WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 471: Đêm quyết định vận mệnh! Khổ Đầu Hoan sợ vãi tè cá mè! (1)

Chương 471: Đêm quyết định vận mệnh! Khổ Đầu Hoan sợ vãi tè cá mè! (1)





Trong quận thành Bạch Dạ.

Trưởng sử quận Bạch Dạ Tiêu Vô Thường lâm vào lựa chọn cuối cùng.

Nếu như nói lúc trước còn có không gian lưng chừng, bây giờ đã không có.

Mấy năm nay ông ta đặc biệt thoải mái, bởi vì Thái Thú quốc quân phái tới quận Bạch Dạ đều làm không lâu, mà cái chức Trưởng Sử này ông ta đã làm mười mấy năm.

Ngay trước đây không lâu, Thái Thú Trần Khởi Lũng bởi vì tham nhũng mà mất chức.

Trải qua mười mấy năm, Tiêu Vô Thường là đầu sỏ quận Bạch Dạ.

Tuy rằng cảnh tượng không giống Tô Lâm ở thành Trấn Viễn, thế nhưng vẫn có thể làm thay khi mỗi lần có Thái thú mất quyền lực.

Mà những thứ này đương nhiên không thể rời bỏ gia tộc họ Tô hỗ trợ.

Cho nên những năm gần đây, Tiêu Vô Thường tôn kính Tô Nan thậm chí vượt qua quốc quân, luôn luôn coi mình làm quan viên phe họ Tô.

Nhưng bây giờ họ Tô muốn làm phản.

Tiêu Vô Thường phải đi nơi nào?

Theo Tô Nan cùng mưu phản?

Tiêu Vô Thường mặc dù là người của quận Bạch Dạ nhưng dù sao cũng là tiến sĩ Việt quốc, cái vinh quang tên đề bảng vàng loáng thoáng giống như ở hôm qua.

Nhưng nếu không cùng Tô Nan mưu phản? Ông ta trên cơ bản nhất định phải chết.

Lúc này hai nghìn trú quân quận Bạch Dạ, đã sớm bị họ Tô thâm nhập được thủng trăm ngàn lỗ.

Ba tên Thiên hộ càng tự xem mình thành ga nô của họ Tô hoàn toàn bị vàng bạc làm no mắt rồi.

Trước mặt của ông, chính là sứ giả gia tộc họ Tô phái tới Tô Lục.

Người này đang tiến hành thuyết phục lần cuối với Trưởng Sử Tiêu Vô Thường.

- Mười ba vạn đại quân nước Sở đã phát động, e là mỗi cọng lông của Xung Nghiêu cũng dựng lên hết rồi vì phải dùng hết toàn lực chống đỡ đại quân nước Sở. Bình Tây Bá Trịnh Đà càng đóng kín Bạch Dạ Quan hoàn toàn, chúng ta lo lắng đại quân gia tộc họ Xung xuôi nam, bọn họ ngược lại lo lắng chúng ta lên Bắc cùng nước Sở tiền hậu giáp kích, cho nên đại quân họ Xung tuyệt đối không dám xuôi nam.

- Vua Khương Arutai dẫn binh năm vạn, đã đánh tới, rất nhanh đã có thể cùng hội sư với họ Tô chúng ta.

- Năm nghìn tăng binh tiên phong Đại Kiếp Tự, ở chỗ cách đây không xa.

- Đến lúc đó chúng ta sẽ có bao nhiêu quân đội? Bảy vạn, tám vạn? Thậm chí nhiều hơn.

- Phía bên Khương quốc lúc cần thiết có thể toàn dân đều là binh, có thể tập kết mười vạn đại quân.

- Toàn bộ hành tỉnh Thiên Tây còn ai ngăn trở chúng ta nữa? Dựa vào ba nghìn binh sĩ Trương Xung à?

Trưởng sử quận Bạch Dạ Tiêu Vô Thường bản năng lắc đầu.

Tô Lục cười nói:

- Ngô vương dẫn binh xuôi nam, tiếp cận thành Thượng Dã Việt quốc, nguyên bản ba vạn đại quân, đã thêm binh đến sáu vạn. Quốc quân Ninh Nguyên Hiến lên bắc, cũng đang không ngừng thêm binh, chuyện quyết đấu giữa hai ông vua này liền lập tức phải vang lên rồi.

- Nước Nam Ẩu bên kia, sáu vạn đại quân Chúc Lâm đã hoàn toàn sa lầy ở đó.

- Tiêu Trưởng sử à, ngươi hãy nói cho ta xem, Việt quốc lợi hại thế như vậy không? Có thể tác chiến ba mặt một lượt không?

Trưởng Sử Tiêu Vô Thường lắc đầu, Việt quốc không có mạnh như vậy, đại quy mô hai mặt tác chiến đều làm không được, chớ đừng nói ba mặt tác chiến.

Hôm nay toàn bộ các nước phương đông, có thể tác chiến hai mặt có thể chỉ có nước Tấn giàu có mới nổi làm được.

Không tính đến đế quốc Đại Viêm vì hiện tại nó độc bá thiên hạ, có thể đồng thời đánh ba quốc gia xung quanh trở lên.

Tô Lục nói:

- Ninh Nguyên Hiến phái Trương Xung cùng Thẩm Lãng đến quận Bạch Dạ làm cái gì? Đánh bạc, chính là một trận đánh bạc mà thôi.

Trưởng Sử Tiêu Vô Thường gật đầu thừa nhận.

Đây đúng là một trận đánh cuộc, hơn nữa còn là coi như ván bạc ắt phải thua.

Tô Lục nói:

- Toàn bộ hành tỉnh Thiên Tây có ai có thể ngăn trở bảy tám vạn đại quân chúng ta? Không có! Phen này sau đại chiến, Việt quốc bị phân chia đã trở thành kết cục đã định, Tiêu Trưởng sử nhà ngươi thì sợ gì hả? Một khi chúng ta đoạt được miền nam hành tỉnh Thiên Tây, Tô Khương hợp nhất, quốc thổ chúng ta cũng cũng sẽ không so với Việt quốc nhỏ bao nhiêu, đến lúc đó Tiêu Trưởng sử lại cũng là khai quốc công thần, cũng không thoát khỏi chức Bá tước đâu.

Nghe những lời này, trống ngực Tiêu Vô Thường đập dồn dập.

Phong tước?

Loại mê hoặc này hoàn toàn là không cách nào chối từ.

Những tên quan văn có cấp bậc như thế này, căn bản không có có khả năng phong tước.

Trưởng Sử Tiêu Vô Thường bỗng nhiên nói:

- Ta có thể mạo muội hỏi một câu hay không?

Tô Lục nói:

- Mời nói.

Tiêu Vô Thường nói luôn một hơi:

- Tô Khương hợp nhất xong xuôi, người nào làm vua?

Tô Lục nói:

- Đương nhiên là Arutai làm vua, chủ công là Thừa tướng.

Tiêu Vô Thường trong lòng bội phục, Tô Nan này thật ác độc, vương vị trực tiếp nhường luôn.

Biểu hiện ra bên ngoài ông ta đây là thuần phục vua Khương.

Tô Khương hợp nhất, biểu hiện ra là họ Tô thần phục với Khương quốc.

Thế nhưng mấy đứa con của vua Khương đều bị giết sạch rồi, chỉ còn lại Arutai cùng hai đứa trẻ, mà hai đứa bé này còn là gái họ Tô sinh ra.

Võ công Arutai rất mạnh, tác chiến cũng lợi hại, thế nhưng bản lĩnh nội chính của gã hoàn toàn chính là cứt chó.

Bên trong nước Khương có quan nội chính à?

Nửa chức cũng không có.

Tô Khương hợp nhất, phía ngoài là Khương chiếm đoạt Tô, mà trên thực tế là Tô nuốt Khương.

Không đến mấy năm.

Có thể Arutai cũng theo Arugan chết bất đắc kỳ tử.

Cho đến lúc này, Khương quốc liền hoàn toàn thuộc về họ Tô.

Người dã man chính là dã man, dại dột vô cùng, còn cho là mình chiếm tiện nghi lớn.

Hôm nay xem ra, đại nghiệp gia tộc họ Tô thực sự thành công.

Thiên thời địa lợi nhân hoà, đều ở bên phía họ Tô.

Trưởng Sử Tiêu Vô Thường nói:

- Chúng ta còn có một việc khá lo lắng.

Tô Lục nói:

- Mời nói.

Tiêu Vô Thường nói:

- Tên tiểu súc sinh Thẩm Lãng này dẫn đầu mấy vạn người cướp bóc nơi nơi, vô số thương nhân bị cướp sạch không còn, tử thương vô số. Họ Tô trong tay có hơn hai vạn đại quân, hoàn toàn có thể ngăn cản tất cả chuyện này, thế nhưng...

Lời này chính là mơ hồ đang nói dáng vẻ Tô Nan ăn quá khó coi.

Lúc trước những thứ thương nhân Tây Vực này dầu gì cũng là vì họ Tô bán mạng, kết quả ngươi hi sinh không chút nương tay nào.

Tiêu Vô Thường lại nói:

- Nếu không có như thế, Trương Xung thì như thế nào có thể dễ dàng vào quận Bạch Dạ thành?

Tô Lục thản nhiên nói:

- Tiêu Trưởng sử, chuyện này cùng ngươi có liên quan đến à?

Trưởng Sử Tiêu Vô Thường hết hồn, vội vàng lạy xuống nói:

- Ta lắm mồm, lắm mồm.

Tô Lục cười nói:

- Tiêu Trưởng sử, đầu óc của ngươi phải đổi mới, ngươi cũng là họ Tô thần tử, đối với chúng ta có ích lợi, vì sao không thể làm gì kia chứ?

Tiêu Vô Thường lạy xuống, đổi giọng xưng thần:

- Đúng, đúng, là thần hồ đồ, xin sứ giả hướng chủ công thỉnh tội.

Tô Lục nói:

- Dễ nói, dễ nói! Hôm nay một chút quan liêu cùng phú thương thành Bạch Dạ có phải không mấy hoan nghênh với Trương Xung kia mà?

Trưởng Sử Tiêu Vô Thường nói:

- Quả thực như thế.

Tô Lục nói:

- Vậy thì thật là tốt, vừa lúc tiêu tan cảnh giác của Trương Xung. Tối hôm nay ngươi đi đầu, kể cả đông đảo quan viên mời Trương Xung dự tiệc, xem như là vì hắn đón gió tẩy trần.

Trưởng Sử Tiêu Vô Thường nói:

- Sau đó thì sao?

Tô Lục nói:

- Đương nhiên là giết chết hắn ngay.

Trưởng Sử Tiêu Vô Thường kinh ngạc:

- Bây giờ liền giết?

Tô Lục nói:

- Bằng không thì sao? Thiên thời địa lợi nhân hoà đều đã sẵn, chủ công trong vòng vài ngày có thể tuyên bố khởi sự, còn giữ Trương Xung làm cái gì? Giết một Thái Thú, vừa lúc tế cờ không phải sao?

Trưởng Sử Tiêu Vô Thường vẫn cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

Lúc trước ông ta không qua nổi chức Thái Thú, thậm chí cũng từng hãm hại, thế nhưng công nhiên đi giết, đây là mưu phản.

Nhưng mà, ông ta đã xem Tô Nan là chủ đạo, cũng không phải là mưu phản à?

- Bá tước Bạch Dạ, ngươi còn có cái gì lo lắng à? - Tô Lục mỉm cười nói.

Cả đời này sẽ làm Bá tước Bạch Dạ, bốn chữ ấy khiến Tiêu Vô Thường hưng phấn kích động, ông ta vội vàng lắc đầu nói:

- Không có, hoàn toàn không có! Tối hôm nay thần liền dẫn đầu đông đảo quan viên quận Bạch Dạ, mở tiệc chiêu đãi Trương Xung, tiếp đó giết chết hắn ngay! Như vậy, có cần phải báo chân tướng của việc này cho những quan viên khác à?

Tô Lục lắc đầu nói:

- Hoàn toàn không có, chờ giết Trương Xung xong xuôi, những người này dù có muốn hay không cũng phải ngồi trên chiến xa họ Tô.

Lời này là chẳng giả nửa điểm.

Trước mặt mọi người giết Thái Thú, không phản cũng là phản.

Họ Tô độc ác, không phải bàn cãi.

Dụ Trương Xung tới, sẽ giết!

Tiêu Vô Thường nói:

- Vậy súc sinh nhỏ Thẩm Lãng bên kia?

Tô Lục nói:

- Thiên la địa võng, đã co lại, ngày mai Thẩm Lãng hẳn phải chết! Còn mấy tên dân đen cướp bóc kia cũng hẳn phải chết!

Trưởng Sử Tiêu Vô Thường nói:

- Rất tốt, rất tốt.

Tô Lục nói:

- Cho nên tối hôm nay sẽ phải giết Trương Xung, bằng không khi hai tên giặc này thoát khỏi tay, liền có chút phiền phức

Trưởng Sử Tiêu Vô Thường nói:

- Yên tâm, Trương Xung hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

...

Trương Xung tiến vào phủ Thái Thú, dùng tốc độ nhanh nhất tắm nước lạnh một phtá.

Thật không hỗ danh là vùng dưới Tuyết Sơn, rõ ràng là mùa hè mà nhiệt độ còn thấp như vậy.

Nhưng mà coi như là mùa đông tuyết lớn đầy trời, Trương Xung cũng chỉ tắm nước lạnh.

Thân thể ông ta thực sự vô cùng gầy gò, hoàn toàn da bọc xương, bụng có một vết thương lớn, vết sẹo mới vừa khép lại không lâu sau, đây là sẹo Thẩm Lãng làm giải phẫu cho ông.

Trương Xung xối hết thùng nước lạnh này đến thùng nước lạnh khác lên người.

Thẩm Lãng lúc này ngay thành Tuyết Lĩnh phía tây, khoảng cách không đến trăm dặm.

Hắn bây giờ hẳn là có cảm giác ngồi ở trên đống lửa, gần như muốn bốc cháy vậy.

Trương Xung không biết cái danh từ thùng thuốc súng này, nếu không sẽ càng thêm chuẩn xác.

Thẩm Lãng thực sự chính là ngồi ở trên thùng thuốc súng, dựa vào hai trăm người căn bản không trấn áp được hơn hai vạn tráng đinh cướp bóc thành tính.

Bất cứ lúc nào có thể bị nổ tan nát.

Cướp bóc là ngọn lửa ma quỷ, rất dễ bốc cháy nhưng không thể dập tắt.

Thứ duy nhất có thể làm cho đám cướp này nghe lời cũng chỉ có không ngừng cướp bóc, không ngừng phát tài.

Bằng không đội ngũ này sẽ trong nháy mắt tan vỡ đại loạn.

Mặc dù Thẩm Lãng không có sai sứ giả qua đây.

Thế nhưng Trương Xung lại biết Thẩm Lãng muốn làm gì, cũng biết mình phải làm gì.

Thời gian của ông còn không nhiều lắm.

Đại quân họ Tô đã giăng lưới, bắt đầu tiếp cận thành Tuyết Lĩnh chỗ Thẩm Lãng.

Hơn nữa Tô Nan suy nghĩ một mũi tên ba con chim, tiêu diệt Thẩm Lãng, tiêu diệt Trương Xung, tiêu diệt toàn bộ đạo tặc đoạt lại vàng bạc.

Tham lam, quả thực tham lam.

Như vậy Trương Xung nhất định phải ở tối hôm nay, hoàn toàn giải quyết tất cả kẻ địch trong quận thành Bạch Dạ, trước sáng sớm ngày mai sẽ phải hoàn toàn nắm giữ toàn bộ chủ thành.

Như thế ông mới có thể ở ngoài sáng tiếp ứng Thẩm Lãng, hai người liên thủ đánh Tô Nan trở tay không kịp, để ông ta ném đi phu nhân mà chọn binh.

Hai người giữa không kịp làm bất kỳ thương nghị, hoàn toàn cần nhờ trực giác chiến lược mỗi người mà bắt được mỗi thời cơ.

Hai người cần cách không phối hợp, còn phải không chê vào đâu được.

Đã cọ rửa sạch sẽ, đầu óc cũng rõ ràng.

- Đem tới nhuyễn giáp. - Trương Xung nói.

Lão bộc mang nhuyễn giáp tới, Trương Xung tự mặc vào bên trong

- Nhuyễn kiếm!

Lão bộc lấy nhuyễn kiếm tới, Trương Xung quấn quanh cánh tay.

Sau đó sẽ mặc áo lót vào, phía ngoài cùng mặc quan bào vào.

Ông ta thật sự quá gầy, dù cho mặc nhuyễn giáp, từ bề ngoài cũng hoàn toàn không nhìn ra.

Trương Xung ta đây mười mấy năm không hề động tay qua, ngày hôm nay cuối cùng phải động võ.

Thật không ngờ đường đường một quan văn như ta, lại cũng có thời điểm tự mình động thủ.

Thẩm công tử, ngươi không phải luôn luôn tò mò võ công của ta ra sao à? Hy vọng hôm nay không khiến cho ngươi thất vọng.

...

Trương Xung mới vừa mặc quan phục.

Lập tức có người vào đây bẩm báo.

- Đại nhân, Trưởng Sử Tiêu Vô Thường đưa tới thiệp mời, hôm nay ông ta ở lầu Tuyết Sơn mở tiệc đón gió tẩy trần cho ngài.

Trương Xung cười nói:

- Vậy có người nào đi hả?

Người kia nói:

- Toàn bộ quan văn võ tướng từ bát phẩm trở lên ở quận Bạch Dạ đều có thể đi, phú thương đủ cấp bậc cũng sẽ đi, có chừng bốn mươi mấy người.

Trương Xung nói:

- Được, đồng liêu coi trọng như vậy, ta nhất định đi.

Người kia nói:

- Vâng, ta đây liền bẩm Trưởng Sử đại nhân.

Người báo tin đi xong xuôi, Trương Xung tiến vào một gian mật thất.

Ở trong đó có một người đàn ông trung niên, khuôn mặt bình thường cực kỳ.

Trương Xung tiến lên lạy xuống nói:

- Trưởng công chúa điện hạ, tối nay ngài theo cựu thần dự tiệc được không?

Người đàn ông trung niên mặt mũi bình thường kia dĩ nhiên là trưởng công chúa Ninh Khiết?

Ninh không cứng ấy à?

Thuật dịch dung này rất cao minh, xem ra hoàn toàn là một người đàn ông trung niên xấu trai tầm thường mà thôi.

Công chúa Ninh Khiết gật đầu một cái rồi nói:

- Được, tối nay coi như ta làm tùy tùng của Trương Xung đại nhân.

Một lát sau!

Xe ngựa Trương Xung từ xuất phát phủ Thái Thú, đi lầu Tuyết Sơn dự tiệc.

...

Phủ Trưởng sử quận Bạch Dạ!

Một tên quan Thiên hộ Quận Bạch Dạ nói:

- Trương Xung đã xuất phát.

Trưởng Sử Tiêu Vô Thường hỏi:

- Đến mấy người?

- Ông ta mang theo một tùy tùng, phía sau còn có một nhóm mười lăm võ sĩ.

Trưởng Sử Tiêu Vô Thường cười nói:

- Hắn ngược lại gan lớn.

- Đại nhân, chúng ta phải điều binh bao vây lầu Tuyết Sơn à?

Tiêu Vô Thường nói:

- Nếu chúng ta điều binh, Trương Xung như thế nào dám đến? Chưa kể hắn chỉ mang mười lăm người, chúng ta cần điều binh làm cái gì. Lầu Tuyết Sơn tất cả mọi người đều chuẩn bị xong chưa?

Tên quan Thiên hộ nói:

- Toàn bộ chuẩn bị hoàn tất, từ đầu bếp đến tiểu nhị, thậm chí ngay cả ca nữ cũng là cao thủ họ Tô phái tới, tổng cộng ba mươi bảy người, giết Trương Xung dư sức.

Trưởng Sử Tiêu Vô Thường nói:

- Vậy liền chuẩn bị mở tiệc rượu đi, bữa tiệc giết người.

...

Lầu Tuyết Sơn, tửu lâu tốt nhất trong quận thành Bạch Dạ, diện tích mấy chục mẫu.

Toàn bộ tửu lâu giống như một lâm viên nho nhỏ, đình đài lầu son cái gì cần có đều có, thậm chí ngay cả hồ nước cũng có.

Mà lầu chính, ngay ở giữa hồ nước.

Màn đêm buông xuống, toàn bộ lầu Tuyết Sơn giăng đèn kết hoa.

Tối hôm nay lầu Tuyết Sơn không nhận tiếp đãi bất kỳ khách khứa nào, chỉ vì mở tiệc chiêu đãi Thái Thú Trương Xung.

Xe ngựa Trương Xung đi tới trước lầu Tuyết Sơn.

Lập tức có một đội võ sĩ tiến vào bên trong lầu Tuyết Sơn, kiểm tra khắp mỗi ngõ ngách.

Xác định không có phục binh.

- Thái Thú đại nhân, mời! - Tiêu Vô Thường nói.

- Tiêu Trưởng sử, mời! - Trương Xung nói.

Nhìn thấy một người đàn ông trung niên xấu xí cũng theo vào đây, Tiêu Vô Thường không khỏi kinh ngạc.

Trương Xung nói:

- Người này là hộ vệ của ta do quốc quân phái cho, nhất định phải thời thời khắc khắc đều cùng ở bên cạnh ta.

Tiêu Vô Thường hạ giọng nói:

- Hắc Thủy Đài sao?

Trương Xung cười nói:

- Tiêu Trưởng sử, không thể nói, không thể nói.

Tiêu Vô Thường ăn ý gật đầu, cười nói:

- Đã hiểu, đã hiểu.

Nhưng mà trong lòng của ông ta lại khinh thường.

Hắc Thủy Đài tuy rằng người tài xuất hiện lớp lớp, giống như ở mọi chỗ, nhưng cao thủ tuyệt đỉnh chân chính lại không có mấy người.

Dù cho phái tới một Thiên hộ cấp cao thủ thì thế nào?

Có thể địch nổi ba mươi tên cao thủ họ Tô à?

Trương Xung mới vừa rồi là phái người đi kiểm tra qua lầu Tuyết Sơn, quả thực không có bất kỳ phục binh, nhưng ngươi làm sao có thể biết tất cả đầu bếp tiểu nhị, thậm chí ca nữ cũng là sát thủ kia chứ?

...

Sau khi tiến vào lầu Tuyết Sơn.

Một đám quan viên cùng thương nhân đều tiến lên trên để lấy lòng.

Đối với chuyện ám sát Trương Xung tối hôm nay, tổng cộng cũng chỉ có hai người biết, Trưởng Sử Tiêu Vô Thường, Thiên hộ La Bằng.

Những thương nhân cùng quan viên này với Trương Xung đến vẫn tương đối hoan nghênh.

Cuối cùng mấy vạn bạo dân ngay cách đó không xa, mà gia tộc họ Tô lại quỷ dị khó lường, tất cả mọi người cảm thấy được nguy hiểm.

Thành chủ quận Bạch Dạ tuy rằng cũng có hai nghìn trú quân, nhưng bọn hắn cũng cùng bọn cướp không thể tin được.

Trương Xung này mọi người vẫn tương đối tin tưởng, quan đức vẫn là có, có ba nghìn tinh nhuệ ông ta ở đó, tài sản mọi người cũng an toàn một chút.

Ở đây mấy chục tên khách khứa, một nửa là quan viên, một nửa là phú thương.

Ước chừng hàn huyên một khắc đồng hồ, lúc này mới đều ngồi xuống.

Mấy chục tên tiểu nhị, bưng món ngon lên như nước chảy mây trôi.

Năm ca nữ xinh đẹp từ tốn bước lên, ngồi ở chính giữa, bắt đầu chuẩn bị hát.

Toàn bộ bên trong lầu Tuyết Sơn, rượu ngon phiêu hương, mỹ nhân như say.

Lấy tư cách chủ nhân yến hội đêm nay, Trưởng sử quận Bạch Dạ Tiêu Vô Thường đứng lên, bưng chén rượu!

Tức khắc trừ Trương Xung ra, tất cả mọi người cũng đều đứng lên, Trưởng Sử đại nhân đều đứng lên, ngươi còn dám ngồi?

Tất cả mọi người giơ chén rượu, chờ Tiêu Vô Thường nói câu nâng chén chúc mừng.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.