Lãng nói:
- Như vậy đi, tối hôm nay ta muốn phòng không gối chiếc, giữ trinh tiết cho nương tử. Tối mai, ngươi sẽ tiến vào chăn của ta.
Băng nhi nhìn cô gia?
Đây... Đây có cái gì khác nhau chứ?
Thẩm Lãng thở dài, hôm nay đàn ông biết giữ gì trong sạch giống như ta rõ ràng không nhiều lắm.
Thế nhưng trêu chọc về trêu chọc.
Hắn lúc này rõ ràng nhớ Mộc Lan, cả người đều cô đơn.
Hai tháng nay, đôi vợ chồng quấn quít bên nhau như cặp sinh đôi vậy, không chỉ Mộc Lan không thể rời bỏ Thẩm Lãng, Thẩm Lãng cũng không thể rời bỏ Mộc Lan.
- Tên mập thì sao? - Thẩm Lãng nói.
Băng nhi nói:
- Đúng vậy, thiếu gia thì sao?
Thẩm Lãng nói:
- Ngươi không có phái người đi báo tin cho tên mập, ta đến à?
Băng nhi nói:
- Cô gia không có phân phó, ta quên mất rồi.
Á!
Thẩm Lãng nói:
- Quên đi, ngày mai ta đi thăm nó đi. Mới vừa nhắc tới, ta thật là có chút nhớ nó, không biết nó ở Quốc Tử Giám bị người khi dễ thành dạng gì.
Băng nhi nói:
- Ta một chút cũng không nhớ đến hắn, trong đôi mắt ta chỉ có cô gia.
Thẩm Lãng nói:
- Ngươi lấy lòng ta dạng này cũng vô dụng, buổi tối hôm nay ta chỉ muốn phòng không gối chiếc.
...
Trong vương cung!
Trương Xung một thân áo tù nhân quỳ trên mặt đất, trên người mang gông xiềng nặng nề.
Trương Tấn đã chết, thành Nộ Triều đã đánh mất, tóc của ông lúc ấy chỉ bạc một phần.
Mà lúc này, tóc ông đã bạc trắng hơn phân nửa.
Cả người đã hoàn toàn như là một lão già yếu, không còn có dáng vẻ phong mang bất lộ như lúc trước nữa.
- Tội thần Trương Xung, bái kiến bệ hạ!
Trương Xung khó khăn dập đầu, bởi vì mang gông xiềng, cho nên dù cho cố gắng nữa, đầu cũng dập không đến trên mặt đất.
Đây là kể thù khi ông ta bị bắt bỏ tù, lần đầu tiên nhìn thấy quốc quân.
Bỏ tù xong xuôi, không có bất kỳ xét xử, cũng không có bất kỳ người nào hỏi sự việc ông ta tham nhũng thế nào.
Hơn nữa ở bên trong ngục Đại Lý tự, ông cũng không có bất luận cái gì ưu đãi, ở chính là phòng giam bình thường nhất, ăn cũng là bữa cơm tù bình thường nhất.
Đứa con thứ hai ở kinh đô làm quan, mỗi buổi sáng đi nha môn làm việc, buổi tối sẽ đến bên ngoài Đại Lý tự quỳ.
Không có ý chỉ của quốc quân, gã không thể đi trong ngục giam gặp phụ thân, cho nên chỉ có thể ở bên ngoài quỳ, tỏ ý cùng phụ thân đồng cam cộng khổ.
Như thế đã kiên trì gần hai tháng.
Gã đã luyện tập đến có thể quỳ đi ngủ, đầu gối đều so với thường nhân sưng to hơn một chút.
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến không nói gì, bên cạnh thái giám thuật lại biểu hiện hôm nay của Thẩm Lãng lại một lần.
Kể cả hắn dọc theo đường đi làm càn, nói chuyện khi tiến vào cổng Huyền Vũ, còn có nhìn thấy Tam công chúa Ninh Diễm mà nói lời vô lễ.
Đại thái giám nói:
- Quốc quân hỏi ngươi, biểu hiện này của Thẩm Lãng là phát ra từ trong lòng, hay là đang diễn trò?
Trương Xung nói:
- Khởi bẩm bệ hạ, Thẩm Lãng thử giơ tay là phát ra từ trong lòng, nhưng lại là đang diễn trò.
Đại thái giám nói:
- Lời này hiểu thế nào?
Trương Xung nói:
- Hắn nói mỗi một câu cũng là ý tưởng chân thật nội tâm hắn. Thế nhưng vốn có thể không nói ra, hắn biết rất rõ ràng có người giám thị, lại vẫn nói ra, đây là đang diễn trò, muốn để quốc quân cảm thấy tính tình hắn ẩn bên trong.
Đại thái giám nói:
- Lúc yết kiến ở Nhân Từ, quốc quân hỏi hắn đoạt thành Nộ Triều xong xuôi, bước tiếp theo định làm như thế nào? Hắn nói muốn giết chết Hầu tước Tô Nan, lời này là thật là giả.
Trương Xung nói:
- Thực sự.
Đại thái giám nói:
- Quốc quân hỏi ngươi, Thẩm Lãng người này có dã tâm không? Có thể mưu phản không?
Trương Xung nói:
- Nếu không ép hắn, tuyệt đối không làm phản. Nếu ép hắn, nhất định chắc chắn làm phản!
Tức khắc, gương mặt khôi ngô của quốc quân trở nên lạnh lẽo.
Ông ta không muốn nghe cái chữ "phản" này.
Đại thái giám nói:
- Quốc quân hỏi ngươi, lý tưởng của tên Thẩm Lãng này là cái gì?
Trương Xung ngẫm lại một hồi nói:
- Hưởng thụ vinh hoa phú quý, không chịu bất kỳ ủy khuất gì.
Đại thái giám nói:
- Cái gì gọi là không chịu bất kỳ ủy khuất gì?
Trương Xung nói:
- Chính là có người đắc tội hắn, hắn sẽ phải giết chết toàn bộ.
Quốc quân cuối cùng mở miệng, hỏi:
- Vậy hắn tại sao không có giết chết ngươi?
Trương Xung nói:
- Bởi vì thần chẳng từng đắc tội với hắn.
Quả thực như thế!
Trương Xung cùng Thẩm Lãng từ đầu tới đuôi đều chỉ có mâu thuẫn chính trị, không có thù riêng.
Cho nên khi phân ra thắng thua xong xuôi, hai người có thể nói là nhất tiếu mẫn ân cừu (cười một tiếng xóa bỏ ơn thù).
Quốc quân thưởng thức món đồ sứ trong tay
Món đồ sứ này cực kỳ quý gia, không chỉ nói đến chuyện trau chuốt khéo léo, mấu chốt là gần như trong suốt.
Rõ ràng là đồ sứ, lại như là ngọc thạch vậy.
Một cái chén như vậy, giá trị kể ra trăm lượng vàng.
Nhưng đồ sứ như vậy cũng chỉ là đẹp, chạm nhẹ một cái liền nát.
Thẩm Lãng cũng giống như món đồ sứ này.
Tinh xảo vô song.
Mỗi người đều nói hắn thô bỉ không thể tả.
Nhưng quốc quân lại có thể từ trên người hắn thấy một loại khí chất, một loại khí chất tinh trí.
Trên cái thế giới này khó được nhất chính là kẻ tinh trí.
Thưởng thức suốt một hồi, quốc quân bèn hỏi:
- Trương Xung, ngươi nói ta có nên giết hay không Thẩm Lãng?
Sau khi nói xong, ánh mắt quốc quân giống như vô tình hướng về phía trên cái chén.
Lúc này lời nói Trương Xung nhất định phải thốt ra tuyệt không có thể nghĩ sâu tính kỹ.
Nhận xét của quân thượng cùng người khác là không cùng một dạng.
Ông ta căn bản không cần ngươi cho câu trả lời chính xác, cũng không cần ngươi câu trả lời tốt nhất.
Ông ta muốn là... Lời thật lòng.
Trương Xung nói:
- Không giết.
Quốc quân nói:
- Vì sao?
Trương Xung nói:
- Người này dùng rất tốt, là lưỡi đao sắc, lưỡi đao sắc bén hơn cả tội thần.
...
Chú thích của Bánh: Up phần 2 lên, ta đi ăn chút cơm, tiếp đó viết chương ba! Khiếp đảm hỏi một tiếng, còn có vé tháng à?
Chú thích của Mèo Thầy Mo: Đi bão xong về quay đơ.