Chương 468: Lãng gia diệt sạch cả thành! Tô Nan kinh hãi! (2)
Hai ba nghìn người gia tộc họ Tô, bao vây quanh hơn hai trăm người của phe Thẩm Lãng.
Phe Thẩm Lãng bắt đầu xuất hiện thương vong.
Phòng tuyến càng ngày càng yếu, bất cứ lúc nào cũng có thể có thể phá vỡ.
Quân trận phòng tuyến này, hoàn toàn là võ sĩ võ công tối cao, thân thể cường tráng nhất xây dựng mà thành.
Một khi tan vỡ, liền ý nghĩa toàn quân huỷ diệt.
Nữ tướng Vũ Liệt, điên cuồng mà chém giết.
Nữ tráng sĩ vòng eo tám thước Hàm Nô, đơn giản không cần đại đao, trực tiếp huy động hai cái búa tạ lớn, điên cuồng nện xuống.
Họ cũng không biết giết bao nhiêu người, dưới thân chất đầy thi thể của địch nhân.
Thế nhưng trên người họ cũng không biết có bao nhiêu vết thương.
Tuy rằng toàn thân đều mặc giáp thép, nhưng là địch quá nhiều người, hơn nữa xuất thủ quá xảo quyệt.
Trên người bọn họ máu tươi nhễ nhại.
Võ công Thẩm Thập Tam xem như là rất cao, nhưng đối mặt loại chiến đấu này, gã thậm chí còn không bằng một số nữ tráng sĩ lực lớn vô cùng, chân khí trong cơ thể đã tiêu hao hết thật nhanh.
Gã cũng bị thương!
- Chủ nhân, nếu như ngài trở lại, chúng ta cũng đều phải toàn quân huỷ diệt.
Mắt thấy phòng tuyến lập tức liền muốn sụp đổ.
Nữ tướng Vũ Liệt hét lớn:
- Chết có gì đáng sợ, đồng quy vu tận, đồng quy vu tận.
Nghe những lời này, hơn một trăm tên nữ tráng sĩ cũng cùng kêu lên.
- Chết có gì đáng sợ, đồng quy vu tận, đồng quy vu tận.
Khí thế bi tráng, vô cùng dứt khoát.
Tiếp đó, còn lại hơn một trăm nữ tráng sĩ, hoàn toàn là phương thức chiến đấu liều mạng, mỗi một chiêu đều là đồng quy vu tận.
Chúng ta có thể toàn quân huỷ diệt.
Thế nhưng trước khi chết, cũng muốn giết các ngươi làm đệm lưng nhiều một chút.
Giết một tên đủ vốn, giết hai tên kiếm lời.
Giết, giết, giết!
Đồng quy vu tận!
Mà ngay tại lúc này!
Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến thanh âm điếc tai nhức óc.
- Báo thù rửa hận, báo thù rửa hận!
- Giết, giết, giết!
- Tô Lâm đã chết, Tô Lâm đã chết!
Tiếp đó, toàn bộ mặt đất đều đang run rẩy!
Ba tên Thiên hộ gia tộc họ Tô xông ra ngoài thật nhanh, tiếp đó chúng gặp được một màn không thể tin nổi.
Thẩm Lãng lại không có chết?
Người trên cột cơ là ai hả?
Thảm như vậy?
Bị thiến, giữa mông còn cắm một con dao.
Lúc này gã còn đang liều mạng khóc thét thét chói tai.
Dĩ nhiên là Tô Lâm đại nhân?
Cháu của Hầu tước Tô Nan, chúa tể thành Trấn Viễn Tô Lâm đại nhân?
Gã lại thảm đến như thế sao?
Tiếp đó, ba tên Thiên hộ họ Tô gặp được một màn càng thêm kinh khủng.
Phía sau Thẩm Lãng đông vô số người, trùng trùng điệp điệp nhìn không thấy đích.
Toàn bộ dân chúng thành Trấn Viễn đều ra giết sao?
Đám người kia cũng không che mặt, trong tay quơ dao phay, cái cuốc, đủ loại vũ khí, trên mặt tràn đầy thịnh nộ cùng thù hận.
Đây là có bao nhiêu người?
Một vạn? Hai vạn?
Nhỏ mười tuổi, lớn bảy mươi tuổi.
Toàn bộ ra giết.
Ba Thiên hộ họ Tô kinh hãi, quát:
- Toàn bộ quân đội, sở Thiên Hộ đệ nhất, sở Thiên Hộ đệ nhị, toàn bộ rút khỏi, ở trên giáo trường bày trận nghênh địch, bày trận nghênh địch.
Theo ba Thiên hộ ra lệnh một tiếng.
Hơn một ngàn tên võ sĩ họ Tô đang chiến đấu từ phủ Thành Chủ rút lui đi ra, bắt đầu ở trên giáo trường bày trận.
- Bày trận, bày trận!
- Thuẫn bài binh phía trước, thiết giáp binh phía trước.
- Cung tiễn binh ở phía sau, chuẩn bị bắn tên!
Nếu để cho hơn một ngàn quân gia tộc họ Tô đội tập kết bày trận hoàn tất, nhất là cung thủ tiến vào bắn một lượt, như vậy một hai vạn tên dân chúng sau lưng Thẩm Lãng cũng không thắng được.
Hơn một vạn tên bình dân phổ thông, chắc chắn đánh không lại hơn một ngàn mấy tên lính võ trang đầy đủ.
Thế nhưng...
Quân đội phe địch không kịp bày trận.
Đại Ngốc xông đến nhanh như chớp.
Huyền thiết côn hai mét, gã cũng không cần, trực tiếp đeo sau lưng.
Bây giờ cây cột dài hơn mười mét kia, chính là vũ khí của gã.
Lúc này Đại Ngốc, toàn thân nhiệt huyết sôi trào.
Gã cũng không biết tại sao phải như thế? Cũng cảm giác được toàn thân muốn thiêu cháy vậy.
Quá điên cuồng, quá mãnh liệt, thật là thoải mái!
- A... A... A...
Một mình gã liền vọt lên.
Tốc độ quả thực so với tuấn mã còn nhanh hơn.
Toàn thân mặc áo giáp, lại không có ảnh hưởng hành động của gã chút nào, chỉ là Thẩm Lãng buộc gã mang mũ giáp vô cùng khó chịu.
Không tự do, tầm mắt không trống trải.
Nhưng cả người gã như một chiếc xe tăng vậy bỗng nhiên nhảy lên giết.
Cột cờ cao thô to cao hơn mười mét, nặng tầm mấy trăm cân chợt quét ngang tới.
- Vụt...
Mười mấy võ sĩ phe địch, cứ như vậy bay ra ngoài.
Máu tươi cuồng phún mà chết.
Tiếp đó, Đại Ngốc xem cột cờ như côn sắt quét ngang.
- Rầm, rầm, rầm, rầm...
Ai có thể hình dung cùng sự tuyệt vọng của đám võ sĩ khi đánh cùng Đại Ngốc này như thế nào?
Đây, đây là loài người à?
Ngươi dùng cột cờ dài hơn mười mét, ăn gian.
Cách xa như vậy, ngươi có thể đánh đến ta, ta lại đánh không đến ngươi.
Khí lực của người lớn như vậy, ăn gian.
Kiếm vương Lý Thiên Thu ở phía sau cũng thấy da đầu tê trần.
Võ đạo tông sư đơn đả độc đấu lợi hại, lúc đối mặt võ đạo cao thủ cũng lợi hại.
Thế nhưng ở trên chiến trường, một võ đạo đại tông sư chắc chắn không sánh bằng Đại Ngốc.
Lại thêm không sánh bằng Cừu Yêu Nhi nghịch thiên.
Quá... Biến thái.
Quân trận của phe địch còn chưa kịp hoàn thành, đã bị cột cờ Đại Ngốc đập thất linh bát lạc.
Tử thương vô số.
Lúc này, một hai vạn dân chúng sau lưng Thẩm Lãng xông tới.
Dựa vào huyết khí dũng cảm, thuận gió chiến đấu vẫn có thể đánh.
Cứ như vậy!
Đại Ngốc xông lên phía trước nhất, như là xe tăng mở đường.
Phía sau một hai vạn tên dân chúng thành Trấn Viễn, trực tiếp liền... nghiền ép tới.
Như là thủy triều sông Tiền Đường (*).
(*) Đây là con sông ở Chiết Giang. Ngay ở khu vực thành phố Hải Ninh chỗ con sông Tiền Đường hẹp nhất xảy ra hiện tượng sóng triều cửa sông vào dịp Trung Thu, vì thế họ sẽ mở ngày hội quan triều để cùng ngắm thủy triều sông Tiền Đường. Chúng có thể cao hơn 9 m và tốc độ di chuyển lên đến 40 km/h. Tiếng ồn của sóng giống như sấm sét hay âm thanh của hàng ngàn con ngựa đang chạy.
Trùng trùng điệp điệp, trực tiếp chìm tới.
Ngay sau đó sau một lát!
- Giết, giết, giết!
Bên trong phủ Thành chủ.
Hơn một trăm nữ tráng sĩ may mắn còn sống sót còn có mấy chục tên võ sĩ, chợt xung phong liều chế.
Võ sĩ gia tộc họ Tô cũng không chịu nổi nữa, hoàn toàn hỏng mất.
Hơn hai ngàn người điên cuồng trốn, như là chim muông tan tác.
Ngươi không trốn còn không sao.
Một khi vừa trốn, sẽ chỉ còn đơn lẻ, coi như là xong đời.
Hơn một vạn dân chúng chúng ta đánh không lại hơn một ngàn binh sĩ.
Thế nhưng mười mấy người đánh một mình ngươi, vẫn là không có vấn đề gì.
Những binh lính thành Trấn Viễn này, tuy rằng bị gia tộc họ Tô nuôi nhốt, nhưng trên danh nghĩa còn thuộc về Việt quốc, chưa nói tới tinh nhuệ cỡ nào.
Chân chính tinh nhuệ là tư quân gia tộc họ Tô, còn có mã tặc Tam Nhãn Tà.
Lấy một địch mười? Bọn họ còn chưa có lợi hại như vậy.
Tàn sát về một phía bắt đầu!
Dân chúng thành Trấn Viễn giết đỏ mắt, điên cuồng đuổi giết mỗi một binh sĩ phe địch.
Bắt được một sĩ binh sau đó rõ ràng dùng cái cuốc dùng dao phay chém thành thịt nát.
Những binh lính này muốn trốn.
Trốn vào bên trong những căn nhà ở thành thị này.
Nhưng nếu như ngươi là dân chúng, tránh né quân đội đuổi bắt, còn có thể trốn vào nhà dân.
Ngươi là binh sĩ, đuổi giết chính là người dân bình thường, ngươi trốn vào nhà dân, đây không phải là muốn chết sao?
Giết, giết, giết.
Báo thù rửa hận!
Chuyện truy sát này, liền toàn bộ giao cho dân chúng tức giận.
Kế tiếp Thẩm Lãng phái tất cả nữ tráng sĩ, võ sĩ dưới trướng ra ngoài, đóng kín cổng thành Trấn Viễn.
Dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo giết kẻ có khả năng đi phủ Hầu tước Trấn Viễn báo tin
Cần phải không cho bất cứ tin tức gì tiết lộ ra ngoài.
Điểm ấy dễ dàng làm được à?
Vô cùng dễ, bởi vì từ thành Trấn Viễn đi phủ Hầu tước Trấn Viễn chỉ có một con đường.
Dùng nhóm cao thủ giỏi võ nhất, hẳn là có thể giết sạch toàn bộ người đến báo tin.
Quan trọng nhất là Tô Lâm, ba Thiên hộ đều bị chết quá đột nhiên, thậm chí không kịp phái người đi phủ Hầu tước Trấn Viễn báo tin.
....
Hơn một canh giờ sau!
Hai ba nghìn quân phòng thủ thành Trấn Viễn, gần như toàn quân huỷ diệt.
Không chỉ có quân phòng thủ bị giết.
Tất cả nha dịch, cũng bị giết sạch.
Toàn bộ chó chạy họ Tô, bị giết sạch sành sanh.
Giết toàn bộ thành Trấn Viễn huyết quang tận trời, đầu người lăn long lóc.
Đến tột cùng giết bao nhiêu?
Thẩm Lãng cũng không biết.
Tóm lại, so với dự đoán của hắn còn nhiều hơn.
Đi tới thành Trấn Viễn ngày đầu tiên, bị giết mấy trăm người.
Đi tới thành Trấn Viễn ngày thứ hai, trực tiếp giết mấy nghìn người.
Đây là giết một hơi!
...
Mặt trời chiều ngã về tây!
Ba tên Thiên hộ thành Trấn Viễn, mấy người Chủ Bộ, mấy chục tên quan viên.
Toàn bộ thật quỳ gối chỉnh tề bên ngoài phế tích phủ Thành Chủ.
Thẩm Lãng ra lệnh một tiếng.
- Giết!
Giơ tay chém xuống, toàn bộ đầu người rơi xuống đất.
Thẩm Lãng dè dặt đặt đầu của Tô Lâm còn có thứ bị cắt đi của gã vào trong một cái hộp gỗ.
Trước mặt hắn có một võ sĩ họ Tô đang quỳ.
- Chất tất cả đầu người lên xe.
Theo Thẩm Lãng ra lệnh một tiếng.
Toàn bộ người cùng họ Tô có liên quan, bất kể là nha dịch, quan viên, thương nhân v.v...
Hơn mấy trăm ngàn cái đầu toàn bộ chất lên xe ngựa,
- Làm phiền ngươi, cầm phần lễ vật này đưa đi cho Hầu tước Tô Nan.
- Ngươi hãy nói cho ông ta biết, thành Trấn Viễn đã bị ta giết sạch rồi.
- Thế nhưng còn chưa đủ, ta còn muốn giết mấy vạn người.
- Ta sẽ giết sạch đám chó chạy, thương nhân toàn bộ năm thành quận Bạch Dạ, như là dùng nước rửa qua vậy.
- Tô Nan là cữu cữu (cậu) của ta, ngươi nói cho hắn biết ngoại sanh nữ tế (cháu rể bên ngoại) nhớ cữu cữu đến cỡ nào.
- Thuận tiện bảo cữu cữu rửa cổ cho sạch, không bao lâu ta sẽ phải đi chém xuống đầu của cữu cữu, ta sẽ phải giết sạch toàn bộ gia tộc họ Tô.
- Đi thôi, mau đi đi, thừa dịp cữu cữu của ta còn chưa có ăn cơm chiều, đưa những đầu người này sang, đặc biệt tặng của quý của Tô Lâm, mặc dù có chút ít, nhưng sau khi thái lát cũng là một món ăn.
Cái tên võ sĩ gia tộc họ Tô run lẩy bẩy, gật đầu nói vâng.
Tiếp đó, gã cỡi xe ngựa tặng đầu người, khuyến mãi chim cho Hầu tước Tô Nan.
Sau khi võ sĩ họ Tô đi rồi!
Toàn bộ thành Trấn Viễn, hoàn toàn thuộc về một mình Thẩm Lãng.
Tất cả những kẻ trong tòa thành thị có dính líu với gia tộc họ Tô toàn bộ bị giết sạch sẽ.
...
Hầu tước Tô Nan là một người đặc biệt chú trọng dưỡng sinh.
Ăn thành nhiều bữa nhỏ.
Bữa cơm tối này, trên cơ bản ông ta ăn rất ít, hơn nữa chỉ uống cháo.
Thức ăn mỹ vị rất nhiều, nhưng mỗi một phần đều đặc biệt tinh xảo.
Thẩm Lãng thành Trấn Viễn, ông ta còn chưa có để ở trong lòng.
Hắn hẳn đã chết rồi.
Hơn hai trăm người dưới trướng Thẩm Lãng, cũng hẳn đã chết rồi.
Ở thành Trấn Viễn, Thẩm Lãng cuối cùng là một tên hề nhảy nhót mà thôi.
Hơn một canh giờ trước, ông ta nhận được Tô Lâm bẩm báo, Thẩm Lãng đã vào phủ Chủ Bộ.
Ba nghìn đại quân, đã bắt đầu tiến đánh phủ Thành Chủ.
Đại cục đã định.
Cho nên, Tô Nan sẽ chờ cái đầu Thẩm Lãng sang đây để làm một ly rượu.
Ở trong đầu của ông ta toàn bộ cũng là đại sự!
Đại quân nước Sở bắt đầu động rồi, cú rục rịch này chính là kinh thiên động địa.
Mười mấy vạn đại quân, bắt đầu tiếp cận vùng biên giới Việt quốc, đại quân Xung Nghiêu như lâm đại địch.
Bạch Dạ Quan bên kia cũng hoàn toàn đóng kín.
Kế tiếp chỉ cần nội loạn Khương quốc được dẹp, Arutai có thể dẫn đầu mấy vạn đại quân tiến vào Việt quốc cảnh nội,
Hai đội quân hội sư, tầm hơn sáu vạn đại quân, dễ dàng có thể bắt quận Bạch Dạ.
Ý chỉ của quốc quân ông ta cũng biết.
Cái tay quốc quân ấy lại muốn để Trương Xung cùng Thẩm Lãng ngăn phản loạn họ Tô trong quận Bạch Dạ ấy à?
Rõ ràng mơ mộng hão huyền.
Đại quân họ Tô chúng ta đã bắt đầu mưu phản, trong một tháng có thể bắt toàn bộ phía nam hành tỉnh Thiên Tây.
Trương Xung cùng Thẩm Lãng cũng không cần phải Ninh Nguyên Hiến nhà ngươi tới giết.
Uống xong cháo, bên ngoài vang lên giọng Tô Dong.
- Chủ nhân, người thành Trấn Viễn đến.
Tô Nan cau mày nói:
- Tô Lâm làm ăn cái gì? Bây giờ mới kết thúc? Đây là đưa đầu Thẩm Lãng tới sao? Đem vào đây!
Tên võ sĩ họ Tô toàn thân run rẩy đi đến, trong tay đang nâng một cái hộp.
Gã đã sợ đến hoàn toàn nói không ra lời, toàn thân đều run run.
Tên tiểu súc sinh Thẩm Lãng này cuối cùng đã chết!
Tô Nan nói:
- Ta cũng sẽ không ăn thịt người, sao ngươi sợ đến như vậy hả?
Tiếp đó ông ta thờ ơ mở hộp ra hạ lệnh:
- Đi tìm thợ kim hoàn lành nghề nhất qua đây, ta muốn xương sọ Thẩm Lãng làm thành ly rượu...
Tô Nan còn chưa nói hết lời.
Cả người hoàn toàn ngây dại.
Bởi vì trong hộp không phải đầu Thẩm Lãng.
Mà là đầu của Tô Lâm cháu ông, còn có của quý của gã.
Rồi tên võ sĩ võ sĩ gào khóc nói:
- Chủ công, thành Trấn Viễn thất thủ! Tất cả mọi người bị Thẩm Lãng giết sạch rồi, toàn bộ quân đội chúng ta ở thành Trấn Viễn toàn quân huỷ diệt!
Trong nháy mắt, Tô Nan như là sét đánh!
...
Chú thích của Bánh: Up phần 2 lên, ngày hôm nay hai chương gần một vạn sáu! Oa oa khóc lớn xin vé tháng, chiến cuộc đặc biệt vô cùng lo lắng, tận lực lạy xin.