Chỉ cần quỳ gối bên ngoài Thánh miếu, biến thành tín đồ Thánh nhân.
Thế là!
Toàn bộ bên ngoài Thánh miếu, quỳ đầy người là người.
Mấy nghìn người, mấy vạn người!
Đám võ sĩ Việt quốc theo Thẩm Lãng đến hoàn toàn kinh ngạc sững sờ.
Thẩm Lãng quá mạnh mẽ.
Hắn không chỉ để vua Khương viết xuống thư nhận tội, không chỉ ở trên đất Khương quốc xây Thánh miếu.
Hơn nữa còn để vô số người Khương quốc trở thành tín đồ Thánh nhân.
Thật lợi hại.
Quá thần kỳ.
Mặc dù không có quyền lực tấu lên, nhưng bọn họ vẫn nhao nhao viết xuống chuyện mình chứng kiện.
Hơn nữa bọn họ cũng là người được lợi, bởi vì bọn họ cũng được chủng ngừa bệnh đậu mùa, đời này không bao giờ bị bệnh này nữa.
...
Toàn bộ dân chúng hướng Thánh miếu quỳ xuống đều được đáp lại.
Tín ngưỡng thiên thần, tín ngưỡng Thần miếu Tuyết Sơn của ngươi, thời khắc mấu chốt bọn họ sẽ không đáp lại, cũng sẽ không cứu tánh mạng của ngươi.
Thế nhưng ngươi phải tín ngưỡng Thánh miếu.
Như thế, mới có thể cứu tánh mạng của ngươi.
Mấy chục thủ hạ của Thẩm Lãng, mỗi ngày đều tự chủng ngừa cho dân chúng Khương quốc.
Từ sáng đến tối có mấy nghìn người.
Trong nháy mắt, động tác này của Thánh miếu để muôn người kính ngưỡng.
Kế hoạch đấng cứu thế của Thẩm Lãng, đại công cáo thành.
Thế nhưng hắn mỗi ngày đều không ở trong miếu, bởi vì hắn mỗi ngày đều đang nghiên cứu như thế nào cứu Tuyết Ẩn.
Như thế nào giết chết vô số cổ trùng trong cơ thể Tuyết Ẩn.
Khi virus đậu mùa trong cơ Tuyết Ẩn chết đi, sức sống nàng cũng càng lúc càng mờ nhạt.
Nàng thực sự dần dần tiến vào cái chết.
Thế nhưng...
Thẩm Lãng đã có đột phá.
Đã trải qua vô số lần thí nghiệm.
Thẩm Lãng lại trở về điểm ban đầu, dùng Hoàng Kim Huyết Mạch của Đại Ngốc cứu Tuyết Ẩn.
Đương nhiên, không phải truyền máu thay máu gì đâu.
Ngay từ đầu Thẩm Lãng muốn dùng Hoàng Kim Huyết Mạch giết chết cổ trùng trong cơ thể Tuyết Ẩn, kết quả thất bại.
Tiếp tục, hắn lại muốn dùng Hoàng Kim Huyết Mạch hấp dẫn vô số cổ trùng.
Vẫn bị thất bại!
Máu trên người Đại Ngốc đã bị hắn dụ lấy hơn một cân.
Đi qua vô số lần thí nghiệm.
Thẩm Lãng phát hiện, Hoàng Kim Huyết Mạch trong cơ thể Đại Ngốc, có một nửa để cho cổ trùng núi Phù Đồ đặc biệt sợ hãi, có một nửa lại đối với bọn chúng có lực hấp dẫn trí mạng.
Cho nên, Thẩm Lãng cần phân tách Hoàng Kim Huyết Mạch của Đại Ngốc ra mới được.
Tự lấy ra cái thứ mà đám cổ trùng Phù Đồ bị thu hút nhất.
Thẩm Lãng lại bảo Đại Ngốc cho trích một cân máu.
Tiếp đó, chiết suất ra một milliliter tinh hoa huyết mạch.
Con mẹ nó, thật đúng là là màu vàng kim.
Đại Ngốc cũng rõ ràng lợi hại.
Tinh hoa huyết mạch chỉ một milliliter chính là chìa khóa cứu Tuyết Ẩn.
Có thể thành công hay không, có thể cứu lại tính mạng Thần nữ hay không, liền nhìn lúc này đây.
Thẩm Lãng nhìn tinh hoa huyết mạch màu vàng kim trong ống nghiệm.
- Đại Ngốc, vợ của ngươi khỏe chưa? - Thẩm Lãng bèn hỏi.
Đại Ngốc đáp:
- Khỏe rồi.
Thẩm Lãng nói:
- Trên mặt có bị rỗ không?
- Chín mươi ba nốt. - Đại Ngốc nói:
- Nhưng vẫn đẹp như thường.
Á!
Thẩm Lãng chịu không nổi nữa.
Dùng khăn lông ướt lau mồ hôi trên mặt.
Tháng năm khí trời hay thay đổi, hơn mười ngày trước còn rất lạnh, bỗng nhiên lập tức lại nóng lên.
Hai mươi mấy độ.
Hơn nữa tiếng sấm càng ngày càng vang.
- Ầm ầm ầm ầm...
Bên ngoài, mây đen trên trời càng ngày càng đè thấp xuống.
Tiếng sấm nổ từng đợt.
Tia chớp đáng sợ này bắt đầu nổi lên.
Cơn mưa sa như trút, bắt đầu nổi lên.
Rầm rầm ầm!
Bẩm sinh tiếng sấm càng ngày càng mãnh.
Mây đen ép tới càng ngày càng thấp.
Trong không khí càng ngày càng khó chịu.
Mưa gió sắp đến, bầu trời này đầy mây đen, dường như muốn đánh sụp mặt đất vậy.
Bỗng nhiên, một đội tăng nhân võ sĩ tiến vào viện, hướng Thẩm Lãng nói:
- Thẩm Lãng Việt quốc, toàn bộ Khương quốc chỉ có thể có một tín ngưỡng, đó chính là thiên thần. Chỉ có thể có một Thần miếu, đó chính là Thần miếu Tuyết Sơn.
- Đại tư tế chúng ta đã đã cho ngươi thời gian, để cho ngươi phá hủy Thánh miếu.
- Kỳ hạ cuối cùng đã qua, ngươi vẫn không có dỡ bỏ.
- Bây giờ, Thần miếu Tuyết Sơn chúng ta chính thức hướng ngươi tuyên chiến.
- Tối hôm nay, chúng ta sẽ giết sạch tất cả người trong Thánh miếu, san Thánh miếu các ngươi thành bình địa.
Tiếp đó, tên võ sĩ tăng nhân này đưa chiến thư cho Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng đeo găng tay lên nói:
- Ta tiếp, ứng chiến!
Võ sĩ tăng nhân dặn:
- Buổi tối gặp lại.
Ùng ùng!
Lại một trận tiếng sấm nổ vang.
Mây đen hạ thấp hơn, thế nhưng cơn mưa sa này lại chẳng thèm trút xuống.
Sấm sét càng ngày càng kinh người.
Nhưng cái tia chớp này, không thèm đánh xuống.
Thẩm Lãng nói:
- Đại Ngốc, trở lại từ giã vợ ngươi đi, tối hôm nay có đại chiến, chúng ta muốn đại khai sát giới.
- Có thể phải giết hơn một nghìn người, có thể giết nhiều hơn nữa.
- Ngày mai, chúng ta liền về Việt quốc.
Chuyện lớn như vậy, vốn tưởng rằng Đại Ngốc sẽ ngạc nhiên.
Nhưng hoàn toàn không có.
- A. - Đại Ngốc đi ngay tức thì để bẩm lại cho vợ mình.
...
Đại Ngốc đi xong, bên trong gian phòng chỉ còn lại một mình Thẩm Lãng.
Hoàng Phượng đứng ở bên cạnh.
Thẩm Lãng tắm rửa cho Thần nữ Tuyết Ẩn, dùng khăn mềm lau mỗi chỗ trên thân thể nàng.
Trong khoảng thời gian này, hắn mỗi một ngày đều tự tắm cho Tuyết Ẩn.
Mặc dù nàng đã cho không thốt ra bất kỳ lời đáp lại nào, ngay cả mắt cũng không thể mở.
Thậm chí, hô hấp và nhịp tim nàng càng ngày càng yếu, khoảng cách tử vong càng ngày càng gần.
- Phượng, ngươi và Thập Tam có ngủ với nhau chưa?
Thẩm Lãng vừa lau thân thể băng thanh ngọc khiết của Tuyết Ẩn, vừa nói.
Hoàng Phượng buồn bực đáp lời:
- Không.
Thẩm Lãng dặn dò:
- Ngươi phải cẩn thận, nhà ngươi có tiền như vậy, cẩn thận Thập Tam là lừa dối tình cảm ngươi, định bụng lừa tiền ngươi đó. Hắn nhìn ta ăn cơm mềm thoải mái như vậy, nói không chừng cũng muốn thử xem.
- Grừ... – Cổ họng của Hoàng Phượng phát ra tiếng vang, cũng không dám trách mắng.
Chủ nhân có cặn bã thế nào cũng là chủ nhân.
Mà phía ngoài Thẩm Thập Tam có vẻ bất đắc dĩ vô cùng.
Chủ nhân, ngài muốn nói xấu sau lưng, tối thiểu cũng đừng để ta nghe có được hay không vậy?
Hoàng Phượng bỗng nhiên hỏi:
- Chủ nhân, ngài nói xem ta có cần cùng Thập Tam ngủ hay không?
Thẩm Lãng nói:
- Ngươi sợ tối hôm nay chúng ta chết hết sao? Cho nên trước khi chết, cùng Thập Tam ngủ một cái?
Đúng là chuyện như vậy, nhưng xin ngài đừng nói huỵch toẹt ra thế kia.
Hoàng Phượng nói:
- Thần miếu Tuyết Sơn tập kết hơn một ngàn võ sĩ, chúng ta chỉ có một trăm người.
Thẩm Lãng nói:
- Không chỉ một ngàn võ sĩ, tối thiểu hai nghìn, là gấp chúng ta hai mươi lần, còn có người của Thái tử, còn có gia tộc họ Tô, còn có võ sĩ của vương hậu Khương quốc Tô Mạc nữa.
Hoàng Phượng nói:
- Một trăm người chúng ta, chết chắc đánh không lại hơn hai ngàn người bọn họ.
Thẩm Lãng hỏi vặn lại:
- Chắc chắn đánh không lại, lấy một địch hai mươi, làm sao có thể được kia chứ?
Hoàng Phượng hỏi:
- Chúng ta đây thất bại? Sẽ chết sao?
Thẩm Lãng đáp:
- Không đâu, chúng ta có thể làm một mẻ, khoẻ suốt đời, trình diễn thần tích, giết sạch đám tăng binh của Thần miếu Tuyết Sơn.
Hoàng Phượng nói bằng giọng không dám tin:
- Thực sự, chúng ta chỉ có trăm người, bọn họ có hơn hai ngàn người, hơn nữa mỗi tên võ sĩ đều mạnh hơn chúng ta nhiều..
Thẩm Lãng nói:
- Đương nhiên, ngay cả thời gian quyết chiến cũng là ta chọn.
Sau khi lau sạch tấm thân của Tuyết Ẩn và thay quần áo đẹp cho nàng.
- Cô cô, tối hôm nay ta liền cứu sống ngài, thuận tiện để ngài xem một chút cách ta đại khai sát giới!
- Ngày mai phải đi rồi, tối hôm nay phải giết thật thoải mái, cho toàn bộ Khương quốc lưu lại ấn tượng khó có thể phai mờ.
Ầm ầm ầm ầm!
Bầu trời, lại nổ ra một trận sấm.
- Đi thôi, đi đại quyết chiến!
Thẩm Lãng ôm lấy tấm thân mềm mại của Tuyết Ẩn đi về phía Thánh miếu, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang.
Thế nhưng chỉ ngầu đúng ba giây thôi.
Tuyết Ẩn cao hơn một mét bảy, nặng cũng chừng trăm cân.
Thẩm Lãng chỉ có mào đầu khoe sức lực, đi vài bước thì không nổi.
- Phượng nhi, vẫn là ngươi ôm là hơn.
- Phế thải. - Hoàng Phượng trong lòng trong lòng thấy sai, ung dung ôm qua Tuyết Ẩn thân thể mềm mại.
Tiếp đó, nàng cũng không khỏi một phen mơ mơ màng màng.
Bởi vì người con gái trong lòng mình đây, quả thực đẹp đến mức để cho người ta đố kỵ không nổi.
Thẩm Lãng chắp hai tay sau lưng.
Tiếp tục hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, đi về phía Thánh miếu.
- Đi, đại khai sát giới đi!
...
Trong một gian phòng nhỏ trong cung vua Khương.
Vua Khương, Thái tử Khương quốc, vương hậu Tô Mạc, Thần miếu Tuyết Sơn Đại tư tế Đầu đà Khổ Hải, tâm phúc Hầu tước Tô Nan Tô Dong.
Năm người!
Trên mặt đất đầy vàng, tầm hơn mười rương.
Lại là mười mấy vạn lượng vàng.
Vua Khương nói:
- Đã xác định chưa? Cách Thẩm Lãng phòng bệnh đậu mùa, chủng ngừa, kỳ thực chính là dịch mủ đậu mùa sao?
Thái tử Khương quốc nói:
- Đã hoàn toàn xác định, ba người ẩn núp đã quan sát rõ ràng.
Vua Khương nói:
- Đã như vậy, Thẩm Lãng nên chết, hắn còn cứu mạng ta, cứu mạng vô số người Khương quốc, nếu không vì họ Tô, thật sự có chút không nỡ giết.
Ông ta kỳ thực cũng muốn giết Thẩm Lãng lắm rồi, chẳng qua muốn bắt hắn để dọa đòi vàng mà thôi.
Bây giờ, gia tộc họ Tô vì giết Thẩm Lãng, lại thanh toán một khoản tiền vàng.
Vương hậu Khương quốc Tô Mạc nói:
- Nếu đã lấy được cách phòng ngừa bệnh đậu mùa thì chuyện làm thần tiên kia, đại vương cũng có thể làm đượ.c
Đầu đà Khổ Hải nói:
- Thần miếu Tuyết Sơn cũng có thể làm chuyện cứu vạn dân, đây vốn là bản phận của Thần miếu Tuyết Sơn.
Vua Khương nói:
- Hôm nay Thẩm Lãng đã cho bao nhiêu người chủng ngừa đậu mùa vậy?
Thái tử Khương quốc nói:
- Không đến một vạn, còn có mấy chục vạn người chưa nổi đậu.
Vua Khương nói:
- Như vậy còn lại mấy chục vạn người liền do chúng ta tới cứu đi. Đương nhiên sinh mạng quý giá nhưng muốn chủng ngừa hay muốn vĩnh viễn miễn dịch bệnh đậu mùa, phải bỏ ra một chút chi phí.
Tức khắc, tất cả mọi người đồng thanh hô lên:
- Đại vương anh minh.
Đầu đà Khổ Hải nói:
- Thần miếu Tuyết Sơn của ta đang lạnh lẽo nghèo nàn, cũng đang cần một chút đồ cúng rồi.
Vua Khương cùng Thần miếu Tuyết Sơn biết được cách Thẩm Lãng chích ngừa, lại muốn lợi dụng hắn để đại phát tài.
Đám dân chúng Khương quốc các ngươi muốn miễn dịch bệnh đậu mùa? Muốn chích thuốc ngừa à?
Trả tiền đi.
Gặp quốc nạn đến thế này nhưng vẫn có ý muốn đầy túi tiền, thật sự làm cho người ta chán nản.
Then chốt ngươi là vua Khương, những người đó chính là con dân của ngươi.
Thế nhưng trong mắt những tên vua dã man thì cái chuyện như thế cũng bình thường mà thôi.
Vua Khương vung tay lên nói:
- Đương nhiên, tất cả võ sĩ của bản vương đều chích ngừa miễn phí.
Mọi người lại tung hô một lần nữa:
- Đại vương anh minh.
Tô Dong nói:
- Những thứ vàng này, xin đại vương cùng Khổ Hải đại sư vui lòng nhận cho. Chúng ta chỉ có một yêu cầu, không chỉ chém sạch sẽ sứ đoàn của Thẩm Lãng, hơn nữa phải giao đầu Thẩm Lãng cho chúng ta.
Khương quốc vương hậu Tô Mạc nói:
- Khổ Hải đại sư, một nghìn tăng binh của ngài đủ chưa?
Đầu đà Khổ Hải cười lạnh đáp lời:
- Dư sức.
Vương hậu Tô Mạc nói:
- Không bằng ta trợ giúp ngài một chút võ sĩ, hơn nữa đều đã cạo trọc rồi, coi như làm tăng binh Thần miếu Tuyết Sơn đi.
Đầu đà Khổ Hải đáp:
- Thẩm Lãng chỉ có không đến trăm người, dễ dàng chém sạch sẽ. Nhưng mà, vì vương hậu đã lo lắng nên ta nhận những thứ võ sĩ này.
Ba người Thái tử Khương quốc, vương hậu Tô Mạc, tâm phúc của Tô Nan Tô Dong cúi lạy nghiêm trang.
- Đại sư, đánh một trận ngày hôm nay, tất cả trông cậy vào ngoài.
Đầu đà Khổ Hải cười khinh thường rồi đi ra bên ngoài!
Sau nửa canh giờ!
Chốn hoang vu phía bắc, tập kết hai ngàn năm trăm tên võ sĩ!
Toàn bộ cũng là đầu trọc.
Chỗ này chỉ có gần một nửa là tăng binh Thần miếu Tuyết Sơn, còn lại hoặc là võ sĩ Khương quốc, hoặc là võ sĩ họ Tô.
Chỉ bất quá, vẫn cần dùng danh nghĩa tăng binh.
Đối với Khương quốc mà nói.
Giá trị lợi dụng của Thẩm Lãng đã hết rồi.
Tô Nan vì giết Thẩm Lãng, lại bỏ ra chi phí mười mấy vạn lượng vàng.
Như vậy, hắn có thể nên chết.
Đầu đà Khổ Hải cưỡi một con bò đen, rống to:
- Bảo vệ tín ngưỡng thiên thần, mở ra thánh chiến, diệt sạch sứ đoàn Việt quốc của Thẩm Lãng, bằm thây vạn đoạn, đạp Thánh miếu san thành bình địa!
- Giết!
- Giết!
Hai ngàn năm trăm tên võ sĩ đầu trọc, lao về phía Thánh miếu chỗ Thẩm Lãng ở.
...
Chú thích của Bánh: Up phần 2 lên, cuồng xin phiếu đề cử, cuồng xin hỗ trợ, các ân công ra tay đi!