Chương 516: Ơn vua mênh mông! Đại nạn của Trịnh Đà bộc phát! (1)
Có nên giết Thẩm Lãng hay không?
Trịnh Đà rơi vào do dự trong thời gian quá ngắn.
Dĩ nhiên không phải không nỡ giết, cũng không phải không dám giết.
Mấu chốt là hậu quả giết chết.
Hậu quả trong nước Việt thì ông không quá để ý.
Ông ta cảm thấy quốc quân hoàn toàn là kẻ cay nghiệt thiếu tình cảm, dạng người như Thẩm Lãng lúc nào muốn giết chả được.
Then chốt hiện tại trước tình thế đã được bôi đen, Thẩm Lãng dẫn kỵ binh Khương quốc nhập cảnh tàn sát dân chúng, dẫu chuyện này là vu oan, nhưng ván đã đóng thuyền, nhảy vào biển rộng cũng rửa không sạch.
Hơn nữa Thẩm Lãng công nhiên giết Trung đô đốc hành tỉnh Thiên Tây Lương Vạn Niên, chuyện này thật sự như sắt thép, đây hoàn toàn là tương đương mưu phản.
Mà Trịnh Đà trở thành công thần lớn nhất trong công cuộc dẹp loạn họ Tô, đối mặt dạng loạn thần tặc tử như Thẩm Lãng phải làm gì?
Đương nhiên là lập tức xử chém.
Hậu quả đáng sợ duy nhất, chính là Khương quốc phẫn nộ.
Trịnh Đà nghe nói, hôm nay nữ vương Khương quốc là vợ người anh em của Thẩm Lãng.
Nhưng Trịnh Đà cảm thấy chuyện này là giả, tên tiểu bạch kiểm Thẩm Lãng này đẹp trai như vậy, lại vô sỉ như vậy, cho nên chắc cùng nữ vương Khương quốc có một chân. Về phần người anh em kia là một kẻ ngu si, có đàn bà nào để ý chứ, cho nên trên đầu mọc sừng cũng chẳng lạ.
Nếu như Thẩm Lãng biết ông ta có cái ý nghĩ này, cam đoan sẽ cắt luôn bên dưới ngăn cái miệng chó lại.
Mà Arunana biết ông ta nghĩ thế này, cam đoan sẽ lột da ông ta ra làm trống gõ.
Cái loại tiểu bạch kiểm như Thẩm Lãng, tuy rằng hiện giờ ta miễn cưỡng xem hắn thành người nhà. Thế nhưng bảo hắn với ta có một chân ấy à? Tiểu bạch kiểm này chẳng khác gì một cọng giá đỗ, Arunana ta đây sẽ để ý đến hắn kia à?
Arunana ta đây yêu chính là loại nam tử hán đỉnh thiên lập địa giống Đại Ngốc vậy.
Trịnh Đà cảm thấy nếu như mình giết Thẩm Lãng nữ vương Khương quốc sẽ chắc chắn điên cuồng trả thù.
Đến lúc đó mấy vạn đại quân Khương quốc sẽ điên cuồng sang giết.
Thế nhưng...
Cái này cũng chưa chắc là chuyện xấu.
Đầu tiên Khương quốc là một dân tộc du mục cao nguyên, kỵ binh đặc biệt dũng mãnh thiện chiến, nhưng công thành chính là cặn bã.
Mà cái phủ Hầu tước Trấn Viễn này xây trên núi, chỉ có một con đường dẫn vào cửa thành, dù cho tới mười vạn đại quân cũng không thi triển được.
Cho nên đại quân Khương quốc muốn công phá phủ Hầu tước Trấn Viễn hoàn toàn là người si nói mộng.
Nhưng cho đến lúc này, Trịnh Đà ngược lại sẽ trở thành c anh hùng dân tộc hống lại dị tộc xâm lấn, ông ta thì càng thêm có lý do chiếm lĩnh phủ Hầu tước Trấn Viễn, thậm chí toàn bộ quận Bạch Dạ.
Vì chống lại Khương quốc xâm lấn, quốc quân nắm lỗ mũi cũng phải thừa nhận quyền thống trị của Trịnh Đà với toàn bộ quận Bạch Dạ.
Quan trọng nhất là chỉ cần hành tỉnh Thiên Tây bảo trì đại loạn, như vậy nước Ngô cùng nước Sở cũng sẽ không lui binh thỏa hiệp, Việt quốc từ đầu đến cuối ở vào trong nguy cơ vĩ đại.
Cho đến lúc này, Trịnh Đà liền đầu cơ kiếm lợi, hoàn toàn có thể thay thế lấy Tô Nan.
Thậm chí, ông ta có thể có lãnh địa còn lớn hơn, nhiều quân đội hơn so với Tô Nan, biến thành đại quân phiệt hạng thứ ba Việt quốc kế họ Biện cùng họ Xung.
Cho đến lúc này mới là cuộc sống đỉnh phong, Trịnh Đà có thể hô phong hoán vũ.
Đến khi Việt quốc trời long đất lở, gia tộc họ Trịnh chưa chắc không thể tự lập, biến thành một chư hầu mới của vương triều Đại Viêm.
Cho nên giết Thẩm Lãng, hoàn toàn là lợi nhiều hơn hại!
Vậy giết!
Quyết định xong xuôi, Trịnh Đà hạ lệnh cùng Thẩm Lãng khai chiến.
Toàn quân tập kết, chiến đấu bùng nổ!
...
Thẩm Lãng cùng Trịnh Đà đã đánh ba ngày!
Thế nhưng một trận chiến này đánh quá dễ tức.
Tên súc sinh Thẩm Lãng này, căn bản cũng không có tới tiến đánh phủ Hầu tước Trấn Viễn, mà là cắm ở trên giao lộ vào phủ Hầu tước Trấn Viễn.
Khoảng cách tường thành ước chừng hai dặm.
Chính là hai nghìn quân đội, mỗi ngày đều ở chỗ đó trêu chọc quân đội Trịnh Đà.
Giống như mấy con ả lầu xanh thông đồng đàn ông độc thân vậy.
- Đại gia, lại đây, lại đây, tới chơi...
Trịnh Đà điều động quân đội tuôn ra.
Nhưng quỷ quái ở chỗ, địa thế phía trước phủ Hầu tước Trấn Viễn quá hiểm yếu.
Đại quân căn bản là không thi triển được.
Ngươi phái một trăm, một nghìn người, một vạn cái kết quả cũng giống nhau.
Tối đa hơn một trăm người đang chiến đấu, phía sau đều ở đây vây xem.
Quân đội của tên súc sinh Thẩm Lãng này chỉ chặn ở phía giao lộ.
Kỵ binh Khương quốc cưỡi ngựa bắn cung lợi hại, hơn nữa Thẩm Lãng đặt hàng xưởng chế tạo của họ Kim đóng cung có uy lực mạnh mẽ, cách từ xa cũng có thể gây sát thương to lớn cho quân đội của Trịnh Đà.
Cung tên bắn chết xong xuôi, sẽ đánh giáp lá cà, chém lẫn nhau.
Mấy chục nữ tráng sĩ siêu cấp dưới trướng Vũ Liệt mặc siêu trọng giáp, tay cầm chiến đao thép, ngăn ở giao lộ, uy lực vô hạn.
Trịnh Đà không có hai vạn đại quân, ở cái chỗ chật hẹp này căn bản là thi triển không được.
Liên tục chiến đấu kịch liệt ba ngày ba đêm.
Tử thương bên phía Thẩm Lãng cực kỳ bé nhỏ, thương vong bên Trịnh Đà lại vượt qua ba chữ số.
Mặc dù Trịnh Đà có ưu thế lớn về binh lực nhưng trận chiến này thực sự nghẹn đến phát điên.
...
Bên trong Phủ Hầu tước Trấn Viễn, mấy trăm người thợ đang hóa giải máy bắn đá.
Tô Nan lợi hại, xây toàn bộ tòa thành phòng thủ kiên cố, bỏ mấy chục máy bắn đá trên tường thành, hơn nữa còn là máy bắn đá cỡ lớn, có thể ném mạnh ra sáu trăm mét trở lên.
Trịnh Đà thực sự bị chiến thuật buồn nôn Thẩm Lãng phá hỏng, cho nên quyết định tháo mười đạo cụ máy bắn đá khổng lồ, muốn đậm chết tươi quân đội của Thẩm Lãng.
Cái máy bắn đá này hoặc là dùng để công thành, hoặc là dùng để tiêu diệt quân đội quy mô lớn của kẻ địch.
Bây giờ Trịnh Đà lại muốn dùng mười máy bắn đá cỡ lớn tiêu diệt hai ngàn người của Thẩm Lãng.
Như vậy sẽ có hiệu à?
Thật đúng là sẽ có hiệu quả, bởi vì địa thế phủ Hầu tước Trấn Viễn như gài bẫy.
Toàn bộ phía trước tòa thành chỉ có một con đường, hai ngàn người Thẩm Lãng ngăn ở giao lộ đã hết sức chen lấn, chen chút chưa từng thấy.
Chỉ cần trúng một tảng đạn đá, tuyệt đối tổn thất nặng nề.
Chỉ bất quá tháo những thứ máy bắn đá này tiêu hao sức lực, sau khi tháo ra còn phải lắp ráp một lần nữa.
Trịnh Long rống to:
- Còn bao lâu nữa, còn bao lâu nữa hả?
Công tượng nói:
- Nhanh, nhanh, còn nữa năm sáu ngày, là có thể hoàn toàn hủy đi kết thúc.
Con của Trịnh Đà, Trịnh Long giận dữ:
- Lại còn phải năm sáu ngày, các ngươi cũng không có ăn cơm à?
Tên cặn bã Thẩm Lãng mang theo hai nghìn kỵ binh, ngăn ở giao lộ, mỗi ngày đều ở diễu võ dương oai, thực sự làm cho người ta tức muốn sặc máu.
Trịnh Long thời thời khắc khắc đều nhớ muốn lột da rút gân hắn.
Chỉ cần có máy bắn đá đập lia lịa về cái giao lộ này điên cuồng, dù không thể đập chết quân của Thẩm Lãng cũng có thể dễ dàng đoạt lại cái giao lộ.
Chiếm lấy cái giao lộ này xong xuôi, đại quân sẽ từng bước một khép chặt để tống cổ quân đội của Thẩm Lãng ra khỏi con đường đến phủ Hầu tước Trấn Viễn, xua đến gò đất, như thế hai vạn đại quân có thể chém giết toàn bộ hai nghìn quân của tên Thẩm Lãng cặn bã này.
Chỉ cần có máy bắn đá, trên một trăm đại lực sĩ mặc trọng giáp của tên Thẩm Lãng cặn bã cũng không có bất kỳ tác dụng nào.
Thợ cả nói:
- Thế tử, những thứ máy bắn đá này thoạt nhìn rất to nhưng vô cùng tinh vi, một khi tháo ra nhất định phải cẩn thận, không thể phá hỏng bất kỳ cấu trúc gì, bằng không sẽ tổn hại đến sức chiến đấu của nó.
Trịnh Long nói:
- Được rồi, được rồi, năm sáu ngày liền năm sáu ngày.
Đừng nói năm sáu ngày, chỉ cần có thể đủ lột da rút gân tên tiểu súc sinh Thẩm Lãng này, mười ngày nửa tháng cũng có thể chờ được.
Chỉ sợ nữ vương Khương quốc sẽ thêm binh qua đây.
Nhưng mà tên cặn bã Thẩm Lãng này bây giờ quá thỏa mãn, rung đùi đắc ý, căn bản sẽ không có bất kỳ ý kiến thêm binh vào.
...
Thẩm Lãng cùng Trịnh Đà khai chiến ngày thứ tám!
Mật chỉ ủa quốc quân đến, người truyền chỉ chính là Trưởng công chúa "Ninh không cứng".
Nàng bây giờ đối với Thẩm Lãng là tràn đầy kính nể, nhưng đồng dạng ngó mặt đã thấy ghét.
Thẩm Lãng vừa thấy được nàng, cảm nhận của hắn tựa như thấy miếng thịt đông cứng suốt mấy năm trời trong tủ đá, chẳng có thèm ăn chút nào.
Ninh Khiết mỗi một lần nhìn thấy hắn, nàng cảm nhận cái mùi cặn bã đều càng ngày càng đậm hơn, càng ngày càng khó chịu.
- Bệ hạ đưa ý chỉ cho ngươi.
"Ninh không cứng" cũng không đọc, trực tiếp vứt mật chỉ của quốc quân cho hắn..
Thẩm Lãng vừa mở ra đọc, phía trên viết ba chữ đằng đằng sát khí:
Chạy về đi!
Trưởng công chúa Ninh Khiết liếc Thẩm Lãng một cái, tiếp đó tiến vào đến bên trong Phủ Hầu tước Trấn Viễn đi về phía Trịnh Đà tuyên chỉ.
...
Trịnh Đà dùng lễ nghi trước nay chưa từng có nghênh tiếp trưởng công chúa Ninh Khiết đến.
So với bất luận thần tử nào còn kính cẩn nghe lời hơn.
- Trưởng công chúa điện hạ, chủ tử bây giờ mỗi tối khi nào đi vào giấc ngủ vậy?
- Mỗi bữa cơm chủ tử vẫn ăn hai chén sao? Có ăn hết hay không?
- Chủ tử vẫn thích đọc sách ban đêm à? Không tốt cho mắt, không tốt cho mắt đâu.
Trịnh Đà quỳ trên mặt đất, vừa nói vừa rơi lệ, ông ta không gọi bệ hạ, mà xưng là chủ tử.
Bởi vì ông ta hoàn toàn là tâm phúc tuyệt đối do Ninh Nguyên Hiến cất nhắc, hai mươi mấy năm trước, khi toàn bộ võ tướng đều đi theo Ninh Nguyên Vũ, Trịnh Đà cũng đã thuần phục Ninh Nguyên Hiến.
Cho nên ông ta tự cho rằng quan hệ của mình và Ninh Nguyên Hiến chẳng giống như những kẻ khác.
- Lần cuối cùng thần gặp mặt chủ tử là vào năm kia, năm ngoái, khi Thái hậu đại thọ, thần đã cố chạy trở về, thế nhưng bệ hạ có chỉ để cho thần không được tự ý rời đi, thế là thần chỉ có thể ở Bạch Dạ Quan từ xa mà chúc Thái hậu phuc thọ an khang, giang sơn chủ tử vĩnh cố.
- Gần ba năm chưa từng thấy qua mặt của chủ tử, thần thực sự nhớ người lắm thay.
- Cũng không biết chủ tử có hao gầy hay không, nhưng mà thần chắc cũng chỉ là quá lo lắng thôi, mỗi năm đều thấy chủ tử trẻ hơn tuổi thật, lúc nào cũng oai hùng phấn chấn.
Trịnh Đà vừa nhắc đến đây liền đầy xúc động, hơn nữa vừa nói vừa khóc.
Ông ta là dũng tướng võ công cao cường, một trong những đầu sỏ hạng nhì trong quân đội.
Thế nhưng gào khóc như vậy khiến cho người ta không quen.
“Ninh không cứng” tức khắc cảm thấy tràn đầy khó chịu.
Đối mặt Thẩm Lãng, nàng cũng khó chịu lắm, bởi cái mùi cặn bã của Thẩm Lãng quá nồng, giống như tới gần trong vòng ba mét sẽ bị lột truồng vậy, sẽ bị hắn phi lễ mất.
Mà sự khó chịu khi đối mặt Trịnh Đà là cảm giác buồn nôn, muốn ói hết tất cả những thứ trong bụng ra ngoài ráo rọi.
Ninh Khiết ở trước mặt Thẩm Lãng chẳng cần che giấu tí nào, thế nhưng ở trước Trịnh Đà cũng phải cố mà che.
- Bình Tây Bá có lòng. - Trưởng công chúa Ninh Khiết nói:
- Bệ hạ hỏi, vết thương nghiêm trọng của ngài lúc trước thế nào rồi, gần đây có khá hơn chưa?
Trịnh Đà không nói hai lời, trực tiếp kéo áo mình, lộ ra vết thương chi chít.
Mỗi một vết thương cũng chưa lành hẳn, nhìn qua quả thực để cho người ta giật mình.
Vị Bình Tây Bá này rõ ràng ác, đối với mình đều hạ thủ được.
Trưởng công chúa Ninh Khiết chợt cắn răng, bởi vì thực sự lo lắng sẽ nôn mửa ra.
Nàng là một người phụ nữ lạnh lùng vô cùng, đã từng ở Hắc Thủy Đài đảm nhiệm qua chức vụ quan trọng, không biết giết bao nhiêu người, triệt sản bao nhiêu người, không biết bao nhiêu lần nhìn tận mắt tra tấn phạm nhân, hơn nữa còn là hình phạt tàn khốc cực kỳ.
Những người đó thụ thương còn nhiều hơn, nặng nề hơn Trịnh Đá, chỉ cần nhìn thấy thì hầu hết đầu giật nảy mình.
Lúc đó Ninh Khiết không có bất luận cái cảm giác buồn nôn gì.
Lúc này nàng buồn nôn bởi vì kiểu diễn xuất của Trịnh Đà, thậm chí khoe thân ra trước mặt đàn bà?
Trịnh Đà lại một lần nữa dập đầu, khóc lớn nói:
- Chủ tử, ngài đến lúc này còn quan tâm đến thân thể của thần, dẫu cho thần có chết muôn lần không chối từ, muôn lần chết không chối từ.
Trưởng công chúa Ninh Khiết cắn răng một hồi, tiếp đó thở nhẹ nhõm một cái thật dài.
- Bình Tây Bá rõ ràng không dễ dàng.
Trịnh Đà cũng cất giọng run run:
- Tất cả của thần cũng do chủ tử ban tặng, mỗi một binh sĩ thậm chí tính mạng của thần cũng là chủ tử cho, đừng nói đến bị thương, hay vạn nhất thịt nát xương tan, cũng vô pháp báo đáp ân tình của chủ tử.
Trưởng công chúa Ninh Khiết tiếp tục cắn răng.
Sớm biết thế, nàng không nói những lời này.
Vẫn là Hắc Thủy Đài tốt, dao trắng đâm vào dao đỏ rút ra.
Thật không ngờ trên cái thế giới này vẫn còn có người nói chuyện để cho ta ghét hơn so với Thẩm Lãng.
Trưởng công chúa Ninh Khiết không dám nói nói chuyện phiếm nữa, bởi vì Trịnh Đà sẽ lập tức sẽ thốt ra những lời nói càng buồn nôn gấp mười.
- Bệ hạ có chỉ, Trịnh Đà quỳ nhận!
Trịnh Đà đã quỳ trên mặt đất, lúc này nghe được câu này, lập tức cả người đều nằm rạp trên đất, chân chính phục sát đất.
- Trịnh Đà càng vất vả công lao càng lớn, sắc phong làm Trấn Viễn Bá, tạm giữ phủ Hầu tước Trấn Viễn, khâm thử!
Cái này ý chỉ vừa ra.
Thân thể của Trịnh Đà run lên bần bật, giống như hoàn toàn không thể tin được lỗ tai của mình.
Thân thể một nửa giá buốt, một nửa lửa nóng.
Giá rét là bởi vì ông ta hoàn toàn thấy rõ ràng thái độ quốc quân Ninh Nguyên Hiến.
Ông ta hiểu rõ Ninh Nguyên Hiến vô cùng, nếu như ý chỉ của Ninh Nguyên Hiến lớn tiếng trách mắng, giận dỗi mắng nhiếc một trận.
Vậy nói rõ ở trong mắt quốc quân với người này còn có cảm tình, không có sát tâm gì.
Trịnh Đà làm chuyện gì, trong lòng ông ta tự rõ hơn ai hết, quốc quân cũng hiểu rõ, lòng của ông ta đang rối bời chuẩn bị tinh thần nghe quốc quân mắng chửi.
Thật không ngờ chẳng những không có tức giận mắng mỏ, ngược lại là khen ngợi.
Điều này làm sao không để cho người ta rợn cả tóc gáy, rét run cả người.
Sát tâm của quốc quân với Trịnh Đà đã ngất trời.
Không chỉ có như thế, quốc quân lại sắc phong ông ta làm Trấn Viễn Bá.
Cái này, cái này sao mà được vậy?
Trịnh Đà là nằm mộng cũng muốn được tước vị này, nhưng ông ta cảm thấy cần nhiều lần tranh đấu mới có thể đạt được, thật không ngờ quốc quân trực tiếp cho.
Tại sao hả?
Vì Thẩm Lãng?
Quốc quân muốn ổn định Trịnh Đà, muốn để cho ông ta yên tâm thả Thẩm Lãng?
Dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì?
Trong lòng của Trịnh Đà tức khắc dâng lên đố kỵ vô cùng.
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến cay nghiệt thiếu tình cảm cỡ nào? Bây giờ lại vì chính là một Thẩm Lãng mà làm ra thỏa hiệp lớn như vậy, lại đối với Trịnh Đà nhượng bộ.
Tiểu tặc Thẩm Lãng đáng giá quốc quân đối đãi như vậy à?
Quốc quân sinh mấy đứa con, trong đó có một nửa quốc quân không thế nào thương yêu.
Vì sao với Thẩm Lãng lại tốt như vậy?
Trịnh Đà đố kỵ đến mức cơ hồ muốn hộc máu.
Nhưng cùng lúc đó, ông ta lại lửa nóng toàn thân
Bá tước Trấn Viễn, là vị trí mà ông ngày nhớ đêm mơ.
Điều này đại biểu được cái gì?
Đại biểu cho ông ta có thể danh chính ngôn thuận ở tại phủ Hầu tước Trấn Viễn, thậm chí danh chính ngôn thuận thống trị lãnh địa gia tộc họ Tô.
Thay thế Tô Nan.
Đương nhiên quốc quân lúc này đối với ông ta sát tâm tận trời.
Nhưng lúc đó quốc quân với Thẩm Lãng cùng Kim Trác cũng sát tâm tận trời.
Về sau, không phải là sắc phong Kim Trác là Huyền Vũ Hầu à?
Thời gian có thể hòa tan một chút, cải biến một chút.