WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 47: Tức sùi bọt mép, Mộc Lan đẹp nhất (1)

Chương 47: Tức sùi bọt mép, Mộc Lan đẹp nhất (1)





Dịch: Nham Tặc

Gia đình của cha Đại Ngốc có điều kiện tốt như thế, lẽ nào thật sự không có tiền chữa trị cho Đại Ngốc à? Chẳng qua là dùng tiền tương đối nhiều, lão ta không chịu bỏ ra thôi.

- Ngươi bị ném ở đây mấy ngày rồi? - Thẩm Lãng hỏi.

Đại Ngốc nỗ lực đưa ngón tay tính nhẩm thế nhưng ngay cả tay cũng không nâng lên nổi.

Lúc trước gã cường tráng biết bao nhiêu?

- Một bàn tay cũng không đủ. - Đại Ngốc đáp.

Nói cách khác, gã bị ném ở trong khe suốt này chừng sáu ngày trở lên.

Không ăn không uống, mặc cho gã chảy máu, để mặc xương cốt gãy, bỏ mặc cho gã chờ chết.

Thẩm Lãng đã kiểm tra vết thương của Đại Ngốc, gãy năm xương sườn, gan, dạ dày, phổi đều bị nội thương.

Thương thế này rất nặng, thế nhưng chỉ cần sẵn lòng dùng tiền nhất định là cứu lại được, vấn đề cha gã không thèm bỏ một xu mới quăng gã vào trong khe suối này chờ chết.

Nhưng đặc biệt may mắn, xương sườn rạn nứt chưa hề đâm vào cơ quan nội tạng.

Đại Ngốc sở dĩ hấp hối hấp hối, hoàn toàn là bởi vì bị ném ở trong khe suối dãi gió dầm mưa, hơn nữa mấy ngày mấy đêm không có ăn uống gì, mới bị sốt cao không giảm, cực kỳ suy yếu.

- Nhị Ngốc, ta sắp chết rồi. - Đại Ngốc hướng Thẩm Lãng cười:

- Lúc đầu ta còn lo lắng cho ngươi bị người ta ăn hiếp, hiện tại tốt rồi, ngươi trở nên lợi hại hơn.

Tiếp đó, gã khẽ nhắm mắt lại, hô hấp dần dần suy yếu.

Đại Ngốc cũng có lưu luyến với cuộc sống, thế nhưng cũng không phải là quá sợ chết, chẳng qua là trong lòng có chút buồn bã.

- Không, ngươi sẽ không chết, ngươi cũng không cho chết, ta cứu ngươi, ta mang ngươi đi. - Thẩm Lãng nói.

Tiếp đó, từ trong ngực móc ra nhân sâm cắt miếng, bỏ vào trong miệng Đại Ngốc.

Ánh mắt Đại Ngốc vẫn dại ra, không còn ý chí muốn sống.

Không gì đáng buồn bằng cõi lòng đã chết.

Từ lúc bị phụ thân vứt bỏ, gã cũng đã không muốn sống.

Tuy rằng từ nhỏ đến lớn gã đều bị cha mẹ ngược đãi, cũng ăn không đủ no, phụ thân đối với hắn cũng rất lạnh nhạt, nhưng Đại Ngốc vẫn luôn kiên định cho rằng phụ thân là thương yêu gã, chẳng qua không biết cách thể hiện.

Hơn nữa, gã thật sự là ăn quá nhiều.

Mặc dù gã mỗi ngày đều ở chịu đựng đói bụng, mỗi bữa đều ăn không vượt qua hai chén bắp, mỗi ngày đều đang ra sức làm việc.

Gã chỉ muốn để phụ thân biết, gã hữu dụng.

Thế nhưng gã vì cứu em trai mà bị thương nặng, phụ thân không muốn dùng tiền cứu trị, vứt gã trong khe suối, gã rốt cục biết rõ phụ thân cũng không thương mình.

Cho nên, gã không còn sợ chết nữa.

Thẩm Lãng vỗ vào mặt Đại Ngốc, lớn tiếng nói:

- Đại Ngốc, ta bị người khác ăn hiếp, ngươi phải giúp ta.

Đại Ngốc giống như phản xạ có điều kiện vậy, mở choàng mắt, còn muốn dang hai cánh tay đem Thẩm Lãng bảo vệ vào trong ngực.

Thẩm Lãng nói:

- Đại Ngốc, ngươi không thể liền chết như vậy, ngươi nhất định phải để cho cha ngươi thấy ngươi lợi hại cỡ nào, để lão ta hối hận, đúng hay không?

Lời nói này chạm đến lòng Đại Ngốc, gã ngây người trong chốc lát, sau đó dùng sức gật đầu.

- Đúng, ta muốn cho cha biết ta hữu dụng, lúc ông ấy già ta có thể nuôi. - Đại Ngốc lẩm bẩm:

- Ta không thể chết được, ta còn muốn nuôi cha ta cha, còn đệ đệ bướng bỉnh thế này, sau khi lớn lên chắc chắn mặc kệ cha.

Đến lúc này, Đại Ngốc còn muốn sau này nuôi phụ thân gã, để Thẩm Lãng không biết nói ra làm sao.

- Mang hắn lên xe ngựa. - Thẩm Lãng hạ lệnh.

Hai võ sĩ phủ Bá Tước kinh ngạc, tiếp đó gật đầu nói:

- Vâng!

Hai người mang Đại Ngốc lên trên chiếc xe ngựa to đùng.

...

Thẩm Lãng trở lại trong nhà Đại Ngốc, gương mặt lạnh băng.

Mẹ kế Đại Ngốc ngượng ngùng cười nói:

- Trong nhà thực sự không có tiền trị Đại Ngốc, mới bị bất đắc dĩ làm như vậy, hơn nữa người sống trên núi đều là như vậy, lại không chỉ là nhà ta.

- Hừ! - Em trai cùng cha khác mẹ Đại Ngốc cười lạnh nói:

- Thằng ngu như vậy, chết thì chết, còn có cái gì đáng tiếc? Mày cũng giống vậy thôi.

Thằng ngu này không thể cứu vãn rồi.

Thẩm Lãng không nói hai lời, tiến lên chợt đá vào một phát.

Cú đá đoạn tử tuyệt tôn!

- A... – Thằng em của Đại Ngốc gào thảm một tiếng, lăn lộn trên mặt đất, đau đến mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép.

Đại Ngốc mẹ kế một tiếng thét to:

- Thẩm Lãng ngươi làm gì thế? Đừng tưởng rằng ngươi trở thành người ở rể nhà họ Từ ta sợ ngươi, ta muốn đi cáo ngươi, ta muốn đi thưa ngươi!

Bà ta thậm chí còn không biết Thẩm Lãng đã trở thành cô gia phủ Bá Tước.

- Ta không đánh đàn bà. - Thẩm Lãng cười nói.

Hắn cầm một chậu gỗ, từ tốn rót đầy nước vào.

- Ngươi đừng sợ, ta nói rồi không đánh đàn bà.

Tiếp đó, Thẩm Lãng đè đầu của mẹ kế Đại Ngốc vào trong nước, để cho bà ta không cách nào thở.

- Ư.. ư...- Người phụ nữ hung ác này ra sức vùng vẫy, nhưng trước sau không cách nào thoát khỏi.

Hai gã võ sĩ phủ Bá Tước nhìn thấy một màn này, khuôn mặt khẽ run lên, lại không nói gì thêm.

Ước chừng hai phút.

Mẹ kế Đại Ngốc cảm thấy mình nhất định phải chết, hoàn toàn không cách nào hít thở, trực tiếp sợ đến cứt đái đều xuất hiện.

Thẩm Lãng túm tóc của bà ta, lôi đầu ra khỏi mặt nước, bà ta giờ đây mới khôi phục hô hấp ra sức ho, lớn tiếng khóc nỉ non.

- Mấy ngày nay, Đại Ngốc chính là tuyệt vọng như vậy đợi tử thần đến, ta chỉ để ngươi nhấm nháp chút mùi vị đó thôi. - Thẩm Lãng thản nhiên nói:

- Chờ chồng ngươi sau khi trở về, nói cho hắn biết ta đây ở phủ Bá Tước Huyền Vũ, ông ta có thể đi tìm ta bất cứ lúc nào.

Dứt lời, Thẩm Lãng nghênh ngang mà đi.

Mang theo Đại Ngốc, trở về phủ Bá Tước Huyền Vũ.

...

Lúc mặt trời xuống núi, Thẩm Lãng chạy về phủ Bá Tước.

Người bình thường là không thể vào lâu đài phủ Bá Tước, nhưng Thẩm Lãng là cô gia, đương nhiên có thể qua.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.