Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 39: Bốn phía khiếp sợ! Dâu thảo Mộc Lan (2)

Chương 39: Bốn phía khiếp sợ! Dâu thảo Mộc Lan (2)


Phổi của cha Thẩm Vạn vẫn còn viêm, nhưng ông ra sức nhịn ho.

Thẩm Lãng dẫn Kim Mộc Lan bước vào trong hậu viện, lập tức lạy rồi hô:

- Hài nhi bái kiến cha mẹ, hài nhi bất hiếu!

Mẫu thân vội vàng tiến lên muốn nâng Thẩm Lãng dậy, lại thật không ngờ Kim Mộc Lan cũng lạy theo nói:

- Con dâu bái kiến cha mẹ chồng.

Trong nháy mắt, cả nhà Thẩm Lãng đều sững sờ kinh ngạc.

Kim Mộc Lan chính là công chúa thành Huyền Vũ a, thiên kim tiểu thư của nhà quý tộc quyền thế trăm năm đó, lại đi lạy cha mẹ Thẩm Lãng mang cái thân phận nông dân tầm thường này, hơn nữa trên mặt không có vẻ miễn cưỡng chút nào.

Trong nháy mắt, Thẩm Lãng cảm động đối với nàng tăng theo cấp số nhân.

- Không được, không được... – Mẫu thân Thẩm Lãng lập tức đỡ dậy Kim Mộc Lan trước, nhưng thấy nàng băng thanh ngọc khiết, dáng vẻ đẹp đẽ quý giá tuyệt mỹ, lại rút tay về.

Bởi vì bà quanh năm suốt tháng làm nông, hai tay vừa đen vừa thô, dù cho bà rửa đến vô cùng sạch sẽ nhìn qua cũng phảng phất như vẫn lấm đất vậy, cho nên bà không dám chạm vào Kim Mộc Lan.

Sau đó, Kim Mộc Lan lại đỡ tay của mẹ Thẩm Lãng dậy, nói dịu dàng:

- Cảm ơn mẹ chồng (*bà bà).

Trong phút chốc, ánh mắt cha mẹ Thẩm Lãng hướng Kim Mộc Lan đều tràn đầy nhu hòa.

Đây là một cô gái tốt, tối thiểu sẽ không ăn hiếp Thẩm Lãng.

- Tới đây, chúng ta cùng mời rượu cha mẹ chồng nào. - Kim Mộc Lan nói:

- Cha chồng (*công công) thân thể khó chịu, hay dùng rượu gạo ngọt thay thế được không?

- Tốt, tốt lắm... - Cha Thẩm Lãng liên tục nói.

Sau đó, Kim Mộc Lan rót đầy rượu cho hai người, rồi nàng cùng Thẩm Lãng lại một lần nữa lạy họ, mời rượu cho cha mẹ chồng.

Rượu vừa vào miệng, cha mẹ Thẩm Lãng đều cảm thấy hơi say.

Đệ đệ Thẩm Kiến gấp gáp đi uống một ly rượu gạo ngọt xong, thấy Kim Mộc Lan ôn hòa như thế, không khỏi nói:

- Tẩu tẩu à, tẩu đẹp thật đó.

Tức khắc, cha Thẩm Lãng gần như muốn quất một bạt tai tới.

- Cảm ơn. - Kim Mộc Lan dịu dàng đáp, sau đó nàng hướng Thẩm Lãng trông lại bảo:

- Chàng và cha mẹ khẳng định có một ít lời muốn nói, thiếp đi ra ngoài chào hỏi khách nhân trước.

- Được.- Thẩm Lãng đáp.

Chờ đến Kim Mộc Lan rời đi, trong không khí giống như đều thoải mái hơn, cha mẹ Thẩm Lãng cũng yên tĩnh lại.

Dù nàng đối với cha mẹ đặc biệt dịu dàng hòa khí, nhưng dù sao nàng cũng là thiên kim phủ Bá Tước, cha mẹ Thẩm Lãng đối mặt nàng thế nào đi nữa họ đều sẽ tự ti.

Thẩm Lãng nói:

- Cha mẹ, thật xin lỗi, con đã để cho hai người thất vọng rồi

Cha mẹ vẫn luôn không hy vọng Thẩm Lãng ở rể, bất kể là nhà họ Từ, hay là phủ Bá Tước cũng vậy.

Địa vị ở rể quá thấp, cũng chính là so với người hầu cao hơn xíu mà thôi, nếu như không thể khiến cha vợ thích, chỉ sợ địa vị của hắn đều không bằng người hầu.

Hơn nữa, cha mẹ vẫn còn muốn dựa vào Thẩm Lãng nối dõi tông đường, cho dù là lấy Lưu quả phụ trong thôn, về sau con sanh ra ít nhất cũng họ Thẩm, cho dù ở nhà tranh vách lá cũng tốt hơn ở nơi xa lạ.

Phụ thân Thẩm Vạn cất giọng bi thương:

- Con không cần nói nữa, con là vì cứu chúng ta, vì cứu người cả nhà, cũng là cha vô dụng, liên lụy con rồi!

Thẩm Vạn tuy rằng không biết rõ ràng xảy ra chuyện gì, thế nhưng hôm nay buổi chiều Điền Thập Tam mang người tới nhà lùng bắt, cũng có thể để cho ông nghĩ ra nguyên nhân trong đó.

Khi đang nói chuyện, Thẩm Vạn cố nén nước mắt, lòng ông có bao nỗi hổ thẹn không thể nói nên lời, nếu không phải mình vô năng như vậy, cục cưng Thẩm Lãng cũng không đến mức ở rể.

Bên cạnh Thẩm Kiến lại thì thầm:

- Đệ cảm thấy tốt vô cùng, tẩu tẩu cũng tốt tính, quan trọng là ngoại hình đẹp, khắp mấy trăm dặm cũng bới không ra người nào đẹp hơn tẩu tẩu đâu. À, đúng rồi, đệ có thể thương lượng với ca một việc được không?

Thẩm Lãng nói:

- Đệ cứ nói!

Đệ đệ nói:

- Nếu ca ca có vợ đẹp thế này, như vậy có thể nhường Lưu quả phụ trong làng cho đệ được không?

Lúc này, mẫu thân cũng không nhịn được nữa, tát thẳng vào ót thằng con bép xép.

- Hay cái đầu mày, nếu nhỡ ra ca ca mày không ở nổi phủ Bá Tước phải về, Lưu quả phụ vẫn còn giữ cho nó, huống hồ lúc trước nó nhìn lén Đại Lang nhiều lần. Dù sao Đại Lang cũng rất đẹp trai, khắp tám làng mười dặm cũng không tìm được người thứ hai như vậy đâu.

Mẫu thân nói tiếp:

- Mấy ngày trước mẹ đã nói bóng nói gió, chỉ sợ Lưu quả phụ đã ngầm đồng ý rồi.

Thẩm Kiến không nói gì đành ngẩn đầu hỏi trời xanh, cha mẹ ơi, sao hai người bất công dữ vậy? Chẳng lẽ con đây không phải con trai ruột phải không, có phải hai người nhặt được con ven đường không vậy!

Cùng cha mẹ ăn cơm đến khi trễ.

- Được rồi Đại Lang, nhìn thấy con mạnh khỏe cha mẹ cũng yên lòng, giờ về được rồi. - Phụ thân nói.

Thẩm Lãng nói:

- Cha mẹ, tối hôm nay không ở lại một đêm sao? Sắc trời quá muộn rồi.

Phụ thân nói:

- Cha mẹ ở đây không quen con à.

Tiếp đó, Thẩm Lãng để Kim Trung chuẩn bị hai chiếc xe ngựa lớn, tiễn cha mẹ Thẩm Lãng về nhà.

Bá tước đại nhân cùng Mộc Lan cũng bỏ xuống bữa tiệc bên kia, đặc biệt tới đưa tiễn.

- Ca đừng ra tiễn, đi động phòng đi, chị dâu vẫn chờ ca đấy.- Em trai nhắc tiếp:

- Một khắc đêm xuân đáng ngàn vàng!

Thẩm Lãng vẫy tay, tiếp đó đi về hướng động phòng.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch