Chương 497: Chủ lực họ Tô toàn quân huỷ diệt! Ngũ xa phanh thây! (2)
Đúng vậy, tất cả chuyện này đều không quan trọng.
Tô Toàn nói:
- Thẩm Lãng, ở chiến trường quận Bạch Dạ ngươi thắng. Thế nhưng ngươi vẫn không diệt được gia tộc họ Tô chúng ta, ngươi xem qua thành lũy của phủ Hầu tước Trấn Viễn chúng ta, xây ở trên núi cao, một người đã đủ giữ quan ải, vạn người không thể khai thông!
Thẩm Lãng đương nhiên gặp qua.
Thành lũy gia tộc họ Tô, thậm chí so với pháo đài thành Nộ Triều còn vĩ đại vững chắc hơn, họ Tô dùng thời gian mấy trăm năm, mới kiến tạo thành luỹ đến quy mô to lớn như vậy.
Tô Toàn nói:
- Chủ công thông minh xảo quyệt tính ra không thua gì ngươi, sở dĩ sẽ nhiều lần bị tổn hại, là bởi vì ngài quá tham lam, muốn quá nhiều. Mà bây giờ một khi thua trận chiến trường quận Bạch Dạ, vậy ngài chỉ còn một mục tiêu, giữ được gia tộc họ Tô. Cho nên ngươi không diệt được họ Tô, chỉ cần chủ công còn sống, gia tộc họ Tô cũng sẽ không bị diệt, gia tộc họ Tô chúng ta còn nhân tài đông đúc.
- Thành lũy gia tộc họ Tô chúng ta thành luỹ phòng thủ kiên cố, đừng nói ngươi chính là một vạn đại quân, dù cho ba vạn rưỡi vạn, cũng vô pháp công phá. Gia tộc họ Tô chúng ta thành luỹ không thiếu nước ngọt, lại càng không thiếu lương thực, thủ vững mấy năm cũng không vấn đề. Ngươi công không phá được, ngươi không diệt được gia tộc họ Tô.
Tô Nan rống to.
Thẩm Lãng vẫn nói:
- Tô Toàn, tất cả chuyện này cùng ngươi còn có quan hệ à?
Tô Toàn cười ha ha nói:
- Tại sao không có quan hệ? Như thế nào không có vấn đề gì? Chỉ cần gia tộc họ Tô chúng ta không mất, sẽ có một ngày có thể đông sơn tái khởi, có thể chém giết sạch sẽ gia tộc họ Kim các ngươi.
Thẩm Lãng nói:
- Ngươi muốn tự sát hãy nhanh lên, không nên lằng nhà lằng nhằng, nếu ngươi không động thủ, ta sẽ phải hạ lệnh tiến đánh.
Tô Toàn vô cùng không cam lòng.
Ngày hôm nay ông ta cách thắng lợi gần như vậy, thiếu chút xíu nữa sẽ phải chiếm quận thành Bạch Dạ.
Thiếu chút xíu nữa đại quân của ông ta sẽ phải quét ngang toàn bộ phía nam hành tỉnh Thiên Tây.
Đáng tiếc thất bại trong gang tấc, bị tên tiểu súc sinh này phá hủy.
- A... A... A... - Tô Toàn rống lên từng tiếng đau khổ.
Tiếp đó chợt rút kiếm để ngang trên cổ.
Do dự ba, bốn lần.
Rõ ràng không cam lòng, rõ ràng không dám chết.
- Chủ công, Tô Nan đệ đệ, vì ta báo thù!
- Thẩm Lãng, ta đây chờ ngươi ở địa ngục!
Tô Toàn chợt cắn răng một cái, cắt ngang cổ tự sát!
Tấm thân thể đồ sộ, ngã xuống đất ầm ầm.
Thẩm Lãng lớn giọng:
- Các võ sĩ tư quân họ Tô? Chủ soái các ngươi đã chết, ném xuống vũ khí đầu hàng đi, tha các ngươi một con đường sống.
Sau khi Tô Toàn chết, ba trăm võ sĩ họ Tô bên cạnh ông ta vô cùng sợ hãi.
Lúc này nghe được lời Thẩm Lãng nói xong, không khỏi run rẩy nói:
- Ngươi giữ lời chứ?
Thẩm Lãng nói:
- Các ngươi đã bị ta bao vây xung quanh, ta còn tính toán cái gì nữa sao?
Ngay sau đó, tay Thẩm Lãng chợt giơ lên nói:
- Giương cung cài tên!
Tức khắc mấy nghìn quân đội chỉnh tề giương cung cài tên, nhắm ngay ba trăm tư quân họ Tô trong vòng vây.
Thẩm Lãng cười lạnh:
- Nếu không bỏ vũ khí xuống đầu hàng, ta cần phải hạ lệnh bắn tên.
- Thẩm Lãng, ngươi giữ lời đấy. - Một tên tướng lĩnh tư quân họ Tô nói:
- Tất cả huynh đệ bỏ vũ khí xuống đầu hàng!
Tức khắc, ba trăm tư quân họ Tô bên trong vòng vây ném xuống vũ khí trong tay.
- Quỳ xuống, ôm đầu, đợi chúng ta bắt làm tù binh. - Thẩm Lãng hạ lệnh.
Ba trăm tư quân họ Tô quỳ xuống, hai tay ôm đầu.
Thẩm Lãng mỉm cười nói:
- Ôi, có một câu nói rất hay, cúi mặt mà sống, đứng thì chết. Ta chỉ bất quá muốn xem được các ngươi quỳ chết mà thôi, các ngươi thật đúng là nghe lời, nói quỳ xuống liền quỳ xuống!
Tiếp tục, sắc mặt hắn chợt biến đổi, hét lớn:
- Bắn chết!
Ra lệnh một tiếng!
Tức khắc, vạn mũi tên hợp kim phát ra.
- Xoẹt xoẹt xoẹt...
Ba trăm tư quân quỳ trên mặt đất họ Tô, trong nháy mắt bị bắn thành con nhím, chết thảm hoàn toàn.
Trước khi chết, trong lòng những tư quân họ Tô này chỉ có một câu nói.
Thẩm Lãng, ta đ*t mẹ ngươi!
Đến tận đây, gần hai vạn đại quân dưới trướng Tô Toàn, trừ mấy nghìn người chạy thục mạng ra, còn thừa lại cơ hồ bị chém giết sạch sẽ.
Chí ít mấy chục vết thương, hơn nữa có chút vết thương đã nhiễm trùng.
Nhất là vết thương Tô Toàn chém sâu lúc trước, đã sưng mủ nghiêm trọng.
Thảo nào phát sốt dữ dội như vậy.
Thẩm Lãng giơ tay lên dao phẫu thuật, cắt toàn bộ chỗ nhiễm trùng.
Lại nhìn vết thương trên cổ Trương Xung đã được khâu lại rồi.
- Người nào vá? - Thẩm Lãng bèn hỏi.
Trưởng công chúa Ninh Khiết đáp:
- Ta, thế nào?
Thẩm Lãng nói:
- Khâu lại được rất tốt.
Ninh Khiết nói:
- Trương công như thế nào?
Lúc trước nàng kêu là Trương Xung đại nhân, mà lúc này hô Trương công.
Thẩm Lãng nói:
- Bởi vì ông ấy cắt vỡ cổ mình nên chảy rất nhiều máu, ngược lại còn hạ sốt cao đượ một chút. Dùng thuốc xong, nhiệt độ cơ thể cũng không có tăng lên nữa, nên chứng viêm cũng được khống chế nhất định.
Tiếp tục Thẩm Lãng xoa xoa cái đầu nhỏ của Trương Quân rồi nói:
- Chưa kể có cháu ở bên cạnh, tin tưởng Trương công sẽ nhanh chóng tỉnh lại rồi khỏe hơn thôi.
Tiếp đó hắn ngồi chồm hổm xuống, kiểm tra cẩn thận vết thương trên cổ đứa nhỏ này.
Tên súc sinh Tô Kiếm Ngạn kia, có thể hạ thủ với đứa nhóc nhỏ như vậy, còn cắt mấy vết trên cổ nó.
Nhưng mà không cần khâu lại.
Thẩm Lãng lấy ra cồn i-ốt đã được điều chế, dùng tăm bông thấm vào rồi nói:
- Nhóc con, sẽ hơi rát một chút, không được khóc đâu đấy.
Tiếp đó, hắn cẩn thận từng li từng tí bôi cồn i-ốt ở trên vết thương ngay cổ Trương Quân.
Kết quả đứa nhỏ này chẳng qua là chép miệng, rùng mình hai cái, không dám khóc.
Thẩm Lãng nói:
- Trương Tuân, người nhà họ Trương của huynh thật sự không tầm thường.
Trương Tuân vô cùng áy náy nói:
- Trương Tuân vô năng, không chỉ làm phiền hà phụ thân, hơn nữa còn thiếu chút nữa liên lụy chiến cuộc, rõ ràng muôn lần chết cũng không hết tội.
Thẩm Lãng không nói gì, chẳng qua là vỗ vỗ vai gã.
- Chăm sóc Trương đại nhân. - Thẩm Lãng nói.
- Vâng! - Mấy đại phu quân y đáp lời.
Thẩm Lãng ôm lấy bé Trương Quân năm tuổi, đi ra bên ngoài.
Trương Tuân lưu ở bên trong phòng chăm sóc cha Trương Xung, công chúa Ninh Khiết và Thẩm Lãng bước chậm ở trên đường phố quận thành Bạch Dạ.
Chỉ mới đi qua hai mươi mấy ngày.
Tòa thành thị này đã triệt để thay đổi, tới gần tường thành nhà cửa gần như toàn bộ trở thành phế tích.
Nhà cửa trong thành cũng bị hủy đi một phần ba.
Toàn bộ thành trì xấp xỉ xem như là hủy diệt một nửa.
Nhưng lúc này, lại có an bình khó được.
Hơn nữa thỉnh thoảng truyền đến tiếng khóc nỉ non.
Bởi vì trận chiến giữ thành này rất nhiều người chết trận, chí ít là ba bốn ngàn tân binh từ trong thành Trương Xung mộ binh.
Nhưng bầu không khí trong thành vẫn vui sướng, tràn đầy sống sót sau tai nạn may mắn, còn có sự mừng rỡ sau đại thắng.
Hơn nữa ánh mắt tất cả mọi người trong thành nhìn phía Thẩm Lãng cũng tràn đầy cảm kích, thân mật.
Thẩm Lãng nói:
- Trương công quả nhiên giỏi thật, cuộc chiến nửa tháng, khiến cho quân dân một lòng. Từ nay về sau, toàn bộ nhân tâm quận Bạch Dạ ở Việt quốc của ta.
Ninh Khiết nói:
- Xây dựng, cuối cùng so với phá hủy vẫn hơn.
Lời này xem như là thản nhiên trào phúng Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng gieo tai họa mấy thành quận Bạch Dạ, ngắn ngủi hơn mười ngày liền long trời lở đất.
Khách quan mà nói, Trương Xung thu phục lòng dân toàn bộ quận thành, quả thực càng thêm giỏi giang hơn.
Ninh Khiết nói:
- Đại chiến quận thành Bạch Dạ kết thúc, nhưng thành Tuyết Lương nhưng còn có tám ngàn đại quân họ Tô, ngươi không nắm chặt thời cơ chiến đấu, dẫn binh lên bắc diệt Tô Trản à?
Tô Trản, em của Tô Nan, đồng dạng là một thành viên dũng tướng.
Gia tộc họ Tô rõ ràng nhân tài đông đúc.
Thẩm Lãng nói:
- Gấp làm gì? Lại nói quân đội của ta toàn bộ cũng là kỵ binh, dùng công thành thế nào được? Bá tước Trịnh Đà vẩy nước hơn nữa tháng, diễn trò cũng hơn nữa tháng, hôm nay cũng nên bán mạng.
Trưởng công chúa Ninh Khiết nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Người này chết tiệt.
Thẩm Lãng cười khinh thường, cũng không biết trào phúng người nào.
Nhưng mà sau khi chiến thắng quận thành Bạch Dạ xong xuôi, áp lực lớn nhất tuyệt đối là Bá tước Trịnh Đà.
Ông ta vốn tưởng rằng Trương Xung hẳn phải chết không thể nghi ngờ, quận thành Bạch Dạ nhất định sẽ thất thủ, kế tiếp toàn bộ phía nam hành tỉnh Thiên Tây đều có thể thất thủ, toàn bộ Việt quốc đều có thể đối mặt tai họa ngập đầu.
Cho nên ông ta lựa chọn giữ gìn thực lực.
Loạn thế sắp quá bộ đến, có binh chính là vua cỏ.
Ông ta làm sao không tiếc nuối để cho quân đội mình tiêu hao trong trận chiến với họ Tô, chờ cho kịch biến của nước Việt phủ xuống, hai vạn đại quân của Trịnh Đà sẽ đầu cơ kiếm lợi.
Nhưng thật không ngờ, quận thành Bạch Dạ bên này lại thắng.
Chuyện này, khiến cho ông ta lúng túng.
Có thể nói, ông ta gặp nguy hiểm.
Trương Xung cùng Thẩm Lãng liền mang đến ba nghìn quân đội, kết quả tiêu diệt chủ lực gia tộc họ Tô.
Mà Trịnh Đà nhà ngươi không có hai vạn đại quân, kết quả ngay cả tám ngàn quân phòng thủ thành Tuyết Lương cũng không có tiêu diệt, rõ ràng đáng xấu hổ buồn cười.
Ninh Khiết bèn hỏi:
- Ngươi đã làm như thế nào?
Nàng hỏi là Thẩm Lãng làm sao đánh bại vua Khương Arutai, đồng thời đẩy Arunana lên ngai vang.
- Ha ha! - Thẩm Lãng ở ngoài cười nhưng trong không cười.
Một người đàn bà xa lạ không ngủ được, dù cho đẹp đến đâu, cũng đừng hòng Lãng gia lãng phí nửa điểm biểu cảm.
Nếu không thể ngủ, còn lấy lòng ngươi làm cái gì?
...
Thành Tuyết Lương!
Một tòa thành nằm ở cực bắc của quận Bạch Dạ, là tòa thành cách Bạch Dạ Quan gần nhất.
Trong đại doanh ngoài thành!
Bá tước Bình Tây Trịnh Đà toàn thân băng bó như là xác ướp vậy.
Không như thế, làm sao có vẻ như ông ta thương tích chồng chất, làm sao có vẻ ông ta ra sức chém giết?
Nhưng bây giờ những thứ hóa trang này bỗng chốc thành trò cười.
Đi tới nửa tháng, hắn vẫn luôn đang cùng Tô Trản diễn trò, chưa từng có chân chính ra sức đánh giặc.
Quốc quân hạ chỉ trách cứ, ông ta luôn mồm sợ hãi, luôn mồm thần tội đáng chết vạn lần, nhưng quay đầu lại vẫn ở trên chiến trường diễn trò.
Đánh tầm nửa tháng, chân chính thương vong đều không cao hơn trước.
Bây giờ, ông ta đã nhận được cấp báo chiến trường quận Bạch Dạ.
Ông ta cầm chiến báo xem hết lần này đến lần khác.
Hận đến nghiến răng nghiến lợi, cũng cả kinh từng đợt run rẩy.
Lại thắng!
Tên tiểu bạch kiểm Thẩm Lãng này làm sao làm được vậy?
Lại thực sự bằng vào sức một mình, thay đổi toàn bộ chiến cuộc.
Lại thực sự diệt vua Khương Arutai, hơn nữa còn biến quân đội Khương quốc thành minh hữu.
Hôm nay bên quận thành Bạch Dạ kia đã đại hoạch toàn thắng.
Tô Toàn suất lĩnh đại quân chủ lực đã toàn quân huỷ diệt.
Cái này nên làm thế nào cho phải? Như thế nào cho phải hả?
Tiểu tặc Thẩm Lãng, ngươi chính là hại chết, bẫy chết Trịnh Đà ta đây thì có.
Trịnh Đà ta đây lăn lộn cho tới hôm nay không dễ dàng, ngươi làm việc này là hủy ta.
Thẩm Lãng nhà ngươi lập được đại công, lại dùng một chân đá ta vào trong nước.
Bây giờ phải làm gì? Phải làm sao?
Đã không còn cách nào khác!
Liều mạng đi!
Tức khắc, Trịnh Đà ra lệnh một tiếng!
- Bay đâu, đi đại doanh Bạch Dạ Quan, để con ta Trịnh Long dẫn binh tám ngàn xuôi nam! Ta muốn cùng Tô Trản quyết một trận tử chiến, không đoạt lại thành Tuyết Lương, ta thề không bỏ qua!
Tiếp tục, Trịnh Đà chợt kéo trên người bao vây bố, rống to:
- Gióng trống, gióng trống, tập kết đại quân, chuẩn bị tác chiến, chuẩn bị công thành!
Lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt chúng quân, Trịnh Đà hướng phía Đông quỳ xuống, dập đầu nói:
- Bệ hạ, ngài với thần ân trọng như núi, thịt nát xương tan cũng vô pháp bộc phát! Nếu như chiếm không được thành Tuyết Lương, đưa đầu tới gặp!
Sau nửa canh giờ!
Bá tước Trịnh Đà thậm chí không kịp đến khi con trai Trịnh Long dẫn binh xuôi nam, mà bắt đầu điên cuồng mà tiến đánh thành Tuyết Lương!
Mà lúc này tướng Tô Trản thủ thành Tuyết Lương, đã biết được tin tức quận thành Bạch Dạ chiến bại, biết đại quân chủ lực họ Tô gần như toàn quân huỷ diệt, cho nên ông ta còn lòng dạ gì mà chiến đấu chứ?
Thế là điều động sứ giả đi đại doanh Trịnh Đà, thỉnh cầu Trịnh Đà tiếp tục diễn trò, sau khi đại chiến mấy trận sẽ thả đại quân họ Tô đi.
Trịnh Đà giận dữ, trực tiếp chém giết sứ giả họ Tô.
Trịnh Đà ta đây trung can nghĩa đảm, làm sao sẽ cùng gia tộc họ Tô các ngươi cẩu thả?
Tô Trản bất đắc dĩ, chỉ có thể nghênh chiến!
Thế nhưng quân đội dưới tay ông cũng biết tin tức chủ lực chiến bại, sĩ khí hạ.
Tô Trản biết, kế tiếp thành Tuyết Lương đã tràn ngập nguy cơ.
Phía bắc, đại quân Bạch Dạ Quan sẽ lập tức tiếp viện xuôi nam.
Phía nam, đại quân Thẩm Lãng cùng Trương Xung bất cứ lúc nào cũng có thể có thể lên bắc.
Đến lúc đó liên quân Bạch Dạ Quan cùng Thẩm Lãng hết mấy vạn, bao vây một thành Tuyết Lương nho nhỏ, nhất định chắc chắn phá vỡ.
Lại nói đại quân chủ lực họ Tô đã thua, chiếm một thành Tuyết Lương đã không còn ý nghĩa chiến lược.
Nhất định phải thừa dịp kẻ địch còn chưa có vây kín thành Tuyết Lương, lập tức đột phá vòng vây, tận lực mang quân đội về đến trong phủ Hầu tước Trấn Viên.
Bởi vì cuộc kế đại quyết chiến tiếp sẽ bùng lên ở thành luỹ gia tộc họ Tô.
Liên quân bà người Thẩm Lãng, Trương Xung, Trịnh Đà sẽ đạt tới ba vạn.
Ba vạn đại quân bao vây tấn công thành luỹ họ Tô.
Cho nên, trong tay Tô Trản mỗi một sĩ binh đều đặc biệt trân quý, nhất định phải tận lực mang về đến nhà.
Thế là, Tô Trản xung phong đi đầu, dũng không thể cản, dẫn đầu tám ngàn gia tộc họ Tô võ sĩ đột phá vòng vây ra khỏi thành.
Bá tước Trịnh Đà trên đường truy sát.
Tô Trản nỗ lực dùng ba ngàn thương vong làm chi phí, dẫn đầu năm nghìn tàn quân, trên đường bỏ chạy trở về phủ Hầu tước Trấn Viễn.
...
Tô Kiếm Ngạn tỉnh lại, hơn nữa thân thể khôi phục tri giác.
Loại độc tố thần kinh này, sau mấy canh giờ liền sẽ tự biến mất.
Lúc đó Thần nữ Tuyết Ẩn sở dĩ từ đầu đến cuối bị đông cứng, là bởi vì cổ trùng trong cơ thể liên tục không ngừng thả ra loại độc tố này.
Mở mắt Tô Kiếm Ngạn, chợt phát hiện toàn thân mình trần truồng.
Xung quanh giống như có thật nhiều ánh mắt nhìn mình chằm chằm.
Hơn nữa tứ chi được dang ra thật rộng, bị dây buộc chặt, treo ở trên mặt đất ba thước.
Không, là ngũ chi đều bị buộc, kể cả của quý cũng bị dây thép buộc chặt.
Thẩm Lãng liền đứng trước mặt của gã.
Tô Kiếm Ngạn cất giọng run tẩy:
- Thẩm Lãng, ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn làm gì?
Thẩm Lãng nói:
- Tô Kiếm Ngạn, lúc ở kinh đô, ngươi dẫn người tiến đánh biệt viện họ Kim của ta, giết mười mấy người võ sĩ của ta, đốt biệt viện họ Kim của ta. Lúc ta rời khỏi kinh đô liền thế, nhất định phải vì bọn họ báo thù.
Tô Kiếm Ngạn lạnh lùng nói:
- Thẩm Lãng, ngươi cho ta một cái chết thật đã đi, cho ta một cái chết thật đã đi!
Thẩm Lãng nói:
- Đương nhiên, ta nhất định sẽ cho ngươi thật đã, ta cam đoan ngươi chết đặc biệt thoải mái!
Tô Kiếm Ngạn vừa nhìn xung quanh.
Tức khắc hồn phi phách tán, cứt đái đều xuất hiện.
Bởi vì, gã biết thứ hình phạt của Thẩm Lãng với mình là gì.
Ngũ mã phân thây!
Ngũ xa phanh thây!
- Thẩm Lãng, xin hãy cho ta toàn thây, xin hãy cho ta toàn thây, van cầu ngươi! - Tô Kiếm Ngạn khóc rống rơi đủ loại nước mắt cầu khẩn.
Thẩm Lãng nói:
- Đêm qua ngươi hạ thủ với thằng bé Trương Quân năm tuổi, ngươi liền nhất định là kết cục này, không bằng cầm thú!
- Tô Kiếm Ngạn, ngươi chỉ là mới bắt đầu!
- Ngũ xa phanh thây ngươi xong xuôi, ta sẽ phải dẫn đầu đại quân đi tiến đánh phủ Hầu tước Trấn Viễn của họ Tô, ta nhất định sẽ chém giết sạch mỗi người nhà họ Tô!
- Tô Nan lão tặc, ta sẽ nghĩ hết biện pháp, ngũ mã phân thây ông ta!
- Tô Kiếm Ngạn, ngươi đi trước một chuyến, chẳng mấy chốc toàn bộ người gia tộc họ Tô đều có thể đi vào địa ngục bồi ngươi.
Tiếp đó, Thẩm Lãng chợt ra lệnh một tiếng.
Năm con ngựa lao điên cuồng!
Trong nháy mắt, trong tiếng hét vô cùng thảm thiết.
Tô Kiếm Ngạn chết thảm!
Ngũ xa phanh thây mà chết!
...
Chú thích của Bánh: Ngày hôm nay đổi mới gần một vạn tám, tháng này còn lại ngày mai là ngày cuối cùng, lạy xin vé tháng, cho ta hỗ trợ, lệ rơi đầy mặt khóc xin!