Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 530: Quốc quân bị dọa hết hồn! Ngũ vương tử bắt đầu tranh ngôi (1)

Chương 530: Quốc quân bị dọa hết hồn! Ngũ vương tử bắt đầu tranh ngôi (1)





Nghe những lời này từ Thẩm Lãng, sắc mặt quốc quân trong nháy mắt kịch biến.

Là chân chánh kịch biến, mà không phải giống lúc trước chỉ là giả vờ giả vịt mà thôi, thậm chí ánh mắt đều chợt co rụt lại.

Bởi vì Thẩm Lãng đã can thiệp đến chuyện nhà của ông.

Ông đúng là thích Thẩm Lãng vô cùng.

Nhưng cũng phải có một giới hạn.

Vượt qua cái cấm kỵ này, người nào thăm dò đều không được.

Biện Tiêu không có can thiệp việc riêng của ông, Tể tướng Chúc Hoằng Chủ cũng không thể, Hắc Thủy Đài Đại đô đốc Diêm Ách cũng không được.

Bọn họ có thể theo một vương tử, nhưng là tuyệt đối không thể can thiệp việc riêng của Ninh Nguyên Hiến.

Ý kiến của Thẩm Lãng cơ hồ là đang chỉ trích quốc quân bất công.

Quốc quân khí lượng rất nhỏ, không được phép bất luận kẻ nào chỉ trích bản thân.

Lúc này nghe nói như thế, làm sao có thể không tức giận? Thẩm Lãng nhà ngươi lại muốn chuyển nhượng công lao cho Ninh Chính, xem như trò đùa à? Chế nhạo quả nhân à?

Một lát sau, quốc quân thản nhiên hỏi:

- Thẩm Lãng, ngươi đây là muốn nhúng tay vào việc nhà quả nhân sao?

Đặc điểm tính cách Ninh Nguyên Hiến đặc biệt rõ ràng dứt khoát, khi ông nổi giận, chưa chắc là thực sự tức giận.

Thế nhưng khi ông cất giọng lạnh nhạt, đó chính là giận thật.

Giọng điệu càng bình thản, trong lòng tức giận lại càng kinh người.

Thẩm Lãng cũng thu hồi khuôn mặt tươi cười, lắc đầu nói:

- Bệ hạ, thần có thể nói thật à?

Quốc quân nói:

- Nói đi!

Thẩm Lãng nói:

- Thần mắc nợ Ngũ điện hạ rất nhiều, năm đó phủ Bá Tước Huyền Vũ gặp nguy, không ai xuất thủ tương trợ, là Ngũ điện hạ dốc hết toàn lực.

- Lúc này đây rõ ràng là thị thiếp của thần giết quan viên Đại Lý tự, thế nhưng Ngũ vương tử vì bảo hộ người nhà của thần, chủ động gánh chịu tội danh giết người.

Nghe những lời này, quốc quân thoáng lộ vẻ xúc động.

Đối với Ninh Chính, rõ ràng cho tới giờ ông cũng không quan tâm, cũng không có thật sự hiểu.

Người mà ông không thích, liền chẳng muốn nhìn, tốt nhất vĩnh viễn đừng xuất hiện trong tầm mắt.

Thẩm Lãng nói:

- Bệ hạ, mong ước này của thần có được chấp thuận hay không?

Quốc quân nói:

- Nhân tình mà ngươi phải trả thì hãy dùng thứ của mình, không nên cầm đồ của quả nhân.

Lời này đặc biệt rõ ràng.

Thẩm Lãng nhà ngươi lập công trạng lớn, quả nhân phải thưởng cho ngươi.

Thế nhưng ngươi muốn cầm phần thưởng công lao này chuyển nhượng cho Ninh Chính? Không có khả năng!

Hơn nữa hành động này ta cực kỳ kinh thường, ngươi ỷ vào quả nhân nuông chiều thì muốn làm gì thì làm, nhưng tuyệt đối không thể khinh thường quả nhân, bằng không ngươi sẽ biết hậu quả là cái gì.

Thẩm Lãng gật đầu nói:

- Vậy thần hiểu rồi, vậy chuyện thứ nhất này, thần thật sự không có bất luận thứ gì mình muốn.

Thế giới này cũng rõ ràng buồn cười.

Những người khác nằm mơ cũng muốn phải lấy được phần thưởng của Ninh Nguyên Hiến, nhưng Thẩm Lãng hoàn toàn không có hứng thú.

Ninh Nguyên Hiến còn chưa nói ra, đầu tiên ông định gả công chúa Ninh Diễm cho Thẩm Lãng, tiếp tục sắc phong Thẩm Lãng là Bá tước.

Đương nhiên là Bá tước kiểu mới, không có bất kỳ đất phong cùng tư quân.

Thẩm Lãng nhà ngươi không muốn làm quan, vậy không lo.

Nhưng sau đó nếu có chuyện, ngươi vẫn là phải đi ra làm việc.

Chuyện thứ nhất này, vẫn dùng một loại thân tình ràng buộc hắn, lại không trở ngại sinh hoạt tiêu sái của hắn.

Đôi bên đều vẹn toàn.

Sau đó Thẩm Lãng cùng Ninh Diễm sanh con ra dĩ nhiên là rất có tiền đồ, không đến vài thập niên một gia tộc mới liền quật khởi.

Quốc quân quả thực suy tính đặc biệt chu toàn cho Thẩm Lãng.

Nhưng mà...

Thẩm Lãng không hề có hứng thú.

Cho nên cái nháy mắt của quốc quân quả là cho người mù nhìn, vậy mới để cho người ta tức giận.

Quốc quân nói:

- Ngươi nghĩ không ra thứ mình muốn, vậy thì thiếu trước, ngươi lập công lao, ta không thể không thưởng, quả nhân không phải kẻ cay nghiệt thiếu tình cảm như thế đâu.

Ông không phải thì ai!

Chẳng qua là ông chỉ quan tâm đối xử đặc biệt với một số người mà thôi.

Thẩm Lãng lại nói:

- Bệ hạ, lời kế tiếp của thần sẽ vô cùng lớn mật, ngài có thể sẽ tức giận đến mức muốn chém đứt đầu thần.

Nghe những lời này, trái tim quốc quân chợt đánh thót một cái.

Thẩm Lãng nếu nói như vậy, có nghĩa là điều đó thực sự sẽ khiến cho ông nổi trận lôi đình đến mức muốn giết người.

- Trà!

Quốc quân ra lệnh một tiếng.

Đại thái giám Lê Chuẩn tiến lên ngâm một bình trà cho quốc quân.

Quốc quân trước tiên hớp một miếng, chuẩn bị tâm lý kỹ càng, đỡ phải có chút trở tay không kịp.

Đại thái giám Lê Chuẩn vung tay lên, tất cả mọi người trong thư phòng lui ra ngoài.

Tiếp đó Lê Chuẩn cũng lui ra ngoài, bên trong toàn bộ cung điện chỉ còn lại Thẩm Lãng cùng quốc quân mà thôi.

Quốc quân nói:

- Chính ngươi muốn chết, vậy ta cũng không ngăn, ngươi nói đi! Chính ngươi nói tất cả đi, ta có thể sẽ tức giận đến muốn giết người, nếu thật giết ngươi thì ngươi cũng không cần kêu oan.

Tiếp đó, ông bưng chén trà trong tay lại uống một ngụm.

Lúc đầu muốn thưởng thức, nhưng lại buông xuống.

Bởi vì nhỡ ra một hồi quá mức khiếp sợ, lỡ tay đập vỡ sẽ không tốt.

Thẩm Lãng nói:

- Bệ hạ luôn miệng nói thần lập được công trạng lớn, nhưng bản thân thần lại cảm thấy không có công lao gì, bởi vì thần vì báo thù mà đi, thần đã nói muốn chém giết sạch sẽ gia tộc họ Tô.

- Ừ!

Thẩm Lãng nói:

- Thần nhiều khi hoàn toàn bịa đặt lung tung, ngay cả một dấu chấm câu cũng không thể tin tưởng. Thế nhưng thần cùng nhạc phụ Kim Trác, thì hoàn toàn không có nửa chữ gian dối.

- Ừ!

Thẩm Lãng lại nói tiếp:

- Cho nên những lời kế tiếp thần cùng bệ hạ nói cũng không có nửa chữ dối gian.

- Ừ! – Mắt của quốc quân hơi híp lại, lời này để cho người ta dễ chịu thật. Nhưng mà tại sao ta lại cảm thấy dễ chịu vậy? Ngươi nghĩ rằng ta sẽ quan tâm sao? Lẽ nào ta và Kim Trác cùng một cấp bậc à?

Thẩm Lãng nói:

- Lúc đầu thần trải qua cuộc sống ở thành Huyền Vũ tiêu dao khoái hoạt, căn bản không muốn tới kinh đô. Thế nhưng không có cách nào, vì cho nhạc phụ đại nhân làm Huyền Vũ Hầu, vì để cho gia tộc họ Kim được thành Nộ Triều, thần nhất định phải đến. Vì báo thù, thần cũng nhất định phải tới. Tô Nan là kẻ thù của thần, hiện tại ông ta đã chết. Mà mục tiêu kế tiếp thần muốn tiêu diệt, chính là gia tộc họ Tiết!

Ngươi thật đúng là cmn trực tiếp.

Ngươi cũng biết gia tộc họ Tiết là tâm phúc tuyệt đối của quả nhân à?

Bá tước Vũ An Tiết Triệt làm bao nhiêu chuyện bí mật cho quả nhân?

Ngươi cũng biết, toàn bộ sức mạnh thông tin, sản nghiệp bí mật trong ngoài nước Việt, toàn bộ cũng là giao cho Tiết Triệt hoàn thành à?

Ngươi biết gia tộc họ Tiết mạnh đến nước nào không?

Gia tộc họ Tô cường đại ở phía ngoài.

Mà gia tộc họ Tiết cường đại hoàn toàn ẩn dưới nước, biểu hiện ra chỉ là một tảng băng mà thôi.

Sự cường đại của họ Tiết vượt xa Họ Tiết cường đại, vượt xa Thẩm Lãng nhà ngươi ngoài tưởng tượng.

Thẩm Lãng nói:

- Bệ hạ đối với ta rất tốt, ngài rất biết dưỡng sinh, có thể làm quốc quân hai mươi năm nữa.

Nghe những lời này.

Mắ Ninh Nguyên Hiến gần như muốn nhảy ra ngoài.

Thằng nghiệp chướng này, có tin quả nhân giết chết ngươi hay không?

Ta bây giờ mới chừng năm mươi tuổi, ngươi lại nói ta còn có thể làm quốc quân hai mươi năm?

Ngươi có ý gì?

Chuyện này là ngươi cố tình nguyền rủa ta sao?

Ninh Nguyên Hiến ta đây biết cách dưỡng sinh, không nói sống lâu trăm tuổi, lẽ nào tám chín mười tuổi không bình thường à?

Ta nhịn, ta nhịn!

Ta không nên cùng con nít chấp nhặt.

Thẩm Lãng nói:

- Nhưng bệ hạ cuối cùng cũng lớn hơn thần mấy chục tuổi, sau khi bệ hạ chết đi, Thái tử nối ngôi sẽ bỏ qua thần sao? Tam vương tử nối ngôi sẽ bỏ qua cho thần sao? Dĩ nhiên, thần có thể xa chạy cao bay, nhưng là bọn họ sẽ bỏ qua gia tộc họ Kim à? Lẽ nào bệ hạ cần gia tộc họ Kim của thần âm thầm phát triển, sẵn sàng ra trận, tiếp đó chơi cái trò vua ép thần phản, thần không thể không phản? Đây là buộc gia tộc họ Kim làm phản à? Nhưng thần đã nói rồi, làm phản quá mệt mỏi, thần không muốn chơi, nhạc phụ của thần càng thêm không muốn chơi.

Mắt của quốc quân lại một lần nữa nheo lại.

Những lời này của Thẩm Lãng đặc biệt độc địa.

Đương nhiên quốc quân hoàn toàn có thể nói, ta có thể hạ chỉ để Thái tử cùng Tam vương tử đều đối xử tử tế với ngươi, đối xử tử tế với gia tộc họ Kim.

Nhưng điều này sao mà được kia chứ?

Quỷ mới không tin nổi.

Người chết như đèn tắt.

Một khi vua mới nối ngôi, nơi nào quản ý chỉ của tiên vương.

Chả ai đâu xa, lấy Ninh Nguyên Hiến làm ví dụ, ông có cảm tình với tiên vương thật, thế nhưng sau khi ông nối ngôi, cơ hồ phủ định rất nhiều chính lệnh của tiên vương.

Tiên vương nói người nào không thể giết, kết quả bị bị giết hơn phân nửa.

Cho nên bất kể là Thái tử nối ngôi, hay là Tam vương tử nối ngôi, cũng không thể buông tha Thẩm Lãng, cũng không thể buông tha gia tộc họ Kim.

Thái tử thì không cần nói, nhất định phải có được Kim Mộc Lan.

Bản thân Tam vương tử cùng Thẩm Lãng không thù không oán, thế nhưng gia tộc họ Tiết cùng gia tộc họ Kim đã là không chết không thôi.

Đương nhiên, trong lòng quốc quân biết rõ, gia tộc họ Tiết có lỗi với gia tộc họ Kim.

Trong trận thù hận này, gia tộc họ Tiết phải chịu tất cả trách nhiệm.

Mà ở hơn một trăm năm trước, gia tộc họ Kim với gia tộc họ Tiết có ơn trời cao đất rộng.

Nếu không phải Bá tước Kim Trụ, gia tộc họ Tiết tạo đã hoàn toàn diệt vong.

Thế nhưng quốc quân mới không chú ý điểm này, ông ta nào quản ai đúng ai sai?

Thẩm Lãng nói:

- Bệ hạ, thần muốn tự bảo vệ mình, bảo vệ cả gia tộc họ Kim? Phải làm gì?

Phải làm sao?

Đương nhiên là đẩy Thái tử cùng Tam vương tử rơi đài.

Thẩm Lãng nói:

- Cho nên, thần cần cho Tam vương tử cùng Thái tử đều rơi đài.

Thân thể quốc quân tức khắc run lên.

Ngươi, ngươi thật đúng là dám nói.

Thẩm Lãng nói:

- Đồng thời, thần cần phải đẩy Ngũ vương tử Ninh Chính lên ngai vàng.

Nghe những lời này.

Tròng mắt Ninh Nguyên Hiến gần như muốn nổ tung.

Lông tóc cả người đều phải dựng

Tựa như ông vừa nghe thấy một câu nói vô lý nhất trên thế giới này vậy.

Ninh Chính làm Thái tử, kế thừa ngôi báu?

Ha ha!

Ha ha ha!

Ha ha ha ha!

Thiên hạ còn sự việc nào buồn cười hơn nữa?

Thiên hạ còn có sự việc nào so với chuyện này càng hoang đường hơn không?

Ninh Nguyên Hiến thậm chí muốn nói ra một câu.

Việt quốc của ta coi như ngày mai sẽ phải diệt vong, tối hôm nay cũng tuyệt đối không có khả năng giao cho trên tay của Ninh Chính.

Đúng là trong lòng ông thật sự nghĩ như vậy.

Đứa con trai Ninh Chính này, nó thật sự quá đáng ghét, chẳng muốn nhìn.

Dù cho Thái tử cùng Tam vương tử đều xong đời, ông cũng chẳng muốn giao ngai vàng cho Ninh Chính.

Nhưng đây không hề nghi ngờ không phải một truyện cười.

Thẩm Lãng có thể ở trường hợp này nói ra, liền vô cùng chăm chú.

Tối hôm nay, mỗi một câu của Thẩm Lãng đều độc địa trúng tim đen.

Nhưng Ninh Nguyên Hiến phát hiện mình quả thực không có tức giận như vậy.

Bởi vì Thẩm Lãng đối với ông không có nửa chữ giấu diếm, cái này là trọng yếu nhất.

Then chốt hắn rõ ràng không có một chút dã tâm.

Hắn vì tự bảo vệ mình, lại có lỗi gì?

Cái gì vua muốn thần chết, thần không thể không chết.

Loại trạng thái này Ninh Nguyên Hiến đương nhiên cũng đặc biệt muốn, thậm chí tha thiết ước mơ.

Thế nhưng ông biết cơ hồ là không thể nào.

Trong trăm thần tử có thể có một người nghĩ như vậy cũng đã đặc biệt giỏi lắm.

Ninh Nguyên Hiến luôn luôn giống như dùng ác ý lớn nhất đi phỏng đoán kẻ khác, luôn luôn cảm thấy lòng dạ mỗi người đều khó lường.

Cho nên ông mới có thể càng cay nghiệt thiếu tình cảm.

Lại uống một ly trà.

Quốc quân Ninh Nguyên Hiến nói:

- Thẩm Lãng, đã nói thật với quả nhân, vậy quả nhân cũng nói thật ra với ngươi.

- Vâng, bệ hạ.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Ta bây giờ đã biết, Khổ Đầu Hoan đi giết nhạc phụ của ngươi Kim Trác, mà Khổ Đầu Hoan chính là Trác Nhất Trần, là nghĩa huynh Trác Chiêu Nhan, xem như là tay sai của Thái tử.

Thẩm Lãng không nói tiếng nào.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Thế nhưng để Khổ Đầu Hoan đi ám sát Kim Trác, kẻ chủ đạo không phải Thái tử, mà là hội Ẩn Nguyên.

Thẩm Lãng nói:

- Thần biết, cho nên chuyện này căn bản sẽ không hướng bệ hạ cáo trạng.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Thái tử dù cho điên cuồng, cũng sẽ không vì báo thù riêng mà tổn hại lợi ích Việt quốc, cuối cùng tương lai Việt quốc phải giao cho nó. Trác Chiêu Nhan biểu hiện ra là ngoại thất Thái tử, nhưng hai người không có quan hệ nam nữ.

Thẩm Lãng lặng im.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Thế nhưng vụ ở cổng thành Huyền Vũ hãm hại ngươi, cộng thêm mấy người quan viên Đại Lý tự chết ở trong nhà Ninh Chính lúc này, mặc dù là âm mưu của Trác Chiêu Nhan, nhưng quả thực Thái tử ngầm thừa nhận, ta biết Thái tử muốn hại ngươi.

Thẩm Lãng tiếp tục lặng im.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Ta biết rất rõ ràng Thái tử hại ngươi, ta cũng bảo vệ ngươi, nhưng lại không thể nghiêm phạt Thái tử, ngươi hiểu chưa?

Thẩm Lãng nói:

- Thần không thể rõ hơn được nữa.

Thái tử là thiếu quân, là nền tảng lập quốc.

Cho dù là quốc quân, cũng không thể đơn giản dao động uy nghiêm Thái tử.

Một mất đi uy nghiêm Thái tử, vị trí không ổn, dù cho sau đó thừa kế vương vị cũng ngồi không ổn.

Vương vị bất ổn, quốc gia này hiển nhiên cũng sẽ không ổn.

Dùng cách nói thực dụng hơn.

Quốc quân thích Thẩm Lãng, lẽ nào ông không thích Thái tử à?

Đương nhiên thích!

Ông thích Thẩm Lãng, cũng chỉ là cho rằng tri kỷ nào đó, hoặc là con rể.

Thế nhưng hơn được đứa con ông ta yêu nhất sao?

Không thể!

Ninh Nguyên Hiến thích nhất hai đứa con trai, một là Thái tử, một là Tam vương tử Ninh Kỳ.

Thái tử rất giống ông.

Tính cách Ninh Kỳ chẳng giống ông một chút nào, nhưng trên người tính cách một chút đều không giống hắn, nhưng trên người hắn lại có quốc quân không có tính cách, cho nên quốc quân cũng đặc biệt tán thưởng hắn.

Lòng bàn tay mu bàn tay cũng là thịt.

Thậm chí Thẩm Lãng cùng Thái tử, còn chưa phải là quan hệ lòng bàn tay mu bàn tay.

Nói huỵch toẹt hơn một chút.

Lẽ nào Thái tử hãm hại Thẩm Lãng không được à?

Đương nhiên được!

Trước đó Thái tử đã phái Trác Chiêu Nhan đi cùng Thẩm Lãng giảng hòa, nhưng Thẩm Lãng cự tuyệt.

Nếu không thể hòa bình, vậy cũng chỉ có thể đấu tranh.

Nếu bắt đầu đấu tranh, lẽ nào ngươi sẽ quát bản lĩnh đối phương quá bỉ ổi à?

Không được!

Người trong giang hồ, thân thể không do chính mình điều khiển.

Dẫu quốc quân cao cao tại thượng, có thể bảo hộ cho Thẩm Lãng, thế nhưng ông không thể cản Thái tử, càng không thể đi nghiêm phạt Thái tử.

Đổi một câu nói như sau.

Nếu như Thẩm Lãng cự tuyệt cầu hoà, Thái tử vẫn buông tha Thẩm Lãng mà không trả thù, vậy quốc quân ngược lại sẽ đối với gã thất vọng.

Mềm yếu vô năng thế này, còn làm sao xứng làm Thái tử.

Cho nên khi biết Trác Chiêu Nhan xuất thủ hãm hại Thẩm Lãng, quốc quân đầu tiên tức giận.

Quả nhân còn chưa chết mà, sao các ngươi vội vàng thế?

Các ngươi biết rất rõ ràng Thẩm Lãng là người quả nhân phải giữ lại, vẫn xuất thủ hãm hại?

Có ý gì, không để quả nhân vào mắt sao?

Nhưng sau bình tĩnh ngẫm nghĩ lại, quốc quân ngược lại có chút vui mừng.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch