Chương 527: Nhân nghĩa vô song! Quốc quân hồi đô! (2)
Không hề nghi ngờ đây là phe Thái tử ra tay.
Ai là người bày ra?
Trác Chiêu Nhan?
Đúng, chính là con ả này.
Ác độc cực kỳ.
- Cô gia, đều là ta sai, cũng là ta sai. - Băng Nhi khóc thút thít nói:
- Là ta gây nên đại họa, nếu không phải là bởi vì ta giết người, Ngũ vương tử cũng sẽ không bị bắt đi ngồi tù.
Thẩm Lãng nói dịu dàng:
- Băng Nhi, ngươi không có làm sai, ngươi đặc biệt gan dạ. Có người dám gây hại cho con của chúng ta, chính là phải xuất thủ quyết đoán, mặc kệ đối phương là ai, đều phải giết hết. Hơn nữa dù cho không phải vì hai đứa bé đó, đối phương cũng sẽ tìm lý do khác ra tay.
Tiếp tục, Thẩm Lãng hướng lão thái giám nói:
- A ông, vì sao không phái người đi cho ta biết?
Lão thái giám nói:
- Chúng ta biết, đối phương ra chiêu độc này bởi vì mục tiêu chính là công tử Thẩm Lãng. Nếu chúng ta phái người đi báo tin cho ngài, sợ rối loạn đầu trận tuyến của ngài.
Thẩm Lãng gật đầu.
Vị lão thái giám này nói không sai.
Phe Thái tử hoàn toàn là Hạng Trang múa kiếm ý tại Bái Công (*).
(*) Tức là chỉ sự kiện Hồng Môn Yến: Hạng Trang vờ múa kiếm giết Bái Công (Lưu Bang) nhưng do Lỗ Công (Hạng Vũ) cản nên không thành công.
Mục tiêu chính là Thẩm Lãng!
Thẩm Lãng nhà ngươi không phải lập được công trạng lớn à?
Thế nhưng ngươi bây giờ giết chết một tên triều đình du kích tướng quân, công nhiên đánh vào cổng thành Huyền Vũ.
Hơn nữa Ninh Chính giết chết Đại Lý tự vài tên quan viên.
Ngươi tự thân đều khó khăn giữ lại, huống chi là cứu người?
Ngươi đừng tưởng rằng ngươi lập được công lao lớn như vậy thì cho rằng mình đủ mạnh.
Thẩm Lãng nhà ngươi vẫn hèn mọn nhỏ yếu như xưa.
Bây giờ để ngươi thấy rõ ràng bộ mặt thật yếu đuối của người.
Ngươi cũng có tư cách cùng Thái tử điện hạ là địch?
Nhưng mà vào lúc này!
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân chi chít, còn có tiếng khôi giáp cùng vũ khí va chạm vào nhau.
Còn có tiếng vó ngựa dồn dập.
Có quân đội đến!
Tầm hai nghìn quân đội, bao vây cái dinh nhỏ bé của Ngũ vương tử Ninh Chính.
Tiếp đó một tên võ tướng hét lớn:
- Thẩm Lãng ở đâu!
Thẩm Lãng đi ra ngoài.
Tên võ tướng tứ phẩm kia nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Ngươi chính là Thẩm Lãng?
Thẩm Lãng nói:
- Tôn giá là?
Tên võ tướng kia nói:
- Tham tướng phủ Đề đốc Thiên Việt, Hứa Tư Minh!
Tham tướng? Đã cũng coi là tướng lãnh cao cấp!
Thẩm Lãng nói:
- Chuyện gì?
Kinh đô phủ Đề đốc tham tướng Hứa Tư Minh đạo:
- Thẩm Lãng, mới vừa rồi ngươi ở cổng thành Huyền Vũ giẫm lên chính lệnh do Thượng Thư Đài, Xu Mật Viện, phủ Trung đô đốc liên hợp ban phát, hơn nữa công nhiên chém giết du kích tướng quân phủ Đề đốc của ta, tương đương mưu phản, vậy phải theo chúng ta đi phủ Đề đốc đi một chuyến đi.
- Bay đâu, mangThẩm Lãng đi!
Thật là có thú vị, vừa rồi ta phá cổng Huyền Vũ mà vào ngươi không đuổi theo, bây giờ ngược lại đuổi theo.
Đây là để cho ta biết Ngũ vương tử Ninh Chính gặp chuyện không may trước à?
Thẩm Lãng thản nhiên liếc sang gã một cái nói:
- Cút!
Tiếp đó, chính hắn trở lại bên trong phủ Ngũ vương tử.
- Đại Ngốc, ngươi liền canh giữ ở cổng này, ai dám xông vào, ngươi liền đập người đó!
- Được!
Đại Ngốc trực tiếp đứng trước cổng dinh Ninh Chính, nhặt lên huyền thiết trọng bổng, như là thần giữ cửa ngăn cản tại đây.
Tên Tham tướng phủ Đề đốc Hứa Tư Minh cười lạnh một tiếng, quát to:
- Bao vây toàn bộ dinh, đừng cho phản tặc Thẩm Lãng đào thoát, đợi mệnh lệnh quan trên.
Tức khắc, hai nghìn tên võ sĩ phủ Đề đốc tức khắc bao vây dinh Ngũ vương tử chật như nêm cối, bất luận kẻ nào không được ra vào.
Trác Chiêu Nhan cách mấy trăm mét, lạnh lùng liếc Thẩm Lãng một cái, phát sinh tiếng cười khinh thường.
Thẩm Lãng, diệt Tô Nan xong xuôi, ngươi thật đúng là cho là mình đủ mạnh ấy à?
Lại vẫn muốn cùng Thái tử điện hạ là địch?
Lại còn làm nhục ta như vậy?
Bây giờ ngươi nên biết, mình yếu ớt vô năng biết dường nào!
Mà khoảng cách ả đứng không xa, chính là thế tử phủ Bá tước Vũ An Tiết Bàn, tâm phúc Tam vương tử Ninh Kỳ.
Gã cũng nhìn Thẩm Lãng.
Thằng tiểu bạch kiểm nói khoác không biết ngượng, mặt chẳng biết xấu hổ, lại cự tuyệt ý tốt của gia tộc họ Tiết.
Lại vẫn một lòng muốn báo thù?
Rõ ràng hoang đường, buồn cười!
Bây giờ để con đàn bà dưới quyền Thái tử xuất thủ, gần như để Thẩm Lãng nhà ngươi tao ngộ tai họa ngập đầu.
Ngươi chỉ là một tên Thẩm Lãng, lại đồng thời đắc tội Thái tử cùng Tam vương tử.
Tự tìm đường chết cũng không phải phương pháp muốn chết kiểu như ngươi.
Cửa ải này, xem ngươi làm sao sống?
Ngươi chờ xong đời đi!
...
Bị phủ Đề đốc bao vây xong xuôi, tất cả mọi người trong phủ Ngũ vương tử vô cùng sợ hãi.
Hôm nay Ngũ vương tử còn chưa cứu được, công tử Thẩm Lãng lại phạm tội.
Đơn giản là họa vô đơn chí.
Lão thái giám vội la lên:
- Vậy phải làm sao bây giờ? Cái này cũng như thế nào cho phải đây?
Thẩm Lãng lại không thèm để ý chút nào.
- A ông yên tâm, cục diện trước mắt này coi như nguy cấp, trên thực tế chủ yếu chẳng qua là phô trương thanh thế!
Tiếp đó Thẩm Lãng nhắm mắt lại, bắt đầu suy nghĩ.
Không phải suy nghĩ thế nào trả lời trước mắt tình thế nguy hiểm.
Trên thực tế, trước mắt hắn cái tình thế nguy hiểm này căn bản không cần bản thân có bất kỳ động tác gì.
Hết thảy đều phải xem ý chí của quốc quân.
Mấu chốt là thế nào nghĩ cách cứu viện Ninh Chính?
Không!
Không chỉ là nghĩ cách cứu viện Ninh Chính.
Hơn nữa còn là thế nào đẩy Ninh Chính lên đi!
Rõ ràng cải lương không bằng bạo lực!
Mới vừa tiến vào kinh đô, liền trực tiếp khai chiến với cả hai phe phái Thái tử, Tam vương tử.
...
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến vẫn ở hành cung phía bắc chiêu đãi Ngô vương.
Vì sao còn dây dưa đến giờ?
Bởi vì ông ta còn muốn chờ nước Sở sứ giả.
Ninh Nguyên Hiến không hảo chuyện mời vua Ngô đến kinh đô nước Việt, nhưng lại muốn lợi dụng gã để cho sứ giả nước Sở kinh hoàng, cho nên chỉ có thể ở lại hành cung phía Bắc.
Thế là kéo dài đến nhiều ngày.
Ninh Nguyên Hiến mỗi ngày mở tiệc chiêu đãi, với Ngô vương vô cùng nhiệt tình.
Không chỉ có như thế, hai người như thường lệ ngâm thơ đối đáp, chơi cờ.
Thậm chí còn làm màu cưỡi ngựa săn bắn.
Tóm lại, hai vị đại vương không chỉ có hóa thù thành bạn, hơn nữa thân thiết giống như huynh đệ vậy.
Một ngày này, hai vị đại vương lại đang đánh cờ.
Hôm nay Ninh Nguyên Hiến đã thắng nhiều thua ít.
Dựa theo cách nói của ông ta, là bởi vì đã nhìn thấu cách đánh cờ của Ngô vương.
Ở chuyến săn biên giới lần trước, ông bị thua cờ bởi Ngô vương, thế nhưng ông luôn luôn kiên định tài đánh cờ bản thân vượt xa Ngô vương, chẳng qua là kỳ phổ của ông bị người ta nghiên cứu kỹ, huống hồ ông chẳng biết gì về khả năng của Ngô vương, cho nên lúc ấy mới thua.
Ván này.
Ninh Nguyên Hiến quả nhiên lại thắng, mặc dù chỉ có nửa quân.
- Ngô vương trẻ tuổi như vậy, kỳ nghệ lại cao như vậy, rõ ràng hiếm thấy. - Ninh Nguyên Hiến nói:
- Ta đã rất lâu không có hào hứng chảy cả mồ hôi thế này.
Ngô vương lắc đầu nói:
- Không phải không phải, kỳ nghệ vương huynh thực sự quá cao, đệ vắt hết óc, rõ ràng kiệt sức, sau này chỉ một ngày một bàn, bằng không trí nhớ không chịu nổi.
- Ha ha ha... - Ninh Nguyên Hiến cười to nói:
- Ngô vương quá khiêm tốn, quá khiêm tốn.
Tiếp tục, ông dùng giọng điệu châm chọc nói:
- Cùng Ngô vương đánh cờ mới là chân chính kỳ phùng địch thủ, lần trước cùng Thẩm Lãng chơi cờ, quả thật chỉ muốn ngủ, tài đánh cờ của hắn quả thực khó coi, quả nhân đời này sẽ không sẽ cùng hắn đánh ván thứ hai, mất mặt!
Ngô vương cười làm lành.
Trong lòng rõ ràng tấm tắc lấy làm kỳ.
Trong suốt thời gian nhiều ngày, Ninh Nguyên Hiến không biết bao nhiêu lần nói lên tên Thẩm Lãng.
Thậm chí so với con hắn còn nhiều hơn.
Mặc dù mỗi một lần nói lên Thẩm Lãng, Ninh Nguyên Hiến cũng là giọng điệu châm chọc.
Thế nhưng thiên vị thế này, người nào lại nghe không hiểu?
Ngô vương nói:
- Dưới trướng của vương huynh rõ ràng anh tài xuất hiện lớp lớp, để đệ rất hâm mộ.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Việt quốc của ta quả thực có mấy người mới, thế nhưng Thẩm Lãng cũng chưa xếp hạng vào đó, người này có một chút tài hoa, thế nhưng quá dở hơi, không đáng giá nhắc tới, không đáng giá nhắc tới.
Ngô vương trong lòng trong lòng thấy sai.
Không đáng giá nhắc tới, ngươi những thứ này thiên túc đủ cho ta nói ra mấy chục lần.
Mà ngay tại lúc này.
Đại thái giám Lê Chuẩn vọt vào, đưa tới một phần mật tấu.
Ninh Nguyên Hiến vừa mở ra đọc.
Trên đó viết hai chuyện.
Chuyện thứ nhất, Ninh Chính giết chết năm quan viên Đại Lý tự.
Chuyện thứ hai, Thẩm Lãng trở về kinh đô, công nhiên chém giết du kích tướng quân Vương Đống, nhảy vào trong cổng Huyền Vũ.
Trong nháy mắt!
Sắc mặt quốc quân Ninh Nguyên Hiến liền hoàn toàn thay đổi.
Ngô vương đứng lên nói:
- Thể lực của đệ cũng rã rời rồi, giờ phải nghỉ ngơi thôi, vương huynh cũng nên ngủ sớm.
Ninh Nguyên Hiến lại nhiệt tình tiễn Ngô vương ra cửa.
Tiếp đó, sắc mặt trở nên lạnh tanh.
- Phủ Đề đốc kinh đô, cũng bắt đi Thẩm Lãng à?
Đại thái giám Lê Chuẩn nói:
- Không có, thế nhưng điều động hai nghìn võ sĩ, bao vây Thẩm Lãng ở trong dinh của Ngũ vương tử.
Ánh mắt Ninh Nguyên Hiến ngày càng âm lãnh, chợt đá một phát.
Trực tiếp đá bay cái bàn nhỏ ra ngoài.
- Quả nhân còn chưa chết mà, bọn họ vội vã như vậy à?
- Thật sự xem quả nhân hồ đồ à? Thực sự coi ta là thành hôn quân à?
Quốc quân nổi giận!
- Ngày mai, làm lễ tiễn Ngô vương trở về nước Ngô.
- Buổ itrưa ngày mai, quả nhân lập tức bãi giá hồi đô!
- Ta cũng muốn nhìn, những người này muốn làm gì? Muốn chết sao!
Ngày kế!
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến cử hành một điển lễ hoành tráng, tiễn Ngô vương trở về nước Ngô.
Tiếp đó, một vạn đại quân trùng trùng điệp điệp hộ tống Việt vương xuôi nam, trở về kinh đô!