Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 456: Ta chính là vương giả! Thẩm Lãng chặn giết Tô Nan! (2)

Chương 456: Ta chính là vương giả! Thẩm Lãng chặn giết Tô Nan! (2)
Quả nhân đã năm mươi tuổi, vẫn còn là kẻ vô tích sự như này.

Biện Tiêu nói:

- Bệ hạ gìn giữ cái đã có không dễ, hơn nữa Khương Ly bệ hạ là độc nhất vô nhị.

- Đúng vậy, Khương Ly bệ hạ là độc nhất vô nhị. - Ninh Nguyên Hiến nói:

- Người nào có thể so sánh được?

Tiếp đó, Ninh Nguyên Hiến bưng trà đậm lên, ực một phát.

Lúc bình thường, ông chẳng thích uống trà đậm chút nào, bởi vì chú trọng dưỡng sinh, cho nên ông chỉ uống trà nhạt.

Mà hôm nay ông uống trà đậm, ngược lại cảm giác như uống rượu mạnh vậy.

Mà Công tước Uy Vũ Biện Tiêu cũng rất thích trà đậm.

Biện Tiêu trực tiếp cầm luôn ấm trà uống ừng ực.

Lúc ông ở trước mặt Ninh Nguyên Hiến, thái độ đặc biệt tùy ý.

- Huynh trưởng, Tô Nan chạy trốn rồi, không đuổi kịp. - Ninh Nguyên Hiến nói:

- Hắn muốn bốn lạng đánh cả ngàn cân, muốn ở Việt quốc của ta trình diễn biến động Diễm Châu, muốn Tô Khương hợp nhất, muốn tự lập làm chủ.

Nghe được biến động Diễm Châu, nét mặt Biện Tiêu cũng không có thay đổi gì.

Ở trong cái nhìn của tất cả mọi người, biến động Diễm Châu là vết nhơ cả đời Biện Tiêu.

Dù sao Biện Tiêu lúc đó đã là Đại đô đốc nam quân nước Ngô, chẳng mấy chốc sẽ địa vị cực cao.

Kết quả, ông ta phản bội Ngô vương, dẫn đầu mười vạn đại quân cùng ba quận xuôi nam đầu nhập vào Việt quốc, trực tiếp đưa đến nước Ngô thất bại thảm hại.

Mặc kệ địa vị của ông ở Việt quốc cao quý như thế nào, phản bội quân vương cuối cùng vẫn là vết nhơ.

Nhưng Biện Tiêu không chú ý cái này.

Ông phản bội Ngô vương, là bởi vì Ngô vương bất nghĩa trước.

Cha của ông chết như thế nào? Con của ông là chết như thế nào?

Huống hồ ông và Ninh Nguyên Hiến là sư huynh đệ, lúc đó cực kỳ nguy cấp, Ninh Nguyên Hiến lấy tư cách Thái tử chí tôn tiến vào đại doanh của Biện Tiêu, một màn kia Biện Tiêu đến bây giờ vẫn còn nhớ kỹ..

Lúc đó đôi bên chính là phe cánh đối địch.

Vị quân vương này bình thường tuy rằng chưa nói tới anh minh, nhưng thời khắc mấu chốt, tuyệt đối cơ trí, hơn nữa cũng dám mạo hiểm.

Quốc quân Ninh Nguyên Hiến tiếp tục nói.

- Tô Nan trở về đất phong cần thời gian, thi triển âm mưu cũng cần thời gian, liên hợp tung hoành Ngô, Sở, Khương, nước Nam Ẩu, tộc Sa Man lại cần thêm thời gian.

- Mà trong khoảng thời gian này, là thời khắc vàng của chúng ta, phải gián đoạn tiết tấu của kẻ thù.

- Cho nên chúng ta cần chủ động xuất kích.

- Đi đánh một trận với nhân số ít, thắng trận với độ chấn động cực cao.

- Sư huynh, ta cần huynh dẫn binh xuất kích tiến đánh nước Ngô. Đánh một trận thắng lợi máu tanh, chiến tranh quy mô nhỏ, bởi vì quốc khố chúng ta không gánh nổi hai trận chiến tranh quy mô lớn. Thế nhưng kết quả chiến đấu phải huy hoàng, phải giết người rất nhiều, phải cho nước Ngô quỷ khóc sói gào, phải cho các nước xung quanh hoàn toàn kinh hoàng, để cho bọn họ sợ, để cho bọn họ thấy chúng ta mạnh.

Có chút thời điểm phải lấy lui làm tiến, mà có chút thời điểm phải lấy tiến làm lui.

Có chút thời điểm, đánh là vì không đánh.

Quyết sách anh minh như vậy, quốc gia chúng ta đã làm hơn một lần rồi.

Chấn động cao độ như vậy, chiến tranh quy mô nhỏ, chúng ta cũng đánh không chỉ một trận.

Hiệu quả tốt!

Biện Tiêu nói:

- Vậy cần tập kích bất ngờ, cần phải mạo hiểm.

Quốc quân nói:

- Dương đông kích tây!

Biện Tiêu nói:

- Ngô vương tuy rằng trẻ tuổi, thế nhưng cũng là nhân vật lợi hại, chỉ e là không gạt được hắn.

Quốc quân nói:

- Quả nhân tự mình lên sân khấu, vì sư huynh diễn trò, giúp huynh kiềm chế phần lớn đại quân nước Ngô.

Nghe những lời này, Biện Tiêu kinh hãi.

- Ý của bệ hạ là, ngài làm ra tư thế ngự giá thân chinh, đi hành tỉnh Thiên Bắc làm ra vẻ muốn cùng Ngô vương quyết chiến thành Thượng Dã sao?

Quốc quân nói:

- Đúng, hơn nữa quân đội Diễm Châu của sư huynh và ta sẽ phối hợp đi một nửa, tóm lại muốn gió nổi mây phun, thể hiện tư thế Ngô Việt quyết chiến.

Biện Tiêu nói:

- Vậy nước Sở bên kia thì sao?

Quốc quân nói:

- Binh quý thần tốc, phía tây bắc nước Sở đều có xung đột tranh chấp với nước Lương và nước Tân Càn, phản ứng của vua Sở sẽ không nhanh như vậy đâu. Tô Nan bên kia, trước khi nước Khương chấm dứt nội loạn, hắn cũng tuyệt đối sẽ không công khai phản loạn tự lập. Cho nên một trận chiến này của chúng ta nhất định phải nhanh, tốc chiến tốc thắng!

- Đánh chính là vì không đánh, một khi chúng ta biểu hiện ra sức chiến đấu kinh người, biểu hiện ra Việt quốc cường đại, xung quanh các nước đầu cơ sẽ lại khiếp đảm, lùi bước trở lại.

Biện Tiêu nói:

- Thời kỳ đặc biệt như thế này, nếu bệ hạ rời khỏi kinh đô, triều đình chỉ có rung chuyển.

Đừng quên, Tô Nan chính là đầu sỏ phe trung lập, thế lực trong triều đặc biệt khổng lồ.

Quốc quân lắc đầu nói:

- Không, chút quan viên dựa thế Tô Nan, cũng là cây không có rễ. Bởi vì không muốn tham gia tranh ngôi mới thêm vào phe trung lập, biểu hiện ra ngoài có vẻ oai phong tám hướng. Chỉ khi nào đầu sỏ phe phái rơi đài, bọn họ cũng như là chim muông tan tác, chẳng chịu nổi sóng gió. Có Thái tử cùng Ninh Kỳ ở đây, những người này không lật nổi trời, cực kỳ không cần lo lắng chính là bọn họ, cùng lắm thì giết dằn mặt một nhóm cũng được, những thứ quan văn này như là rau hẹ, cắt mất một mớ thì sẽ mọc ra mớ khác thôi.

Vẫn quá mạo hiểm, quá lớn mật.

Một khi không chạy đua kịp thời gian, cục diện có thể sẽ càng thêm tan vỡ.

Biện Tiêu nheo mắt lại.

Đây chính là Ninh Nguyên Hiến mà ông ta biết.

Thời khắc mấu chốt, quyết đoán lớn đến kinh người, hơn nữa có can đảm mạo hiểm hết sức.

Thật không biết đây là ưu điểm, hay là khuyết điểm.

Nhưng, một quân vương có quyết đoán khi đối mặt nguy cơ vĩ đại, cuối cùng càng mạnh hơn so với những quân vương bất lực bị động.

- Thần tuân chỉ, nhất định sẽ dốc hết toàn lực, không cho bệ hạ thất vọng.

Đều đến mức này.

Quốc quân tự mình đi làm mồi dụ, thu hút chủ lực nước Ngô.

Biện Tiêu ta đây chắc chắn máu chảy đầu rơi.

Ninh Nguyên Hiến đứng dậy, chắp tay nói:

- Tất cả, dựa vào huynh trưởng.

Biện Tiêu quỳ xuống dập đầu.

...

Ngày kế trong triều đình.

Quốc quân lại một lần nữa diễn ra cơn giận của quân vương.

Gào thét toàn bộ triều đình.

Thế nhưng không có một câu nhắc tới Tô Nan.

- Nước Ngô này lớn mật, không chỉ xuất binh xuôi nam, tiếp cận thành Thượng Dã Việt quốc của ta. Hơn nữa còn ở quốc gia của ta mai phục vô số gián điệp, cấu kết đạo tặc chung quanh phóng hỏa, khiến dân chúng vô tội Việt quốc của ta, tử thương mấy nghìn, thiêu hủy mấy ngàn nhà dân.

- Đáng thương thay cho con dân Đại Việt chúng ta, lương thiện siêng năng, lại phải chịu tai bay vạ gió như thế!

- Quả nhân thân là quốc quân, nếu không thể bảo cảnh an dân, còn có có mặt mũi nào đi đối mặt liệt tổ liệt tông?

- Gián điệp nước Ngô gián điệp ở quốc gia của ta lại điên rồ như vậy, tùy ý làm bậy đến thế?

- Hắc Thủy Đài nghe chỉ!

Đại đô đốc Hắc Thủy Đài Diêm Ách hôm nay cuối cùng vào triều, ông ta trực tiếp ra khỏi hàng, quỳ trên mặt đất.

- Lúc trước Thẩm Lãng cũng đã nói, trong triều có người cấu kết nước Ngô, đi thăm dò, tra rõ cho quả nhân, đến tột cùng là người nào cấu kết nước Ngô!

- Bất kể là ai, mặc kệ thân phận của hắn cao bao nhiêu, toàn bộ giết chết bất luận tội.

- Còn có, Hắc Thủy Đài toàn lực bắt đạo tặc Khổ Đầu Hoan!

Đại đô đốc Diêm Ách dập đầu nói:

- Tuân chỉ!

Quốc quân đây là muốn đại khai sát giới, tiếp tục danh nghĩa cấu kết nước Ngô, giết sạch vây cánh bè lũ của Tô Nan trong kinh đô.

- Tô Nan đâu? Tô Nan đâu? - Quốc quân bỗng nhiên giận dữ hét lên:

- Xung Ngạc, Tô Nan đi đâu rồi?

Xu Mật Viện phó sứ Xung Ngạc đáp lời:

- Bệ hạ, thần không biết. Nhưng mà đêm qua phủ Hầu tước Trấn Bắc cháy, toàn bộ phủ Hầu tước bị cháy hơn phân nữa, Hầu tước Tô Nan tuổi già, có thể bị hoảng sợ.

- A! - Quốc quân nói:

- Lê Chuẩn, phái ngự y đi phủ Hầu tước Trấn Bắc xem, Tô khanh có công lao cực khổ, nhất định không thể có gì sai sót.

- Vâng! - Đại thái giám Lê Chuẩn nói.

Tiếp đó, ông ta lập tức mang theo mấy người ngự y, mang theo vô số dược liệu quý báu, hướng đi về phủ Hầu tước Trấn Viễn đã thiêu hủy một nửa.

Phía dưới có một số đại thần hoàn toàn kinh ngạc sững sờ.

Quốc quân đây... Đây là diễn cái trò gì vậy hả?

Mọi người toàn bộ như lọt vào trong sương mù.

Lúc này, toàn bộ triều đình, đều biến thành vở kịch độc diễn của mỗi Ninh Nguyên Hiến.

Sau khi phát giận xong, Ninh Nguyên Hiến giống như thoáng an tĩnh một chút.

Dụi dụi con mắt.

Bên cạnh tiểu Lê công công vội vàng đưa tới một cái khăn lông ấm.

Quốc quân nhận lấy, đắp lên mặt.

Xấp xỉ một phút đồng hồ sau, mới cầm xuống.

Mà lúc này quốc quân Ninh Nguyên Hiến giống như đã không nổi giận, biểu cảm bình tĩnh, giọng điệu cũng biến thành bình tĩnh trở lại.

- Chư khanh, ba vạn đại quân Ngô vương tiếp cận thành Thượng Dã hành tỉnh Thiên Bắc, nên trả lời như thế nào hả? - Ninh Nguyên Hiến thản nhiên hỏi:

- Đã nghị đã mấy ngày, cũng nên ra một kết quả đi.

Tức khắc, chúng thần đều ra khỏi hàng, mạnh mẽ khiển trách.

Thế nhưng ý kiến thực sự cũng chẳng có một cái nào có.

Không dám có.

Trong triều xảy ra chuyện lớn như vậy, Xu Mật Viện phó sứ Tô Nan trốn tránh.

Đối mặt thế tiến công mạnh mẽ của Ngô vương, đông đảo đại thần đã sợ khiếp đảm, thậm chí có một loại cảm giác nguy cơ tứ phía, toà nhà đồ sộ ngả nghiêng.

- Ha ha... - Quốc quân Ninh Nguyên Hiến cười lạnh một tiếng nói:

- Các ngươi nghị đi, nghị cho đến ba hay năm năm cũng không có kết quả. Quả nhân đã định rồi, phải ngự giá thân chinh!

- Ngô vương miệng còn hôi sữa, dám dẫn binh xuôi nam, đây là đe doạ!

- Hắn cho rằng quả nhân đã già rồi? Vậy hãy để cho hắn xem, quả nhân vẫn là anh dũng vô địch đế nước nào.

- Hắn muốn chiến, thì chiến!

- Quả nhân, ngự giá thân chinh!

Nghe những lời này, quần thần khiếp sợ.

Không thể tin nổi!

Bệ hạ lại muốn ngự giá thân chinh?

Mấy vị đại thần Thượng Thư Đài đều ra khỏi hàng dập đầu.

- Bệ hạ nghĩ lại, bệ hạ nghĩ lại a!

- Chiến cuộc nước Nam Ẩu vô cùng đáng lo lắng, quốc khố đã khó khăn, nếu là phía bắc khai chiến nữa, quốc khố hoàn toàn không cách nào chống đỡ.

Gần như hơn phân nửa thần tử đều ra khỏi hàng cúi lạy, thỉnh cầu quốc quân nghĩ lại rồi hẵn làm sau.

- Bệ hạ, quên chiến tất nguy, hiếu chiến tất vong!

- Bệ hạ, sức dân có hạn, không được tiêu hao!

- Bệ hạ, lúc này Việt quốc của ta nên xem an ổn làm trọng, rốt cuộc không thể chịu được rung chuyển.

Ninh Nguyên Hiến cười lạnh một tiếng.

Đám quan văn này chính là như vậy, luôn mồm cũng là thánh nhân.

Giống như những lời nói đó đều là chân lý.

Không sai, tất cả đúng là chân lý.

Thế nhưng chân lý có chút thời điểm cũng phải dùng ngược lại.

Ninh Nguyên Hiến không nói hai lời, trực tiếp đứng dậy, chợt xốc lên vương bào trên người.

Tức khắc, tất cả mọi người rõ ràng thấy quốc quân mặc áo giáp trên người.

Tiếp đó quốc quân rút ra bảo kiếm, chợt chém xuống mấy cái ghế đôn trước mặt.

- Bốp!

Một tiếng vang thật lớn, toàn bộ ghế đôn trực tiếp bị chém thành hai khúc.

Điều này làm cho tất cả mọi người nhớ lại, quốc quân Ninh Nguyên Hiến cũng có học qua võ công, hơn nữa võ công còn rất tốt.

- Quả nhân đã quyết rồi, ngự giá thân chinh, quyết chiến Ngô vương!

- Nếu có ai ngăn cản sẽ như đám ghế này!

- Không có tiền? Không biết đi mượn à? Hội Ẩn Nguyên không phải luôn luôn ra sức muốn đưa tiền cho chúng ta mượn à?

Tiếp đó, quốc quân Ninh Nguyên Hiến một thân áo giáp, trực tiếp rời khỏi triều đình.

Lưu lại quần thần run lẩy bẩy, thấp thỏm lo âu, nghị luận ầm ĩ.

Mà lúc này.

Tả Thừa tướng Thượng Thư Đài Chúc Hoằng Chủ chậm rãi ngẩng đầu lên nói:

- Ồn ào gì thế? Bệ hạ đã càn khôn độc đoán, các vị thần công, nên an tâm nghe lời thôi!

Tức khắc, quần thần yên tĩnh lại.

Chúc Hoằng Chủ, Thái sư của Thái tử.

Cha vợ của quốc quân, cha của Chúc Nhung, Chúc Lâm.

Là thầy của quốc quân Ninh Nguyên Hiến, lão là một cây cột chống trời khác ở nước Việt.

Năm nay đã bảy mươi ba tuổi, lúc trước dưỡng bệnh ở nhà, gần như không có vào triều.

Hôm nay, rốt cuộc phải tới, kéo tấm thân bệnh tật vào triều.

Trương Xung không khỏi nhìn sang ông lão này một cái, sinh lòng ngưỡng mộ.

Đây chính là mục tiêu cả đời của Trương Xung.

...

Bên trong thư phòng.

Quốc quân cùng Thẩm Lãng chơi cờ.

- Thẩm Lãng, nhà ngươi bị đốt, gần như đốt rụi.

Tức khắc, khuôn mặt Thẩm Lãng run lên, tay cũng run lên.

- Võ sĩ của nhà ngươi bị giết mười mấy người, nhưng mà người nhà ngươi không có việc gì. - Ninh Nguyên Hiến nói:

- Đại Ngốc đó quả thật lợi hại!

Bàn tay Thẩm Lãng yên lại.

Quốc quân lại nói:

- Cái tên này làm bậy, Đại Ngốc tương lai sẽ vấn đỉnh võ đạo thiên hạ, đại biểu hy vọng võ đạo chí tôn cho Việt quốc của ta, ngươi sớm để hắn ra tới như vậy làm cái gì? Làm cái đích cho mọi người chỉ trích à?

Thẩm Lãng nói:

- Thần cũng không muốn.

Tiếp đó, hai người tiếp tục chơi cờ.

- Ngươi đã đoán đúng, dã tâm của Tô Nan rất vĩ đại, hắn không chỉ có muốn tạo ra một cái biến động Diễm Châu, hơn nữa còn muốn tự lập làm vua, hắn muốn Tô Khương hợp nhất. - Quốc quân nói:

- Người vô liêm sỉ như ngươi, cân nhắc nhân tâm ngược lại lợi hại.

Thẩm Lãng nói:

- Bởi vì thần muốn báo thù, một lòng muốn giết chết Tô Nan, cho nên mỗi ngày đều đang suy nghĩ tâm tư của ông ta, hiển nhiên so với người khác càng rõ ràng.

Quốc quân hỏi:

- Vậy ngươi mỗi ngày có cân nhắc tâm tư của quả nhân không?

Thẩm Lãng đáp:

- Ngài lại không thành được nhạc phụ của vi thần, cân nhắc vô dụng.

Tức khắc, quốc quân muốn cầm quân cờ trong tay nện ở trên mặt Thẩm Lãng.

Quốc quân nói:

- Trước khi Tô Nan đi đã nổi lửa đốt thành, công khai lao ra cổng Chu Tước, hơn nữa còn gần như giết chết cả nhà của ngươi ở kinh đô, hắn lợi hại như vậy, ngươi có thể tưởng tượng đến chuyện đó không?

Thẩm Lãng lắc đầu nói:

- Không có, thần cho là ông ta sẽ chạy đi.

Quốc quân nói:

- Quả nhân cũng thật không ngờ, lão tặc này bình thường quá am hiểu đóng kịch.

Tiếp tục, quốc quân nhíu mày nói:

- Kỳ nghệ của ngươi kém như vậy, cùng ngươi chơi cờ chả có ý nghĩa gì cả?

Thẩm Lãng nói:

- Thần đây chưa phải thua te tua cơ mà.

Quốc quân nói:

- Đã chiếu tướng rồi, ngươi không phải nói là đi một bước nhìn bốn bước sao?

Thẩm Lãng nói:

- Chơi cờ chán lắm, thần không muốn động não.

Quốc quân tức khắc muốn gạt cả bàn cờ, nhưng mà sắp thắng đến nơi rồi, thế là ông cũng lười gạt.

Rõ ràng thấy quỷ, từ khi cái thằng khốn này đi ngủ với con gái của quả nhân lại làm ra vẻ thân thiết lắm vậy?

Đừng sát lại nữa.

Quốc quân thản nhiên nói:

- Thẩm Lãng, lúc trước ngươi nói nếu muốn giết Tô Nan, muốn tiêu diệt toàn tộc họ Tô, giờ tính sao đây?

Thẩm Lãng đưa tay giữa không trung rồi đáp lời:

- Còn, thần còn giữ lời?

...

Tại một vị trí cách phía Tây quận Lang một trăm năm mươi dặm.

Tô Nan sẽ nhanh chóng sắp về đến địa bàn của mình, toàn bộ thần kinh cuối cùng cũng được thư giãn!

Lãnh địa họ Tô chỉ có hơn ba ngàn cây số vuông, thế nhưng ông ta dùng lợi ích đã thẩm thấu nửa hành tỉnh Thiên Tây.

Chỉ cần đi vào phạm vi thế lực của ông sẽ chẳng khác gì thuồng luồng về biển.

Mà lúc này ở bên trong trạm dịch, chuẩn bị mấy trăm con tuấn mã.

Mấy trăm người của Tô Nan chỉ cần đi vào trạm dịch này, liền lập tức thay ngựa, tiếp tục tiến tới về đất phong gia tộc.

- Nhanh, nhanh cắt cỏ cho ngựa ăn nào!

- Đừng lề mề nữa.

- Cho toàn bộ chiến mã này ăn no đi, một hồi có đại nhân vật cần.

- Nếu như có con nào còn đói thì các ngươi liệu hồn đó!

Một lão già trong đó, thoạt nhìn vừa giống đánh xe, vừa giống nông dân đang cẩn thận cắt cỏ.

- Ôi!

- Thẩm Lãng, lão phu thiếu ngươi nhân tình này rõ ràng trả quá khó!

- Bây giờ để ta giết Tô Nan, ta thật sự không có sức! Con người của ta xuất thân thấp hèn, mấy đời cũng là nông dân, vừa thấy được đại nhân vật thì cả tim run rẩy.

- Ngươi nói giết Tô Nan là quốc quân cho phép, con người của ta ít đọc sách, ngươi cũng tuyệt đối không nên gạt ta!

Một đại tông sư, kiếm vương Lý Thiên Thu vác mặt mũi buồn khổ cắt cỏ.

Tiếp đó, lẳng lặng đợi Tô Nan đến.

...

Chú thích của Bánh: Up phần 2 lên, ngày hôm nay đổi mới một vạn sáu! Các vị ân công, cần ủng hộ, tiếp tục vé tháng.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch