Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 44: Dù có hối hận cỡ nào cũng chẳng còn kịp nữa, trời đánh (2)

Chương 44: Dù có hối hận cỡ nào cũng chẳng còn kịp nữa, trời đánh (2)


- Rầm!

Trong nháy mắt, cái bàn gỗ gụ vững chắc vô cùng trực tiếp bị tan thành năm bảy miếng.

Cùng lúc đó, hai gã võ sĩ phủ Bá Tước chợt rút ra đại kiếm, đứng ở trước mặt Thẩm Lãng.

Đừng hỏi nội tâm bọn họ cảm nhận về vị cô gia này thế nào, nhưng chỉ khi Thẩm Lãng gặp nguy hiểm, bọn họ vẫn phải lấy cái chết để liều mạng.

- Thẩm Lãng, ngươi không nên khinh người quá đáng!- Điền Hoành giận dữ hét lên.

Ông ta đương nhiên không có khả năng động thủ làm gãy hai chân Điền Thập Tam, không phải là bởi vì ông với con nuôi có tình cảm thâm sâu cỡ nào, chẳng qua liên quan đến thể diện của mình.

Điền Thập Tam là phụng mệnh lệnh của ông ta đi làm việc, đi bắt cả nhà Thẩm Lãng.

Nếu như ông bởi vì áp lực Thẩm Lãng mà làm gãy hai chân Điền Thập Tam, vậy coi như uy nghiêm của ông thành rác, sau đó ai còn dám vì ông ta bán mạng?

Uy phong của ông ở khắp thành Huyền Vũ chẳng khác chi rác phải quét đi.

- Điền Hoành bang chủ, rõ ràng là ngươi chính mồm đồng ý, sao lại thành ta khinh người quá đáng?- Thẩm Lãng cười lạnh nói.

Điền Hoành nói:

- Thẩm công tử, oan gia nên giải không nên kết, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng.

Thẩm Lãng lạnh giọng nói:

- Lúc ta ta nhỏ yếu không thể tả thời điểm, ngươi muốn giết ta, muốn giết cả nhà ta, có thể có nghĩ tới tìm chỗ khoan dung mà độ lượng à?

Điền Hoành nhìn chằm chằm Thẩm Lãng, nhấn mạnh từng chữ:

- Nhưng ngươi không phải thật sự cường đại, chỉ là ở cáo mượn oai hùm mà thôi

Một khi đã xé rách da mặt, Điền Hoành cũng không cần che che giấu giấu, nói:

- Không sai, ngươi trở thành cô gia phủ Bá Tước, ta không dám động một cọng lông tơ của ngươi. Nhưng ngươi chẳng qua là một tên ở rể phủ Bá Tước mà thôi, địa vị cũng chỉ là cao một chút so với người hầu, ngươi không làm gì được ta.

Điền Thập Tam ở bên cạnh nói:

- Hơn nữa Bá Tước đại nhân yêu nhân dân như con, thứ ở rể như ngươi vừa nãy đã biến thành hoành hành ương ngạnh như vậy, Bá Tước đại nhân không tha cho ngươi, vì chỉnh đốn gia phong, nói không chừng phải quân pháp bất vị thân, ngươi cũng đắc ý không được bao lâu.

Điền Hoành nói:

- Bá Tước đại nhân là một người vô cùng tuân thủ luật pháp, thế lực của ta không ở trong phạm vi lãnh địa phủ Bá Tước, ta là Thiên hộ dân quân thành Huyền Vũ, trực thuộc phủ thành chủ, chỉ cần ta không mạo phạm Bá Tước đại nhân, chắc chắn ông ta không xử lý ta đâu. Ta có thể không trêu chọc Thẩm Lãng nhà ngươi, nhưng không có nghĩa là ta sợ ngươi!

Từ trình độ nào đó, sự giải thích của Điền Hoành là có cơ sở.

Hôm nay Việt quốc đang thi hành tân chính, Bá Tước Huyền Vũ hành sự lại càng khiêm tốn quy củ, nếu chuyện không thuộc phạm vi quyền hạn của mình, trên cơ bản sẽ không nhúng tay, lại không đi can thiệp chỗ quân vụ cùng chánh vụ, nếu không chỉ rước họa.

Từ phủ Thái Thú cho đến phủ Tổng đốc, đều có vô số con mắt nhìn chằm chằm, chờ Bá Tước Huyền Vũ phủ phạm sai lầm.

Điền Hoành nói:

- Thẩm Lãng, ta vốn còn muốn giữ thể diện cho ngươi, thậm chí mọi người còn có thể kết giao bằng hữu. Thế nhưng ngươi được một tấc lại muốn tiến một thước, cũng chả cần thể diện, vậy chớ trách ta xé rách da mặt.

Thẩm Lãng cũng thu hồi nụ cười trên mặt, thản nhiên nói:

- Bang chủ Điền Hoành, ta cuối cùng hỏi ngươi một câu, có nguyện ý đánh gãy hai chân Điền Thập Tam hay không?

Điền Hoành cười lạnh nói:

- Muốn động thủ, ngươi tự mình động thủ, có thể để võ sĩ phủ Bá Tước phía sau ngươi động thủ đi.

Thẩm Lãng động thủ?

Làm sao được? Hắn có tí xíu khí lực như thế này, làm sao có thể đánh thắng được Điền Thập Tam.

Để võ sĩ phủ Bá Tước động thủ?

Càng thêm không thể nào!

Hai võ sĩ này phải dùng tánh mạng bảo hộ Thẩm Lãng an toàn, nhưng tuyệt đối sẽ không nghe mệnh lệnh của hắn động thủ đánh người.

Ánh mắt Thẩm Lãng nhìn sang hai người, chỉ là thăm dò một chút mà thôi.

Khi ánh mắt hai gã võ sĩ phủ Bá Tước liếc sang hướng khác thì thể hiện ý nghĩa rất rõ, Thẩm Lãng không thể chỉ huy bọn họ.

- Thẩm Lãng, lúc đầu hòa hòa khí khí, cần gì phải nháo thành như vậy chứ? - Điền Hoành cười lạnh nói:

- Thể diện của con người, cũng do chính mình vứt đi.

Mộc Lan từng nói, Thẩm Lãng có thể đi làm mất mặt Điền Hoành, đối phương sẽ không phản kháng, thậm chí phải bất đắc dĩ đưa mặt ra đỡ.

Thế nhưng, làm gãy hai chân Điền Thập Tam chẳng khác nào là cắt cánh tay Điền Hoành, vượt qua khả năng chịu đựng cực hạn của gã.

Cho nên, Điền Hoành trở mặt!

Khuôn mặt Thẩm Lãng căng thẳng, tiếp đó bỗng nhiên lại cười to lên.

- Điền Hoành bang chủ!

- Thẩm công tử!

Thẩm Lãng nói:

- Hôm nay hơi trễ rồi, ta còn phải đi thăm cha mẹ, thế nhưng ta ở đây lập một lời thề.

- Thề cái gì? - Điền Hoành cười nói.

Thẩm Lãng nhấn mạnh từng chữ:

- Ngày mai ta nhất định sẽ làm cho ngươi ở ngay trước mặt ta, chặt đứt hai chân của Điền Thập Tam. Lời ngươi nói ngày hôm nay, ngày mai sẽ phải ngoan ngoãn nuốt trở về.

- Ha ha ha ha... - Điền Hoành cười to nói:

- Rõ ràng đại ngôn bất sàm, ngươi chẳng qua là một tên ở rể phủ Bá Tước mà thôi, cũng không cần cố mà khoe mẽ, cáo mượn oai hùm biến mình thành đại nhân vật? Muốn áp đảo ta? Mơ mộng hão huyền!

Thẩm Lãng nói:

- Dù sao ngày mai cũng đến thật nhanh, đến lúc đó mọi chuyện sẽ rõ ràng.

Điền Hoành nói:

- Ta sẽ cố rửa mắt mà trông!

Thẩm Lãng nói:

- Ngày mai, ta sẽ cho ngươi biết cái gì là đau đến tận xương, ta sẽ cho ngươi vô cùng hối hận đến hộc máu!







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch