Chương 484: Giang sơn giàu đẹp! Đại chiến vua Khương Arutai! (2) Nhưng ngươi sẽ không hại người một nhà, những gì ngươi từng chém gió (*) đều thực hiện được cả rồi, ta tin ngươi.
(*) Nguyên văn là "ngươi thổi phồng trâu bò" tương đương thổi phồng, nổ, chém gió.
Á!
Những lời này từ trong miệng ngươi nói ra làm cho người ta chả ưa chút nào cả.
Cùng giao tiếp với loại đàn bà đầu nhồi đầy thịt thế này vừa khó lại vừa đơn giản.
Lúc nàng không tin, ngươi nói ba hoa chích choè đều vô dụng, Thanh Long Yển Nguyệt Đao trong tay nàng liền trực tiếp chém xuống.
Thế nhưng, một khi nàng đã tin ngươi rồi, tất cả liền vô cùng đơn giản.
- Trận chiến ngày mai liền giao cho ngươi, ta đi ngủ với Đại Ngốc đây.
Arunana nói xong rồi đi một nước.
Còn ngủ nữa hả?!
...
Vua Khương Arutai hành quân suốt đêm, mãi cho đến khoảng cách bộ lạc Tuyết Sơn hai mươi dặm mới dừng lại đóng quân.
Khương quốc dựa vào chăn thả mà sống, bò ngựa dê vô số.
Ở nước khác vô cùng trân quý kỵ binh, tại đây khắp nơi đều có.
Cho nên bốn vạn đại quân Arutai, gần như có hơn phân nửa cũng là kỵ binh.
Dọc theo con đường này, gã chí đắc ý đầy, lại vừa xuân ý dạt dào.
Gia tộc họ Tô lại gửi sang một người đàn bà khác nữa.
Một góa phụ, tên là Tô Kiêu, năm nay ba mươi ba tuổi.
Ba người đàn bà họ Tô, ba trang tuyệt sắc.
May mà Arutai có thân thể bằng sắt, cũng may mà gã còn biết tiết chế, bằng không chỉ sợ thực sự muốn x tiêu cả người mất.
Tô Khương hợp nhất!
Hành động này cho thấy họ Tô muốn chiếm đoạt Khương quốc.
Arutai không phải người ngu, gã thấy rất rõ ràng.
Thế nhưng gã cảm thấy, người nào chiếm người nào cũng chưa thể khẳng định được bây giờ đâu.
Chỉ bằng việc quăng mấy con đàn bà bên cạnh mà muốn khống chế được Arutai ta đây sao?
Nằm mơ!
Chí ít bây giờ Tô Khương hợp nhất, Arutai ta đây mới là vua, Tô Nan nhà ngươi mới là Thừa tướng mà thôi.
Arutai cùng không giống với Arugan không giống nhau.
Gã cảm thấy phụ vương mình tuy rằng bá đạo vô địch, nhưng đặc biệt thô tục không thể tả, hoàn toàn không có được sự hun đúc của văn minh.
Xem cái hoàng cung kệch cỡm thì biết, xây vừa lớn mà tầm thường không thể tả.
Xem thứ mà ông ta giấu trong bảo khố kìa, toàn bộ cũng là vàng bạc châu báu, không có bất kỳ đồ cổ thi họa gì cả?
Arugan cảm thấy cái chỗ tốt nhất trong thiên hạ chính là Khương quốc, chính là cái hoàng cung của ông ta.
Nhưng vua mới Arutai lại hướng về nơi phồn hoa phương đông.
Khương quốc quá hoang vắng, không có thành thị, không có lụa là gấm vóc.
Lúc này đây Tô Khương hợp nhất, mưu phản tự lập, đại quân chủ lực vẫn là phải dựa vào Arutai ta đây.
Thế nhưng, đại quân Khương quốc của ta một khi tiến vào hành tỉnh Thiên Tây sau đó liền không đi, vua Khương ta đây cũng muốn vào thành, cũng phải trở thành đại vương của thế giới văn minh.
Ta hẳn nên lập cái thành thị nào làm kinh đô mới ấy nhỉ?
Thành Bạch Dạ? Thành Thiên Tây?
Hay là sửa chữa Đại Kiếp Cung?
Nhưng cái cung vua Khương, gã là tuyệt đối không cần, quá thô thiển.
Sau khi đánh xong trận chiến này, gã sẽ gỡ bỏ hết vàng, dùng để xây cung điện mới.
Nhưng mà khi theo đại quân tiến về phía đông, tâm trạng tốt đẹp của gã dần dần biến mất.
Thay vào đó là vô hạn thịnh nộ.
Bởi vì gã nghe được vô số bài đồng dao, đều ca ngợi nữ vương Arunana.
Dọc theo đường đi, gã gặp được rất nhiều vật tổ, phía trên đều dùng chữ Khương viết thiên thần phù hộ nữ vương của ta.
Gã mỗi ngày đều điều động sứ giả đi đến bộ lạc Arunana kêu gọi đầu hàng, thúc ép tí xíu dân đen kia rời khỏi.
Hoặc là cút, hoặc là chết.
Quả nhiên, những thứ dân du mục này biến sách, toàn bộ rời khỏi bộ lạc Tuyết Sơn.
Dọc theo đường đi Arutai liền gặp rất nhiều người dân du mục thoát khỏi bộ lạc Tuyết Sơn.
Thế nhưng đám dân du mục này chẳng hướng gã quỳ lạy, cũng chẳng hề thuần phục mà tiến về phía xa.
Bọn họ vừa đi, vừa khóc, vừa hát đồng dao.
Những bài đồng dao này tuy rằng đặc biệt mịt mờ, nhưng ý kiến đặc biệt rõ ràng, thực sự oán giận thiên thần không có mắt, nữ vương tốt như vậy cũng sắp phải chết thật nhanh còn vị vua hung ác kia lại muốn thống trị toàn bộ thảo nguyên dưới Tuyết Sơn.
Càng tới gần bộ lạc Tuyết Sơn, Arutai càng thịnh nộ vạn trượng.
Toàn bộ Khương quốc cũng chỉ có thể có một vị vua, đó chính là Arutai ta đây.
Ba anh em trai gã còn dám giết, huống chi là một đứa con gái, cũng dám xưng vương?
Huống chi qua nhiều thế hệ vua Khương đều cao cao tại thượng, tuyệt đối sẽ không đi làm sự việc thu mua nhân tâm.
Arunana, ngươi đã phá giới.
Nhưng mà vào lúc này, cách đó không xa lại có một đám dân du mục đi qua, bọn họ đại khái là nhóm người cuối cùng rời khỏi bộ lạc Tuyết Sơn.
Bọn họ lại trên đường khóc, trên đường hát đồng dao.
Nguyền rủa vua ác, khóc vì nữ vương.
Arutai nổi giận, tức khắc sẽ phải hạ lệnh đem chém sạch đám dân du mục này.
Tô Mạc vội vàng tiến lên quấn quít, nói dịu dàng:
- Đại vương cần gì phải tức giận, bầy tiện dân này rất không có kiến thức, dễ dàng bị ân huệ nhỏ thu mua, nhưng là bọn hắn cũng là rất dễ quên, chờ Arunana sau khi chết, không cần phải nửa năm, bọn họ sẽ quên mất ả sạch sẽ, đến lúc đó bọn họ cũng chỉ có một vị vua mà thôi, đó chính là ngài.
Tô Ngưng dịu dàng nói:
- Lại nói đại vương chí ở bốn phương, tương lai là muốn cùng ngang hàng với đám quân vương của những nước lớn như nước Sở, nước Việt, đám dân du mục hèn mọn này chẳng khác gì bầy chuột lang trên đồng, làm sao biết được ý tưởng của diều hâu trên trời kia chứ.
Lửa giận của vua Khương Arutai lúc này mới được dập tắt một chút.
Thế nhưng ý tưởng giết Arunana lại được củng cố kiên quyết hơn.
Khương quốc chỉ có thể có một vị vua, bất luận ai muốn đoạt ngai vàng của ta sẽ phải chết, dù có là em gái ruột cũng không ngoại lệ.
Ngay sau đó, Tô Mạc, Tô Ngưng, Tô Niễu lại lột sạch quần áo, bắt đầu quấn.
- Ngày mai đại chiến, phải chém sạch sẽ phe của Arunana, hôm nay cấm dục!
Tiếp đó, gã đi ra ngoài.
Bầu trời trăng sáng sao thưa.
Vua Khương nhìn thấy một thân ảnh đang ngửa đầu nhìn bầu trời sao, đúng là Tô Kiếm Đình.
- Ngươi đang nhìn cái gì? - Arutai bèn hỏi.
Tô Kiếm Đình lập tức khom người lạy xuống nói:
- Thần bái kiến đại vương.
Arutai nói:
- Ta đây hỏi ngươi, đang nhìn cái gì?
Tô Kiếm Đình nói:
- Thần ở trong nhà cũng thường ngắm sao, tiếp đó muốn thử nghiệm nhận một cái, sao trên bầu trời nơi này và quê nhà có gì bất đồng?
Arutai cười ha ha nói:
- Phía dưới bầu trời đều là kiến hôi, kiến hôi nhìn trời thì chỗ nào cũng đều giống nhau.
Tô Kiếm Đình không khỏi kinh ngạc.
Arutai lại nói ra được cái lời đẫm tính triết lý thế này kia à?
Vua Khương Arutai nói:
- Lời này không phải ta nói, là vua Căng nước Nam Ẩu nói. Hắn nói quá người ngu xuẩn không cần thường xuyên nhìn trời, bởi vì dễ trở nên lại thêm ngu xuẩn, sẽ quên bản thân thân ở trong bụi bặm, sẽ quên đi khổ cực kiếm ăn. Người quá thông minh cũng không cần thường xuyên nhìn trời, bởi vì dễ trầm mê vào trong đó. Tô Kiếm Đình ngươi là kẻ thông minh hay là ngu dốt vậy?
Thảo nào, anh hùng hào kiệt như vua Căng nói ra lời như vậy cũng không kỳ quái.
Tô Kiếm Đình cười nói:
- Thần là người trung dung.
Arutai nói:
- Người đối trời cao quá mức kính sợ liền sẽ suy nghĩ miên man, ví như người thế giới phương đông các ngươi, một sao băng xẹt qua đều nghĩ phải chăng có dự báo gì? Mấy ngôi sao băng rơi xuống, quốc quân thậm chí còn phải hạ chiếu nhận tội không giải thích được. Dĩ nhiên đối với trời cao hoàn toàn không có kính sợ cũng không tốt, giống như phụ vương ta, trong lòng phụ vương chẳng có chút kính sợ nào.
Ở những quốc gia khác, con không thể nói cha sai.
Bởi vì lấy hiếu trị quốc, chính là muốn sùng bái tổ tiên.
Thế nhưng ở Khương quốc người mạnh là vua, hoàn toàn không có chuyện này. Khi vua Khương già vừa mới chết đi một khắc kia, liền đã không có người nào kính sợ nữa, thậm chí đến bây giờ đều không người nào để ý Arugan đã chết như thế nào.
Chính là những lời này, Tô Kiếm Đình cũng không dám nhận, hơn nữa gã không biết Arutai đến tột cùng muốn nói điều gì.
Vua Khương Arutai thản nhiên nói:
- Phụ vương ta lại thiêu hủy cả vật tổ và gia huy của gia tộc Aru, đây chính là không kính sợ trời cao. Vật tổ gia tộc Aru của ta là Điểu Lang, Điểu Lang nuốt mặt trăng. Vương tộc Aru chúng ta có sức mạnh và dã tính của loài sói với ánh mắt và đôi cánh của kên kên mới có thể bay lượn ở chân trời, lại có thể tiếp thu thiên thần che chở. Cho nên phụ vương thiêu hủy vật tổ gia tộc là không đúng, từ nay về sau ta muốn một lần nữa gầy dựng lại vật tổ của gia tộc, vật tổ Điểu Lang sẽ trở thành nước cờ tân vương chúng ta!
Nghe những lời này, trái tim Tô Kiếm Đình run lên.
Arutai đây là đang âm thầm cảnh cáo, không nên xem gã như phụ thân Arugan.
Các ngươi giựt giây phụ thân ta đốt rụi vật tổ gia tộc rắp tâm hại người đừng cho là ta không biết.
Trước tiên làm phai nhạt vật tổ Điểu Lang, sẽ phai nhạt vương tộc Aru, cuối cùng chiếm đoạt toàn bộ Khương quốc, không nên hy vọng hão huyền.
Tô Kiếm Đình lạy xuống nói:
- Đại vương anh minh, thần ủng hộ! Tối hôm nay liền gấp gáp may vương kỳ Điểu Lang.
Vua Khương Arutai lắc đầu nói:
- Không cần, lá cờ này chờ diệt Arunana lại dùng.
Bởi vì lá cờ này đã bị Arunana dùng trước, trước khi nàng chết đi, Arutai không thể dùng.
Vua Khương Arutai nói:
- Ngủ đi! Sáng sớm ngày mai liền xuất phát, chém tận giết tuyệt Arunana. Sau này liền tiến vào Việt quốc cùng phụ thân ngươi hội sư, quét ngang toàn bộ Thiên Tây hành tỉnh, đánh cho Việt vương Ninh Nguyên Hiến phải khóc!
Tô Kiếm Đình khom người đáp:
- Thần tuân chỉ.
Vua Khương Arutai cười nói:
- Phụ thân ngươi hẳn là sốt ruột chờ đi, ha ha ha! Muội muội của ta, ngươi vì sao không ngủ, ghét bỏ nó quá xấu à?
Tô Kiếm Đình khom người đáp:
- Không dám, thần lập tức liền ngủ!
Vào lúc ban đêm, Tô Kiếm Đình ra sức hít thở, ngủ với em gái mười bảy tuổi của vua Khương Arutai.
Tiếp đó, thoáng có chút hoài nghi nhân sinh.
Dáng dấp nàng kỳ thực rất đẹp, mấu chốt là mùi vị quá nặng, hơn nữa tư thế thành thạo cực kỳ.
Mặc dù mới mười bảy tuổi, nhưng đã là một kỵ sĩ đầy kinh nghiệm.
Vì gia tộc đại nghiệp, Tô Kiếm Đình ta đây hi sinh thật là to lớn.
...
Sáng sớm hôm sau, trời chưa sáng!
Bốn vạn đại quân của Arutai, cũng đã ăn uống xong xuôi.
- Đại quân xuất phát!
Ra lệnh một tiếng.
Hơn hai vạn kỵ binh, xung phong phía trước, hai vạn bộ binh hành quân ở phía sau.
Trùng trùng điệp điệp, giết về phía bộ lạc Tuyết Sơn của Arunana.
Trong cự ly hai mươi mấy dặm, kỵ binh chỉ cần hơn một canh giờ là có thể chạy tới.
Hai vạn kỵ binh, mang theo vận luật (*) đặc biệt tiến tới.
(*) metre: luật gieo vần, nhịp phách
Nói chạy cũng không phải chạy, nói đi cũng chẳng phải đi. Nếu bộ binh đằng sau nỗ lực chạy nhanh cũng có thể đuổi theo kịp.
Sau khi hừng đông!
Bộ lạc Tuyết Sơn đã rõ ràng có thể thấy được.
Trong sơn cốc, chi chít là vô số lều vải, còn có vô số vật tổ Điểu Lang.
Cũng rõ ràng có thể thấy được bức tường đá đầu sơn cốc, treo trên tường đầy cờ.
Đó là vương kỳ của Arunana, phía trên vẽ đúng là vật tổ Điểu Lang của gia tộc Aru.
Bức tường đá dài năm dặm chính là lá chắn phòng tuyến duy nhất của bộ lạc Tuyết Sơn.
Nhưng mà ở trong mắt Arutai, bức tường đá này hoàn toàn không thể chịu nổi một đòn.
Cũng không phải như đám tường thành của các quốc gia phương đông, tường đá này vừa mỏng vừa thấp, dễ dàng tông vào là sụp đổ ngay.
Ba nghìn người của Arunana muốn dựa vào bức tường đá này bảo vệ cho bộ lạc, hoàn toàn là người si nói mộng.
Khoảng cách tường đá còn có năm dặm.
Vua Khương Arutai ra lệnh một tiếng.
- Dừng!
Kế tiếp, đại quân muốn bắt đầu tập kết.
Một khi xung phong!
Là có thể triệt để hủy diệt bức tường đá mỏng manh không thể tả này.
Là có thể san bằng bộ lạc Arunana.
Nhưng mà vào lúc này, từ phía bắc lại vọt tới một nhánh quân đội.
Toàn bộ đều là đầu trọc.
Cái này là tăng binh Đại Kiếp Tự.
Cầm đầu chính là đầu đà Khổ Nan, còn có một đạo cô.
Arutai đầu tiên nhìn thấy trực tiếp liếc sang cái mông, còn có giữa bắp đùi của đạo cô.
Đối với bất kỳ người đàn bà nào, gã cũng đều nhìn như thế.
Tiếp đó ở bộ óc tưởng tượng, như thế nào ngày rơi nàng.
Vua Khương chính là muốn đè hết đàn bà trong thiên hạ.
Đại tông sư Ban Nhược của nước Sở không để bụng, đàn ông thiên hạ nhìn nàng mặc đạo bào, ngược lại có đại bộ phận nghĩ muốn đè nàng ngay.
Nam nhân thiên hạ đều háo sắc, nàng làm sao quản hết nổi.
Trong lòng nàng chỉ có một ý niệm trong đầu, giết chết Lý Thiên Thu.
Đương nhiên giữa nàng và Lý Thiên Thu không thù không oán, nhưng là sư phụ của nàng cùng nhạc phụ Lý Thiên Thu cũng chính là đời trước kiếm vương thù hận rất lớn, quả thực chính là sỉ nhục đạo cung núi Ma Nham.
Sỉ nhục này, chỉ có giết chết Nam Hải Kiếm Vương, mới có thể cọ rửa sạch sẽ.
- Vua Khương, lâu ngày gặp lại! - Đầu đà Khổ Nan cười to nói.
Chiến lược Đại Kiếp Tự là cùng họ Tô hợp tác, không phải là cùng vua Khương hợp tác.
Bởi vì lần trước ở Khương quốc, vua Khương an vị khi nhìn đầu đà Khổ Hải diệt vong.
Hơn nữa ở giữa Tô Khương, Đại Kiếp Tự xem trọng Tô Nan.
Vua Khương Arutai cười nói:
- Khổ Nan Thượng Sư lâu ngày gặp lại? Ngài tới đây làm gì?
Đầu đà Khổ Nan nói:
- Đi một chuyến đến Đại Kiếp Cung.
Đại Kiếp Cung, ở ngay trên Đại Tuyết sơn này, đã từng là quần thể cung điện lớn nhất của Đại Kiếp Tự ở Việt quốc.
Không chỉ xây cung điện trên núi, còn mở ra một quảng trường, có thể đủ sức chứa mấy vạn tín đồ quỳ lạy.
Vua Khương Arutai nói:
- Vậy thì thật là đúng dịp, ta cũng suy nghĩ đi một chuyến Đại Kiếp Cung, thậm chí suy nghĩ sửa chữa nó, biến thành hành cung của quốc gia mới của chúng ta kia mà.
Khuôn mặt của Đầu đà Khổ Nan run lên, tạm thời vứt tranh chấp ở một bên, nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Ta tới còn có việc khác, giết Thẩm Lãng!
- Thẩm Lãng? - Vua Khương Arutai nói:
- Hắn cũng ở nơi đây sao?
Trái tim Tô Kiếm Đình run lên.
Tên tiểu súc sinh Thẩm Lãng này cũng ở đây?
Đầu đà Khổ Nan nói:
- Đúng, cái con rắn độc Thẩm Lãng này ở ngay bên trong bộ lạc Tuyết Sơn.
Vua Khương Arutai nói:
- Người này phải giết.
Đầu đà Khổ Nan nói:
- Người này phải giết.
Tô Kiếm Đình nói:
- Người này phải giết.
Tô Mạc, Tô Ngưng, Tô Niễu đồng nói:
- Người này phải giết.
Đầu đà Khổ Nan nói:
- Vậy liền để tranh chấp Đại Kiếp Cung để ở một bên, trước hết giết Thẩm Lãng được chứ!
Vua Khương Arutai nói:
- Được!
Tiếp đó, hai nghìn tăng binh Đại Kiếp Tự cùng đại quân vua Khương Arutai liên hợp cùng một chỗ.
- Đại quân tập kết!
- Bày trận!
- Tiến tới!
Hơn bốn vạn đại quân, hướng sang bức tường đá yếu ớt của bộ lạc Tuyết Sơn trùng trùng điệp điệp xuất phát.
- Xung phong, xung phong, xông qua tường đá, chém tận giết tuyệt Arunana, giết sạch thuộc hạ Thẩm Lãng!
Theo vua Khương ra lệnh một tiếng.
Vô số võ sĩ Khương quốc, chợt nhảy, như là vô số dã thú, trực tiếp từ chiến mã nhảy lên tường đá ba mét.
Chỉ trong chốc lát ngắn ngủi.
Vô số võ sĩ Khương quốc, như là thủy triều bắn lên tường đá.
Chiến đấu mới vừa bắt đầu, đã tiến vào trạng thái kịch liệt nhất!
Hơn bốn vạn đại quân, dù cho có chìm cũng phải bao phủ hơn ba ngàn người của Arunana cùng Thẩm Lãng cho chết đuối!
...
Chú thích của Bánh: Up chương thứ nhất, buổi sáng liền uống một chén cháo, bây giờ lại hạ đường huyết tứ chi như nhũn ra, ta đi ăn cơm tiếp đó gõ chữ. Cuồng xin vé tháng, cuồng xin hỗ trợ, chư vị đại nhân ơi!