Chương 435: Sự lựa chọn của Trương Xung! Lãng gia vượt quá giới hạn với công chúa cọp cái! (1)
Ước chừng một lúc lâu sau, mắt của Trương Xung mới dần dần khôi phục tiêu cự, thấy rõ ràng con trai trước mắt.
Lúc này mở mắt, thực sự giống như vừa được sinh ra lần nữa vậy.
- Sưng ruột, bệnh nan y như vậy, cũng có thể trị được sao?
Trương Xung yếu ớt nói, ông đương nhiên biết mình đây bị bệnh gì, cảm thấy lần này đã hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Trương Tuân mừng đến chảy nước mắt.
Lúc này bất luận ngôn ngữ nào đều không cách nào hình dung sự vui mừng trong lòng gã.
Nguyên bản toàn bộ thế giới của gã phải sụp đổ, ngọn núi sừng sững trong lòng bị lật úp.
Lúc này cha lại sống trở về.
Thẩm Lãng từng nói chỉ tiêu đầu tiên rất quan trọng, bệnh nhân có thể tỉnh lại sớm hay không, hôm nay vừa qua mấy canh giờ, phụ thân lại thực sự chiến thắng ma bệnh tối tăm kia mà thức tỉnh.
- Là Thẩm Lãng cứu phụ thân đó, rõ ràng kỹ thuật thần kỳ, xuất thần nhập hóa.
Cho tới bây giờ Trương Tuân cũng cảm thấy hoàn toàn không thể tin nổi.
Biết Thẩm Lãng trí gần như yêu, nhưng thật không ngờ lại lợi hại như vậy, chứng nan y như sưng ruột đều có thể trị hết.
Hơn nữa còn dùng cách không thể tưởng tượng nổi mà cứu trị.
Nghe được lời Trương Tuân nói xong, Trương Xung không khỏi kinh ngạc, ánh mắt trở nên vô cùng phức tạp.
Tiếp đó lại thở phào nhẹ nhõm thật dài.
Thế giới này rõ ràng tạo hóa trêu người, thật không ngờ sau cùng kẻ cứu vãn tánh mạng mình dĩ nhiên lại là địch nhân lớn nhất trước kia.
- Trương công cuối cùng tỉnh lại, vậy tánh mạng này cuối cùng đã giữ được phân nữa.
Thẩm Lãng đi đến.
Trương Tuân lúc đầu nghĩ phải lạy xuống, nhưng chung quy không có quỳ.
Đại ân đã không thể nói cảm tạ.
Trương Xung nhìn Thẩm Lãng, nét mặt giống như có chút phức tạp, lập tức khó có thể mở miệng.
Đời này ông từng quỳ với quốc quân, từng cảm kích Chúc Nhung, từng cảm kích Vương thúc Ninh Khải Vương v.v...
Nhưng còn chưa có nhận ân tình lớn đến thế, ơn cứu mạng.
Vì không biết nói gì, trong lúc nhất thời khuôn mặt mệt mỏi của ông có chút xấu hổ.
- Thẩm công tử muốn tiêu diệt họ Tô, tiến hành đến bước nào rồi?
Cuối cùng, Trương Xung nói ra một câu, hiển nhiên vẫn là nói chuyện chính sự.
Thẩm Lãng đếm trên đầu ngón tay nói:
- Có thể còn có mười ba ngày, sẽ phải quyết chiến.
Bên cạnh Trương Tuân nghe đến ngạc nhiên, Ngũ vương tử Ninh Chính cũng không khỏi bị kinh ngạc.
Quyết chiến sao có thể đếm rõ đến cả ngày kia chứ?
Then chốt Trương Xung lúc này địch ta khó phân, ngươi lại cùng ông ta nói rõ ràng như vậy à?
Trương Xung ngẫm lại một hồi nói:
- Là để đối phương động thủ trước, tiếp đó tuyệt địa phản kích?
Thẩm Lãng chịu phục rồi.
Cùng người thông minh như vậy nói chuyện thật sự là đỡ mất sức rất nhiều.
Thẩm Lãng chỉ nói đến mười ba ngày, Trương Xung liền kết luận về trận quyết chiến của Thẩm Lãng cùng Tô Nan, chắc hẳn là Tô Nan động thủ trước.
Phương diện suy luận này quan hệ đặc biệt phức tạp.
Bây giờ quốc quân ưa thích Thẩm Lãng, như vậy muốn giáng xuống một đòn trí mạng vào Thẩm Lãng, nhất định phải chọn ngay lúc quốc quân tức giận.
Quốc quân người này cay nghiệt thiếu tình cảm, thích nhất giận cá chém thớt.
Khi ngươi muốn hại người khác, nhất định phải thừa dịp lúc tên đó nổi giận, như vậy có thể làm ít công to.
Nếu Thẩm Lãng chủ động công kích Tô Nan, sẽ chọn ngay lúc quốc quân mừng rỡ, bởi vì trong lòng quốc quân chẳng hề thích Tô Nan.
Mà Tô Nan thì trái lại.
Ngay sau đó, Trương Xung nói:
- Lần này quốc quân cùng Ngô vương cùng đi săn vùng biên giới, ngươi không xem trọng, ngươi cảm thấy quốc quân sẽ thua sao?
Thẩm Lãng gật đầu, lại một lần nhìn mà than thở.
Trương Xung chính là Trương Xung, dù cho mới tỉnh lại sau bạo bệnh mà não vẫn sắc bén như thế nhạy cảm.
Ông ta vừa mới giảm sốt, đúng lý não phải lộn xộn.
Trương Xung gật đầu đáp:
- Ta cũng cảm thấy như vậy, lúc trước mỗi một lần cùng đi săn Ngô vương thua chẳng qua là tỏ ra yếu kém mà thôi. Hôm nay Việt quốc của chúng ta rơi vào vũng bùn chiến tranh với phản loạn nước Nam Ẩu, Ngô vương sẽ mượn cơ hội bộc lộ cường thế, cho nên lần này cùng đi săn, quốc quân thất bại.
Không chỉ có Trương Xung nhìn thấu, Tô Nan cũng đã nhìn ra.
Suốt khoảng thời gian mười mấy ngày nay, Tô Nan cùng Thẩm Lãng đình chiến, hưởng thụ thời khắc yên lặng hiếm hoi. Cũng chẳng phải ngưng chiến, cũng chẳng phải ai đó đi liếm vết thương.
Màn giao thủ trước đó, Thẩm Lãng thắng một trận nho nhỏ, nhưng đôi bên người nào cũng không có thụ thương.
Sở dĩ tạm dừng, chính là đợi kết quả quốc quân cùng Ngô vương đi săn.
- Ngươi có kẽ hở sao? - Trương Xung hỏi.
- Đúng. - Thẩm Lãng gật đầu đáp:
- Hơn nữa còn là kẽ hở phương thức bình thường không cách nào bù đắp, là loại kẽ hở trong nháy mắt có thể đưa vào chỗ chết. Nếu không cách nào bù đắp, vậy cứ khoét nó lớn ra, tiếp đó rót đầy độc dược, phản đòn trí mạng cho kẻ địch.
Trương Xung ngẫm lại một hồi, tiếp đó gật đầu đáp:
- Ta có thể nhắm chừng.
Tiếp tục, Trương Xung lại nói:
- Thẩm Lãng nhà ngươi chơi đòn quá hiểm, một trận chiến này thắng bại cơ hồ là trong khoảnh khắc, sẽ rất hiểm ác đáng sợ.
Vì sao Thẩm Lãng vừa nói, Trương Xung cũng biết là cái kẽ hở nào?
Bởi vì Thẩm Lãng lúc trước là địch nhân lớn nhất của Trương Xung, mỗi một sơ hở trên người Thẩm Lãng đều bị ông ta nghiên cứu qua vô số lần.
Cái kẽ hở trí mạng, Trương Xung đương nhiên biết.
Chỉ bất quá, ông ta cân nhắc hết lần này đến lần khác sau đó vẫn cho là vô ích.
Bởi vì có một số việc Tô Nan có thể làm, Trương Xung không thể.
Không chỉ là vấn đề ranh giới cuối cùng, hơn nữa còn là vấn đề thuộc tính nhân vật.
Thẩm Lãng nói:
- Trương công cho rằng trận chiến này, phần thắng của ta như thế nào?
Trương Xung suy nghĩ một lúc lâu nói:
- Ngươi vạch kế hoạch lâu như vậy, từng bước tính toán, phần thắng đương nhiên không nhỏ. Nhưng là muốn một phát lật đổ Tô Nan quá khó khăn, người này kinh doanh vài thập niên, ở trong triều căn cơ quá lớn, then chốt hắn lũng đoạn toàn bộ ngoại giao Khương quốc, Tô Nan trút ngược, Khương quốc sẽ phải làm khó dễ. Hôm nay chiến cuộc nước Nam Ẩu đã vô cùng lo lắng như thế, một khi Khương quốc thêm vào, hậu quả khó lường, trừ phi...
Tức khắc Trương Xung câm miệng không nói, trông về phía Thẩm Lãng, lộ ra ánh mắt không thể tin nổi.
Trừ phi Khương quốc nội loạn, ốc còn không mang nổi vỏ ốc.
Ông ta ở bên trong Đại Lý tự, hai lỗ tai với chính sự phía ngoài đã không nghe thấy, duy nhất có thể thấy chính là thơ của con trai Trương Tuân đích thân viết.
Dù cho những thư này cũng là bị Đại Lý tự chọn lựa lấy, nhiều lần làm khó dễ xong xuôi, mới đưa đến trong tay ông.
Nhưng chuyện lớn như vụ Thẩm Lãng đi sứ Khương quốc, ông vẫn biết.
Thẩm Lãng gật đầu một cái:
- Khương quốc sẽ nhanh chóng loạn thôi.
Trương Xung lại nói:
- Còn cái chuyện võ sĩ Khương quốc đốt cháy Thần miếu này?
Thẩm Lãng lại gật đầu một cái rồi đáp:
- Cũng là ta gây nên.
Trương Xung khiếp sợ, không thể tin nổi.
Bên cạnh Trương Tuân không khỏi kinh ngạc, Thẩm Lãng ngay cả chuyện bí mật thế này mà nói hết ra?
Phải biết rằng nhà họ Trương cũng xem như là kẻ địch của hắn mới đúng.
Thẩm Lãng đâu chỉ ở trước mặt nhà họ Trương nói ra, thậm chí còn ở quốc quân cùng Tô Nan nói ra.
Mấu chốt là Trương Xung biết càng nhiều bí mật của Thẩm Lãng, những bí mật trí mạng đó còn nhiều hơn so với chuyện đốt cháy Thánh miếu.
Trương Tuân bên cạnh hỏi:
- Nói như thế, Thẩm huynh để người nước Khương đốt cháy Thánh miếu, không phải là vì cứu Kim Mộc Thông sao?
Thẩm Lãng đáp:
- Tiện tay thôi, một mũi tên trúng hai con nhạn.
Trương Xung nhắm mắt lại, khó nén chấn động trong lòng.
Ông ta lúc này vẫn hơi sốt, nhưng cuối cùng vẫn là hạ từ một cơn sốt cao, cảm giác lành lạnh thoải mái.
Mặc dù đầu có hơi choáng, nhưng cũng không phải cản trở suy nghĩ.
Toàn bộ kế hoạch của Thẩm Lãng được xâu chuỗi trong đầu ông, trong nháy mắt trở nên rõ ràng.
Bước đầu tiên đốt cháy Thánh miếu, bước thứ hai đi sứ Khương quốc, bước thứ ba triều đình quyết chiến, bước thứ tư tiêu diệt họ Tô.
Lợi hại!
Thật lợi hại!
Một vòng chụp một vòng, thời gian thậm chí chính xác đến trong vòng vài ngày.
Hơn nữa lợi dụng thảm họa thiên tai cùng đại cục.
Bệnh đậu mùa Khương quốc bùng lên, quốc quân cùng đi săn.
Chỉ cần kẹp hai mốc thời gian này, là có thể dụ địch vào tròng.
Một khi biết người biết ta, liền trăm trận trăm thắng.
Lần trước ở thành Huyền Vũ, Thẩm Lãng chính là như vậy đi một bước nhìn ba bước, bốn bước, mới vừa rồi thắng thật lớn.
Đương nhiên, Trương Xung cũng đi một bước nhìn ba bước, bốn bước.
Đôi bên cơ hồ là hạ nước cờ sáng, kết quả Thẩm Lãng vận khí tốt hơn một chút, sau cùng mới đại hoạch toàn thắng.
Lúc này đây, Tô Nan có thể biết tỏng ván cờ Thẩm Lãng à?
Hơn nữa, Thẩm Lãng dám can đảm biểu hiện sơ hở trí mạng của mình cho kẻ địch.
Loại độc ác quả quyết này, quả thật làm cho người xem thế là đủ rồi.
Thẩm Lãng nói:
- Trương công, như thế lật đổ Tô Nan đủ chưa?
Trương Xung nói:
- Khiến cho quốc quân hận thù cá nhân đã đủ rồi, thế nhưng công nghĩa còn chưa đủ.
Thẩm Lãng nói:
- Ta còn có một món đồ, là người đời trước họ Tô phạm sai lầm lầm, tuyệt đối sẽ kích thích vảy ngược quốc quân.
Trương Xung nói:
- Vậy vẫn là tư oán, bất kỳ một cái nào quyền thần ngã xuống, đều cần một đại nghĩa.
Thẩm Lãng gật đầu, quả thực như thế.
Muốn để Tô Nan rơi đài trong triều, quan trọng nhất là phải khiến cho quốc quân có hận thù cá nhân, nhưng đại nghĩa cũng rất trọng yếu.
Luôn luôn có một tội danh nghe vào cao hơn.
Tô Nan dù sao cũng là Thái tử Thiếu Bảo, đại tướng quân Trấn Quân, phó sứ Xu Mật Viện, đầu sỏ trong triều.
Trương Xung nói:
- Đại nghĩa lật đổ hắn ta có, hơn nữa chứng cứ vô cùng xác thực.
Thẩm Lãng không khỏi kinh ngạc.
Trương Xung nói:
- Ta là tiên phong tân chính, mà trong lòng ta mục tiêu số một cũng không phải là phủ Bá Tước Huyền Vũ, mà là phủ Hầu tước Trấn Viễn. Họ Tô mới là đầu sỏ quý tộc lâu đời, tân chính nếu đánh được hắn, ý nghĩa mới càng thêm trọng đại, thật sự là quốc quân bắt không được họ Tô, mới có thể chọn gia tộc họ Kim động thủ.
Tiếp tục Trương Xung nói:
- Mười ba này, còn có mười ba ngày! Trận quyết chiến ngươi và Tô Nan vẫn là quá hiểm, ngươi trong triều gần như không có bất kỳ minh hữu! Như vậy đi, ta cũng tới.
- Ngài cũng tới? Ta và Tô Nan ác chiến, ngài cũng tới?
Trương Xung nói:
- Cuối cùng ta cũng là tân chính tiên phong.
Thẩm Lãng tức khắc khom người lạy xuống nói:
- Cảm ơn Trương công.
...
Lưỡi dao sắc bén của Khổ Đầu Hoan đè sát cổ Từ Thiên Thiên, vài lần muốn cắt cho xong rồi.
Cái nguyên tắc gì?
Thời khắc mấu chốt còn nói cái nguyên tắc gì?
Gã vài lần muốn cắt bỏ đầu Từ Thiên Thiên.
Thế nhưng trong cánh tay như có chèn tảng đá, căn bản là chém không được.
Từ Thiên Thiên tiếp tục nói:
- Ngươi muốn cái gì? Người đàn ông của ra có thể cho ngươi.
- Câm miệng, ngươi câm miệng cho ta. - Khổ Đầu Hoan khàn giọng.
Khổ Đầu Hoan ta đây cả đời giết người vô số, một người đàn bà coi là cái gì?
Chỉ giết người ác, không giết người già phụ nữ và trẻ em, chỉ chỉ là một khẩu hiệu mà thôi, làm sao ngươi cũng tưởng thật hả?
Phía tây Tam Nhãn Tà, phía đông Khổ Đầu Hoan.
Mọi người đều là kẻ ác, ngươi còn ra vẻ thánh nhân gì hả?
Giết nàng, giết nàng coi như là hoàn thành.
Ước chừng nổi lên dũng khí rất lâu, lưỡi đao sắc bén của Khổ Đầu Hoan chợt chém xuống.
- Rầm...
Đầu giường Từ Thiên Thiên trực tiếp bị chặt một đường, tóc cũng bị cắt đứt một mớ.
- .........
Khổ Đầu Hoan phẫn nộ gào thét, gã vẫn không hạ thủ được.
- Ngươi cút vào phủ Hầu tước Huyền Vũ đi.
Tiếp đó, hắn trực tiếp cũng chỉ muốn xoay người ra đi, mang đi tấm bảng Từ Tú Thiên Nam kia.
Từ Thiên Thiên lúc này ngược lại đuổi theo.
- Khổ Đầu Hoan, ngươi muốn cái gì?
- Không liên quan gì đến ngươi.
Từ Thiên Thiên nói:
- Ngươi đi kinh đô tìm Thẩm Lãng, tên cặn bã này rất lợi hại, ngươi mặc kệ muốn cái gì, hắn cũng có thể đưa cho ngươi được.
Đệch!
Vừa rồi còn luôn miệng nói người đàn ông của ra.
Mà bây giờ liền biến thành cặn bã.
Từ Thiên Thiên ngươi đây đổi giọng cũng quá nhanh đi.
Đàn bà vốn rất thực dụng, dùng xong liền ném xuống.
Khổ Đầu Hoan đã ra cửa, Từ Thiên Thiên ngược lại còn đuổi theo ra cửa.
- Khổ Đầu Hoan ngươi đừng đi.
Khổ Đầu Hoan tức khắc muốn nổi giận:
- Con đàn bà kia, ngươi không nên quá quá phận, ngươi còn dám đuổi theo không cho ta đi? Không sợ chết à?
Từ Thiên Thiên nghiêm túc nói:
- Khổ Đầu Hoan, chúng ta cũng là người đàng thương phải ở trong bóng tối, ta xem như được Cừu Yêu Nhi cứu vãn. Ngươi cũng cần một người cứu lại, ngươi là một người anh hùng, ta không biết ngươi gặp cái gì, thế nhưng xin ngươi đi tìm Thẩm Lãng được không? Hắn sẽ giúp ngươi.
Khổ Đầu Hoan nổi giận, nói giọng khàn khàn:
- Lão tử không cần bất luận kẻ nào giúp.
Tiếp đó gã nhún chân một phát, hình dáng trong nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
...
Kinh đô nước Việt.
- Trương Xung cứu sống rồi sao? - Quốc quân tức khắc kinh ngạc không thể tin nổi.
Lê Chuẩn công công nói:
- Thiên chân vạn xác, Thẩm Lãng cứu sống Trương Xung, hiện đã bớt sốt, người cũng đã tỉnh lại.
Quốc quân nói:
- Người này lại có y thuật cao như vậy? Thật là làm cho người khác không thể tin nổi hả?
Lê Chuẩn Đại công công nói:
- Cũng không phải sao, sưng ruột là bệnh nan y, lại cũng có thể trị.
Quốc quân không khỏi nhớ tới vợ chính của mình, nàng lúc đó chính là bị viêm ruột thừa mà chết.
Nếu như lúc đó Thẩm Lãng ở đây, nàng có thể cũng sẽ không chết đi.
Nhưng mà, dù cho chữa hết chứng sưng ruột của nàng, nàng có thể vẫn là sẽ buồn bực sầu não mà chết.
Cái thằng nhỏ Thẩm Lãng này, đầu tiên là chữa hết bệnh cho Ninh La, sau đó đến Ninh Diễm, hôm nay lại chữa hết Trương Xung.