WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 413: Cùng Thần nữ Tuyết Ẩn ở chung! Tuyệt thế mỹ diệu! Điên đảo (1)

Chương 413: Cùng Thần nữ Tuyết Ẩn ở chung! Tuyệt thế mỹ diệu! Điên đảo (1)





- Thần Tiên cô cô làm sao vậy? Là bị đậu mùa à? - Thẩm Lãng lo lắng hỏi.

Hô hấp và nhiệt độ thân thể này có chút hao hao bệnh đậu mùa.

Thần nữ Tuyết Ẩn đối với hắn chính là có ơn cứu mạng.

Từ khi mới vừa bắt đầu tiến vào Khương quốc, nàng đã bắt đầu bảo hộ Thẩm Lãng cùng Đại Ngốc.

Sau đó nàng lại cùng vua Khương gặp mặt, bảo đảm vua Khương sẽ không giết Thẩm Lãng.

Mấu chốt ở chỗ, Thẩm Lãng chỉ nghe được giọng của nàng, đã cảm thấy vô cùng thân mật.

- Không phải bệnh đậu mùa. - Tuyết Ẩn nói:

- Ngươi chờ một lát, lập tức sẽ ổn thôi.

- Được. - Thẩm Lãng ngoan ngoãn nghe lời ngay.

Bởi vì thanh âm của đối phương, giống như có một loại sức mạnh dịu dàng đến nỗi để cho người ta không cách nào kháng cự.

Tiếp đó, nàng ngồi ở trong bóng tối.

Một lát sau.

Mùi thơm trong không khí càng thêm nồng nàn.

Thực sự như là rượu ngon vậy, để cho người ta say mê.

Thế nhưng âm thanh Thần nữ Tuyết Ẩn truyền tới càng ngày càng đau khổ.

Mặc dù nàng ra sức đè nén nhưng vẫn là khó khăn không cách nào ức chế.

Nàng giống như ở chống đỡ một loại khổ sở.

Cơn đau đớn đó thậm chí vượt qua lúc công chúa mông to phát tác sỏi thận.

Quên đi!

Ở trước mặt Thần nữ Tuyết Ẩn, Thẩm Lãng gần như không có kiên nhẫn dùng cái từ mông to này, vẫn nên sau khi về Việt quốc lại dùng đi.

Thần Tiên cô cô, không cho phép kẻ khác khinh nhờn.

Tóm lại, lúc này Tuyết Ẩn đang chịu đựng cơn đau so với sỏi thận còn còn đáng sợ hơn.

Thẩm Lãng thậm chí cảm thấy, toàn bộ mặt đất đều đang run rẩy.

Nàng không vùng vẫy, không kêu to, cả người đang run rẩy, chân khí toàn thân đang run rẩy.

Cho nên, dẫn đến mặt đất run rẩy.

Thẩm Lãng cuối cùng không nhịn được, xông lên phía trước cầm tay Tuyết Ẩn.

Tức khắc, giống như mò lấy một tảng băng.

Lại giống như mò lấy một phiến ngọc.

Mềm mại, lại vô cùng lạnh lẽo.

Trắng nõn, lại thơm tho vô cùng.

Rõ ràng kỳ quái, nàng rõ ràng phát sốt, mà cánh tay lại lạnh cóng như thế.

- Không nên, sẽ làm ngươi bị thương đó. - Tuyết Ẩn nói.

Tiếp đó, nàng buông lỏng bàn tay Thẩm Lãng thật nhanh, bắt được một hòn đá bên cạnh.

- Rầm!

Một tiếng giòn vang.

Hòn đá cứng rắn, rõ ràng bị bóp nát.

Đây chính là đại tông sư hàng đầu toàn bộ Việt quốc.

Thảo nào nàng buông bàn tay Thẩm Lãng ra, cổ lực lượng này nếu là bóp thì Thẩm Lãng thụ thương, chỉ sợ trong nháy mắt thành bùn.

Lại bóp nát hòn đá, có thể thấy được nàng chịu đau đớn khủng khiếp như thế nào.

- Sẽ ổn nhanh thôi, ổn nhanh thôi.

- Thẩm công tử không phải sợ, ổn nhanh thôi.

Đều lúc này, Thần nữ Tuyết Ẩn vẫn còn dịu dàng an ủi Thẩm Lãng.

Mà trái tim Thẩm Lãng khẽ run, giống như cảm động lây. Người con gái này, thậm chí không có chân chính gặp mặt, lại thân mật như thế.

...

Tầm nửa giờ sau!

Tất cả đau đớn kết thúc.

Thần nữ Tuyết Ẩn thở phào nhẹ nhõm.

Mà một hơi thở này như là bình nước hoa tuyệt trần mới vừa mở phát tán mùi hương lan tỏa trong không khí.

Để cho người ta vĩnh viễn không nỡ rời đi.

- Được rồi, ngươi đốt đèn đi.

Thẩm Lãng đốt nến.

Tiếp đó, thấy được một bóng dáng vô cùng dịu dàng, như là người trong chốn thần tiên.

Thế nhưng nàng lại quấn khăn che mặt, Thẩm Lãng không khỏi kinh ngạc.

- Mặt của ta bị đông lạnh, không thể lộ ra, sợ hù dọa người khác, mới che lại. - Tuyết Ẩn nói.

Thoáng do dự một chút, nàng tháo ra cái khăn che mặt để Thẩm Lãng nhìn thoáng qua.

Tức khắc...

Xung quanh giống như hoa tươi nở rộ!

Rõ ràng là nửa đêm, lại giống như hết thảy chung quanh đều sáng lên.

Đây là một cái khuôn mặt tuyệt trần.

Nhưng... Quả thực bị đông cứng.

Giống như một pho tượng được tạc bởi một bậc thầy điêu khắc.

Có thể tạc ra vẻ đẹp mà người thật không cách chi sánh bằng, hơn nữa cũng tràn đầy linh động.

Thế nhưng, nàng giống như một mỹ nhân nằm đông cứng trong băng, vĩnh viễn dừng hình ảnh ở một cái phút giây tuyệt mỹ đó.

- Đỡ để cho ngươi bị dọa sợ, ta nên che lên thôi. - Tuyết Ẩn nói.

Lúc nàng nói chuyện, đôi môi vẫn bất động.

Thực sự như là người ngọc dùng băng lạnh điêu khắc nên vậy.

Nhưng là giọng và khí chất của nàng lại ấm áp nhẹ nhàng không chi sánh bằng.

Thẩm Lãng nói:

- Ngài đây là...

Thần nữ Tuyết Ẩn nói:

- Trúng độc, trúng độc mấy năm trước, gần đây phát tác, khó giải!

Thẩm Lãng nói:

- Ta có thể xem được không?

- Được. - Tuyết Ẩn đưa ra bàn tay ngọc ngà.

Như băng như ngọc, như tuyết như thông. (Ý là: Nõn nà như băng như ngọc, tươi mát như tuyết như hành)

Thẩm Lãng trước tiên bắt mạch.

Sau đó dùng X quang chụp lại.

- Ta có thể đâm ngón tay trích xuất vài giọt máu của ngài được không? - Thẩm Lãng bèn hỏi.

- Được.

Tuyết Ẩn vươn ngón tay ngọc ngà.

Tiếp đó một vết thương, im hơi lặng tiếng xuất hiện, chảy ra máu đỏ tươi.

Thật là lợi hại.

Nhưng mà từ trong máu này, Thẩm Lãng cũng không có phát hiện bất cứ vấn đề gì.

Sau khi quét toàn thân nàng, không có kim loại nặng, không có bất kỳ vật gì tăng trưởng không bình thường.

Quétt não nàng, không có bất kỳ dị vật.

Kiểm tra máu nàng, cũng không có phát hiện bất cứ vấn đề gì, cũng không có phát hiện bất kỳ loại độc gì.

Thẩm Lãng gần như lần đầu tiên mắc nạn.

Đi tới thế giới này xong xuôi, hắn là một thần y.

Công chúa Ninh La bị hạ độc chì, người khác phân biệt không ra, hắn quan sát một cái liền kết luận.

Cừu Yêu Nhi trúng độc kim loại nặng, người khác cũng đoán không ra, hắn đồng dạng một cái nhìn ra.

Công chúa Ninh Diễm bị sỏi thận, người khác căn bản không biết bệnh gì, Thẩm Lãng không chỉ có phán đoán chính xác, hơn nữa trực tiếp chữa khỏi.

Mà bây giờ, hắn gặp rắc rối.

Hắn không nhìn ra Tuyết Ẩn bị bệnh gì, cũng nhìn không ra tới nàng trúng độc gì.

Căn bản là tìm không được một chút đầu mối.

Thế nhưng, hắn sẽ không bỏ qua.

- Người nào hạ độc cho ngài? - Thẩm Lãng bèn hỏi.

- Núi Phù Đồ (Borobudur). - Thần nữ Tuyết Ẩn nói.

Núi Phù Đồ?

Đây là cái tổ chức quỷ quái gì hả?

Thần nữ Tuyết Ẩn nói:

- Nó nổi tiếng sánh ngang Thiên Nhai Hải Các ở phía Tây đế quốc Đại Viêm.

Vừa nói như vậy, Thẩm Lãng hiểu ra ngay.

Như vậy cái núi Phù Đồ này cũng là một trong những thánh địa võ đạo của thiên hạ.

Thẩm Lãng nói:

- Thiên Nhai Hải Các vô cùng siêu nhiên, ta đi vào, bên trong mỗi người đều rất có tài, nói chuyện cũng rất êm tai, rất thân mật. Núi Phù Đồ cùng Thiên Nhai Hải Các nổi tiếng, tại sao lại hạ độc cho ngài?

Thần nữ Tuyết Ẩn đáp:

- Khí chất không giống nhau.

Thẩm Lãng đã hiểu.

Trong tiểu thuyết của bậc thầy Kim Dung, Đông Tà Tây Độc Nam Dế Bắc Cái, Trung Thần Thông Vương Trùng Dương, năm đại tông sư tuy rằng nổi tiếng, nhưng khí chất cũng không cùng một dạng.

Nam Đế như một ngọn đén, rất cao thượng.

Mà Tây Độc Âu Dương Phong, liền nghiêng về tà ác.

Thẩm Lãng nói:

- Bọn họ vì sao phải hạ độc cho ngài?

Thần nữ Tuyết Ẩn nói:

- Ta giết người của bọn họ.

Á!

Núi Phù Đồlợi hại như vậy, Thần Tiên cô cô cũng có thể giết chết người của bọn họ, cô cô cũng thật là lợi hại, có thể nói cô cô quá lợi hại.

Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.

Đại tông sư Chung Sở Khách.

- Thẩm công tử, ngươi đi ra ngoài một chút đi.

Thẩm Lãng đi ra ngoài, đi tới bên ngoài viện.

Mà Thần nữ Tuyết Ẩn đi tắm thay y phục.

Nàng rất thích sạch sẽ, mỗi ngày đều muốn tắm rửa.

...

- Sư tỷ không còn thời gian nhiều lắm, chỉ có không đến mười ngày. - Chung Sở Khách nói.

Thanh âm rất bình tĩnh, nhưng là tuyệt đối đau thương, đau thương trước nay chưa từng có.

Trái tim Thẩm Lãng run lên.

Mộc Lan là thiên sứ của mỗi Thẩm Lãng, mà Tuyết Ẩn có thể chính là thiên sứ rất nhiều người, thiên sứ như Thánh nữ vậy.

Được rồi, kỳ thực Thánh nữ ở trong lòng Thẩm Lãng là nghĩa xấu.

Nhưng bây giờ, trong nháy mắt biến thành lời ca ngợi tốt đẹp nhất.

- Ta muốn đi núi Phù Đồ tranh thủ hi vọng cuối cùng. - Đại tông sư Chung Sở Khách nói:

- Bọn họ hạ độc cho sư tỷ, chắc luôn luôn có giải dược đi.

Thẩm Lãng nhìn thoáng qua Chung Sở Khách, muốn khuyên một câu.

Đại tông sư, ngài có thể hay không không luôn mồm sư tỷ.

Thần Tiên cô cô so với ngài trẻ tuổi hơn, nhìn qua như là con gái ngài thì có.

Nhưng mà những lời này hắn không dám nói ra, sợ bị Đại tông sư Chung Sở Khách đánh chết.

Chung Sở Khách nói:

- Bản thân ta tới muốn mang sư tỷ giao cho Ruru chăm sóc, thế nhưng nó bị bệnh đậu mùa.

Ruru chính là Khương quốc công chúa Arunana, chỉ có người thân cận vô cùng mới kêu nàng như vậy.

Đại tông sư Chung Sở Khách nói:

- Cho nên, ta liền giao phó thế giới cho ngươi, mười ngày này là hạn cuối cùng của sư tỷ. Để cho nàng hài lòng một chút, không nên sa vào trong đau buồn đã qua, lại thêm không nên đổ hết mọi sai lầm trên trên người nàng, một trận bi kích khủng khiếp kia vốn không quan hệ gì với nàng đâu.

Lời này, Thẩm Lãng liền nghe không hiểu.

- Ta đi núi Phù Đồ kiếm thuốc giải, nhưng... Không dám ôm hy vọng, ta có thể cũng chưa chắc về được. - Chung Sở Khách nói:

- Nếu ta thật cũng chưa về, ngươi liền đứa Đại Ngốc đến Kiếm Đảo đi tìm Lý Thiên Thu, để hắn thu thêm một đồ đệ.

Nói đến đây, Chung Sở Khách vô cùng không cam lòng nói:

- Ôi, nhất định đệ nhất thiên hạ, thật không cam lòng tiện nghi tên ngu xuẩn kia.

Ở trong mắt Đại tông sư Chung Sở Khách, Lý Thiên Thu chính là một thằng ngu.

Tiếp tục, Chung Sở Khách đưa qua một quyển sổ ghi chép, ông nói:

- Nên dạy Đại Ngốc luyện võ như thế nào, bên trong viết rõ ràng, nếu như ta cũng chưa về, ngươi liền giao cho Lý Thiên Thu.

Cái này là... Uỷ thác à? Không nên chứ!

Thẩm Lãng nói:

- Ta sẽ dùng hết toàn lực, nghĩ biện pháp cứu đại tông sư Tuyết Ẩn.

Chung Sở Khách cười hòa ái, lại tràn trề tuyệt vọng.

Độc của núi Phù Đồ giải không được, trừ phi đối phương cho thuốc giải.

Thẩm Lãng rất lợi hại, thế nhưng cũng trị không hết độc của Tuyết Ẩn.

- Cổ của sư tỷ trở lên giống như đã bị đông cứng, không cách nào hoạt động. Thời gian kế tiếp, kế tiếp bệnh trạng sẽ không ngừng lan tràn, mãi cho đến lòng bàn chân, cuối cùng cả người đều giống như đông cứng. - Chung Sở Khách nói:

- Cho nên đến lúc đó sinh hoạt của sư tỷ không thể tự gánh vác, nhưng nàng lại rất thích sạch sẽ, làm phiền ngươi tìm một cô nương chăm sóc cuộc sống của nàng vậy.

- Vâng. - Thẩm Lãng đáp.

Chung Sở Khách nói:

- Suốt thời gian này, nàng vẫn luôn ở nơi sơ tán cách ly những người Khương quốc bị nhiễm bệnh đậu mùa, vẫn luôn cứu vạn dân, mỗi ngày đều ở dốc hết tâm huyết, cuối cùng mấy ngày nay, để cho nàng nghỉ ngơi thật tốt, đừng để nàng bận rộn hay phải dâng hiến gì nữa.

- Vâng! - Thẩm Lãng nói.

Chung Sở Khách nói:

- Nếu như lúc nàng chết, ta vẫn chưa về, để cho nàng bị chết được tôn nghiêm một chút, xinh đẹp một chút.

- Vâng. - Thẩm Lãng đáp.

- Cảm ơn.

Chung Sở Khách phiêu nhiên rời đi, hướng phương hướng tây bắc lao điên cuồng, hướng núi Phù Đồ lao điên cuồng.

Mặc dù hy vọng xa vời, thế nhưng ông vẫn dùng hết toàn lực.

- Sư tỷ, không cần chờ ta trở lại, nhưng vẫn là muốn phá vỡ hy vọng trong tim, nhỡ ra có thể sống được thì sao?

Mà lúc này, Thần nữ Tuyết Ẩn đã tắm rửa thay y phục hoàn tất.

Mùi thơm trong không khí, càng thêm thanh tân đạm nhã.

Nàng đi tới trên giường căn phòng cách vách nằm xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lúc này hai tay hai chân của nàng còn có thể hoạt động, sinh hoạt còn có thể tự gánh vác.

- Thẩm Lãng, ta có một chút buồn ngủ, nên sẽ nằm ngủ trước.

Thẩm Lãng không khỏi kinh ngạc, hắn đây coi như là cùng Thần Tiên cô cô ở chung?

Ngài, ngài tin tưởng nhân phẩm ta như vậy à?

- Thần Tiên cô cô, công chúa Arunana bị bệnh đậu mùa, thế nhưng nàng trúng chính là bệnh đậu mùa dạng ôn hòa, bằng vào thể chất của nàng, nhất định sẽ sống sót.

...

Ngày kế Thẩm Lãng lại một lần nữa tiến vào hoàng cung, gặp được Đại Ngốc.

Gã ước chừng gầy mười mấy cân.

- Nhị Ngốc, tức phụ của ta đau lắm rồi, van cầu ngươi mau cứu nàng ấy đi.

Đại Ngốc liền phải lạy xuống.

Thẩm Lãng vội vàng ngăn cản.

Nhưng là căn bản ngăn không được, trực tiếp bị sức mạnh cường đại của gã làm té sóng xoài trên mặt đất.

Đệch cả nhà ngươi, quỳ lạy cái gì kia chứ?

May là đêm qua ngửi mùi thơm Thần nữ Tuyết Ẩn tuyệt vời đến nỗi ngủ ngon lành, bằng không gặp ta thiếu ngủ đã sớm tức điên rồi.

Thẩm Lãng đứng lên, xoa xoa được đau đầu gối.

Ở cùng phòng thần tiên cô cô, hắn cảm thấy toàn bộ tâm tình đều tốt đẹp bình thản, cũng không tức giận.

Đại Ngốc luôn luôn tin tưởng vững chắc, Nhị Ngốc sẽ khẳng định cứu vợ gã.

Kết quả được mấy ngày trôi qua, Nhị Ngốc còn chưa có tới cứu, thế là gã nóng nảy, cho nên tới ngăn cản Thẩm Lãng, xin hắn cứu vợ của mình.

Thẩm Lãng nói:

- Đại Ngốc, ngươi có tin ta không?

Đại Ngốc ra sức gật đầu, trên cái thế giới này gã tín nhiệm nhất chính là Nhị Ngốc.

Thẩm Lãng nói:

- Vợ của ngươi sẽ lành thôi.

Đại Ngốc nói:

- Chính là nàng bây giờ thật không tốt, thân thể vô cùng nóng, còn nói lung tung.

Đó là virus bệnh đậu mùa phát tác đến cao trào, phát sốt, thần trí đều có chút không rõ.

Nhưng mà bằng vào chỉ số thông minh của Đại Ngốc, là thế nào phán đoán khi nào nàng tỉnh, khi nào mê sảng được sao?

Đại Ngốc nói:

- Tức phụ nói nàng thích ta, đây không phải là mê sảng là cái gì?

Á!

Thẩm Lãng không lời chống đỡ, cảm thấy Đại Ngốc nói thật rất có lý, lại đặc biệt không có đạo lý.

Chuyện tình yêu này, cô gái nào huỵch toẹt ra được.

Nữ nhân càng đặc biệt, tình yêu càng kỳ quái.

Thẩm Lãng nói:

- Đại Ngốc, ngươi muốn cứu vợ của ngươi đúng không?

Đại Ngốc ra sức gật đầu nói:

- Nếu tức phụ ta chết đi, ta cũng không muốn sống.

Si tình như vậy?

Thẩm Lãng nói:

- Đại Ngốc, vậy ngươi phải cởi sạch trang phục của nàng.

Đại Ngốc gật đầu, cũng không cảm thấy Thẩm Lãng nói có cái gì không đúng, dù sao cũng Nhị Ngốc lại thông minh, hơn nữa cũng quý mình nên lời của hắn chắc chắn đúng.

Thẩm Lãng tiếp tục nói:

- Tiếp đó, ngươi dùng nước ấm rồi đến nước lạnh lau sạch toàn thân nàng, mỗi một tấc đều phải sạch sẽ hiểu chưa?

Đại Ngốc ra sức gật đầu, đầu óc gã dù cho có ngu đi nữa, cũng sẽ mỗi chữ mỗi câu nhớ kỹ rõ ràng, tiếp đó thực hiện như là giới luật thánh quy vậy.

Thẩm Lãng nói:

- Sau khi tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo sạch sẽ tuyệt đối cho nàng, mỗi ngày một lần.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.