Chương 503: Quân Ngô huỷ diệt! Trận quyết đấu cuối cùng giữa Thẩm Lãng và Tô Nan (2)
Kiến công lập nghiệp đang ở trước mắt, để cho bọn họ làm sao không hưng phấn cho được.
Tòa thành thị này sẽ nhanh chóng quy về nước Ngô.
Hơn nữa chủ soái Ngô Mục đã đáp ứng, chỉ cần bắt thành Nộ Triều, tất cả vàng trong pháo đài của họ Kim đều thuộc về bọn họ.
Nếu gia tộc họ Kim dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, vậy chém giết sạch sẽ, chém giết sạch sẽ.
- Chậm đã!
Kim Sĩ Anh nói:
- Ta đi vào chiêu hàng, mỗi mình ta đi vào!
Ngô Luyện kinh ngạc nói:
- Kim Sĩ Anh, nếu như ngươi đi vào, có thể sẽ bị bằm thây vạn đoạn.
Kim Sĩ Anh nói:
- Vậy ta cũng không thể mắt mở trừng trừng nhìn số binh mã cuối cùng của họ Kim toàn bộ bị giết, ta đi vào chiêu hàng.
Ngô Luyện thầm cười nhạt.
Kim Sĩ Anh, ngươi rõ ràng là kỹ nam còn muốn lập đền thờ.
Rõ ràng đã phản bội, vẫn còn một bộ trung thành chủ cũ, không đành lòng chủ cũ chết hết.
Nhưng mà, như thế phù hợp phán đoán đại soái Ngô Mục với Kim Sĩ Anh.
Vừa muốn vinh hoa phú quý, còn muốn bảo vệ cho ranh giới phẩm đức cuối cùng, không quả quyết, thật sự là buồn cười đến cực điểm.
Thế nhưng, Ngô Luyện ước gì Kim Sĩ Anh đi chịu chết.
Bởi vì Kim Sĩ Anh một khi đầu phục Ngô Mục, sẽ uy hiếp địa vị Ngô Luyện.
- Nếu nghĩ xong, vậy ngươi phải đi đi. - Ngô Luyện nói:
- Nhỡ ra chết ở bên trong, cũng chớ có trách ta!
Kim Sĩ Anh giơ lên cao hai tay nói:
- Mộc Lan tiểu thư, là ta Kim Sĩ Anh, ta sẽ vào đây đàm phán.
- Tiểu thư Mộc Lan à, trận chiến này chúng ta chẳng còn hy vọng gì, đầu hàng đi!
- Hãy bảo lưu một nguyên khí cuối cùng của gia tộc họ Kim, ngài mang theo nhánh quân đội này trở về đất phong.
Nghe đến mấy lời này, đại tướng Ngô Luyện cười nhạt trong lòng.
Mớ à?
Kim Mộc Lan sẽ bị bắt, đồng thời phế bỏ võ công gân mạch, tiếp đó đưa cho Việt quốc Thái tử Ninh Dực.
Nhánh quân đội cuối cùng của gia tộc họ Kim cuối cùng này hoặc là bị bắt tù binh, hoặc là giết sạch, tuyệt đối không có khả năng trả về.
Kim Mộc Lan ở bên trong nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Kim Sĩ Anh, thứ đồ phản bội như ngươi cũng nghĩ xong rồi sao, nếu như ngươi đến đây có thể cũng sẽ bị bằm thây vạn đoạn.
Kim Sĩ Anh nói:
- Ta chỉ có một mình, muốn chém muốn giết muốn làm gì cũng được, những mỗi câu của ta đều là lời phát ra từ tận đáy lòng, gia tộc họ Kim chúng ta đã không có cơ hội chút nào, đầu hàng đi!
Kim Sĩ Anh đi tới bậc thang vào đại sảnh chủ bảo, mở ra một cửa nhỏ, Kim Sĩ Anh giơ lên cao hai tay đi vào.
Bên trong truyền đến giọng Kim Mộc Lan.
- Bắt!
Mới vừa tiến vào Kim Sĩ Anh lập tức bị bắt.
- Rầm!
Tiếp đó, cửa phòng lại một lần nữa đóng kín.
- Ha ha ha... - Đại tướng quân Ngô Luyện nói:
- Kim Mộc Lan rõ ràng buồn cười, chết đã đến nơi vẫn không biết. Muốn bằng vào cánh cửa mỏng manh ngăn trở một vạn đại quân của ta, rõ ràng nằm mơ!
- Kim Mộc Lan, ta đếm ngược năm con số!
- Nếu như ngươi không mở cửa đầu hàng, ta liền vọt vào giết sạch bọn ngươi đấy.
- Năm! Bốn! Ba! Hai! Một!
Đếm ngược kết thúc!
Đại tướng Ngô Luyện quát:
- Toàn quân xuất kích!
Mà vào lúc này.
- Ầm ầm ầm rầm...
Trên đỉnh đầu, bỗng nhiên có người đập xuống vô số thứ.
- Ầm ầm ầm!
Ngay sau đó, toàn bộ cửa, toàn bộ cổng xung quanh diễn võ trường và đình viện đóng chặt hết.
Đại tướng quân Ngô Luyện kinh hãi!
Ngẩng đầu nhìn lên.
Phát hiện đại bộ phận trên bầu trời diễn võ trường đều được ván gỗ phong bế.
Cái này bị điên thật sao?
Cái diễn võ trường ngoài trời này nửa phong bế làm cái gì?
Hơn nữa gia tộc họ Kim đi vào đây làm gì?
Vẩy độc dược à?
Thế giới này chưa có nhiều độc dược như vậy?
Nào có độc dược lập tức hạ độc một vạn người?
- Hình như là bột mì, bột mì đó…
Một tên quân Ngô liếm môi một cái nói.
Ngô Luyện đưa tay quẹt một phát, nắm trong bàn tay ngửi, quả nhiên là bột mì.
Hơn nữa còn là loại mới vừa được làm khổ, lúa mì không phải để chưng cất rượu hay để nấu cơm à (*)? Sao còn đi mài thành bột vậy?
(*) Cơm lúa mì là đặc sản của tỉnh Thiểm Tây.
Ha ha ha!
Gia tộc họ Kim điên rồi sao?
Lại rải bột mì khắp bầu trời?
Đây là lo lắng chúng ta không cơm ăn, còn là muốn dùng thủ thuật che mắt, dùng sức người chế tạo sương trắng, để chúng ta không nhìn thấy hả?
Đám bột mì vẩy khắp trời, dù cho trở ngại chúng ta tầm mắt, cũng không cách nào ngăn trở chúng ta công phá đại sảnh trước mắt, không cách nào ngăn cản chúng ta chém giết sạch sẽ tàn quân gia tộc họ Kim.
- Ầm ầm ầm rầm...
Mấy trăm máy bắn đá cỡ nhỏ của gia tộc họ Kim điên cuồng mà ném mạnh.
Mấy trăm võ sĩ, điên cuồng mà ném mạnh.
Trong phút chốc, toàn bộ diễn võ trường nửa kín nửa hở đầy bột mì bay tứ tán.
Đám bột mì mấy nghìn túi, mấy chục vạn cân, điên cuồng tung toé ở bên trong khu vực này.
Toàn bộ bên trong diễn võ trường.
Cũng là cũng là một mảnh trắng xóa.
- Xì, xì, xì!
- Đừng ăn, đừng ăn, xung phong, công phá đại sảnh, chém giết sạch tàn quân họ Kim!
Theo một tiếng ra lệnh.
Một vạn quân Ngô, điên cuồng mà xung phong.
Nhưng mà, gia tộc họ Kim lúc này đình chỉ ném bột mì.
Chỉ nghe được tiếng bước chân chi chít nhanh chóng rời khỏi.
Tiếp đó...
- Vù vù vù vù...
Hơn mười loại hỏa tiễn, chợt phóng tới!
Đại tướng quân Ngô Luyện ngạc nói:
- Bắn tên làm cái gì?
Hơn mười loại hỏa tiễn, mới vừa tiến vào trong đám bụi bột mì.
Tiếp đó...
Ngọn lửa chợt đốt tất cả bột mì trong không khí.
- Bùm bùm bùm bùm...
Nổ long trời lở đất!
Trong nháy mắt, bốc lên tận trời ánh lửa!
Trong phút chốc!
Toàn bộ bầu trời đêm, đều bị hoàn toàn rọi sáng.
Cái uy lực nổ tung này, thậm chí vượt qua thuốc nổ đen của Thẩm Lãng.
Bên trong không gian mấy chục ngàn thước vuông, trong nháy mắt bị ngọn lửa thôn phệ!
Nổ vang trời!
- Rầm rầm rầm rầm...
Ngay sau đó, lại phát sinh những vụ nổ nhỏ liên tiếp.
Hết đám lửa này đến đám lửa khác, chợt xung phong lên thiên không.
Trong phút chốc!
Vô số quân Ngô, một số ít chợt bị bùng nổ bay lên trời, đại bộ phận chẳng khác gì lúa mì bị bão thổi nằm ngã rạp trên đất!
- Ầm ầm ầm...
Những cánh cửa chung quanh, không chịu nổi áp lực lớn vụ nổ như vậy, trực tiếp bay ra ngoài!
Trên địa cầu đã từng phát sinh qua nhiều lần nổ bột mì, bất kể là quốc gia chúng ta hay là ngoại quốc, nhiều đếm không xuể.
(*) Tiêu biểu là vụ nổ kho lương thực ở thành phố Westwego (Mỹ) năm 1977. Nguyên do là bột mì cũng hơi giống loại thuốc nổ đen. Thành phần chủ yếu của bột mì là tinh bột, protein, chất béo, muối vô cơ. Tinh bột do ba nguyên tố carbon, hydro, ôxy tạo thành. Trong đó carbon và hydro có thể cháy được. Tốc độ của các phản ứng hoá học liên quan đến kích thước của các hạt vật chất tham gia phản ứng. Hạt vật chất càng nhỏ thì tổng diện tích bề mặt của chúng càng lớn và phản ứng hoá học càng mạnh.
Trong đó vài lần sự cố cháy nổ cực lớn, trực tiếp làm bùng nổ những kho lương thực khổng lồ cả trăm ngàn mét vuông, diện tích so với cái diễn võ trường trong sách này còn lớn hơn gấp mười lần.
Nhưng mà nhà máy bột mì nổ có một đặc điểm.
Ngọn lửa kinh người, phạm vi kinh người.
Thế nhưng tỉ lệ chết không cao, hơn nữa không cách nào giống như bom thật sự biến cả kiến trúc thành bình địa.
Cho nên vụ nổ bột mì tung tóe trong pháo đài này cũng không ngoại lệ.
Trong mấy chục ngàn mét vuông, thậm chí trong phạm vi xung quanh, đều phát sinh vụ nổ mãnh liệt, lửa bốc cao tận trời
Thế nhưng, lại chẳng có tổn hại gì lớn với tường thành.
Cuối cùng đây chỉ là không gian nửa hở, năng lượng vụ nổ có thể từ từ được tản ra không trung.
Hơn nữa tường pháo đài này thực sự quá dầy, quá vững chắc, dựa vào nổ bộ mì, còn không cách nào hình thành trí mạng tổn thương.
......
- A... A...
Bên trong diễn võ trường pháo đài chính, hơn một vạn đại quân nước Ngô máu tươi nhễ nhại, nằm trên mặt đất, kêu rên.
Màn này vô cùng thê thảm.
Khắp nơi đều có máu tươi, khắp nơi đều có bị mùi thịt nướng.
Tầm bùng nổ chết cũng không có nhiều người, chính là hơn một trăm người mà thôi.
Nhưng phần lớn người bị bỏng nghiêm trọng.
Còn có bởi vì nổ, đưa tới não chấn động, thủng màng nhĩ mới là trí mạng nhất.
Bọn họ chẳng nghe được gì nữa, toàn thân bị thiêu đốt, đau khổ không thể tả.
Trên mặt đất ra sức quằn quại, kêu thảm thiết.
Đại tướng quân Ngô Luyện, bò dậy từ dưới đất một cách đau đớn.
Quá thảm!
Màn này quá thảm thiết.
Lại nhìn đại sảnh pháo đài chính, mấy cánh cửa đều bị bùng nổ bay ra ngoài.
Nhưng mà trong toàn bộ đại sảnh, một bóng người cũng không có.
Vô cùng hiển nhiên, bên trong cái đại sảnh này có một một chỗ phòng ngự khổng lồ dưới đất, lúc phát sinh vụ nổ,, Kim Mộc Lan suất lĩnh tàn quân toàn bộ vào xuống dưới đất, cho nên nổ tung sẽ không đối với bọn họ có bất kỳ ảnh hưởng gì.
Âm mưu!
Hết thảy đều là âm mưu.
Kim Sĩ Anh phản bội là giả.
Hoàn toàn là vì dẫn chủ lực nước Ngô vào trong pháo đài, tiếp đó một lưới bắt hết.
Đại tướng Ngô Luyện hét lớn:
- Các huynh đệ, đứng dậy, đứng dậy quyết một trận tử chiến!
Thế nhưng, bọn họ đã không đứng lên nổi.
Trên người bị bỏng lửa, vẫn có thể chống đỡ.
Nhưng là bởi vì nổ tung sinh ra chấn động não, chức năng tiền đình hỗn loạn, căn bản là không cách nào đứng lên.
Dù cho nằm trên mặt đất, đầu cũng choáng váng, gần như muốn nôn lên nôn xuống.
- A... A... A...
Hơn vạn người kêu thảm thiết quằn quại.
Màn này, giống như bầy cá mắc cạn vậy, thực sự quá thảm.
Mà lúc này!
Kim Mộc Lan dẫn đầu hơn hai ngàn võ sĩ gia tộc họ Kim, chợt bên trong công sự phòng ngự công sự đi ra.
Chạy ra khỏi đại sảnh, ra tới diễn võ trường bên ngoài.
Những quân Ngô nằm trên mặt đất, dễ dàng bị giết chết!
Tầm giết chết ba nghìn người!
- Dừng!
Kim Mộc Lan giơ tay lên nói:
- Bọn họ đã mất đi sức chiến đấu, tước vũ khí, buộc chặt, giam giữ bọn họ!
Kim Sĩ Anh muốn nói lại thôi, nhưng chung quy không nói gì.
Nguyên bản hẳn là chém giết sạch sẽ, nhưng tiểu thư nói không giết, vậy không giết!
Một lát sau!
Đội quân nước Ngô còn sót lại mấy nghìn tê, toàn bộ bị tước vũ khí giam cầm.
...
Trước khi vụ nổ xuất hiện!
Quân Ngô chủ soái Ngô Mục nghe được tiếng chém giết trong pháo đài càng ngày càng nhỏ.
Gã biết, chiến đấu lập tức sẽ phải kết thúc.
Mà lúc này, trời đã tờ mờ sáng.
Tất cả chuyện này cuối cùng kết thúc.
Kế tiếp, gã chỉ cần cùng đợi tin tức tốt của Ngô Luyện là được.
Tiếp đó, gã lại bày ra bàn cờ cùng Ngô U chơi.
Cuộc chiến thành Nộ Triều tám ngày tám đêm, cuối cùng muốn kết thúc.
- Hôn lễ của muội và Kim Sĩ Anh muốn được tổ chức ở thành Nộ Triều hay là ở nước Ngô vậy - Ngô Mục cười nói.
Ngô U vừa hạ cờ vừa đáp lời:
- Vẫn nên làm ở thành Nộ Triều đi, ở đây càng giống nhà của hắn.
Ngô Mục nói:
- Ta bây giờ có chút háo hức muốn gặp Kim Mộc Lan, không biết cô gái khi lưu lạc thành tù binh trong tay ta sẽ nói gì? Còn có tay Thẩm Lãng kia, tự cho là diệu kế an thiên hạ, kết quả vợ lại lạc vào trong tay của ta, thật đúng là buồn cười quá đi mà!
Lúc đắc ý nhất, dễ phiêu nhất.
Bình thường Ngô Mục là tuyệt đối chẳng hề nói ra những lời như vậy.
Thế nhưng bây giờ, lập tức muốn đại công cáo thành, lập tức sẽ phải thành lập công lao bất hủ, gã cũng không nhịn được!
Đúng mà ngay tại lúc này!
- Rầm rầm ầm...
Trước mắt bên trong pháo đài, bỗng nhiên phát sinh một vụ nổ mãnh liệt.
Toàn bộ mặt đất đều đang run rẩy.
Ngô Mục nhìn vào quân cờ trước mắt, sự chấn động làm chúng nó cũng như nhảy lên!
Tiếp đó lại ngọn lửa chợt từ trung tâm tòa thành vọt lên trời, trong phút chốc toàn bộ bầu trời đều bị chiếu sáng.
Ngô Mục chợt nhảy lên!
Hết hồn nói:
- Đã xảy ra chuyện gì? Đã xảy ra chuyện gì?
- Nhanh, tiến vào tòa thành, tiến vào tòa thành!
Mệnh lệnh mới vừa truyền xuống xong xuôi, Ngô Mục lại thay đổi mệnh lệnh:
- Không, không thể vào tòa thành, toàn quân đợi mệnh, chuẩn bị tác chiến, chuẩn bị tác chiến!
Lúc này số quân đội gã dùng tới bao vây pháo đài chính của thành Nộ Triều ước chừng hơn một vạn người.
Tức khắc, hơn một vạn quân đội đều hoàn toàn tỉnh dậy từ trong giấc ngủ say, tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu!
- Rầm rầm ầm...
Trong lâu đài, lại truyền tới từng đợt nổ.
Lại bốc lên một đám lửa.
Ngô Mục mặt mày tái nhợt, toàn thân run rẩy, rét run cả người.
Một ý niệm đáng sợ trong đầu dâng lên.
Trúng kế, trúng kế!
Kim Sĩ Anh làm phản là giả, mục đích là vì một lưới muốn bắt hết chủ lực quân Ngô dẫn vào trong pháo đài.
Thế nhưng...
Vụ nổ này là do cái gì đưa tới vậy?
Thứ gì hả?
Gia tộc họ Kim có vũ khí như vậy? Vì sao lúc trước đại chiến không dùng đến hả?
Gã đương nhiên không biết, nổ bột mì cần ở trong điều kiện đặc biệt, không thể nói toàn bộ phong bế, chí ít đại bộ phận phong bế.
Mà lúc này Ngô U sắc mặt tái nhợt.
- Hắn, hắn lừa ta, lừa ta...
Tiếp đó, trước mắt tối sầm.
Cô gái này bất tỉnh ngã xuống đất.
...
Thẩm Lãng dẫn đầu một vạn kỵ binh, điên cuồng truy kích!
Một ngày sau, hắn lấy được tin tức!
Tô Nan dẫn toàn tộc thoát khỏi Việt quốc từ ba ngày trước.
Tầm so với Thẩm Lãng sớm bốn mươi tám canh giờ, hơn nữa toàn bộ cũng là kỵ binh.
Hắn đã chạy đuổi theo bốn mươi tám canh giờ.
Thẩm Lãng đầu váng mắt hoa.
Bốn mươi tám tiếng đồng hồ, tối thiểu đã chạy ra bốn trăm dặm.
Đã không đuổi kịp, tuyệt đối không đuổi kịp.
Ba bốn ngày sau đó, cả tộc của Tô Nan sẽ tiến vào Tây Vực.
Cho đến lúc này, giống như giao long vào biển, cũng không bắt được nữa, cũng không diệt được ông ta nữa.
Thẩm Lãng nghiến răng nghiến lợi.
Đều tự trách mình lơ là, đều tự trách mình quá tham lam, muốn để Trịnh Đà cùng Tô Nan tự giết lẫn nhau.
Lúc này mới để Tô Nan sớm đào tẩu bốn mươi tám tiếng đồng hồ.
Lẽ nào mặc cho do Tô Nan bỏ trốn mất dạng, mấy năm sau sẽ ngóc đầu trở lại à?
Không, không, tuyệt đối không được!
Tuyệt đối phải chém sạch toàn tộc của Tô Nan.
Suy nghĩ thật kỹ, phải làm gì?
Phải làm sao?
Thẩm Lãng nhắm mắt lại, bộ óc tiến vào hoàn toàn bình tĩnh.
- Không, còn có cơ hội! Còn có cơ hội!
Tiếp tục, Thẩm Lãng lớn tiếng nói:
- Toàn bộ đại quân truy đuổi phía nam, không nên truy đuổi ở phía tây!
Nghe những lời này, Vũ Liệt không khỏi kinh ngạc:
- Thẩm công tử, Tô Nan đang bỏ chạy về phía tây, chúng ta truy đuổi phía nam chỉ có thể càng có khoảng cách xa hơn thôi.
Thẩm Lãng nói:
- Nếu cứ cố đuổi thẳng về phía tây ngược lại đuổi không kịp. Chúng ta truy đuổi phía nam, tiếp đó đi vòng qua phía trước chặn ông ta lại.
Vũ Liệt nói:
- Cái này càng không thể, chúng ta trực tiếp đuổi còn chẳng kịp, lượn quanh một vòng lớn càng không đuổi kịp.
Thẩm Lãng nói:
- Không, nếu chúng ta bám dí ngay từ đầu, Tô Nan sẽ từ đầu đến cuối ở vào trạng thái căng thẳng, sẽ ra sức bỏ chạy. Nhưng nếu như chúng ta truy đuổi phía nam, ông ta điều động trinh sát phát hiện không ai đuổi theo, ngược lại sẽ trầm tĩnh. Một khi trầm tĩnh lại, ông ta sẽ sinh lòng tham lam. Khi đi ngang qua cung vua Khương, nơi đó có số vàng khổng lồ, là qua nhiều thế hệ vua Khương cướp bóc tới, tiếp đó xây trên vương cung, Tô Nan đi Tây Vực cần một khoản tiền lớn, đây là lúc ông ta thiếu vàng nhất. Mà cung vua Khương lúc này gần như không người thủ hộ, ông ta chiếm lấy đám vàng này dễ dàng, ông ta tuyệt đối luyến tiếc bỏ đi cục thịt béo này.
- Nếu chúng ta theo đuổi miết, ông ta sẽ buông tha đám vàng này, trực tiếp trốn vào Tây Vực, chúng ta đây sẽ không cách nào đuổi kịp.
- Nếu chúng ta không đuổi ở phía sau mà lượn xuống phía nam, đến phía trước đi chặn ông ta, ông ta sẽ cho rằng không ai đuổi, ngược lại yên tâm đi cung vua Khương cướp vàng.
- Người này ở ngay lúc nguy cấp nhất sẽ đặc biệt lợi hại quyết đoán. Thế nhưng một khi cục diện thả lỏng, lòng tham lam của ông ta sẽ nhịn không được.
Não Thẩm Lãng lúc này ở vào trạng thái tuyệt đối cơ trí.
- Lập tức chia hai nghìn, giả vờ muốn đi tiến đánh phủ Hầu tước Trấn Viễn.
- Mặt khác tám ngàn kỵ binh, tiếp tục bóng đêm tiến vào Khương quốc, im hơi lặng tiếng lượn quanh đến phía nam đi, cần phải đừng cho trinh sát Tô Nan phát hiện.
- Nếu như ta đoán không sai, bốn ngày sau chúng ta là có thể ở cung vua Khương cùng Tô Nan đại chiến!
- Đồng thời đối với toàn tộc của Tô Nan, chém giết sạch sẽ!
Đây chính là trận đỉnh cao quyết đấu cuối cùng giữa Thẩm Lãng và Tô Nan!