Chương 409: Bạo phát! Vua Khương nhận tội! Muốn làm gì thì làm (1)
Phi tử Lạc Nhạn của vua Khương nghe được đạo sĩ Tả Bá Ngọc bị giết.
Ả tức khắc hoàn toàn kinh ngạc sững sờ, tiếp đó trào nước mắt.
Giống như Thẩm Lãng suy đoán, ả và Tả Bá Ngọc chính là anh em họ, cùng Thư Đình Ngọc cũng là chị em họ.
Chỉ bất quá Thư Đình Ngọc là dòng chính, mà Tả Bá Ngọc cùng Lạc Nhạn cũng là chi thứ.
Giống như ở trong đại gia tộc, địa vị của dòng chính cao cao tại thượng, địa vị dòng thứ có vẻ xấu hổ.
Cho nên Tả Bá Ngọc phải đi hội Ẩn Nguyên học luyện kim, học tập nghệ thuật, độc thuật vân vân.
Mà Lạc Nhạn thảm hại hơn, bị phái đến bên người vua Khương, biến thành một trong những người đàn bà của ông ta.
Ả và Tả Bá Ngọc ở đã nhiều năm trước thì có tư tình, hôm nay chẳng qua là hâm nóng tình xưa mà thôi.
Ả biết bí mật không nhiều lắm, hơn nữa cũng không có mệnh lệnh chính xác, cũng chỉ là nằm vùng ở bên người vua Khương phối hợp.
Mấy năm này ả nào chỉ không sung sướng, quả thực chính là đau muốn chết.
Vua Khương này căn bản là một tên cầm thú.
Gặp những ông vua khác, ở trong hậu cung, những người đàn bà chen nhau muốn vua vào phòng mình thị tẩm.
Ví như Việt quốc Ninh Nguyên Hiến, đám phi tử của ông ta quả thực chính là Bát Tiên quá hải, mỗi người đều lộ thần thông (*), ánh mắt khát khao quốc quân đến chỗ mình như muốn rớt ra, thậm chí phải đi nịnh bợ thái giám bên người quốc quân.
(*)Tương truyền, Vương Mẫu nương nương mở hội bàn đào, mời các vị thần tiên tới tụ họp. Thiết Quản Ly hẹn các tiên nhân Lã Động Tân, Trương Quả Lão, Lam Thái Hòa, Tào Quốc Cửu, Hà Tiên Cô… tới dự yến tiệc. Sau khi ăn uống no say, họ bái lạy Vương mẫu và cùng quay về vượt biển. Sau khi bát tiên lên thuyền, Lã Động Tân đột nhiên nghĩ ra ý tưởng kỳ lạ, đề nghị mọi người cùng đi chu du thiên hạ. Thế là xuất hiện câu chuyện “Bát tiên vượt biển, thể hiện thần thông”
Thế nhưng ở Khương quốc, những phi tử với khoản thị tẩm này hoàn toàn tràn đầy sợ hãi vô tận.
Mỗi một lần đều vết thương chồng chất, đau đớn muốn chết.
Mười năm này, số đàn bà vua Khương giành được chí ít đã chết được mấy mạng.
Lạc Nhạn cũng hiểu được cuộc sống của mình thê thảm, hoàn toàn không thấy được hy vọng, như là thân ở trong địa ngục.
Mà lúc này, Tả Bá Ngọc đến.
Trong nháy mắt, như mảnh đất khô hạn lâu năm thấy được mưa.
Cuộc đời của ả một lần nữa tràn đầy hy vọng cùng ánh sáng.
Tả Bá Ngọc hứa hẹn, nhất định sẽ mang ả đi, thoát khỏi cái bể khổ này.
Mà bây giờ, người yêu của ả -Tả Bá Ngọc lại đã chết!
Nhất định là Thẩm Lãng giết chết, nhất định là vậy!
Ả cố nén đau đớn, vọt tới trong cung vua Khương, trước mặt ở vua Khương quỳ xuống, run rẩy nói:
- Đại vương nhất định là Thẩm Lãng mưu sát Tam vương tử Aruhan, là hắn hại chết huynh trưởng ta Tả Bá Ngọc, xin đại vương làm chủ.
Vua Khương tức giận.
- Ngươi bị thương, cứ nằm là tốt rồi.
Lạc Nhạn trong lòng phẫn nộ, ta thụ thương còn không phải vì ngươi làm hại à?
Thái tử Khương quốc Arutai, cất bước hùng hồn tiến vào hoàng cung.
Mấy ngày nay gã vẫn luôn ở bên ngoài, xử lý tình hình dịch bệnh đậu mùa.
Nói trắng ra là chính là giết sạch những người bị bệnh đậu mùa thì có.
Chỉ bất quá càng giết càng nhiều, cuối cùng chỉ có thể hoàn toàn cách ly, cũng không dám cố giết.
Nếu cứ giết tiếp, một nhúm dân nhỏ nhoi của Khương quốc sẽ phải giết hết.
Hơn nữa bệnh đậu mùa lan tràn càng ngày càng nghiêm trọng, không có dấu hiệu ngừng lại chút nào.
Gần như toàn bộ Khương quốc đều bị che phủ ở trong bầu không khí chết chóc, vô số người nước Khương đều đã tuyệt vọng.
Mà lúc này, ngay cả thần miếu Tuyết Sơn đều vô kế khả thi.
Bọn họ tận lực cầu khẩn thiên thần, cũng không thể đủ cứu vãn vận mạng của bọn họ.
Thế là rất nhiều người nói, đây là bởi vì người nước Khương mấy năm nay giết chóc quá nhiều.
Cho nên mới sẽ gặp báo ứng.
Thái tử Khương quốc cũng rất cao, tầm một mét chín, tuy không quá cao như vua Khương hay công chúa Arunana.
Gã cũng không phải con trai trưởng, con trai trưởng vua Khương bị bệnh đậu mùa đã chết.
Hôm nay địa vị thái tử Arutai Khương quốc vững như bàn thạch, bởi vì gã từng bị bệnh đậu mùa nên sẽ không bị nữa.
- Phụ vương, ngày hôm nay lại chết ba nghìn người. - Arutai nói.
Trái tim của vua Khương chợt chùng xuống.
Khương quốc mới bao nhiêu người, chính là mấy chục vạn mà thôi.
Mà mỗi ngày chết mấy nghìn người, không đến mấy tháng sẽ chết kết thúc.
Thái tử Arutai nói:
- Lúc trước người chết cũng là già yếu, bây giờ thanh niên trai tráng cũng bắt đầu từng đợt chết đi, kỵ binh của chúng ta đã bắt đầu có người chết, hoàn toàn đỡ không được.
Vua Khương đau đầu.
Lúc trước cách mỗi mấy năm liền bạo phát bệnh đậu mùa, nhưng cũng không có nghiêm trọng như vậy.
Lạc Nhạn bên trên nói:
- Nhất định là Thẩm Lãng làm hại, hắn am hiểu nhất hại người, trước kia hắn chỉ có một mình hại chết mấy vạn người Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy, nhất định là âm mưu của hắn.
Thái tử Arutai nói:
- Phụ vương, tiếp tục như vậy nữa, dù cho người Khương quốc chúng ta không chết hết, chết một nửa cũng không chịu nổi.
Lạc Nhạn nói:
- Đại vương, Thẩm Lãng này không phải nói là sẽ trị bệnh đậu mùa à? Để hắn trị cho Nana, trong vòng 3 ngày trị không hết liền đại biểu hắn nói láo, giết hắn ngay.
Cô ả này với Thẩm Lãng thật đúng là hận ý tận trời, muốn tìm lý do để hại chết hắn.
Thái tử Arutai nói:
- Đại vương, con ngược lại cũng nghe nói Thẩm Lãng này có vài phần bản lĩnh, không bằng để hắn thử nhìn một chút.
Vua Khương nói:
- Hắn cũng dám đặt điều kiện cho bản vương, bảo ta viết thư nhận tội cho quốc quân Việt quốc, quả thật muốn chết thì đúng hơn.
Thái tử Arutai nổi giận, nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Lại có việc này, con sẽ đi cắt lưỡi rồi chặt một cánh tay của hắn.
Gã biểu hiện so với vua Khương còn ra vẻ phẫn nộ hơn, bởi vì gã nhất định phải có loại thái độ cha nhục con chết.
Vua Khương khoát tay một cái, Tả Bá Ngọc đã chết, bất kể là thật hay là giả, nhưng Thẩm Lãng luôn miệng nói hắn có thể trị bệnh đậu mùa.
Nếu người này lại chết, vậy không còn thứ gì trông cậy vào.
Thế nhưng, muốn để cho ông ta hướng Việt quốc viết thư nhận tội?
Hoàn toàn là người si nói mộng.
Vua Khương giết người vô số, những năm gần đây muốn đánh ai là đánh.
Đe doạ hết Việt vương xong, lại đe doạ Sở Vương.
Oai phong tám hướng, khí phách tận trời.
Bây giờ lại để ta viết thư nhận tội? Rõ ràng muốn chết!
Nếu không có thế cục đặc thù, ông ta sớm đã băm Thẩm Lãng cho chó ăn.
Vua Khương cất giọng:
- Ta đã nói qua, trước khi trời tối nếu hắn không quỳ xuống tới nhận sai, đem tự lời nói nuốt trở về, ta liền nhổ hắn đầu lưỡi, chặt đứt một cái tay của hắn, tiếp đó để hắn ngoan ngoãn đi cho Nana trị liệu.
Lạc Nhạn nói:
- Anh của ta Tả Bá Ngọc trong vòng 3 ngày chữa hết con trai chúng ta, nếu trong vòng ba ngày Thẩm Lãng trị không hết, liền đại biểu cho hắn là tên bịp bợm, liền đại biểu cho hắn lừa gạt đại vương, liền bị bằm thây vạn đoạn.
Thái tử Arutai nói:
- Lúc mặt trời xuống núi, nếu hắn không đến thỉnh tội, không ngoan ngoãn đi chữa bệnh cho em gái, con sẽ tự động thủ nhổ lưỡi của hắn.
Vua Khương có chút mệt mỏi rã rời, đầu óc cũng có chút u ám.
Không biết có phải nguyên nhân một đêm tối hôm qua không ngủ hay chăng?
Thế nhưng trước kia ông ta thường xuyên không ngủ mấy ngày mấy đêm, một chút mệt mỏi cũng không có.
- Ta ngủ trước một giấc, chờ mặt trời xuống núi, con chộp cái tên Thẩm Lãng đến cho ta.
Arutai nói:
- Vâng!
Chung quanh cửa sổ đóng kín, cổng đóng kín, tắt toàn bộ nến.
Vua Khương Arugan, một thân một mình ngồi ở trên ngai, nhắm mắt đi ngủ.
Một lát sau, vang lên tiếng ngáy như tiếng sấm vậy.
...
Cái lồng này chuyên môn giam giữ nô lệ.
Quả thực mùi hôi tận trời.
Nhưng mà cũng được, đám người kia bởi vì từ đầu đến cuối bị giam giữ, cho nên không có cùng bên ngoài có quá nhiều tiếp xúc, cũng không có bị lây bệnh đậu mùa.
Nhưng quả thực nơi này chính là địa ngục nhân gian.
Thẩm Lãng một mình một cũi.
Mà những đầy tớ này, mười mấy người chen ở trong một cái lồng, ngay cả chỗ cũng không có, càng chưa nói nằm xuống.
Mỗi ngày thiếu thức ăn, thậm chí ngay cả nước cũng không đủ uống.
Trong những người này có nước Việt, nước Sở, còn có Tây Vực.
Người nước Khương mỗi lần đi ra ngoài cướp bóc, đều phải chộp tới số lớn nô lệ.
Đàn ông đi đào mỏ, mệt đết chết.
Nữ trở thành công cụ sinh sản duy trì nòi giống.
Tóm lại mặc kệ nam nữ đều vô cùng thê thảm.
Lúc này là có thể nhìn ra được tính ưu việt của vương triều Đại Viêm, tuy rằng chính trị bên kia vô cùng phức tạp, thậm chí có thể nói là hắc ám.
Nhưng tối thiểu sẽ không có tình trạng vô trật tự như địa ngục.
Khương quốc mỗi một lần bắt nô lệ, tối thiểu phải chết hai phần ba.
Thẩm Lãng nghe được rất nhiều giọng nói của nô lệ Việt quốc, không khỏi bèn hỏi:
- Các ngươi ở chỗ nào của Việt quốc?
- Thành Hoàng Lương.
- Quận Vạn Sơn.
- Quận Bạch Dạ.
Thẩm Lãng nghe đến mấy cái địa danh này, không khỏi nhíu mày.
Bởi vì đây đều là khu vực trong Việt quốc, ở đất phong phía đông gia tộc họ Tô.
Bởi vì họ Tô ngoại giao hiệu quả rõ rệt, cho nên Khương quốc không có vào nhập cảnh cướp bóc, tại sao có thể có nô lệ Việt quốc nhiều như vậy?
- Các ngươi là làm sao bị bắt tới? Bị người nào chộp tới? - Thẩm Lãng bèn hỏi.
- Đạo tặc Tam Nhãn Tà!
- Đạo tặc Tam Nhãn Tà!
- Mỗi một năm đạo tặc Tam Nhãn Tà sẽ cướp bóc bắt người nơi nơi, một lần hơn mấy trăm ngàn người, tiếp đó bán chúng ta cho Khương quốc.
Thẩm Lãng nghe nói như thế, gần như muốn bùng nổ cơn giận, toàn thân run rẩy.
Phương diện này có nội tình đen tối kinh người.
Việc này lớn như vậy, hẳn là phải vang động bầu trời.
Đạo tặc Tam Nhãn Tà, hàng năm đều phải cướp bóc hơn mấy trăm ngàn người.
Đây là án tử khổng lồ.
Nhưng quốc đô chẳng hề nghe nói, căn bản không có người nói đến.
Trấn xa quận, Thiên Tây hành tỉnh quan viên, đều ở đây che đậy người.
Tấm màn đen khủng khiếp!
Thẩm Lãng dùng ngón chân cũng có thể nghĩ ra được, cái gọi là đạo tặc Tam Nhãn Tà hoàn toàn là giặc cướp họ Tô nuôi mà thôi.
Vì chính trị bình định, vì để cho Khương quốc không vào bên trong cướp bóc, họ Tô liền bản thân giả trang giặc cướp, cướp bóc con dân Việt quốc, xem như nô lệ đưa cho vua Khương.
Các ngươi đừng tới đoạt, bản thân ta đưa tới cửa đi.
Thảo nào mấy năm này, Khương quốc cũng không tới cướp bóc.
Thậm chí đô đốc hành tỉnh Thiên Tây cũng nên chết.
Cái lão tặc Tô Nan này, quả thực không có đường xuống chút nào.
- Đồng hương, các ngươi là dân cày hay làm nghề gì? - Thẩm Lãng bèn hỏi.
- Chúng ta làm ruộng, sau đó mất ruộng, liền tiến vào xưởng làm việc, liền tiến vào hầm mỏ khai thác, tiếp đó đã bị Tam Nhãn Tà bắt, bán vào Khương quốc.
Thủ đoạn này tầng tầng tiến dần lên, đặc biệt lão luyện.
Trước hết để cho đám người kia rời khỏi thôn xóm, rời khỏi ruộng đồng, rời khỏi tầm mắt xung quanh.
Tiếp đó, lại giả trang giặc cướp đoạt bọn họ, đưa cho vua Khương làm nô lệ.
Những người này cũng đều là con dân vô tội Việt quốc, tới Khương quốc làm nô lệ, trong vòng mấy năm hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Cái hành động đáng ghê tởm không thể dung tha này đã được toàn bộ quan trường hành tỉnh Thiên Tây đều làm yểm hộ.
Lão tặc Tô Nan này đáng phải bị thiên đao vạn quả.
Gia tộc họ Tô sẽ phải vong tộc diệt chủng.
Còn có vua Khương đúng là thứ cầm thú trần gian.
Tô Nan ơi Tô Nan, ông vì sự phú quý của gia tộc, vì la liếm vua Khương, quả thực không còn nhân tính, không có đường xuống chút nào.