Chương 461: Lãng gia đại khai sát giới! Thiến hết sạch! (1)
Đầu của người đàn ông này bỗng nhiên bay lên không trung, máu văng tung tóe.
Thẩm Lãng tránh đi cực nhanh, sợ dính một giọt máu trên người.
Tiếp đó thấy rõ ràng, trên cánh tay, trên thân thể của người nọ, mọc đầy chi chít những vết loét của bệnh giang mai.
Đây cũng là nguyên nhân Thẩm Lãng lập tức hạ lệnh giết người.
Bởi vì cái tên “Tô Lâm” ăn mặc xanh xanh đỏ đỏ, hình thái lẳng lơ đồng bóng, lại thêm bệnh sinh dục trên người đang muốn kéo tay Thẩm Lãng.
Đây coi như là cho Thẩm Lãng một món quà gặp mặt.
Dĩ kỳ nhân chi đạo, hoàn trị kỳ nhân chi thân (*).
(*) dùng phương pháp của người này để trị lại chính họ.
Lúc này bên ngoài phủ Thành chủ, đứng chi chít mấy trăm tên võ sĩ phe địch.
Nhìn thấy Thẩm Lãng hạ lệnh chém giết cái tên “Tô Lâm” này, mấy trăm tên võ sĩ này vẫn không nhúc nhích, giống như hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ vậy.
- Ha ha ha ha...
Tiếp đó phía trong phủ Thành chủ sẽ truyền đến một tràng cười, lại một người đàn ông đi ra, thế nhưng khoảng cách Thẩm Lãng còn có mấy chục thước liền ngừng lại.
Người này mới thật sự là Tô Lâm.
Chủ bộ thành Trấn Viễn, cháu của Tô Nan.
Gã năm nay đã ba mươi tám tuổi, là một người trung niên nuôi râu, hơn nữa có huyết thống dị tộc.
Người này võ công cao cường, tâm ngoan thủ lạt.
Gã đã vì Tô Nan nắm trong tay thành Trấn Viễn vượt qua mười năm.
Cũng chính là mười năm này, gã cưỡng chế di dời ba Thành chủ, giết chết hai vị.
Trong tấu chương Trương Xung tố cáo, đủ loại quan lại gần đây tố cáo, chính là vị Tô Lâm này.
Người này phân lượng rất nặng, ở bên trong quyền vị gia tộc họ Tô, cũng có thể xếp hàng đầu.
Mặc dù chỉ là một Chủ Bộ, nhưng gã gần như ngay cả Thái Thú quận Bạch Dạ đều không để vào mắt.
Thẩm Lãng lớn tiếng nói:
- Xin hỏi tôn giá, có phải thực sự là biểu ca Tô Lâm của ta không.
Tô Lâm thật nói:
- Không sai, chính là ta! Muội tế (em rể) khỏe không, cô cô (dì) khỏe không, cô phụ (dượng) khỏe không?
Thẩm Lãng nói:
- Tất cả khỏe hết, biểu ca vừa rồi cũng làm cho tiểu đệ sợ muốn chết. Người kia còn làm cho tiểu đệ mém tưởng là biểu ca cơ đấy, nếu không phải phát hiện u nhọt trên người của hắn, thiếu chút nữa đã bị hắn đụng phải, người này cả thân cũng là độc, thân thể băng thanh ngọc khiết của đệ nếu đụng phải một cái sẽ không tốt đâu.
Tô Lâm nói:
- Xin lỗi, xin lỗi, đã để cho muội tế của ta hoảng sỡ. Người này là một con hát của thành Trấn Viễn, mỗi ngày cùng cả trai lẫn gái làm bậy, nhuộm bệnh của một thân, hơn nữa não đã sớm hỏng bét, chính là thích đóng đủ loại vai. Vi huynh tại thành Trấn Viễn này còn có một chút danh khí, cho nên hắn càng thích đóng vai của ta đấy.
Lúc trước Thẩm Lãng dùng bệnh đường sinh dục hại người, bây giờ Tô Lâm cũng đưa cho hắn món quà ra mắt buồn nôn không kém.
- A, thì ra là thế, thì ra là thế! - Thẩm Lãng yên lặng tính toán khoảng cách giữa hắn và Tô Lâm.
Lúc này, bên tai Thẩm Lãng truyền đến giọng của Kiếm vương Lý Thiên Thu.
- Bên người Tô Lâm có cao thủ, tuyệt đỉnh cao thủ.
Đối với kết quả này, Thẩm Lãng cũng không kỳ quái.
Khi đoàn người của hắn tiến vào Hành tỉnh Thiên Tây xong xuôi, lập tức liền tiến vào phạm vi thế lực Tô Nan, gần như thời thời khắc khắc đều bị giám thị.
Bên người Thẩm Lãng có người nào? Tô Nan đã sớm rõ như lòng bàn tay. Đối với sự tồn tại của Lý Thiên Thu, ông ta càng biết rõ ràng hơn.
Chỉ bất quá cao thủ đi theo Tô Lâm bên người sẽ là ai chứ?
Cao thủ nước Sở? Hay là cao thủ hội Ẩn Nguyên?
Tô Lâm tiếp tục nói:
- Muội tế, cái ghế Thành chủ Trấn Viễn đã trống lâu ngày. Rơi vào đường cùng, ta chỉ có thể sống ở phủ Thành chủ này làm việc, bây giờ được rồi, cái phủ Thành chủ này cuối cùng nghênh đón chủ nhân chân chính, ta cũng có thể thoái vị nhượng chức.
Tiếp đó, gã trực tiếp mang theo mấy chục tên chúc quan đi ra.
Lúc này, Thẩm Lãng cùng Lý Thiên Thu đều thấy rõ ràng cao thủ sau lưng Tô Lâm.
Là một hòa thượng, nhìn qua còn có cảm giác hơi quen quen.
Đúng!
Ông ta có chút giống Đầu đà Khổ Hải, Đại tư tế Thần miếu Tuyết Sơn.
Nhìn thấy Thẩm Lãng nhìn lại, đại hòa thượng này hướng Thẩm Lãng hỏi:
- Các hạ chính là công tử Thẩm Lãng sao?
Thẩm Lãng đáp:
- Đúng vậy, đại sư là?
Đại hòa thượng kia nói:
- Hư Vô giáo, Đại Kiếp Tự, Đầu đà Khổ Nan.
Hư Vô giáo tràn ra nửa thế giới, tín đồ vô số.
Điển tịch của có cơ hồ đến từ chính kinh Phật thời thượng cổ trước khi xảy ra biến cố mà tàn lụi.
Thế nhưng sau khi trải qua nghỉn năm phát triển, đã ra đời vô số hệ phái.
Có Thiên Không Tự hoàn toàn chú trọng tu dưỡng tinh thần, có Huyền Không Tự phẩm chất cao thượng. Hai ngôi chùa này ở thế giới phương Đông có địa vị vượt ra ngoài, không thua gì Thiên Nhai Hải Các, bên trong có vô số điển tịch, cũng có thật nhiều đại sư chân chánh.
Nguyên tắc hai giáo phái này là ôn hòa cao thượng, chuyên chú siêu độ đau khổ nhân thế.
Mà Đại Kiếp Tự, thì hoàn toàn là một loại khác.
Tuy rằng Đầu đà không được cưới vợ, nhưng có thể nuôi dưỡng thiếp thị, hoàn toàn không cấm sắc, ngược lại còn có nhiều bí kíp phòng the, kinh thư âm dương.
Nó chú trọng với võ công cùng tà thuật.
Chính vì vậy, rất nhiều gia tộc quyền thế danh môn đều trở thành tín đồ của nó, Đại Kiếp Tự ở thế giới phương Đông đã từng phát triển bừng bừng khí thế.
Thế nhưng vài thập niên trước, Đế chủ Khương Ly đã đánh một trận hủy diệt.
Hoàng đế của Đế quốc Đại Viêm sau khi diệt Khương Ly xong xuôi, lại giáng một đòn xuống Đại Kiếp Tự, ở phương diện này hoàng đế đế quốc Đại Viêm cùng Đế chủ Khương Ly, ngược lại nhận xét nhất trí.
Cho nên, hôm nay Đại Kiếp Tự ở vương triều Đại Viêm đã không ra hồn.
Nhưng thế lực nó ở Tây Vực rõ ràng khổng lồ không gì sánh bằng, là quốc giáo các nước Tây Vực.
Tộc Sa Man, Khương quốc, cũng đều là phạm vi thế lực của nó.
Thần miếu Khô Vinh tộc Sa Man, Khương quốc Thần miếu Tuyết Sơn, đều xem như là chi nhánh của Đại Kiếp Tự.
Đầu đà Khổ Hải, chính là Đại tư tế mà Đại Kiếp Tự điều động Thần miếu Tuyết Sơn của Khương quốc.
Hôm nay Đầu đà Khổ Hải đã chết, Đại Kiếp Tự không muốn bỏ đi cái khu vực quyền lực ở Khương quốc này, cho nên phái tới Đầu đà Khổ Nan.
Thẩm Lãng nói:
- Đầu đà Khổ Hải cùng đại sư xưng hô như thế nào?
Đầu đà Khổ Nan nói:
- Khổ Hải là sư đệ của ta.
Thẩm Lãng nói:
- Nghe nói Đầu đà Khổ Hải ở Khương quốc đại nghịch bất đạo, lọt vào thiên phạt, rõ ràng đáng tiếc đáng tiếc.
Đầu đà Khổ Nan nói:
- Thẩm thí chủ, Đại Kiếp Tự của bần tăng trước sau như một tin tưởng ân oán luân hồi, không phải là không báo mà chỉ là thời điểm chưa tới, cho nên xin thí chủ hãy kiên nhẫn chờ đợi.
Sự uy hiếp trong câu nói này rõ ràng.
Người xuất gia luôn mồm báo thù, thảo nào bị trục xuất ra thế giới phương đông, nào có nửa tấm lòng nhân từ của Phật gia..
Thông Thiên Tự cùng Huyền Không Tự luôn luôn muốn đuổi Đại Kiếp Tự ra khỏi phái Hư Vô.
Thế lực Thần miếu Tuyết Sơn Khương quốc bị diệt, Đại Kiếp Tự đương nhiên muốn ngóc đầu trở lại, cho nên cùng họ Tô cấu kết cùng một chỗ.
Chủ bộ thành Trấn Viễn Tô Lâm mang theo tất cả mọi người, toàn bộ ra khỏi ra khỏi phủ Thành chủ, xem như là cho nhường chỗ cho Thẩm Lãng.
Mấy trăm tên võ sĩ bắt đầu tập kết xếp thành hàng, bảo hộ đám người Tô Lâm ở chính giữa.
- Muội tế Thẩm Lãng, phủ Chủ bộ của ta cách đây không xa, hoan nghênh muội tế đến đó làm khách. - Tô Lâm nói.
Cho tới nay, toàn bộ thành Trấn Viễn chỉ biết phủ Chủ bộ, mà không biết phủ Thành chủ.
Tô Lâm, mới là chúa tể thành Trấn Viễn.
Thẩm Lãng đáp:
- Đâu có, đâu có! Tiểu đệ vốn có thật nhiều vấn đề muốn hướng biểu ca thỉnh giáo mà.
Sau khi đi ra mấy chục mét, Tô Lâm bỗng nhiên ngừng lại, hướng Thẩm Lãng nói:
- Đúng rồi muội tế, chạng vạng ngày mai, phủ Chủ bộ ta đây tổ chức tiệc rượu vì muội tế đón gió tẩy trần, muội tế có thể đến được không?
Thẩm Lãng nghe thế bèn hỏi:
- Là Hồng Môn Yến à?
Tô Lâm gật đầu cười nói:
- Đúng vậy, là Hồng Môn Yến, muội tế tới sao?
Thẩm Lãng hỏi:
- Vậy có thể mang được mấy người đi vậy?
Tô Lâm đáp:
- Mang ba người đi.
Thẩm Lãng gật đầu đáp:
- Được, đệ nhất định tới, tối mai đúng không?
Tô Lâm nói:
- Đúng!
Tiếp đó, Tô Lâm ở dưới sự bảo vệ cao thủ hàng đầu Đầu đà Khổ Nan, mang theo mấy chục tên chúc quan, mấy trăm tên võ sĩ trùng trùng điệp điệp đi đến phủ Chủ bộ cách đó ba dặm.
Toàn bộ phủ Thành chủ Trấn Viễn, tức khắc không có một bóng người.
- Vào phủ!
Thẩm Lãng ra lệnh một tiếng.
Hơn hai trăm nương tử quân, mấy chục tên võ sĩ, tiến vào chiếm giữ phủ Thành chủ nguy nga lộng lẫy.
...
Đoàn Thẩm Lãng mới vừa tiến vào chiếm giữ phủ Thành chủ, liền bị một cú đánh phủ đầu.
- Chủ nhân, bên trong phủ Thành chủ có lương thực, nhưng toàn bộ là mục nát, hơn nữa đã dính nước tiểu và phân
- Trong phủ Thành có ba cái giếng, thế nhưng hai cái trong đó chất đầy vô số cứt đái, còn có thi thể mục nát, rất là hôi thối, đã không cách nào dùng để uống, chỉ có một cái giếng nước thoạt nhìn sạch sẽ.
Thẩm Lãng nói ra:
- Lấp cái giếng đó lại ngay, tìm một chỗ thật xa, một lần nữa đào giếng.
Thẩm Thập Tam nói:
- Một lần nữa đào giếng? Ở đây tới là vùng đất nghèo nàn lạnh giá gần Tây Vực, tuy rằng cách đó không xa chính là Đại Tuyết Sơn, nhưng dưới đất thiếu nước, sợ rằng muốn đào chừng mấy ngày mới có thể có nước, vậy phải làm sao uống nước suốt mấy ngày này?
Thẩm Lãng hỏi:
- Vũ Liệt đâu?
Một lát sau, Vũ Liệt bước vào.
- Thẩm công tử, đây là một tòa thành tòa đối với chúng ta tràn đầy địch ý.
Thẩm Lãng cảm giác được, trên người Vũ Liệt đã tràn đầy bản năng chém giết.
Cuộc đời đấu nô gần mười năm đã khiến cho nàng có một loại bản năng dã thú, lúc này tựa như một con sói đi vào một khu rừng nguy hiểm, những con thú xung quanh thời thời khắc khắc đều lăm le muốn giết nàng.
Thẩm Lãng nói:
- Tỷ tỷ mang theo mấy chục tỷ muội, đi đến cửa hàng gần đây mua nước, mua lương, mua thức ăn, mua thịt.
Vũ Liệt nói:
- Những thứ cửa hàng này cũng là bị họ Tô nuôi nhốt, không chịu bán những thứ đó cho chúng ta.
Thẩm Lãng nói:
- Vậy cũng phải thử một chút.
Vũ Liệt hỏi:
- Nếu như thử xem không được thì sao?
Thẩm Lãng đáp:
- Bản quan có hảo ý dùng tiền mua đồ, bọn họ không bán, đó chính là bọn họ không đúng.
Vũ Liệt nói:
- Sau đó thì sao?
Thẩm Lãng nói:
- Tiếp đó, sẽ không có tiếp đó đâu!
- Hiểu rồi!
Vũ Liệt mang theo mấy chục nữ tráng sĩ đi cửa hàng phía ngoài mua đồ.
Bên trong phủ Thành!
Kiếm vương Lý Thiên Thu vẫn dạy Đại Ngốc luyện võ.
Cuộc đời càng thêm bi thảm của Đại Ngốc lại tới.
Ở trên đường mỗi ngày luyện bảy tám canh giờ, mà hôm nay đã đến thành Trấn Viễn, mỗi ngày luyện mười bốn tiếng đồng hồ.
Kiếm Vương tiền bối từ sáng đến tối đâm Đại Ngốc mười vạn kiếm.
Thẩm Lãng nghe được mấy cái chữ này, đều cảm giác được da đầu từng đợt tê dại.
May là ta không luyện võ.
Vẫn là cơm mềm ăn còn tương đối ngon hơn!
Thẩm Lãng bước lên chỗ cao nhất phủ Thành chủ nhìn ra xa.
Phủ Hầu tước Trấn Viễn cách cách nơi này chỉ có ba mươi lăm dặm, từ nơi này đều có thể thấy.
Rõ ràng hiểm yếu, rõ ràng hùng tráng vô cùng.
Gia tộc họ Kim là gia tộc quyền thế mấy trăm năm, gia tộc họ Tô đương nhiên cũng vậy.
Tòa thành gia tộc họ Kim xây trên núi, họ Tô cũng vậy.
Chỉ bất quá, núi ở đây càng cao.
Cho nên, phủ Hầu tước Trấn Viễn càng thêm dễ thủ khó công so với tòa thành gia tộc họ Kim.
Lúc Thẩm Lãng nhìn ra tòa thành họ Tô, trong lòng quả thực bị sốc.
Cái này... cái này đến cùng làm sao xây được vậy?
Tòa thành phủ Hầu tước Trấn Viễn ở trên ở đỉnh núi, độ cao so với mặt biển xấp xỉ có hơn một nghìn mét.
Hơn nữa còn được xây trên một mặt núi dốc đứng.
Tòa thành còn khổng lồ như vậy, Thẩm Lãng đưa mắt liếc một cái, tòa thành gia tộc họ Tô so với gia tộc họ Kim còn muốn lớn hơn, diện tích xấp xỉ gấp đôi.
Hơn nữa độ dày và độ cao của bức tường, thậm chí vượt qua tòa thành Nộ Triều.
Đây quả thực là một kỳ quan kiến trúc.
Có thể không kỳ quan à?
Qua nhiều thế hệ Trấn Viễn Hầu đều không ngừng gia cố, không ngừng xây thêm.
Tầm mấy trăm năm, tòa thành phủ Hầu tước Trấn Viễn mới có quy mô như thế.
Tòa thành rộng rãi khủng khiếp như thế, rõ ràng một người đã đủ giữ quan ải, vạn người không thể khai thông.
Hơn nữa tòa thành này đã nghiêng về kiểu dáng Âu Tây, ít dùng vật liệu gỗ, phần lớn cũng là đá tảng.
Nhìn tòa thành này, Thẩm Lãng nheo mắt lại.
Hôm nay giết thương nhân, ngày mai giết sạch tất cả quan lại cùng quân phòng thủ thành Trấn Viễn.
Ngày hôm nay giết một trăm, ngày mai giết một nghìn, sau đó giết...
Một tháng sau, có thể là có thể giết sạch gia tộc họ Tô hết rồi.
...
Bên trong phủ Hầu tước Trấn Viễn!
Tô Nan đứng ở trước cái cửa sổ của tòa thành đồ sộ, trông về phía xa thấy được phủ Thành chủ Trấn Viễn cách mười dặm.
Ông ta đương nhiên không nhìn thấy Thẩm Lãng, bởi vì thực sự quá xa.
Thế nhưng, vị trí tòa thành họ Tô rất cao, có thể quan sát tất cả ở thành Trấn Viễn.
- Chú.
Chủ bộ thành Trấn Viễn Tô Lâm bước vào, trực tiếp quỳ rạp dưới đất.
Tô Nan hỏi:
- Thẩm Lãng đã vào ở phủ Thành chủ Trấn Viễn sao?
Tô Lâm đáp:
- Vâng.
Tô Nan hỏi:
- Trương Xung thì sao?
Tô Lâm nói:
- Trương Xung có thể sẽ tiến vào quận Bạch Dạ!
Tô Nan gật đầu.
Lúc này, một lão già khác đi đến.
Ông ta chính là huynh trưởng của Tô Nan, Tô Toàn.
- Chủ công, toàn bộ quân đội đều đã tập kết hoàn tất, bất cứ lúc nào có thể khởi sự. - Tô Toàn nói:
- Tư quân gia tộc tám ngàn, mã tặc Tam Nhãn Tà sáu ngàn, liên quân thương nhân Tây Vực năm ngàn, tăng binh Đại Kiếp Tự hai ngàn, tổng cộng hai vạn một ngàn người.
Hai vạn một ngàn người.
Tô Nan nghe được mấy cái chữ này lại không có phản ứng gì, bởi vì bên Khương quốc kia còn có quân đội nhiều hơn.
Tô Nan bèn hỏi:
- Trú quân hành tỉnh Thiên Tây thế nào? Phủ Trung Đô đốc thì sao?
Tô Toàn đáp:
- Phủ Trung Đô đốc hành tỉnh Thiên Tây không có câu trả lời rõ ràng thuyết phục, vừa nói trung thành với quốc quân, vừa nói tuyệt đối sẽ không quên hữu nghị cùng chủ công.
Tô Nan khinh thường nói:
- Đúng là chó chạy nước đôi.
Tô Toàn nói:
- Hành tỉnh Thiên Tây không đến một vạn trú quân, đã sớm bị chúng ta thâm nhập thủng trăm ngàn lỗ, bọn quan quân từ Bách hộ trở lên đều đã từng nhận tiền của chúng ta.
Tô Nan đi tới trước một tấm địa đồ.
Ánh mắt của ông ta không có rơi vào thành Trấn Viễn, thậm chí không có rơi vào quận Bạch Dạ.
Mà là rơi vào vùng biên giới hai nước Sở Việt, rơi vào nước Khương.
Hơn hai vạn đại quân của ông ta đã sớm tập kết hoàn tất, bất cứ lúc nào có thể khởi sự, trong nháy mắt có thể quét nửa hành tỉnh Thiên Tây.
Nhưng khởi sự khi nào?
Hoàn toàn quyết định bởi với nước Khương, quyết định bởi với nước Sở.
Một khi nội loạn Khương quốc được dẹp xong, đại quân nước Sở xuất động, khống chế mười mấy vạn Tây quân của Xung Nghiêu.