Gần đây kinh đô có thể nói là thần hồn nát thần tính.
Tất cả biến cố hoàn toàn là tiếp nhận không xuể, đầu tiên là Trương Xung, rõ ràng phải chết ở bên trong ngục giam Đại Lý tự, kết quả lại sống lại, hơn nữa còn phục hồi nguyên chức.
Lúc trước đại công thần đi sứ Khương quốc Thẩm Lãng, lại bị người của Hắc Thủy Đài bắt vào ngục giam Đại Lý tự.
Ngay sau đó truyền đến quốc quân cùng đi săn ở vùng biên giới thất bại.
Mà bây giờ, võ sĩ Hắc Thủy Đài lại tràn vào bên trong phủ Hầu tước Trấn Viễn.
Ngắn ngủi hơn nữa tháng, lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, thật là làm cho người kinh hồn táng đảm.
Người chủ trì hành động lần này bắt Tô Kiếm Đình chính là Vạn hộ Hắc Thủy Đài Dư Vạn Đình.
Mấy trăm tên võ sĩ vận giáp đen vọt vào phủ Hầu tước Trấn Viễn xong xuôi, lại bắt đầu lùng bắt trắng trợn.
Nhưng mà, phủ Hầu tước Trấn Viễn bên trong cũng không có cảnh gà bay chó sủa, tất cả gia đinh người hầu toàn bộ nghiêm trang rút khỏi phòng, lẳng lặng đứng ở trong sân, mặt thờ ơ lạnh nhạt.
Xem ra đám người hầu của phủ Hầu tước Trấn Viễn nhìn quá nhiều nên quen mặt, chẳng hề hoảng hốt luống cuống tí nào.
Nhưng lục tung cả phủ Hầu tước Trấn Viễn bên trong đều không có tìm được Tô Kiếm Đình.
Vạn hộ Hắc Thủy Đài Dư Vạn Đình đi tới bên trong viện, gặp được Trấn Viễn Hầu Tô Nan đang ngồi trơ ra ở đó.
Dư Vạn Đình không dám lỗ mãng, thậm chí võ sĩ Hắc Thủy Đài cũng không có tiến vào cái nhà này.
- Bái kiến Trấn Viễn Hầu. - Dư Vạn Đình khom người lạy xuống.
Tô Nan chống gậy, giống như có chút khó khăn ngẩng đầu, chậm rãi nói:
- A, Dư Vạn Đình, ngươi đây là tới bắt lão hủ sao?
- Không dám. - Dư Vạn Đình khom người nói:
- Trước đó vài ngày, thế tử Tô Kiếm Đình bao vây tấn công phủ Bá Tước Huyền Vũ, bệ hạ tức giận, đặc phái ta tới bắt thế tử.
- Tô Kiếm Đình hả? - Tô Nan ngẫm lại một hồi rồi nói:
- Nó không ở kinh đô, mấy ngày trước đã đi rồi. Cha không dạy con nên người, bằng không ngươi bắt lão phu đi.
- Không dám. - Dư Vạn Đình hạ thắt lưng thấp hơn.
Ngay sau đó, tiểu Lê công công vào đây nói:
- Bệ hạ khẩu dụ, lệnh Tô Nan yết kiến.
- A... Được, được. - Tô Nan chậm rãi đứng dậy, toàn bộ quá trình có vẻ tuổi già sức yếu, càng có vẻ gian nan, lúc đứng lên hai chân run như thể đứng không được.
- Đi thôi, đi thôi, giờ phải tiến cung rồi.
...
- Tội thần Tô Nan, bái kiến bệ hạ... - Tô Nan run rẩy hướng quốc quân lạy xuống.
- Tô ông xin đứng lên, xin đứng lên. - Ninh Nguyên Hiến tự mình tiến lên, dìu dắt Tô Nan.
- Tô Kiếm Đình đi đâu rồi? - Quốc quân bèn hỏi.
Tô Nan đáp:
- Đúng vậy, ba ngày trước rời khỏi kinh đô.
Quốc quân hỏi:
- A, đi nơi nào vậy?
Tô Nan nói:
- Vua Khương Arugan sắp sinh nhật bốn mươi lăm tuổi, thần không thể đi, nhưng Tô Kiếm Đình lấy tư cách tiểu bối, vẫn có cần phải đi một chuyến.
Lời này ông ta không có nói láo.
Quốc quân mới vừa về kinh đô cũng đã biết, Tô Kiếm Đình đã rời khỏi từ ngày hôm trước.
Lúc đó hắn nghe được tin tức này sau đó không ngừng cười nhạt.
Đây là có tật giật mình.
Lúc đó vụ án còn chưa có chân tướng rõ ràng mà, Thẩm Lãng mắt thấy sẽ bị hại chết, mà Tô Kiếm Đình nhưng vẫn sớm chạy trốn.
Chuyện này chứng minh cái gì?
Chứng minh Tô Kiếm Đình quả thực đã làm sự việc đại nghịch bất đạo.
Lần này càng là ván đã đóng thuyền.
Hơn nữa để Tô Kiếm Đình đi Khương quốc, càng giống như một loại áp chế.
Tô Nan ta đây nếu như ở kinh đô gặp chuyện không may, Khương quốc bên kia lập tức liền động.
Tô Kiếm Đình lấy tư cách thế tử Trấn Viễn Hầu, thậm chí lập tức có thể nối ngôi.
Nếu như là một mình thành Trấn Viễn nổi loạn cũng không có gì, nhưng nếu như cùng Khương quốc nối thành một mảnh, tiến tới lan tràn toàn bộ hành tỉnh Thiên Tây.
Tin tưởng Ninh Nguyên Hiến nhà ngươi cũng chịu không nổi đâu.
Cho nên Tô Nan ta đây ở kinh đô, an ổn như núi.
Tô Nan nói:
- Không biết tiểu khuyển phạm vào tội gì vậy?
Quốc quân nói:
- Mấy ngày lúc trước không phải có Ngự Sử tấu lên, nói mấy tháng trước Tô Kiếm Đình lại dẫn đầu võ sĩ tiến đánh phủ Bá Tước Huyền Vũ, nỗ lực mưu sát cô ruột Tô Bội Bội, ngươi cũng biết quả nhân lấy hiếu trị thiên hạ, tại sao có thể thấy việc hủy diệt nhân luân kia chứ, cho nên liền phái người đi lấy Tô Kiếm Đình, điều tra rõ ràng. Nếu có đã làm, vậy tuyệt không nhân nhượng, nếu chưa từng làm, cũng phải trả cho họ Tô sự trong sạch.
Hầu tước Tô Nan nói:
- Việc này khuyển tử quả thực chưa từng làm, thần cũng đã ta cũng phái người điều tra qua, là đạo tặc Khổ Đầu Hoan lấy danh nghĩa họ Tô của thần tiến công phủ Bá Tước Huyền Vũ. Bệ hạ cũng biết người này cả gan làm loạn, cộng thêm đoạn thời gian đó phủ Bá Tước Huyền Vũ trống rỗng, hắn liền muốn mượn cơ hội cướp bóc một phen. Huống hồ ngày đó khuyển tử Tô Kiếm Đình chẳng ở thành Huyền Vũ, mà là đang ở thành Thiên Tây, vào lúc ban đêm vẫn cùng con của Đô đốc hành tỉnh Thiên Tây uống rượu làm thơ với nhau, rất nhiều người đều có thể chứng minh.
Ninh Nguyên Hiến nheo mắt lại.
Lão tặc.
Luôn mồm uy hiếp quả nhân.
Lúc trước là Khương quốc, bây giờ lại là phủ Đô đốc hành tỉnh Thiên Tây.
Khi ấy Tô Kiếm Đình rõ ràng là thực sự dẫn cao thủ Tây Vực tiến đánh phủ Bá Tước Huyền Vũ, nhưng trung đô đốc hành tỉnh Thiên Tây vẫn sẵn lòng làm chứng cho gã là ngày đó ở thành Thiên Tây.
Chuyện này chứng minh cái gì?
Vị này Trung Đô đốc hành tỉnh Thiên Tây đã bị kéo xuống nước.
Toàn bộ quan viên hành tỉnh Thiên Tây, đều hỏng be hỏng bét cả lũ.
Hành tỉnh Thiên Tây quá phức tạp, lấy tư cách là tuyến đầu chống lại nước Sở, diện tích của nó mặc dù nhỏ, nhưng đồn trú gần nửa đại quân Việt quốc.
Phủ Đại Đô đốc Trấn Tây chỉ để ý quân chính, phủ Trung Đô đốc hành tỉnh Thiên Tây quản dân chính.
Đôi bên nước giếng không phạm nước sông, khiến cho hình thái quan trường nơi này càng phức tạp.
Nghe được lời Tô Nan nói xong, quốc quân thản nhiên nói:
- Có đúng không?
Tô Nan run rẩy lạy xuống nói:
- Cái gọi là sự việc tiến đánh phủ Bá Tước Huyền Vũ, quả thực giả dối hư ảo. Nhưng khuyển tử quả thực đã làm rất nhiều chuyện hoang đường, cũng không nên thân. Cha không dạy con nên người, điểm này cựu thần cũng có sai, xin bệ hạ giáng tội.
Quốc quân cười nói:
- Cũng không biết là tội gì, hàng tội gì?
Tô Nan dập đầu nói:
- Tóm lại có tội cũng được.
Khuôn mặt của quốc quân lại chợt co giật một hồi.
Cái lão tặc này, tối hôm nay lại cứng rắn như thế à?
Thái độ vô cùng khiêm cung, lại luôn mồm chống đối?
Cái gì gọi là tóm lại có tội cũng được?
Ý của ngươi là quả nhân có lẽ có tội sao?
Ý của ngươi là Ninh Nguyên Hiến ta đây bịa đặt, chỉ cần ngó họ Tô không vừa mắt, sẽ theo miệng phán xử có tội sao?
Ninh Nguyên Hiến nhắm mắt lại, ẩn giấu cái chủ tâm giết người vào trong.
Ông thực sự rất muốn trực tiếp hạ lệnh, bắt Tô Nan ngay, chém xuống đầu chó.
Thế nhưng ông không thể.
Ông không gánh nổi hậu quả như thế.
Nếu là thật sự có thể trực tiếp bắt Tô Nan, tân chính cũng sẽ không khai đao với Kim Trác.
Rất nhiều người cũng cảm thấy Tô Nan chính là chó của quốc quân, mặc kệ bệ hạ nói cái gì ông ta đều hỗ trợ, dùng loại thái độ mềm mại như vậy, tân chính của quốc quân mới buông tha cho ông ta?
Làm sao có thể kia chứ? Nếu tân chính có thể bắt Tô Nan, đây mới thực sự là to lớn thắng lợi.
Gia tộc họ Tô, đứng đầu đám quý tộc lâu đời.
Nếu có thể tóm được, vậy thế tân chính kế tiếp tuyệt đối như chẻ tre.
Chính là bắt không được thôi.
Ngược lại, Kim Trác để cho người ta tràn trề hảo cảm.
Một... thì... là một, hai chính là hai.
Nếu như quốc quân vì tân chính mà đoạt cơ nghiệp của ta, như vậy không được, ta sẽ phải phản kháng đến cùng.
Chỉ khi nào nhà ta bình an, ta sẽ không hai lòng.
Ngô vương phái người tới thông đồng, rõ ràng muốn sắc phong Công tước, Kim Trác ta đây không nói hai lời giết chết sứ thần nước Ngô.
Mà vị Tô Nan trước mắt này là dạng người trong bông có kim, khẩu Phật tâm xà, miệng nam mô bụng một bồ dao găm (*).
(*) Tiếu lý tàng đao: Cười nụ giấu dao, lập mưu kín kẽ không để kẻ địch biết. Đây là kế thứ 10 trong danh sách Tam Thập Lục Kế. Lấy từ tích Tể tướng của Đường Huyền Tông là Lý Lâm Phủ có bề ngoài và xử sự hết sức hòa nhã, thân thiện nhưng thực chất lại là người cực kì nham hiểm, dùng mọi thủ đoạn để triệt hạ các đối thủ chính trị khác. Hành động của Lý Lâm Phủ về sau được mô tả bằng câu thành ngữ Tiếu lý tàng đao (ở VN có câu tương đương là Miệng nam mô, bụng một bồ dao găm)
Nhất định lúc quả nhân còn tại vị phải đánh lão tặc này, bắt cả gia tộc họ Tô, bằng không tương lai họ Tô nhất định sẽ phản.
Nói không chừng lúc hai nước Sở Việt khai chiến là ngày họ Tô làm phản.
Thậm chí không chỉ phải tóm được họ Tô, còn có họ Xung, thậm chí... họ Biện.
Tất cả binh quyền chỉ có thể nắm giữ ở trong tay quốc quân.
Chỉ bất quá Ninh Nguyên Hiến hy vọng, dùng một loại thái độ tương đối nhẹ nhàng bắt họ Xung cùng họ Biện.
Nhất là Biện Tiêu, đối với ông ta có đại ân, hơn nữa chẳng bao giờ áp chế Ninh Nguyên Hiến.
Họ Xung còn phái một người vào kinh đô đảm nhiệm phó sứ Xu Mật Viện, mà Biện Tiêu cũng chỉ có một con gái làm Biện phi cho ông.
Không chỉ có như thế, ngay cả khu vực đặc thù như Diễm Châu, toàn bộ dân chính Biện Tiêu cũng ít nhúng tay, hoàn toàn giao cho quan văn quốc quân phái đi.
Cho nên ở trong lòng Ninh Nguyên Hiến, Biện Tiêu phân lượng đặc biệt nặng, thậm chí có thể xem như là bạn tốt tri kỷ của ông.
Quốc quân là dạng cay nghiệt thiếu tình cảm như thế, vì sao còn có thể vững vàng nắm giữ quyền hành.
Bởi vì ông có ba cây cột chống trời: Biện Tiêu, họ Chúc, Diêm Ách thêm họ Tiết. Họ Xung cũng gần như vậy, thế nhưng đã có chút tàn ác.
...
- Ha ha ha... - Ninh Nguyên Hiến cười to nói:
- Tô ông đừng quá nghiêm trọng, nghiêm trọng.
- Được rồi, đứng lên đi!
Ninh Nguyên Hiến lại một lần nữa chủ động tiến lên nâng Tô Nan.
Tô Nan khó khăn đứng dậy, đúng một lát sau lại quỳ xuống.
- Bệ hạ, lần này Trương Xung thiếu chút nữa chết ở bên trong nhà giam Đại Lý tự, Đại Lý tự không thể trốn tránh trách nhiệm, cựu thần cảm thấy phải chịu phạt.
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến kinh ngạc.
Tô Nan nhà ngươi là Xu Mật Viện, Đại Lý tự nào có phải là chỗ ngươi cai quản đâu.
Ngươi lại muốn đưa tay ấy à?
Lúc trước ngươi thời thời khắc khắc lấy lui làm tiến, bây giờ muốn làm chuyện trái ngược?
Nhưng quốc quân lại theo khẩu khí của Tô Nan mà hùa theo:
- Đúng, chuyện này Đại Lý tự không thể trốn tránh trách nhiệm.
Tô Nan nói:
- Việc này cựu thần vốn không nên nhiều lời, nhưng quận Bạch Dạ dù sao cũng là quê của thần! Thái thú Trần Khởi ở quận Bạch Dạ Thái Thú sau khi bị bắt vì tham nhũng ăn hối lộ, vị trí này đã trống lâu rồi, xin hãy bệ hạ sớm làm quyết đoán.
Quốc quân cười nói:
- Vậy lấy ý kiến của Tô khanh, vị trí này người nào thích hợp vậy?
Tô Nan nói:
- Thần không quản Lại bộ, cho nên không tiện mở miệng.
Quốc quân nói:
- Quận Bạch Dạ dù sao cũng là quê quán của khanh, khanh có quyền lên tiếng. Còn có chức vị thành chủ Trấn Viễn, ghế trống cũng lâu lắm rồi, không bằng Tô khanh cũng cùng nhau tiến cử?
Tô Nan nói:
- Vậy cựu thần liền cả gan đề cử Đại Lý tự Thiếu Khanh Vương Kinh Luân tiếp nhận chức vụ quận trưởng Bạch Dạ, tiền huyện lệnh Vạn Niên Vương Khải Khoa tiếp nhận chức vụ thành chủ Trấn Viễn.
Quốc quân phẫn nộ trong lòng, gần như gan cũng run rẩy.
Lão tặc, ngươi đây là điên cuồng thăm dò.
Ngươi đây đang giẫm lên ranh giới cuối cùng quả nhân điên cuồng. Vị Đại Lý tự Thiếu Khanh này, ở vụ án mưu hại Thẩm Lãng, cũng không coi là sạch sẽ.
Ninh Nguyên Hiến cười nói:
- Tô ông, Đại Lý tự Thiếu Khanh đi làm quận chủ Bạch Dạ, chẳng phải là thấp nửa cấp à? Cái tên Vương Khải Khoa tuy rằng bị bãi quan, nhưng lúc trước cũng là huyện lệnh Vạn Niên, đi làm thành chủ Trấn Viễn chính là thấp đến hai ba cấp.
Tô Nan nói:
- Cựu thần cũng chỉ là tiến cử mà thôi, bọn họ dù sao cũng là thền tử từng phạm qua sai lần, hạ thấp xuống một hai cấp, cũng là vì ma luyện bọn họ.
Tô Nan trước kia, dù cho ở trên triều đình cũng gần như rất ít mở miệng, chuyện không dính đến mình cũng chưa từng đề cập.
Mỗi một lần cũng là để vây cánh đứng ra.
Mà lần này, chuyện không thuộc quyền quản lý của ông ta, thế mà trực tiếp xách lên.
Nhìn qua giống như đã già nua hoa mắt ù tai không thể tả.
Quốc quân cười nói:
- Tô ông đề nghị tốt, quả nhân sẽ suy nghĩ thật kỹ.
- Bay đâu, tiễn Tô ông trở về phủ.
Tiếp đó tiểu Lê công công mang theo bốn thái giám, tống tiễn Tô Nan về phủ Trấn Viễn Hầu.
Sau khi Tô Nan đi rồi.
Khuôn mặt của quốc quân trong nháy mắt như đóng băng.
Lê Chuẩn công công lập tức vung tay lên, để toàn bộ thái giám rời khỏi.
Tiếp đó, ông cong lưng xuống, cúi đầu.
Ý kiến đặc biệt rõ ràng.
Bệ hạ, ngài có thể nổi giận.
Muốn đập thứ gì, muốn mắng chửi người khác, nô tài đều chuẩn bị xong.
- Lão cẩu, ngươi lại giả bộ cái gì? - Quốc quân vừa cười vừa giận dữ:
- Lẽ nào trong mắt ngươi, ta là hôn quân cũng chỉ biết đập mấy cái bình, chém mấy cái bàn phát tiết vô năng thôi sao?
Lê Chuẩn dập đầu nói:
- Nô tài không dám, thánh minh chẳng ai bằng bệ hạ.
Quốc quân không có nổi giận phát tiết, ngược lại ngồi xuống, không ngừng cười lạnh nói:
- Thú vị, thú vị, con chó già này cuối cùng lộ ra răng nanh, đóng hình dạng hoa mắt ù tai thế này cho ai nhỉn? Giả vờ làm con chó già ngoan ngoãn lâu rồi, cuối cùng hướng quả nhân nhe răng.
- Hắn cho rằng quả nhân không làm gì được hắn à?
- Hắn đây là coi là quả nhân không làm gì được hắn sao?
Mà thời khắc này, quốc quân càng nhớ tân chính.
Nếu như tân chính không gặp khó, bừng bừng khí thế tiếp tục nữa, vậy có thể tiếp tục đại thế quét ngang tất cả trở ngại, nắm hết quyền hành.
- Thẩm Lãng đâu? - Quốc quân cả giận hỏi Lê Chuẩn.
- Bị trói ở bên kia. - Lê Chuẩn nói.
Quốc quân hỏi:
- Vậy đã đánh ba roi chưa?
Lê Chuẩn đáp:
- Đánh rồi.
Quốc quân lạnh nhạt hỏi:
- Lại đánh trên nhuyễn giáp hả?
Lê Chuẩn kéo đầu dưới nói:
- Không, là do công chúa Ninh Diễm đánh, cho nên... tiếp theo nô tài không dám đánh.
Quốc quân tức khắc nổi giận.
Ông ta đã cảnh cáo lần nữa, Thẩm Lãng không nên ngủ với Ninh Diễm, kết quả tên khốn kiếp này?
Quả nhân đánh chết ngươi!
...
Quốc quân nổi giận đùng đùng vào bên trong một căn phòng tại cung điện.
Đi theo phía sau có ba thái giám, tay cầm roi.
Kết quả mới vừa mới bước vào, Ninh Diễm liền quỳ xuống.
- Phụ vương, con và Thẩm Lãng đã ngủ chung, thế nhưng chuyện đó không liên quan đến hắn.
- Là con chủ động ngủ với hắn.
- Đương nhiên cũng không phải con chủ động, là tên khốn kiếp Vân Mộng Trạch kia bỏ thuốc trong rượu bọn con.
- Thẩm Lãng là người bị hại, con cũng là người bị hại, hết thảy đều là lỗi của tên khốn kiếp Vân Mộng Trạch kia.
Ôi!
Đàn bà!
Lúc yếu ớt bất lực, luôn mồm kêu ca.
Bây giờ, ra sức đổ vấy oan ức về đầu Vân Mộng Trạch, chẳng kiêng nể chút nào.
Nhưng mà, quốc quân có thể đi phạt Vân Mộng Trạch à?
Đương nhiên không thể nào.
Vân Mộng Trạch lấy tư cách sứ giả đế quốc, tuy rằng không có quyền lực gì, nhưng dù sao cũng là người của đế quốc Đại Viêm.
Ninh Diễm cũng biết điểm này, cho nên ra sức đổ oan ức lên đầu gã.
Ngựa đực, người tài giỏi phải làm nhiều việc cùng lúc nghe chưa.
Quốc quân gần như muốn tức xỉu.
Gặp ngó thấy Thẩm Lãng được quấn trong một cái mền lụa ngủ say trên một cái ghế.
Ngươi còn có thể ngủ được à?
- Dội hắn tỉnh cho ta. - Quốc quân lạnh lùng nói.
Không đợi thái giám bên cạnh động thủ.
Công chúa Ninh Diễm cầm lấy một chén nước ấm gần đó, bay thẳng dội lên mặt Thẩm Lãng.
- Cặn bã, đừng ngủ nữa.
Thẩm Lãng
Quốc quân nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Ồ, Thẩm công tử tỉnh rồi sao.
Thẩm Lãng run lên, muốn đứng dậy hành lễ, lại phát hiện mình bị trói ở trên ghế.
- Bệ hạ, vi thần bị giáp trụ bao vây, không thể thi hành toàn lễ. - Thẩm Lãng lúng túng nói.
Quốc quân lạnh nhạt tra hỏi:
- Thẩm Lãng, chuyện của ngươi và Ninh Diễm, ngươi định làm như thế nào hả?
Thẩm Lãng nói:
- Vi thần sau đó tuyệt đối không dám không tôn trọng Tam công chúa, lúc trước coi như không có xảy ra chuyện gì cả.
Ồ?
Ta nói sai cái gì à?
Tại sao quốc quân có vẻ càng tức giận hơn nữa.
- Nhốt vào hầm đi, nhốt vào hầm đi, ở đây còn thoải mái quá nhỉ.
Tiếp đó, Thẩm Lãng lại bị nhốt vào hầm.
Bên trong căn phòng, tức khắc chỉ còn lại có hai người quốc quân cùng Ninh Diễm.
- Ninh Diễm, con nghĩ như thế nào? - Quốc quân bèn hỏi.
Ninh Diễm nói:
- Không nghĩ như thế nào, coi như chẳng có xảy ra chuyện gì vậy, sau đó vẫn làm huynh đệ.