Chương 385: Sứ giả đế quốc! Giết cả nhà Dư Phóng Chu! (1)
Huyện nha Vạn Niên đã thẩm tra không nổi vụ án này nữa.
Vương Khải Khoa nhìn Thẩm Lãng, phát hiện hắn thật sự không phải chỉ là hư danh.
Thuật quỷ biện này quả thực vô địch.
Chỉ cần để hắn mở miệng, chỉ cần bị hắn dẫn đi tiết tấu, vậy cũng không trở về được.
Trận kiện cáo này rõ ràng là nhất định thắng, hơn nữa còn có thể nói là bằng chứng rành rành.
Rõ ràng vô cùng kiện cáo dễ đánh, chẳng biết tại sao liền thua.
Một đám người đối mặt một mình Thẩm Lãng. Quan phủ cùng bị cáo đều cấu kết cùng một chỗ gài bẫy một mình bị cáo.
Kết quả vẫn bị Thẩm Lãng lật bàn, sức chiến đấu này thật là... Tuyệt.
Đương nhiên đây vẫn là một cảnh nho nhỏ của Lãng gia, các ngươi đi lật xem ghi chép thẩm vấn ở tòa án nước Mỹ đó mới gọi một trâu bò.
Đám luật sư kia mới ghê gớm, thuật ngụy biện, dẫn dắt tiết tấu, tuyệt chiêu tung ra liên tục hết lần này đến lần khác.
Tội giết người, tội cưỡng dâm đều có thể được tẩy trắng sạch tinh tươm.
Vương Khải Khoa sắp xếp bình thản lại trong lòng.
Tiếp đó trong lòng cười nhạt, Thẩm Lãng nhà ngươi dù cho lợi hại hơn nữa lại có thể làm gì?
Cũng chỉ có thể kéo dài ta xét xử với Kim Mộc Thông mà thôi.
Quyền xử án ở trong tay ta.
Hơn nữa đây là một lần đấu tranh chính trị, căn bản thì không phải là trường hợp thông thường.
Trọng tâm ở sáng ngày mai trên triều đình kia.
Thẩm Lãng nhà ngươi ở trên công đường của ta đại phát thần uy như thế, chẳng lẽ ngươi có thể quỷ biện trên triều đình được sao?
Ngươi căn bản cũng không có tư cách vào triều, một mình ngươi với cái thân giám sinh Thái Học, không có ý chỉ bệ hạ, ngươi ngay cả tới gần hoàng cung đều có thể bị xem như những người không có nhiệm vụ đuổi đi.
Ta là không thể trực tiếp định tội cho Kim Mộc Thông. Nhưng vậy thì thế nào? Ngươi chắn được cả đống miệng thiên hạ à?
Ngươi chặn được vô số miệng mồm của bọn ngôn quan Ngự Sử à? Ngày mai dưới triều đình, vô số tấu chương tố cáo của bọn quan lại sẽ như bông tuyết bay vào hoàng cung.
Vô số người sẽ bao vây tấn công phủ Bá tước Huyền Vũ của ngươi, vụ bê bối Kim Mộc Thông cường bạo đàn bà vô tội sẽ làm cho thiên hạ bùng nổ.
Ngươi cho là người ta sẽ nghi ngờ chân tướng sao?
Vô số Ngự Sử đi đầu tố cáo, thiên hạ dân chúng xem náo nhiệt, đồng thời theo chửi ầm lên là được.
Chân tướng?
Thứ dân đen bọn này cũng có tư cách biết chân tướng cái rắm?
Bọn này chỉ biết hùa theo làm loạn mà thôi.
Ngày mai triều hội vừa mở, gia tộc họ Kim của ngươi sẽ chờ ngàn người lên án đi.
Tức khắc, Vương Khải Khoa vỗ kinh đường mộc một phát rồi phán:
- Đôi bên chứng cứ không đủ, tạm thời bắt giữ hậu thẩm nghi phạm.
Tiếp đó, mấy nha dịch sẽ phải mang Kim Mộc Thông đi nhà giam.
Dư Phóng Chu sẽ phải mang theo vợ rời khỏi.
Thẩm Lãng nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Vương đại nhân, con ả Trần thị ai cũng có thể làm chồng cũng là bị cáo, hơn nữa hiềm nghi ả phạm tội lớn hơn, lẽ nào ngài cứ như vậy để cho nàng đi? Còn có Dư Phóng Chu này, cũng là đồng phạm! Nếu như vậy thả bọn họ đi, chúng ta cũng muốn cưỡng chế mang đi Kim Mộc Thông, ngươi đường đường huyện lệnh Vạn Niên, đưa Việt quốc luật pháp ở đâu?
Huyện lệnh Vạn Niên Vương Khải Khoa bây giờ muốn nổi đóa.
Cái chỗ huyện nha Vạn Niên này là địa bàn của ta, Thẩm Lãng nhà ngươi coi là cái gì?
Nhưng, nhìn một chút Ngũ vương tử Ninh Chính ngồi bên cạnh.
Tức khắc Vương Khải Khoa nói:
- Bay đâu, cùng bắt cả phu thê Dư Phóng Chu giam giữ, đợi hậu thẩm.
Thế là, hai vợ chồng này cũng bị đưa vào nhà giam.
...
Nhà tù bên trong.
Thẩm Lãng cùng Kim Mộc Thông nói riêng, hắn đang an ủi cậu em vợ.
- Đệ bị một cô gái làm nhục, tuyệt đối cũng không nên xấu hổ, cũng tuyệt đối không nên trở thành bóng ma tâm lý.
- Đệ nhìn ta đây này, đàn ông ưu tú như vậy, không phải cũng bị nữ nhân cường bạo à? Ta ngày đó so với đệ còn thảm hơn nhiều, đệ mới chịu một vết thương nho nhỏ thôi, ta dưỡng thương hơn một tháng mới lành đó.
- Cho nên, phàm là thân trai, nhân sinh không bị gái đẹp cưỡng bức làm bẩn là không hoàn chỉnh.
Kim Mộc Thông ngây người!
Tỷ phu à, kỳ thực hoàn toàn không cần an ủi đệ, đệ... cũng cảm thấy thoải mái mà.
Cách an ủi này của tỷ phu tuy rằng vô cùng rất có lý, thế nhưng đệ nghe thực sự quá xá lạ rồi.
Thẩm Lãng hướng sang phòng giam bên cạnh mà nhìn vợ chồng Dư Phóng Chu, nhất là người đàn bà nọ.
Không nhìn ra, thân thể có vẻ yếu đuối thế này, lại không biết xấu hổ như vậy, dáng dấp cũng quả thực thật xinh đẹp, then chốt cũng rất quyến rũ.
- Mập đệ vận khí cũng không tệ lắm, lần đầu tiên bàn giao cho một mỹ nhân thế này, tuy rằng có hơi lớn tuổi một chút. - Thẩm Lãng tiếp tục an ủi:
- Đệ cũng không biết, có nhiều nam nhân lần đầu tiên bàn giao cho lừa hay dê đó.
Kim Mộc Thông da đầu tê dại.
Tỷ phu à, tuy rằng đệ nhớ tỷ phu lắm, nhưng chắc là tỷ phu mau đi đi, bằng không thì thế giới quan của đệ lại một lần nữa bị tỷ phu lật đổ đó.
Thẩm Lãng nhìn phía bên trên Dư Phóng Chu, thản nhiên nói:
- Ông chủ Dư, thật độc, ngay cả vợ cũng không luyến tiếc đưa cho lưu manh sao?
Kim Mộc Thông: Đệ không phải lưu manh.
Dư Phóng Chu một trận cười nhạt, đều đến lúc này, cũng không cần đóng kịch.
Thẩm Lãng nói:
- Lòng tham không đáy, nhà ta đưa sách cho ngươi phát hành, trên phương diện làm ăn lên mấy mấy cái bậc thang, đã đầy đủ giàu sang, vì sao còn muốn trộn lẫn hãnh tiến đến vậy?
Dư Phóng Chu nói:
- Ta cũng là giám sinh Thái Học!
Thẩm Lãng kinh ngạc nói:
- Ồ, học trưởng a! Rõ ràng đúng dịp, ta cũng vậy giám sinh Thái Học.
Dư Phóng Chu nói:
- Ở thế giới này có tiền thì làm được gì? Lần trước ta gần như táng gia bại sản, cũng là bởi vì bán 《 Đông Ly Truyện 》, rõ ràng mỗi một nhà đều bán, bọn họ không có việc gì ta lại phải có chuyện, rõ ràng đã phạt một nghìn lượng vàng, đã thế một số quan sai vẫn tới đe doạ ta, dù cho một nha dịch nho nhỏ cũng có thể thành quần kết đội đi đến nhà ta doạ dẫm, ba lần đưa ta đưa vào nhà giam, dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì?
Dư Phóng Chu thở dài nói:
- Ta đã sớm xem thấu, thế giới này có tiền vô dụng, phải có quyền lực.
Thẩm Lãng nói:
- Cho nên ngươi liền dùng nhiều tiền, leo lên quản gia phủ Hầu tước Trấn Viễn Tô Dong, đưa vợ cho ông ta ngủ đúng không?
Nghe những lời này, Dư Phóng Chu sắc mặt kịch biến.
Việc này vô cùng bí ẩn, vì sao Thẩm Lãng sẽ biết hả?
Kỳ thực loại chuyện này căn bản cũng không có bí mật gì.
Dư Phóng Chu phát hành 《 Đấu Phá Thương Khung Phong Nguyệt Vô Biên 》 giàu to xong xuôi, sẽ có nhiều cánh tay quyền lực đến đe dọa đòi tiền.
Gã căn bản là không gánh nổi cái thành quả thắng lợi này.
Nhưng không lâu sau, những cánh tay quyền lực đưa đến vòi vĩnh gã đều lui trở lại.
Hơn nữa còn có một số tiền lớn nhập cổ hiệu sách Thiên Phong, mới khiến cho Dư Phóng Chu ra sức mở rộng.
Thẩm Lãng thoáng nhờ người khác tra ra một cái, có thể biết rõ ràng, lúc đó là ai buông lời giữ lại Dư Phóng Chu.
Tô Dong!
Mà Dư Phóng Chu có thể nịnh bợ đến Tô Dong cái gì?
Tiền?
Gia tộc họ Tô đã có tiền, Tô Dong về chút tiền mọn này coi là cái gì?
Duy nhất để cho gã xuất thủ, chính là vợ của gã.
Đương nhiên vợ của Dư Phóng Chu rất xinh đẹp, nhưng thứ gái đẹp nào Tô Dong chưa từng ngủ?
Thế nhưng ngay trước chồng người ta, ngủ với vợ người ta thì mùi vị không giống đâu.
Cái loại thành công đầy cảm giác quyền lực này cũng không dừng ở chuyện run lắc một cái đâu.
Dư Phóng Chu nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Thẩm Lãng, ngươi không nên ăn nói bừa bãi, vu cáo lung tung, chúng ta cùng Tô Dong đại nhân hoàn toàn không có bất cứ quan hệ gì.
Thẩm Lãng nói:
- Sau khi dâng ra vợ, gia sản của ngươi đã được bảo vệ rồi! Vì sao còn muốn hãm hại Kim Mộc Thông? Ngươi chẳng lẽ không cảm thấy phủ Bá Tước Huyền Vũ không dễ chọc à? Ngươi chẳng lẽ không cảm thấy ta rất đáng sợ sao?
Dư Phóng Chu không có trực tiếp trả lời, ước chừng một lúc lâu gã mở miệng nói:
- Nơi này là quốc đô, phủ Bá tước Huyền Vũ của ngươi cũng chỉ là một con rùa đen không chuyển ổ.
Lời này Thẩm Lãng hiểu rõ ràng.
Phủ Bá Tước Huyền Vũ chỉ chuyên chú với mình một mẫu ba phần đất, tại kinh đô cũng không có bất kỳ quyền lực gì tồn tại, Dư Phóng Chu ta đây vì sao phải sợ ngươi?
Chỉ cần có đầy đủ lợi ích, thế tử phủ Bá tước Huyền Vũ của ngươi đương nhiên có thể hãm hại.
Thẩm Lãng nói:
- Bọn họ đồng ý để cho ngươi làm quan sao? Mấy phẩm hả?
Cửu phẩm!
Đây đã là tiểu quan có phẩm cấp thấp nhất.
Nhưng khả năng mưu cầu cao nhất của Dư Phóng Chu chỉ có thế này, gã chẳng qua là giám sinh Thái Học mà thôi.
Năm đó khi gã gặp chuyện không may, một đám người tới nhà gã đe doạ, lớn nhất chính là một tiểu quan cửu phẩm, nắm quyền sinh sát của gã trong tay.
Tô Dong đồng ý, chỉ cần Dư Phóng Chu sẵn lòng hãm hại Kim Mộc Thông, để gã vào cục Nội phủ làm một tiểu quan cửu phẩm, chuyên môn chịu trách nhiệm mua sắm ngọc thạch.
Cho nên, Dư Phóng Chu bất chấp tất cả.
- Thấy lợi tối mắt, thấy lợi tối mắt a! - Thẩm Lãng khinh thường nói.
Dư Phóng Chu không nhịn được nói:
- Thẩm Lãng, một mình ngươi ở rể phủ Bá Tước, ở bên trong kinh đô phân lượng không có mạnh hơn ta bao nhiêu, không nên ở ta miễn cưỡng cố làm ra vẻ. Hơn nữa hôm nay công đường ngươi quỷ biện thắng một ván, ngươi cho là thực sự thắng? Ngày mai có khi đến lúc ngươi khóc, đến lúc đó cơn sóng gió động trời cuốn theo tất cả họ Kim các ngươi, một tên ở rể nhỏ nhoi chỉ sợ thịt nát xương tan mất rồi.
Thẩm Lãng hướng Kim Mộc Thông nói:
- Nhóc mập, trước kia khi gã còn làm bạn với đệ, cũng đi bốc phét thế này sao?
Kim Mộc Thông gật đầu, Dư Phóng Chu mặc dù là một tên buôn sách, nhưng là thích vô cùng chỉ điểm giang sơn, nói năng hùng hồn.
Dư Phóng Chu cười lạnh nói:
- Chờ xem, chờ xem! Tối đa hai ba ngày, vụ bê bối của Kim Mộc Thông sẽ truyền khắp thiên hạ, dư luận khủng khiếp sẽ hoàn toàn đè bẹp các ngươi, đến lúc đó các gia tộc họ Kim của ngươi ngàn người lên án, nhà các ngươi muốn phong hầu là không thể nào, Kim Mộc Thông sẽ không chết, thế nhưng cũng muốn lột một lớp da, Thẩm Lãng nhà ngươi cũng muốn đổ xui xẻo. Không ai quan tâm chân tướng, đây căn bản ngươi thì không phải là một kiện hồ sơ, mà là một trận chính trị.
Thẩm Lãng kinh ngạc, cảm giác giống như trở lại trên xe taxi của trái đất hiện đại.
Mỗi một tài xế taxi của thủ đô cũng y như vậy, miệng nói ra toàn chuyện chính trị, quốc gia đại sự.
Cái tên Dư Phóng Chu này tuyệt đối là tên cuồng làm quan đến đít.
Ngay sau đó, mấy người nha dịch qua đây nói:
- Dư Phóng Chu, đổi phòng giam cho các ngươi.
Cái gì là đổi một nhà giam, đương nhiên phải đi ở căn phòng thoải mái.
- Nhìn thấy không? Đây là quyền lực, đây là quốc đô! Kim Mộc Thông nhà ngươi mặc dù là thế tử phủ Bá Tước, nhưng vẫn phải ngoan ngoan sống ở ở trong phòng giam. Mà Dư Phóng Chu ta đây, nhưng có thể thong thả ung dung ở bên trong phòng đẹp, cơm ngon rượu say. Ta đã nói rồi, sáng mai, vô số quan viên tố cáo gia tộc họ Kim của ngươi, sóng to gió lớn cuốn tới, các ngươi kết thúc!
Tiếp đó, Dư Phóng Chu cười to ba tiếng, rời khỏi nhà giam.
Đến viện tử phía trên, tâm phúc của Vương Khải Khoa hỏi:
- Nghe nói nương tử ngươi đặc biệt am hiểu nấu ăn, nhất là rành rọt phanh chế bào ngư?
Dư Phóng đáp:
- Quả thực như thế.
Cái tên tâm phúc của Vương Khải Khoa mới ám chỉ:
- Trần nương tử, giờ liền theo ta đi tắm thay y phục, tiếp đó là biểu diễn nấu ăn cho đại nhân đi.
...
Trần thị tắm rửa thay y phục tốn nửa canh giờ, nghĩ hết biện pháp che giấu vết thương trên trán.
Sau đó tiến vào căn phòng huyện lệnh Vạn Niên Vương Khải Khoa, vì gã biểu diễn nấu ăn.
Năm phút đồng hồ sau đó!
Biểu diễn nấu ăn kết thúc.
Vương Khải Khoa thở hồng hộc.
Trần thị mở đôi mắt xinh đẹp như tơ:
- Vương đại nhân rõ ràng lợi hại, thực sự muốn đem nô nô dày vò tan thành từng mảnh.
Lời này thế nào cảm giác có chút quen tai hả?
Vương Khải Khoa cảm thấy, Trần thị này nấu ăn quả nhiên không sai, thảo nào Tô Dong đại nhân đều muốn ăn ba bữa.