Chương 387: Đủ loại quan lại chấn động! Tô Nan khiếp sợ! Thỉnh tội (1)
Bên ngoài Đại Lý tự!
Con thứ hai của Trương Xung là Trương Tuân vẫn đang quỳ thẳng ở nơi đó.
Đã tầm mấy tháng, rất nhiều người đều nói không cần quỳ, hiếu đạo của ngươi đã vào vị trí rồi, ngươi đã cảm thiên động địa.
Mà trong đại lao Trương Xung cũng để cho người hỗ trợ truyền lời ra ngoài, không cần quỳ, trở về đi.
Nhưng Trương Tuân mỗi ngày sau khi xong việc từ Ngự Sử Đài xong xuôi, vẫn đúng giờ quỳ gối ngoài Đại Lý tự, cùng đi phụ thân ngồi tù.
Rất nhiều người đều nói Trương Tuân thực sự biết cách diễn trò quá đi.
Biết ngươi hiếu thuận, thế nhưng cũng không cần biểu diễn như thế, quá lố rồi.
Trương Tuân sau khi nghe xong tức khắc cười bỏ qua.
Người ở trong quan trường lăn lộn đương nhiên cần hành động, nhưng nhà họ Trương cũng là phái thực lực, không phải phái biểu diễn.
Gã mỗi ngày tới nơi này quỳ xuống, cũng vậy cùng đi phụ thân, nhưng tuyệt đối không phải cho người trong thiên hạ nhìn gã đến cỡ nào hiếu thuận.
Tên này là cho quốc quân nhìn.
Quỳ gối bao ngày dưới sương gió chẳng khác gì một bức tượng, lâu ngày liền tạo thành một đề tài, một ấn tượng.
Như thế quốc quân sẽ không quên cha mình.
Bản tính của con người chính là nhìn thấy sự vật yếu mềm đáng thương sẽ sinh là cảm giác tội nghiệp.
Quốc quân một khi nhẹ dạ, vậy phụ thân mới có ngày nổi danh.
Đương nhiên vị quốc quân cay nghiệt thiếu tình cảm l này à ý chí sắt đá, muốn ông ta nhẹ dạ giống như với Ngu Công dời núi (*).
(*)Nhà của Ngu Công phía trước bị án ngữ bởi hai ngọn núi Thái Hành và Vương Ốc. Ông cảm thấy bất tiện nên mới cùng con cháu đào núi đổ đi. Người trong thôn khuyên bảo nhưng ông chỉ đáp lại chuyện xúc đất đá trên núi đời này qua đời khác sẽ thành vì núi không thể mọc thêm. Đây là câu chuyện ca ngợi về ý chí cao hơn núi của con người. Tuy nhiên cũng có người độc miệng bảo thay vì họ Ngu phí sức đào cả chục năm như vậy thì đi chỗ khác xây nhà có phải hơn không?
Thế nhưng gã có thể kiên trì.
Thời gian khó khăn nhất đã qua, khí trời cũng dần dần ấm.
Gã lúc này quỳ đi ngủ, đã không còn chướng ngại chút nào.
Ngày hôm nay sau khi về từ Ngự Sử Đài, Ngự Sử Đại Phu Vương Thừa Trù nhắn nhủ cho gã, để gã chuẩn bị viết một phần tấu chương, tố cáo phủ Bá Tước Huyền Vũ dạy con vô phương, thế cho nên thế tử Kim Mộc Thông làm ra việc mất trí như vậy, lại cường bạo dân nữ mềm yếu.
Trương Tuân ngạc nhiên, Kim Mộc Thông xảy ra chuyện?
Mà trên thực tế, ngay lúc đó Kim Mộc Thông còn chưa có bị huyện nha Vạn Niên bắt.
Buồn cười nhỉ?
Kim Mộc Thông còn chưa có bị bắt, thậm chí cái gọi là cường bạo dân nữ còn chưa có xảy ra, một số tấu chương đại lão tố cáo gia tộc họ Kim cũng đã viết xong.
Ngự Sử Đại Phu Vương Thừa Trù nói:
- Luận ân oán, người nào cũng không có ân oán sâu bằng họ Trương và họ Kim, cho nên phần tấu chương này ngươi rất có lý do viết. Chúng ta toàn bộ Ngự Sử Đài có thể cho ngươi làm chủ bút, để cho tấu chương tố cáo của ngươi xếp hạng thứ nhất, để quốc quân biết ngươi trung thành, như vậy đối với phụ thân của ngươi mới có lợi.
Ý kia đặc biệt rõ ràng, chính là để Trương Tuân làm chim đầu đàn.
Cuối cùng gã rất có lý do, họ Trương và họ Kim là sống chết đại thù.
Trương Tuân khom mình hành lễ, không có đồng ý cũng không có không hứa hẹn gì, tiếp đó phải đi bên ngoài Đại Lý tự quỳ xuống.
Ngự Sử Đại Phu Vương Thừa Trù nói:
- Hạ bút nặng một chút, kịch liệt một chút, chỉ có ngươi mới có tư cách này, ta vô cùng vô cùng xem trọng ngươi.
Buổi tối!
Trương Tuân vốn đang quỳ bên ngoài vẫn luôn do dự, có nên viết phần tấu chương tố cáo này hay không.
Chim đầu đàn thế này, gã nhất định lkhông làm.
Thế nhưng tất cả mọi người viết tấu chương tố cáo, ngươi ngược lại không viết? Đây cũng là một loại chim đầu đàn.
Cho nên, nhất định là phải viết, thế nhưng phải viết bình bình đạm đạm, mờ nhạt giữa mọi người.
Dù sao gia tộc họ Trương của ta cùng họ Kim đã nhất tiếu mẫn ân cừu (cười một tiếng xóa bỏ ơn thù), đệ đệ Trương Tấn chết đã triệt tiêu tất cả.
Cứ như vậy, gã quỳ quỳ rạp trên mặt đất viết một phần tấu chương tố cáo không đến nơi đến chốn, quả thực liền không giống như trình độ bình thường của gã, tầm thường cực kỳ.
Sau nửa đêm!
Chân trời sáng lên ánh lửa.
- Nơi nào cháy?
Người hầu nói:
- Là... Là hướng Thánh miếu.
Trương Tuân nói:
- Đi, nhanh đi kiểm tra, không nên giả vờ cứu hoả, có thể hỏi đằng xa một chút, xem là ai gan lớn đến trời, muốn phá vỡ trời cao
Chỉ một lát sau, lão bộc nhà họ Trương quay lại:
- Là võ sĩ Khương quốc, rất nhiều người đều thấy được, bọn chúng đốt cháy Thánh miếu xong xuôi, còn tiểu vào hướng đó, vừa múa vừa hát, giống như điên cuồng! Lúc này đã bị bắt lại toàn bộ.
- Sứ giả Khương quốc? - Trương Tuân kinh ngạc, tiếp đó thân thể run lên bần bật.
Gã nghĩ tới mấy vấn đề.
Sứ giả Khương quốc đốt Thánh miếu, người nào được lợi lớn nhất?
Gia tộc họ Kim.
Người nào xui xẻo nhất? Gia tộc họ Tô!
- Đây sẽ không phải là Thẩm Lãng làm đi, hắn, hắn không lợi hại như vậy đi?
Da đầu Trương Tuân từng đợt tê dại.
- Nếu thật sự là thế, vậy... Vậy cũng quá nghịch thiên.
Lúc trước chẳng qua là nghe nói, bây giờ còn chưa có nhìn thấy bản thân Thẩm Lãng, gã cũng đã cảm nhận được người này kiếm khí ngất trời.
Lợi hại, lợi hại.
Không sánh bằng, không sánh bằng!
May là, nhà họ Trương chúng ta đã cùng gã không thù không oán.
Thế là, Trương Tuân cầm phần tấu chương tố cáo gia tộc họ Kim này xé vụn, thậm chí vẫn chưa yên tâm, trực tiếp một đốt một phát thiêu hủy.
Quỳ rạp trên mặt đất, một lần nữa viết một phần tấu chương khác.
Ngôn ngữ sắc sảo nặng nề!
Khí phách hăng hái, kiếm khí tận trời. (Chú thích của Bánh: ồ, tại sao lại là cái từ này)
Tóm lại, tóm lại cùng tấu chương vừa rồi tố cáo gia tộc họ Kim hoàn toàn tưởng như hai người khác nhau viết.
Phần tấu chương này, Trương Tuân hoàn toàn đẩy tài hoa nhị giáp tên thứ năm phát huy được vô cùng nhuần nhuyễn.
Mỗi một chữ bên trong đều tràn đầy phẫn nộ, hùng dũng, hùng hồn, hào phóng.
Hận không thể đưa ra ba thước kiếm, giết về phía Khương quốc.
Là quốc quân, vì thiên hạ, là người đọc sách đòi lại cái công đạo này.
......
Trời còn chưa kịp sáng, Ngự Sử Đại Phu Vương Thừa Trù cũng đã rời giường rửa mặt.
Không có biện pháp, vị trí này của ông ta phẩm cấp rất cao, thế nhưng nhất định phải nghèo.
Ngươi chớ xía vào là nghèo thật hay nghèo giả, nhưng nhất định phải biểu hiện ra có khí chất nghèo khó.
Ngự Sử Đại Phu, chuyên môn chửi người ra, chuyên bóc phốt, chỉ có đủ nghèo mới vững lập trường đi phê phán người khác.
Cho nên, nhà cửa Vương đại nhân cách hoàng cung khá xa, mỗi ngày đều phải dậy sớm lục đục đi vào triều.
Rõ ràng khổ cực.
Sắc trời còn tối đen như mực, lão phu liền phải rời giường.
Ăn xong điểm tâm, Vương Thừa Trù lại cẩn thận kiểm tra cái tấu chương tố cáo.
Không thành vấn đề!
Cũng đủ sắc sảo, thậm chí lời lẽ độc địa.
Cái góc độ mà ông ta dùng tố cáo gia tộc họ Kim vô cùng xảo quyệt.
Kim Mộc Thông sở dĩ sẽ ép buộc làm nữ tử trong sạch bẩn vô tội, không hoàn toàn đúng gia tộc họ Kim dạy dỗ không nghiêm, mà là bởi vì Kim Mộc Thông trong lòng tràn đầy khí khái duy ngã độc tôn, cho nên đàn bà trong mắt gã chính là chuyện vặt vậy, dù cho đến kinh đô cũng không ngoại lệ.
Thái độ của gã với đàn bà ở kinh đô cũng giống hệt ở thành Huyền Vũ.
Điều này nói rõ cái gì? Bá tước Huyền Vũ bình thường đối với gã tiến hành là giáo dục khí phách, chỉ dạy gã làm chủ đạo, không dạy gã thành vi thần hèn mọn.
Chuyện không có lòng thần phục đã thấy vảy móng rồi.
Dĩ nhiên, trình độ ngôn luận của Ngự Sử Đại Phu siêu cao, sẽ không viết thẳng toẹt trắng trợn như vậy.
Nhưng ý kiến chính là như vậy.
Một câu nói, từ chuyện Kim Mộc Thông cường bạo dân nữ này đó có thể thấy được, gia tộc họ Kim có ý phản.
Lợi hại trâu bò không?
Bản thân tự nghĩ quả thực so với diễn đàn hậu thế còn ác hơn.
Không có biện pháp, đây là chuyện tình Ngự Sử Đài phải làm.
Dù cho chuyện nhỏ hơn nữa, ta cũng có thể thổi cho nó văng tới trời.
Như vậy Vương Thừa Trù này cùng gia tộc họ Kim có thù riêng à?
Có một chút xíu!
Ngày đó quốc quân phái ông ta đi phủ Bá Tước Huyền Vũ chứng kiến gia tộc họ Kim chuyển giao đảo Vọng Nhai cho hội Ẩn Nguyên.
Kết quả, bị Thẩm Lãng làm mất mặt.
Vương thúc Ninh Khải còn miễn cưỡng có thể cười bỏ qua, nhưng Vương Thừa Trù cũng cười không nổi.
Ta là ai hả?
Ngự Sử Đại Phu.
Chuyên môn chịu trách nhiệm chửi người ta, chuyên môn làm mất mặt.
Bây giờ, lại bị mất mặt.
Đương nhiên, một đường bạt tai của gia tộc họ Kim vậy là đánh hướng hội Ẩn Nguyên, thế nhưng lan đến gần trên mặt Vương Thừa Trù ta đây.
Ôi! Thẩm Lãng làm mất mặt còn mang hiệu quả lắp bắp.
Cho nên một khi để vị này Ngự Sử Đại Phu nắm lấy cơ hội, chắc chắn rủa xả gia tộc họ Kim vào chỗ chết.
Đương nhiên nội tâm ông ta biết, phần tấu chương này căn bản sẽ không cho gia tộc họ Kim mang đến tổn hại thực chất gì.
Bây giờ người lo lắng bức phản họ Kim nhất chính là quốc quân.
Tối đa, cũng chính là ngăn trở đường phong hầu của Kim Trác mà thôi.
- Xuất phát!
Ngự Sử Đại Phu hạ lệnh.
Tiếp đó, ngồi cỗ kiệu đi đến hoàng cung.
Dù cho nhà ông ta khoảng cách rất xa, lúc này xuất phát cũng có chút sớm.
Nhưng không có cách nào, ông ta là Ngự Sử Đại Phu, chuyên môn chịu trách nhiệm tố cáo vạch tội người ta.
Cho nên ông ta muốn chạy sớm tới hoàng cung, lại một lần nữa thống nhất ý chí.
Tất cả tấu chương tố cáo của Ngự Sử có viết xong chưa?
Viết có đủ hay không vậy?
Có người nào chống lại hay không?
Chuyện này phải sớm kiểm tra tất tần tật.
Bảo đảm đều không có lỗi lầm gì, sẽ nghiêm trang tấu lên mãnh liệt.
Cần phải chế tạo ra hiệu quả.ngàn người lên án, gia tộc họ Kim thiên lý khó dung
Đây là một trận chiến dịch, mà Ngự Sử Đại Phu ông ta chính là quan chỉ huy chiến dịch.
Không có biện pháp, ai bảo gia tộc họ Kim ở trên triều đình không có căn cơ mà?
Nói một câu tru tâm, bức phản gia tộc họ Kim đó là chuyện quốc quân mới lo lắng, mà không phải những quan viên chúng ta đây, lại thêm không phải đám Ngự Sử chúng ta.
Ngự Sử chỉ trích chính là vạch tội người ta, có điều kiện là phải rủa, không có điều kiện thì tự tạo điều kiện ra mà chửi cho đã.
Vương Thừa Trù đang ngồi trong kiệu hơi hơi đắc ý.
Gia tộc họ Kim ở thành Huyền Vũ thắng được Trương Xung, nhìn qua oai phong tám hướng, thế nhưng ở trong kinh đô lại không hề có cảm xúc tồn tại.
Hoàn toàn ở vào vị trí ranh giới quyền lực.
Thâm sơn cùng cốc.
Bá tước Huyền Vũ nhà ngươi liền tự nhận xui xẻo.
Họ Tô muốn động dao với người nhà các ngươi, chúng ta cũng chỉ là trợ giúp mà thôi.
Kế tiếp, tấu chương tố cáo bay vào hoàng cung như là bông tuyết vậy.
Trên triều đình, đủ loại quan lại đều đồng loạt tố cáo gia tộc họ Kim.
Cảnh tượng hoành tráng, ngẫm lại cũng làm cho người kích động.
Đúng vào lúc này, từ bên ngoài cỗ kiệu đã nghe tiếng động ồn ào huyên náo.
Chuyện gì xảy ra?
Trời hiện giờ còn chưa sáng mà? Làm sao ầm ĩ thế này?
- Thế nào? Không cần lo cho chuyện tầm phào, tiếp tục tiến tới. - Ngự Sử Đại Phu sai bảo.
Võ sĩ bên ngoài nói:
- Đại nhân, Thánh miếu bị đốt.
- Cái gì? - Ngự Sử Đại Phu gần như chợt nhảy dựng lên.
Thánh miếu bị đốt?
Người nào hả? Gan lớn như trời người.
Đây chính là thánh đường quan viên thiên hạ.
Ở trong đó cung phụng chính là văn minh đông phương thần nhân.
Đây chính là tín ngưỡng của người đọc sách trong thiên hạ.
Bất kể là ai đốt, đều phải tru diệt cửu tộc.
Đây, đây là dám chọc trời à!
Ngay sau đó, Ngự Sử Đại Phu Vương Thừa Trù mừng rỡ.